Cỏ Mây Blog

31/03/2023 10:08 1.28 K lượt truy cập

VỪA HAY ĐÚNG LÚC
Chương 3+ Chương4

Báo cáo

11

 

Mỗi buổi chiều tan học, tôi đều cùng Tạ Cảnh về nhà.

 

Tôi tan học trước nên Tạ Cảnh thường bảo tôi phải chờ anh.

 

Vậy nên, ngày nào Tạ Cảnh cũng có thể nhìn thấy tôi đứng đợi ở cửa lớp học, lúc này khóe miệng của anh sẽ không tự chủ mà nhếch lên một chút, tựa như tâm tình cực kỳ vui vẻ.

 

Nhưng hôm đó Tạ Cảnh phải thi môn số học nên tôi về nhà một mình.

 

Khi đi ngang qua con hẻm, tôi bị 2 người chặn lại, chính là Trình Nguyệt và Trình Đào đã lâu không gặp.

 

Họ còn dẫn theo rất nhiều người khác. 

 

Nhìn dáng vẻ tự tin đắc thắng thế kia, tôi biết họ có chuẩn bị rồi mới đến. 

 

Trình Nguyệt ghen tị nhìn tôi: "Ôi, tiểu thư tan học rồi à?"

 

"Không nhìn thấy sao còn hỏi?"

 

Trình Nguyệt oán giận nhìn tôi: "Dựa vào cái gì mà mày có thể học ở trường trung học A? Mày cảm thấy bây giờ sống ở Tạ gia là đắc ý lắm sao? Mày mà cũng xứng?”

 

Tôi bình tĩnh lên tiếng "Vậy hôm nay các người muốn làm gì?"

 

"Giáo huấn mày." Trình Đào khinh thường nhìn tôi, miệng nó chuẩn bị phun ra nhiều lời cay độc.

 

Tôi trực tiếp chặn lời "Ồ, thế thử đ.ánh ch.ết tao xem, đến đây đi."

 

Trình Đào nghẹn lời "Mày… tao cho mày mặt mũi rồi phải không?"

 

Nói xong thì Trình Đào nắm lấy cổ tay của tôi, cặp sách bị rơi xuống đất, cổ tay cũng đỏ lên một mảng.

 

Trình Đào quả thực là định đ.ánh ch.ết tôi thật, nhưng Trình Nguyệt còn có lý trí, vội vàng ngăn cản "Chúng ta chỉ là giáo huấn nó, không đá.nh ch.ết nó được đâu. Nó còn đang ở Tạ gia, nó ch.ết rồi thì chúng ta cũng không sống được."

 

Trình Đào tức giận "Chị, chị không nghe xem nó vừa nói cái gì? Đồ mất dạy này, mới có vài hôm không gặp mà đã kiêu căng phách lối không xem ai ra gì."

 

Trình Nguyệt cũng tức giận đến run người, nhưng hình như bọn họ cũng chỉ dám dọa thôi, chứ không có gan đâu mà đ.ánh tôi thật.

 

Ngay cả nhìn tôi cũng không muốn nhìn thêm nữa, tôi tự mình khom lưng nhặt cặp sách, vỗ vỗ vài cái để phủi bụi rồi nói "Đ.ánh cũng không dám đ.ánh thì chặn lại làm gì, lãng phí thời giờ của tôi, tôi còn phải về nhà làm bài tập."

 

Trình Đào càng tức giận hơn, nó bèn gào lên "Chị, chị xem đồ mất dạy đó nó nói cái gì kìa? Đồ khinh người. "

 

Trình Nguyệt oán hận nhìn tôi: "Bọn tao hôm nào cũng đợi mày ở đây, tốt nhất là mày nên cẩn thận. "

 

12

 

Cũng vì chuyện này mà tôi về nhà muộn.

 

Tạ Cảnh đã thi xong, anh về nhà trước và nghiêng dựa vào cửa chờ tôi.

 

Anh đưa mắt nhìn qua, tôi vội vàng giấu đôi tay đã ửng đỏ ở sau người.

