Hàn Vũ Phi

30/05/2023 10:54 6 lượt truy cập

Vì Gió Ở Nơi Đấy | Cửu Nguyệt Hi (Uncut)
6 - 10

Báo cáo


Chương 6

Xe mô tô chạy băng băng trên con đường lớn giữa rừng thiêng, hai bên là dãy núi cao ngút ngàn, dòng suối róc rách len lỏi qua những tảng đá, trên triền núi nở đầy hoa đỗ quyên. Chu Dao vô tư ngắm cảnh, cô dựa sát vào lưng Lạc Dịch, thân thể tràn ngập hơi ấm.

Gió lạnh rít gào, cô núp sau lưng anh, coi anh như bức tường chắn gió. Vai anh rất rộng, tấm lưng lực lưỡng, bất tri bất giác Chu Dao liền ôm lấy eo anh. Lạc Dịch thoáng cứng đờ.

Anh hỏi: "Cô làm gì vậy?"

Chu Dao đáp: "Xe chạy nhanh quá, tôi sợ."

"..."

Câu trả lời này thật hoàn hảo. Dường như trải qua giây lát suy nghĩ, tốc độ xe giảm dần rồi dừng lại. Cô không thả tay ra, anh mím chặt môi, nghiêng đầu nhìn cô: "Còn chưa buông ra?"

Chu Dao bèn lẳng lặng thả tay, vẻ mặt điềm nhiên như không.

"Còn lộn xộn nữa, tôi thả cô xuống luôn đấy." Anh cảnh cáo, khởi động xe lần nữa.

Chu Dao bị cơn cuồng phong thổi táp, nheo mắt lại. Đường núi quanh co, tốc độ xe lại nhanh, cô thật sự hơi chao đảo, không tài nào giữ thăng bằng được. Suy nghĩ chốc lát, cô lại nắm lấy vạt áo anh. Lần này Lạc Dịch không ý kiến gì, chắc hẳn cũng nghĩ thế này vẫn chấp nhận được.

Chu Dao cố ý nhắc nhở, tiếng hét to bị bạt đi trong cơn gió lớn: "Nắm áo một chút không sao chứ?"

Lạc Dịch làm như không nghe thấy, nhưng giờ phút này, cảm giác bị kéo áo dường như hơi khó tả.

Non xanh nước biếc lướt qua tầm mắt, con đường trước mặt trải ra sâu hút, Chu Dao tán gẫu với anh: "Bình thường bao lâu anh đến trấn trên một lần?"

Anh không trả lời, Chu Dao ló đầu lên nhìn anh, tỏ ý nhất định không bỏ qua.

Lúc này anh mới khẽ nghiêng đầu nhìn cô, đáp lại nhát gừng: "Đừng nói chuyện."

"Tại sao?"

"Gió lớn, hít khí lạnh nhiều bị ốm, phiền lắm đấy!"

"À." Chu Dao ngoan ngoãn ngậm chặt miệng, mím môi cười sau lưng anh, mắt bị gió tạt nheo thành một đường cong. Trông cô giống như một con hồ ly nhỏ vui vẻ bám sau lưng anh vậy.

Đi khoảng bốn mươi phút, họ đến trấn nhỏ ở chân núi Shangri-La. Nói là trấn nhưng thật ra chỗ này rất nhỏ, rất rất nhỏ, chỉ có một con phố chính, không rộng rãi cũng chẳng sầm uất, lại đang sửa đường nên lối đi khá chật hẹp.

Giờ là lúc họp chợ buổi sáng, con đường chật ních người đến xe đi, nào là những người nông dân bán thức ăn qua lại chọn rau dưa, nào là những kẻ bán sữa dê kéo theo chú dê thồ chiếc xe nhỏ. Xe kéo chuyên chở hàng hóa, máy kéo, xe taxi chở khách du lịch, xe sáu chỗ chèo kéo khách của dân bản xứ vòng tới vòng lui khiến con đường gập ghềnh không còn chỗ chen chân.

Mô tô của Lạc Dịch cũng chậm lại, anh cúi đầu nhìn, tay Chu Dao vẫn nắm lấy vạt áo anh, ngón tay mảnh khảnh và mu bàn tay tê cóng đến đỏ bừng.