 

Ánh mắt Tạ Cảnh tối sầm lại, anh thấp giọng hỏi tôi "Tại sao về muộn thế?"

 

Tôi lắp bắp giải thích "Vì… vì phải dọn vệ sinh."

 

Tạ Cảnh "Ừm" một tiếng, sau đó đưa tay ra cầm cặp sách của tôi "Lần sau nếu phải dọn vệ sinh thì gọi điện thoại cho anh, anh giúp em làm. Mấy việc đó em không cần động tay."

 

Mắt tôi sáng lên một chút "Được ạ."

 

Nhưng ngày hôm sau, Tạ Cảnh đột nhiên nói với tôi là có việc bận, bảo tôi cứ về nhà trước, không cần đợi anh về chung làm gì.

 

Tôi không nghi ngờ gì mà đồng ý ngay lập tức, nhưng vì bỏ quên sách trên lớp, tôi phải quay lại trường lấy nên về hơi muộn.

 

Khi đi ngang qua con hẻm ngày hôm qua, tôi gặp lại Trình Nguyệt và Trình Đào. Nhưng lần này là bọn họ không phải đợi tôi mà là b.ắt n.ạt bạn cùng lớp.

 

Trình Nguyệt ngồi một bên sơn móng tay, giống như cái tên Trình Đào đang giở trò b.ạo l.ực kia không phải là em trai mình.

 

Trình Đào đạp lên người một nam sinh đeo kính: "Bộ dạng như mày cũng dám thích chị tao? Mày cũng xứng? Không tự soi nước tiểu xem khuôn mặt mình thế nào? "

 

Cô bé bên cạnh chắc hẳn là em gái của nam sinh đeo kính kia, con bé vừa khóc vừa van xin Trình Đào: “Em xin lỗi, anh trai em tuyệt đối sẽ không viết thư tình cho chị Trình Nguyệt nữa, anh tha cho anh trai em đi. Đừng đ.ánh anh ấy!"

 

Trình Nguyệt tỏ vẻ không kiên nhẫn "Phiền ch.ết đi được, ồn ào quá, bịt miệng nó lại!"

 

Người bên cạnh chuẩn bị bịt miệng cô bé, tôi bèn hít một hơi thật sâu, nhìn thấy đ.ánh nhau thì cũng không thể làm ngơ được. Tôi bèn lấy điện thoại định báo cho cảnh sát rồi chuẩn bị bước vào con hẻm.

 

Đột nhiên có một thanh âm quen thuộc vang lên: "Chúng mày giỏi lắm rồi nhỉ?"

 

Tôi đứng lại không bước thêm nữa, rồi vội vàng cất điện thoại di động vào trong.

 

13

 

Tạ Cảnh một tay đút trong túi, tay còn lại nghịch bật lửa kim loại, miệng anh còn ngậm điếu thuốc đang châm. Tạ Cảnh lại cosplay một bát hương di động, khuôn mặt lộ ra vẻ lười biếng.

 

Thấy người tới là Tạ Cảnh, Trình Nguyệt lập tức đứng dậy vuốt tóc rồi mừng rỡ đi về phía trước: "Bạn học Tạ Cảnh, sao anh lại ở đây? Tống Thời đâu? Cô ta cũng vô tâm thật đấy, sao lại để anh đi một mình? "

 

Tạ Cảnh nhìn cô ta từ trên xuống dưới một lượt, nhàn nhạt lên tiếng "Cô thích tôi?"

 

Trình Nguyệt đỏ mặt: "Bạn học Tạ Cảnh, sao anh biết em..."

 

Tạ Cảnh tới gần, bật cười giễu cợt rồi đưa tay lên vỗ vỗ nhẹ lên khuôn mặt cô ta "Biến, ông đây không có hứng thú với cô. Còn nữa, hai chữ Tống Thời này không phải để cô tùy tiện nói gì thì nói. Lần sau đừng nhắc nữa, nếu không thì chắc cô cũng biết tính tình của Tạ Cảnh rồi chứ?"

 

Nói xong, anh lướt qua Trình Nguyệt và nhìn về phía Trình Đào: "Ngày hôm qua cổ tay của Tống Thời bị đỏ lên, là mày làm đúng không?"

 

Tạ Cảnh gạt tàn thuốc rồi thở ra một vòng khói, anh ném điếu thuốc xuống đất và dùng chân dập nó đi, cuối cùng thích thú lên tiếng "Trình Đào phải không? Hai ta vui đùa một chút."

 

Đó là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy Tạ Cảnh trong những lời đồn.

 

Tạ Cảnh ra tay hung á.c, chỉ cần một mình cũng có thể đ.ánh được cả nhóm lưu manh.

 

Trình Đào bị đ.ánh cho tơi tả, Trình Nguyệt ở bên cạnh cũng sợ đến run người, bây giờ bọn họ mới nhận ra Tạ Cảnh đáng sợ đến mức nào.

 

Trình Đào kêu lên: "Chị, chị, chị cứu em với! Chị cứu em với!"

 

Trình Nguyệt bình tĩnh lại, liền bò đến và cầu xin Tạ Cảnh dừng tay. Tạ Cảnh làm như không nghe thấy, và động tác của anh cũng không dừng lại.

 

Trên tay Tạ Cảnh đã dính m.áu, đều là m.áu của Trình Đào. Đợi khi Trình Đào bị đấm đến mức xỉu ngang thì lúc này Tạ Cảnh mới dừng tay lại.

 

Tạ Cảnh liếc nhìn bàn tay dính m.áu nhưng cũng không để tâm, m.áu trên tay đều là của tên Trình Đào đó.

 

 

“Chuyển đi chỗ khác, đừng học ở đây nữa, Tống Thời nhìn thấy chúng mày sẽ khó chịu.” Tạ Cảnh cười nhạt “Hiểu không?”

 

Trình Nguyệt khóc lóc và điên cuồng gật đầu: "Hiểu ạ, em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Tống Thời nữa."

 

Tạ Cảnh cúi xuống và sửa sang lại cổ áo nhăn nhúm của Trình Đào: "Còn nữa, đừng b.ắt n.ạt bạn học, nếu còn để tôi nhìn thấy thì sẽ đấm cho ch.ết tươi."

 

Trình Đào vừa khóc vừa vâng lời.

 

Tạ Cảnh quay người lại, còn tôi thì chưa kịp tìm chỗ trốn. Anh vừa nhìn thấy tôi thì khóe miệng đang nhếch lên bỗng nhiên cứng đờ ngay lập tức.

 

Khuôn mặt anh trở nên ảo não, anh vô thức giấu hai tay ra sau, rồi gãi gãi đầu không dám nhìn tôi.

 

Tạ Cảnh cẩn thận hỏi tôi: "Em nhìn thấy hết rồi?"

 

Tôi gật đầu "Vâng."

 

"À thì, anh đùa giỡn với bọn họ tí thôi, đừng xem là thật."

 

Ánh mắt tôi rơi vào trên bàn tay dính m.áu của anh, Tạ Cảnh ngại ngùng giải thích "M.áu của anh, đều là m.áu của anh hết. "

 

Vừa nói, anh vừa cẩn thận bước từng bước, cố gắng che khuất tầm nhìn của tôi.

 

Tôi cười khan: "Haha, không sao cả, vì đại nghĩa không quản người thân. "

 

Tôi nở một nụ cười gượng gạo, nhưng bắp chân tôi không ngừng run rẩy.

 

Ôi mẹ ơi, Tạ Cảnh hung dữ quá.

 

Và cũng từ ngày hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và Tạ Cảnh cũng trở nên tế nhị hơn, đó là cảm giác khó xử mà tôi cũng không thể giải thích rõ ràng. 

 

14

 

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc tôi đã lên lớp 12. Sau khi vượt qua thời điểm này thì tôi sẽ trở thành “người lớn” mà tôi thường hay nghĩ đến.

 

Tôi không muốn tham gia buổi họp lớp ở trường cấp hai, bởi vì ở lớp cũ có nhiều người coi thường tôi.