Anh thờ ơ hỏi: "Lạnh không?"

"Không lạnh, gió hơi lớn thôi." Chu Dao khẽ xoa tay, cởi mũ bảo hiểm xuống, suốt cả quãng đường bị gió thổi khiến đầu cô hơi choáng váng.

Anh quay đầu lại nhìn cô, mặt cô cũng đỏ ửng vì gió lạnh.

"Không bị choáng chứ?" Lạc Dịch hỏi.

"Không sao. Ngày nào tôi cũng uống một viên hồng cảnh thiên rồi." Chu Dao nói.

"Ừ."

Mô tô đi rề rà tiến lên từng chút giữa đám người. Chu Dao ngồi phía sau, loáng thoáng nghĩ đến chuyện hồi bé. Ba cô đẩy xe đạp đi chợ mua thức ăn, cô ngồi ở yên sau đong đưa chân, nhàn nhã nhìn mọi người qua lại nhộn nhịp. Giờ phút này, tâm trạng cô cũng thư thái hệt như thuở thơ ấu vậy.

Bên cạnh là một cô gái Tạng và đứa bé cầm mấy món linh tinh như áo mưa, túi bọc giầy... len lỏi giữa đám người, nhìn nơi này ngó chỗ kia, nhiệt tình mời chào những người trông giống du khách. Nhưng dù họ có đưa đồ đến trước mặt cũng hiếm có người mua.

"Mua đi, mười lăm tệ một món thôi, ở trên núi bán đắt hơn đấy! Trên núi hay mưa lắm!" Họ nói tiếng phổ thông lưu loát, ánh mắt mong chờ, nhưng du khách chỉ hờ hững lướt qua.

Chu Dao nói: "Ở Angkor Wat Campuchia cũng có rất nhiều trẻ con đi bán đồ lặt vặt. Chúng nói tiếng Trung rất sõi: Mua một cái đi, chỉ một đô thôi."

Lạc Dịch nghe cô nói rồi nhìn về phía đứa bé ven đường.

Chu Dao tiếp lời: "Có điều, Angkor Wat có bảng thông báo cho du khách."

"Ồ?" Anh phản ứng, không có vẻ hứng thú cho lắm.

"Khuyên du khách không nên mua đồ của bọn trẻ, nói như vậy sẽ khiến chúng thấy tiền rất dễ kiếm, không chịu lo học hành."

"Thương người quá đà cũng không phải chuyện tốt." Anh đưa ra nhận xét.

Chu Dao nhìn thấy hàng rau quả, lại đặt câu hỏi: "Thực phẩm trong nhà nghỉ anh giải quyết như thế nào? Cử người xuống mua à?"

"Mấy hộ nông dân gần đó đưa thẳng đến nhà nghỉ."

Chu Dao kinh ngạc: "Tôi tưởng trên núi ngăn cách với nhân gian đấy!"

"Không có nơi nào thật sự ngăn cách với phần còn lại cả." Lạc Dịch giải thích. "Ngọn núi này có mười mấy thôn làng, chỉ là du khách không biết mà thôi. Cô cảm thấy hứng thú với bản làng địa phương thì có thể đi thăm thú, người nơi đó chất phác lắm."

"Anh đưa tôi đi à?" Chu Dao thuận lợi bắt mối.

Lạc Dịch không đáp lời, chắc là đang nghĩ sao tự dưng anh lại đào hố chôn mình thế này.

Dòng người phía trước đã thưa hơn, xe mô tô có thể chạy được. Con đường dần thông thoáng, tốc độ xe đang tăng lên thì một đứa bé đột ngột lao ra.

Lạc Dịch phanh gấp, Chu Dao bị văng người về phía trước, đụng vào lưng anh như va phải bức tường cứng rắn, bộ ngực của cô suýt thì lõm luôn vào mất, ngay cả mặt cũng đập vào sau đầu anh.

Chu Dao che mũi, đau đến nhe răng trợn mắt, cất tiếng oán trách: "Sao đầu anh cứng quá vậy?"

Lạc Dịch hỏi ngược lại: "Đầu của cô là bóng bay à?"

Chu Dao sửng sốt, bỗng bật cười vui vẻ.