 

Nhưng rồi nghĩ lại, hồi cấp 2 tôi cũng khá may mắn vì có được một vài cô bạn thân, họ là những người bạn quý giá mà tôi hiếm hoi có được. Cũng không nên vì những kẻ xấu kia mà cắt đứt liên lạc với họ. Lỡ như sau này tốt nghiệp rồi thì đến cả cơ hội gặp lại nhau cũng không có nữa.

 

Hôm đi dự tiệc thì tôi đã búi tóc lên, đây là kiểu tóc yêu thích của tôi từ lúc còn học cấp 2.

 

Khoảnh khắc cửa phòng được đẩy ra, âm thanh đùa cợt bên trong bỗng nhiên im bặt.

 

Mọi ánh mắt đều tập trung vào tôi, mọi người ai ai cũng nhìn tôi kinh ngạc.

 

Họ ngạc nhiên vì tôi thay đổi quá nhiều, làn da trắng trẻo và mái tóc cũng đen bóng mượt mà hơn. Tôi đã từng mặc những bộ quần áo mà người khác không cần, nhưng hôm nay tôi mặc một bộ váy liền áo đắt tiền, trên cổ đeo mặt dây chuyền quý giá, đây đều là đồ mà dì Giang mua cho tôi. 

 

Ánh mắt của tôi cũng không còn tự ti trầm mặc giống như trước, tôi vui vẻ chào hỏi với những cô bạn thân thiết, đôi mắt cong lên một chút như hình trăng lưỡi liềm.

 

Cô bạn thân nhất với tôi trước đây cuối cùng cũng phản ứng kịp, cô ấy mừng rỡ kéo cánh tay tôi "Tống Tống, cậu thay đổi rồi, càng ngày càng xinh đẹp, giờ ai nhìn cậu cũng phải động lòng."

 

Tiểu Lan khen ngợi một hồi khiến tôi cũng ngại ngùng đỏ bừng cả mặt . 

 

"Ồ, hóa ra có người lên cấp 3 rồi lại chỉ muốn đi đường tắt. Từ đầu đến chân toàn là hàng hiệu, không biết là được ai bao nuôi nữa."

 

Hoa khôi của lớp nhìn tôi giễu cợt, thái độ cực kỳ khó tả. 

 

Tiểu Lan tức giận đập bàn: "Cậu nói ai vậy?"

 

Hoa khôi lớp nhìn tôi với vẻ chán ghét, nhưng khi nhìn đến bộ váy đắt tiền của tôi thì ánh mắt lại đầy ghen tị. 

 

"Mọi người cũng biết tôi đang nói ai mà. Một người từng nhặt ve chai như Tống Thời mà bây giờ có thể mặc đồ hiệu nổi tiếng? Cô ta có thể mua được dây chuyền đá quý? Chuyện này ai tin? Chỉ riêng mặt dây chuyền mà cô ta đang đeo cũng là vật đấu giá cả triệu đồng, cái này mà Tống Thời có thể mua sao? Một là cô ta ăn cắp, hai là được người khác bao nuôi."

 

Các bạn học khác gật đầu tán thành, mọi người nhìn tôi, ánh mắt hiếu kỳ chờ đợi tôi làm ra trò hề. Còn Tiểu Lan thì tức giận đến mức đỏ cả mặt.

 

15.

 

Đúng lúc đó thì có người gõ vào cửa phòng bao, mọi người đều hướng sự chú ý về phía cửa, một bạn học nào đó kêu lên "Tạ Cảnh! Đó là Tạ Cảnh!"

 

"Tại sao anh ấy lại tới đây? Ở đây có ai quen biết Tạ Cảnh à?"

 

Tạ Cảnh lơ đãng vuốt ve đồng hồ đeo tay, anh nghiên người dựa vào cửa rồi nhìn thẳng vào tôi, trong mắt lộ rõ ​​ý cười: “Tống Thời, sao không đợi anh?”

 

Tôi ngơ ngác “Sao anh lại ở đây?

 

Tạ Cảnh nhẹ giọng "Tới làm chỗ dựa cho em"

  

Phòng bao lại rơi vào im lặng, chỉ là lúc này mọi người cũng không dám nói gì. Tuy rằng thái độ của Tạ Cảnh vẫn lạnh nhạt, nhưng ai cũng biết đến những tin đồn liên quan đến Tạ Cảnh, tốt nhất là không nên chọc vào người này. 

 

Bầu không khí bắt đầu hơi khó xử, Tạ Cảnh tự ý ngồi xuống bên cạnh tôi "Có muốn ăn không? Ăn no về nhà sớm."

 

Tôi gật gật đầu rồi chỉ vào con tôm.

 

Những người vừa chỉ trỏ chế giễu tôi khi nãy, bây giờ lại ngoan ngoãn im miệng không dám quấy rầy Tạ Cảnh lột tôm.

 

Buổi họp lớp diễn ra rất suôn sẻ, tất nhiên là chỉ có mình tôi nghĩ vậy.

 

Khi nãy tôi có uống rượu nên lúc trở về có hơi choáng váng. 

 

Tạ Cảnh một tay đút vào trong túi, một tay nắm lấy cổ tay tôi, thái độ như một người cha già đang cằn nhằn con trẻ "Chậm thôi kẻo ngã. Có muốn anh cõng không?"

 

Tôi ngước lên cười ngoan ngoãn: "Không."

 

Tạ Cảnh nhìn tôi rồi đưa tay lên che mắt tôi, sau đó khó chịu nhìn sang chỗ khác: “Đừng nhìn anh như vậy.”

 

Tôi nghiêng đầu qua bàn tay rồi nhìn anh "Tại sao lại không được?"

 

Giọng nói của Tạ Cảnh đột nhiên lại khàn khàn: "Bởi vì em ngoan ngoãn như thế, anh Tạ của em chịu không nổi."

 

Tôi nấc lên toàn hơi rượu “Dì Giang nói em rất hiểu chuyện.”

 

Tạ Cảnh nhéo má tôi một cái, bất đắc dĩ thở dài: “Đồ vô tâm, mấy ngày nay em luôn tránh mặt anh, đừng tưởng anh không biết.”

 

Vừa nói, anh vừa cúi đầu xuống sát tôi: “Đừng chiến tranh lạnh với anh, được không?”

 

Không biết là bởi vì giọng nói của Tạ Cảnh quá mê hoặc, hay là vì tôi đã uống say bét nhè, khi nhìn thấy khuôn mặt ở quá gần thì tôi liền đưa tay sờ sờ, sau đó kiễng chân lên hôn anh một cái. 

 

Tạ Cảnh lập tức sững người, trong mắt anh có cảm xúc gì đó mà tôi không thể hiểu được, giống như là đang cố tình đè nén. 

 

Thanh âm của Tạ Cảnh hơi khàn, hai tay to lớn ôm lấy sau gáy của tôi: "Tống Thời, em biết mình đang làm gì không?"

 

Tôi ngoan ngoãn trả lời "Em biết!"

  

Ánh mắt Tạ Cảnh nhìn xuống môi tôi "Ngày mai tỉnh rượu, em có nhớ được chuyện hôm nay không?"

 

"Nhớ được."

 

"Được, đừng gạt anh."

 

Đêm đó tôi đã có một giấc mơ, sáng hôm sau khi tỉnh lại thì đôi môi tôi đã sưng vù. 

 

16

 

Vào ngày sinh nhật thứ 18 của tôi, người mẹ kế đã lâu không gặp bỗng nhiên lại đến Tạ gia, trên tay còn cầm theo cả một món quà. 

 

Bà ta nhìn căn biệt thự rộng lớn của nhà họ Tạ, trong mắt lộ ra vẻ tham lam không chút che giấu.

 

Bà ta nhìn tôi rồi ngượng ngùng cười, khuôn mặt đầy nếp nhăn.