"..." Lạc Dịch tỏ ra khó hiểu. "Đáng cười đến thế sao?"

Đứa bé gây họa nói gì đó bằng tiếng Tạng, có lẽ là xin lỗi. Lạc Dịch xua tay để cậu nhóc đi, còn dặn dò thêm một câu hình như là băng qua đường phải cẩn thận.

Chu Dao xoa ngực, thò đầu lên hỏi: "Anh còn biết tiếng Tạng?"

Lạc Dịch không nhìn cô, khẽ nói: "Cô ngồi nhích ra sau chút đi."

Khi nãy phanh lại đột ngột, Chu Dao đã trượt một đoạn trên yên xe, dính sát vào người Lạc Dịch. Chân cô áp sát vào mông anh không chừa một khe hở. Tư thế và mức độ khăng khít này thật sự có vẻ mờ ám.

Chu Dao cũng ngượng ngùng, mặt nóng lên, vội vàng lùi lại.

Xe rẽ vào một ngõ nhỏ. Bưu thiếp đã gửi, dây buộc tóc đã mua.

Lạc Dịch đứng trong ngõ, hỏi: "Cô chờ tôi ở đây hay là về trước..."

"Cùng đi chứ, chờ đợi chán lắm. Anh muốn đi đâu?"

"Gặp người quen."

"À... Còn tưởng anh đi mua đồ. Gặp người quen thì tôi không quấy rầy đâu." Chu Dao cầm dây buộc tóc, quay đầu nhìn quanh quất. "Quanh đây có chỗ nào có thể ngồi đợi mấy giờ không?"

Không có!

Cô ngước mắt nhìn quanh chỉ có quán mì, tiệm gạo, cửa hàng hạt giống, phân hóa học... bèn hỏi: "Có chỗ nào chơi game không? Tôi có thể ở đấy chơi vài giờ."

Lạc Dịch liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Sớm quá, chưa mở cửa."

"..." Chu Dao cũng không ủ rũ, nhún vai nói. "Vậy tôi về trước."

"Được." Anh cúi đầu nhìn cô. "Biết chỗ bắt xe không?"

Chu Dao cười: "Nơi này chỉ có một con đường thôi mà, tôi đâu phải dân mù đường."

"Ừ." Lạc Dịch đội mũ bảo hiểm lên, phóng mô tô đi mất.

Chu Dao đi đến nơi bán vé của khu du lịch, vừa sờ túi mới phát hiện, ôi chết mất, cô không mang theo tiền!

Trong phòng chờ, từng tốp khách du lịch soát vé lên xe buýt. Chu Dao không hiểu sao lòng chợt cảm thấy trống vắng. Cảm giác mông lung muộn màng ùa đến, mình cô ngồi giữa đại sảnh trong chốc lát, không biết đang chờ đợi điều gì.

Có một cậu bé đen nhẻm, gầy tong teo chạy đến mời chào cô mua túi bọc giầy đi mưa, cô lắc đầu.

Cậu bé vẫn muốn thuyết phục, nói: "Chị ơi, rẻ lắm, em bán chỉ mười lăm tệ thôi, trên núi bán hai mươi lăm tệ đấy!"

Chu Dao áy náy chìa tay ra, nói: "Chị không có tiền."

"Ồ!" Đứa bé gãi đầu nhưng không lập tức bỏ đi. Cậu ngồi xuống cạnh cô, đưa tay ra so với tay Chu Dao: "Uầy, tay chị trắng thế!"

Tay của cậu nhóc đen thui như que củi. Chu Dao cười, vuốt tóc cậu nói: "Nơi chị ở mặt trời không to bằng chỗ này."

Cậu nghiêng đầu nghĩ chốc lát, không hiểu bèn hỏi tiếp: "Một mình chị đến đây chơi à?"

"Chị đi chung với bạn."

"Bạn chị đâu?"

"Anh ấy có việc đi trước rồi."

"Vậy chị chờ lát nữa đi, lát nữa anh ấy sẽ trở lại tìm chị mà." Đứa trẻ vỗ vỗ tay cô, nói rất chân thành.

Chu Dao mỉm cười, cảm động vì lời an ủi thơ trẻ của cậu, tâm trạng cô vô thức tốt lên.

Cách đó không xa có người gọi tên cậu, cậu bé quay đầu lại trả lời bằng tiếng Tạng. Đằng kia là một đám trẻ đủ mọi lứa tuổi đứng ngoài cửa chờ cậu cùng đi bán hàng. Cậu bé chạy về phía nhóm bạn của mình.

Chu Dao ngồi thêm một lát, du khách càng lúc càng đông. Cô muốn gọi điện thoại cho bọn Đường Đóa đến đón mình, nhưng nghĩ ngợi lại thôi. Cô đi ra khỏi trấn, một mình lên núi.

Trên đường đèo có trạm ngăn xe bên ngoài đến, không biết có ngăn du khách đi một mình không nhỉ? Nếu nói với họ hôm qua cô đã mua vé vào cửa, liệu họ có tin không? Thôi cứ đi đến đó rồi tính.

Từng chiếc xe buýt đông kín người chạy qua, Chu Dao đi sát lề như một chú ốc sên. Cuối tháng Tám đầu tháng Chín, nhiệt độ trên núi không cao nhưng nắng rất gắt, phơi nắng một lúc mà cổ cô đã đổ đầy mồ hôi rồi. Vừa nãy xuống núi gió lớn như vậy mà giờ không thấy đâu nữa, chỉ có hoa đỗ quyên nở rộ khắp chốn chói mắt như đốm lửa.

Chu Dao buộc tóc lại, kéo khóa áo khoác xuống. Cơ thể tỏa nhiệt nhưng lòng cô lạnh ngắt. Đột nhiên một chiếc xe mô tô dừng bên cạnh, Chu Dao quay sang, ánh mắt trở nên ngây dại. "Sao anh đến đây?"

"Cô không mang tiền à?" Lạc Dịch hỏi, hơi khó chịu cau mày, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

"Quên mất." Chu Dao ngây ngốc đáp lời.

"Vậy sao vừa rồi cô không nói?"

"Quên mất." Chu Dao nói xong rồi lặp lại lần nữa. "Lúc nãy cũng quên béng luôn."

"Lên xe đi!" Lạc Dịch vứt mũ bảo hiểm cho cô, cô ôm lấy, chưa kịp nghĩ ngợi đã hỏi: "Anh muốn đưa tôi về à? Vậy phiền phức quá..."

"Không lên đi à?" Lạc Dịch thoáng dừng lại. "Sáng nay cô có bận việc gì không?"

"Không có gì."

"Lên xe đi!" Anh hất cằm ra sau.

Chu Dao ngồi lên yên sau, cài quai mũ bảo hiểm lại. "Sao anh biết tôi không mang theo tiền?"

Ai kia lơ cô triệt để. Xe mô tô vòng lại, lần nữa chạy về phía chân núi. Gió lại kéo đến, man mát lành lạnh.

Nào biết không đem theo tiền chứ, chẳng qua chỉ lo lắng nhỡ đâu thế thật mà thôi.

Trở lại trấn nhỏ, con đường vẫn chật chội, xe máy lại chậm chạp len lỏi giữa dòng xe và đám người. Lúc đang nhích từng chút một, có người kéo góc áo Chu Dao. Chu Dao cúi đầu, là cậu bé bán túi bọc giầy đi mưa kia.

Cậu ngẩng đầu cười toe toét với cô: "Bạn chị trở lại tìm chị chưa?"

"Chị gặp được rồi!" Chu Dao vui vẻ trả lời.

"Em nói không sai mà." Cậu bé đắc ý ngẩng cao đầu.

"Phải đấy, cảm ơn em!" Trong tiếng xe cộ ồn ào, Chu Dao lớn tiếng nói với cậu.

Cậu vui vẻ vẫy tay rồi chạy mất.

"Có chuyện gì vậy?" Lạc Dịch hỏi.

"Không có gì." Chu Dao cười trả lời.


Chương 7

Anh bạn Ngô Minh của Lạc Dịch mở tiệm ngọc Ngô Ký ở trấn trên, bán đủ loại đá quý, đồ ngọc, trang sức vàng bạc, nhân tiện làm luôn cả việc gia công chế tác. Mặt tiền cửa hàng không nhỏ, có hẳn hai gian bày bán.