 

"Tống Thời, là mẹ đây! Hôm nay là sinh nhật của con, mẹ vất vả lắm mới dành ra được chút thời gian rảnh để đến gặp con, con cũng không hoan nghênh mẹ một chút à? Mẹ cũng muốn dẫn 2 đứa em của con đến đây, nhưng không hiểu sao mà 2 đứa nó vừa nghe tới Tạ gia thì đã run lên bần bật, chắc là hôm qua gặp ác mộng rồi.”

 

Mẹ kế đặt những món quà rẻ tiền lên bàn rồi ngồi xuống ghế sofa.

 

Mông bà ta vừa chạm vào sofa, dì Giang đã chạy tới kéo bà ta lên rồi phủi phủi sofa "Hừ, xui quá, cái sofa này đúng là xui xẻo!"

 

Mẹ kế liền khó chịu "Chị Giang, chị làm sao vậy? Người tôi đâu có bẩn."

 

Dì Giang cũng không thèm nhìn bà ta “Không hoan nghênh cô đến đây.”

 

Chú Tạ bật cười rồi vỗ vỗ trán dì Giang: “Đừng làm loạn.”

 

Mẹ kế không ngờ dì Giang lại thẳng thắn như vậy, cũng không thèm nể mặt bà ta, sắc mặt bà ta liền trở nên xấu xí.

 

"Tống Thời này, ngoài việc đến chúc mừng sinh nhật cho con thì mẹ còn có chuyện quan trọng nữa. Con xem, hiện tại con sống rất tốt, nhà cao cửa rộng lại có người hầu. Nhưng ba con và chúng ta vẫn phải sống trong căn nhà tồi tàn kia, con có thấy rất đáng thương không?"

 

Mẹ kế nhìn tôi chờ đợi, nhưng tôi chỉ nhìn bà ta rồi nhẹ giọng đáp: “Không liên quan gì đến tôi”.

 

Mẹ kế lập tức tái mặt "Mày... mày, mày nói cái gì vậy? Tao nể mặt mày quá rồi phải không? Tại sao mày ích kỷ như vậy, mày được sống vui vẻ còn bọn tao phải chật vật khổ sở. Mau thu xếp cho chúng tao mấy gian phòng đẹp đẹp vào, có nghe chưa?"

 

Vẻ mặt tôi không chút thay đổi "Không."

 

Mẹ kế tức giận run cả người, bà ta vừa nói vừa vỗ ngực để thuận khí "Mày… tao mặc kệ, mày không sắp xếp chỗ ở cho chúng tao, ngày mai tao về sẽ hủy hết thanh danh của mày, tao sẽ nói với mọi người mày là một con sói bắt trắng vong ân phụ nghĩa, mày có tin không?"

 

Trước đây tôi từng rất sợ bà ta, nhưng bây giờ thì không sợ nữa. Bởi vì tôi có chỗ dựa, luôn có những người sẵn sàng đứng ra để bảo vệ cho tôi. 

 

Những gì mà bà ta nói cũng chẳng gây ra một chút sóng gió gì, tôi thậm chí còn ngồi xuống và chậm rãi đáp "Không tin."

 

"Mày nói bậy bạ cái gì vậy! Tống Thời, mày học cái thói ấy ở đâu ra? Mày có tin tao xé rách miệng mày ra không?"

 

"Không tin."

 

"Đồ mất dạy này."

 

Mẹ kế tức giận đến mức không biết phải làm sao, sắc mặt bà ta tái mét. Bà ta  xắn tay áo lên và định lao vào đ.ánh tôi. 

 

Đúng lúc đó, cánh cửa đột ngột được mở ra.

 

17

 

"Đủ rồi! Gây chuyện đủ chưa?"

 

Sau đó là một cái tát giòn tan.

 

Tôi chưa bao giờ nghĩ là ba tôi sẽ đến đây, càng không nghĩ đến là ông ta sẽ ra tay đ.ánh mẹ kế, bởi vì từ trước đến giờ người mà ông ta đ.ánh sẽ chỉ là tôi. 

 

Nhưng hình như ông ta đã trở nên rất hốc hác, khuôn mặt đã già đi so với trước đây rất nhiều, ánh mắt ông ta nhìn tôi lộ rõ vẻ hối hận.

 

"Xin lỗi Tống Tống, ba đã không trông chừng bà ta, để con phải tủi thân rồi."

 

Tôi sững người một lúc, chắc hẳn khi tôi đi rồi thì ông ta sẽ phải cáng đáng những công việc của tôi. Bởi vì mẹ kế không giúp việc nhà được, trước đây bọn họ có thể tùy ý hành hạ tôi, nhưng vì tôi đi rồi nên đến lượt ba tôi phải làm hết.

 

Vừa kiếm tiền vừa phải làm việc nhà chắc là vất vả lắm. 

 

Nhưng 10 năm nay tôi đã phải sống khổ sở như vậy mà không dám kêu ca tiếng nào. 

 

Mẹ kế bị tát cho lệch mặt, bà ta nhìn ba tôi với ánh mắt không thể tin nổi "Sao ông dám đ.ánh tôi? Trước đây ông từng hứa cái gì? Là ai sinh con trai cho ông? Là ai sinh con cho ông khi ông vẫn còn có vợ? Là tôi, đều là tôi…"

 

Ba tôi bịt miệng bà ta lại, mẹ kế bây giờ mới nhận ra là mình đã lỡ lời.

 

Ba tôi xấu hổ nhìn tôi “Tống Thời, ba không biết bà ta tới đây tìm con, bây giờ ba sẽ đưa bà ta về, con đừng nóng giận.”

 

Tôi không đáp lại, trên mặt cũng không có chút thay đổi nào mà chỉ yên lặng đứng nhìn ông ta. Nhưng bàn tay nắm lại thành nắm đấm, tôi siết chặt như muốn cắm móng tay vào trong da thịt. 

 

Mẹ ơi, mẹ lấy nhầm người rồi, ông ta là một lão già tồi tệ. Ít ra bây giờ mẹ cũng không phải chứng kiến cảnh này, nếu không thì mẹ sẽ đau lòng ch.ết mất. 

 

Đột nhiên có một bàn tay to lớn nắm lấy tay tôi, Tạ Cảnh nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang siết chặt của tôi ra. Anh nắm chặt tay tôi rồi nhẹ giọng “Đừng tự làm đau mình, lát nữa nếu vẫn không thoải mái thì nhéo tay anh.”

 

Tạ Cảnh không thèm nhìn ba tôi và mẹ kế, chỉ chuyên tâm quan sát bàn tay tôi: “Sau này nếu các người còn dám động đến Tống Thời, Tạ gia sẽ không để các người có chốn dung thân ở đất Miên Thành này.”

 

Tạ Cảnh nói chuyện tùy ý, nhưng giọng điệu mang theo ý đe dọa rõ ràng. 

 

Dì Giang cũng rất kích động: "Đúng! Ngày mai phải thuê máy xúc đến múc cả nhà họ đi, rồi xây nhà vệ sinh lên chỗ đó."

 

Ba tôi lập tức gật đầu khom người: “Để tôi đưa bà ta đi, tôi đưa bà ta đi ngay.”

 

Tôi nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, không hiểu sao lại hét lên ba chữ: 

“Thẩm Thúy Hoa!”

 

Đó là tên đầy đủ của mẹ kế.

 

Bà ta tức giận quay người lại: "Sao mày dám gọi thẳng tên tao, đồ khốn kiếp!"

 

Tôi khẽ cười: “Có một chuyện tôi vẫn luôn muốn nói.”

 

Mẹ kế nhìn tôi, sốt ruột nói: “Nói vớ vẩn cái gì?”

 

Tôi nhẹ nhàng mở miệng, nhấn mạnh từng chữ "Trông bà rất ghê tởm."

 

Đây là suy nghĩ đầu tiên khi tôi nhìn thấy bà ta vào năm 6 tuổi, và đến tận năm tôi 18 tuổi thì suy nghĩ này vẫn không thay đổi. 