Thấy Lạc Dịch đến, Ngô Minh nhiệt tình chào hỏi.

Chu Dao nổi máu nghề nghiệp, liếc mắt nhìn khắp dãy tủ kính. Đa số trang sức vàng bạc là vòng dân tộc, lắc chân trẻ con và khóa bình an, còn gắn các loại đá quý như lam ngọc, hổ phách, mã não nam hồng, sáp ong xung quanh với tỉ lệ cân đối. Trái lại chất lượng của đồ bằng ngọc phỉ thúy lại không được đồng đều cho lắm.

Vừa nhìn đã biết Chu Dao là khách du lịch, A Tang - bồ của Ngô Minh - liền ra đón tiếp đon đả: "Người đẹp muốn mua gì nào? Có ưng món nào không?"

Chu Dao ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Lạc Dịch, anh nói: "Cô ấy đi với tôi."

Ngô Minh nhìn Chu Dao, khẽ gật đầu, ánh mắt trở nên sâu xa.

Lạc Dịch không giải thích mà chỉ hỏi: "Gần đây kinh doanh thế nào?"

"Cũng ổn." Ngô Minh châm thuốc cho anh. "Thằng nhóc Ngô Địch kia thì sao? Không gây phiền phức gì chứ?"

"Đang cặp kè với A Mẫn."

"Là cô bé lễ tân ấy hả?"

"Ừ." Lạc Dịch phả một làn khói.

"Nhà con bé hình như ở... cầu Tân Đô đúng không?"

"Ừ."

"Yêu đương thì tốt. Thằng nhóc này nên ổn định tâm tính rồi."

Hai người trò chuyện vài câu rồi đi vào trong nhà. Lạc Dịch đi đến chỗ rèm cửa, dường như nhớ ra điều gì đó bèn quay đầu lại tìm. Chu Dao đang nhoài người trên tủ kính mải mê ngắm ngọc như một đứa trẻ. Hình như cô cũng phát hiện ra, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía anh. Bốn mắt nhìn nhau, trong veo thấy đáy.

Tay anh buông thõng bên người, ngón tay gõ nhẹ điếu thuốc, dặn dò: "Cô ở ngoài chờ tôi một lát."

Chu Dao "ừm" một tiếng rồi lại cúi đầu xem đá.

Lạc Dịch vén rèm lên, đi vào trong.

"Cô và ông chủ Lạc có quan hệ gì thế?" A Tang nổi máu bà tám.

"Tôi ở nhà nghỉ của anh ấy." Chu Dao đáp lời.

"Sao sáng sớm lại chạy xuống núi ?"

"Tôi đi mua ít đồ. Anh ấy đưa tôi xuống." Chu Dao nói, thấy mắt A Tang sáng quắc liền bổ sung: "Anh ấy tốt bụng thôi."

A Tang cười ra chiều hiểu biết, như đang nói: Mặt mũi xinh đẹp thế đương nhiên người ta phải tốt rồi.

"Nhà nghỉ của anh ấy..." A Tang từ tốn nói. "Mười cô khách thì có đến năm cô nửa đêm gõ cửa phòng anh ấy rồi..." Cô ta chỉ nói một nửa rồi ra hiệu bằng ánh mắt.

Nhất thời cổ họng Chu Dao thít chặt.

"Nhưng mà cô đừng nghĩ nhiều, nếu ai đến cũng không từ chối thì anh ấy đã tã rồi từ lâu rồi."

Chu Dao nghẹn họng.

"Có một số người, ra ngoài chỉ muốn tìm cơ hội, mặc kệ người khác có để ý hay không."

Chu Dao càng nghe càng cảm thấy có gì đó không đúng, khẽ nhíu mày, quay lại tiếp tục xem ngọc.

A Tang lân la hỏi tiếp: "Cô có thích không, mua một miếng đi. Ngọc sẽ mang đến may mắn, bình an và tình yêu cho cô đấy!"

Chu Dao im lặng. Không ngờ mấy lời vừa rồi chỉ là mào đầu, A Tang cho rằng cô muốn quyến rũ ông chủ Lạc nên ra sức quảng cáo. Chu Dao cảm thấy mình bị đùa giỡn, lòng dạ hơi khó chịu.