 

Mẹ kế bị chọc giận đến mức đỏ mặt "Mày đi ch.ết đi! Mày học đâu ra mấy lời đó? Mày nói nhảm! Mày nói nhảm!"

 

Ba tôi dùng sức kéo mẹ kế ra, từ đằng xa vẫn vọng lại giọng gào thét chói tai của bà ta. 

 

Tôi nghĩ cuộc sống của ba tôi sau này chắc hẳn sẽ không dễ dàng gì, nhưng bọn họ đã sống với nhau nhiều năm như vậy, quả thực là xứng đôi vừa lứa, là một cặp trời sinh. 

 

18

 

Vào ngày sinh nhật lần thứ 20 của tôi, Tạ gia đã tổ chức một bữa tiệc đính hôn hoành tráng cho tôi và Tạ Cảnh.

 

Sau khi tiệc tàn, khách khứa ra về hết, một bóng người quen thuộc lặng lẽ đợi ở cổng nhà Tạ gia.

 

Đó là ba tôi, ông ta ngượng ngùng trong bộ vest cũ kỹ nhưng chỉnh tề, hình như trên tay còn đang cầm một vật gì đó. 

 

Ông ta thấy tôi đi tới thì ánh mắt cẩn thận nhìn tôi. 

"Tống Thời à, nghe nói hôm nay con đính hôn, đây là ngày trọng đại, ba sợ con căng thẳng nên chủ động đi thăm con."

 

Nghe đến đây, tôi bất chợt sững người.

 

Tay tôi đột nhiên bị một bàn tay ấm áp bao bọc, Tạ Cảnh siết chặt lòng bàn tay tôi, giúp tôi bình tĩnh trở lại. 

 

Tôi nhẹ nhàng nói: “Cám ơn, nhưng tôi không căng thẳng”.

 

Ba tôi do dự một lúc lâu, cuối cùng lại thận trọng đưa tấm thẻ trong tay cho tôi: “Tống Thời, ba thật vô dụng, ba không có gì cho con cả. Tiền trong thẻ này không nhiều nhưng cũng là tấm lòng của ba, con dùng tạm làm của hồi môn nhé.”

 

Ánh mắt hi vọng, giọng điệu quan tâm, tất cả đều là sự thật. Nhưng bây giờ tôi đã không cần nữa. 

 

Tôi đưa tấm thẻ lại cho ông ta, thái độ lễ phép mà xa cách: "Cám ơn ngài, nhưng tôi họ Tống, không phải họ Trình. Tôi sẽ tự kiếm tiền để chuẩn bị của hồi môn, ngài không cần lo lắng. Trời sắp mưa rồi, ngài nhanh chóng cầm ô rồi về đi."

 

Ánh sáng trong mắt ba tôi dần mờ đi, giọng ông ta bắt đầu nghẹn ngào: “Tống Tống, con sẽ không bao giờ tha thứ cho ba phải không?”

  

Tôi cười: “Ngài chưa từng xuất hiện trong cuộc đời tôi, làm sao tôi có thể tha thứ cho ngài?”

 

Ông ta rời đi, bóng lưng cô đơn và chán nản, giống như đã thực sự nhận ra lỗi lầm của mình.

 

Suốt 17 năm trời tôi khao khát tình cha, chỉ có điều tình thương này đến quá muộn. 

 

Đến muộn rồi thì thôi, ông ta đã không còn xuất hiện trong cuộc đời của tôi nữa. 

 

Tôi cũng sẽ tiếc nuối vì chưa từng được ngồi trên vai ba tôi để nhìn ra thế giới.

 

Nhưng tôi yêu thế giới này, vì mẹ tôi đã cược bằng cả tính mạng của mình để tôi có được cơ hội sống, tôi không thể để mẹ cược thua. 

 

Bà ấy đã cố gắng hết sức để cho tôi sự sống, và tôi phải sống một cuộc đời bình an.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
31/03/2023 10:08
1305
31/03/2023 10:08
1279
31/03/2023 10:07
1337
31/03/2023 10:06
3366

Bình luận

Nội dung liên quan