Cô nghiêm túc hỏi: "Cô có gì hay giới thiệu cho tôi không?"

A Tang thấy đã thu hút được cô, ân cần hỏi: "Cô thích loại gì? Trang sức Tạng hay là..."

"Không. Tôi không phải người ở đây, đeo trông kỳ lắm."

"Ngọc hay là phỉ thúy, vòng tay hay mặt dây chuyền?"

"Vòng ngọc đi!"

"Chiếc này đẹp nhất." A Tang cẩn thận lấy ra một chiếc vòng ngọc niêm yết giá mười nghìn tệ, "Đây là ngọc Tạng tốt nhất ở cửa hàng chúng tôi, đã giảm giá rồi đấy!"

Khi nãy, Chu Dao đã xem chiếc này, chất ngọc trong suốt, sáng bóng nhu hòa, nhưng nó chỉ là đá xà văn khá cao cấp mà thôi, không đáng bao tiền.

Chu Dao dẩu môi: "Màu lục tối quá, không thích."

"Cô là người ngoài nên không hiểu. Đây là ngọc của Tạng, chính là 'đá Dược Vương' được nhắc đến trong sách. Ngọc này được khai thác ở sông Yarlung Tsangpo, hấp thụ tinh hoa đất trời, mang từ trường thiên nhiên, có thể nhuận âm bổ dương, đeo trên người có tác dụng dưỡng sinh bảo vệ sức khỏe, thật sự tốt lắm đấy!"

Mấy lời ba hoa chích chòe này chỉ có thể lừa gạt du khách thôi. Chu Dao thản nhiên ra vẻ kinh ngạc: "Thần kỳ vậy à?"

"Thật đấy, không tin cô lên mạng tra thử đi. Cô bỏ mười nghìn mua chiếc vòng này không thiệt đâu, sau này qua tay còn được giá cao hơn, đến lúc ngọc tăng giá còn kiếm được tiền đấy!"

Trả tiền xong mới biết hàng vỉa hè thì cũng chẳng làm gì được nhau nữa, đúng không? Chu Dao giả bộ lưu luyến: "Tốt thì tốt... nhưng đắt quá!"

"Vậy cô nói xem bao nhiêu?"

Chu Dao suy nghĩ chốc lát, vừa lúng túng vừa xấu hổ xua tay: "Thôi đi, tôi ra ngoài không mang đủ tiền, ngại trả giá, không mua nổi."

"Nói thử xem sao."

"Không được, tôi đâu có mang đủ tiền."

"Nói thử đi, đừng ngại."

"Trên người tôi chỉ có bảy trăm tệ thôi." Chu Dao áy náy nhìn cô ta.

A Tang á khẩu, con bé này, không nói cao cũng chẳng nói thấp, sao lại trúng ngay giá mua vào thế này.

"Giá này không thể nào bán được, giá mua vào đã gần chín nghìn rồi." A Tang phân bua.

"Đúng đấy! Ngọc này rất tốt." Chu Dao hơi tiếc nuối. "Nhưng đắt quá, không mua nổi. Tôi chỉ là sinh viên nghèo thôi."

"Cô là sinh viên à? Thảo nào trông trẻ quá!" A Tang cất vòng tay đi, lanh lẹ đưa đẩy: "Để tôi giới thiệu mấy món rẻ rẻ cho cô nhé?"

Chu Dao đi theo cô ta đến một quầy khác, vô tình nhìn ra bên ngoài, thấy một người đàn ông không phải dân bản xứ đang hút thuốc ở con ngõ đối diện. Cô nhớ, hình như lúc đi mua dây buộc tóc đã từng thấy gã. Theo dõi ư?

Trong phòng.

Lạc Dịch hỏi: "Sao cậu và cô ta lại ở chung vậy?"

Ngô Minh cười: "Tôi biết người bên ngoài đều đàm tiếu về cô ấy, nhưng chỉ là những lời bậy bạ thôi, tôi thấy cô ấy rất tốt."

Lạc Dịch nói: "Tìm người nào tử tế mà sống cho vui vẻ. Lần trước, ai đó..."

"Con bé đó tẻ ngắt." Ngô Minh lại than thở. "Nhoáng một cái, ông chủ Lạc cũng đến tuổi vui vẻ mà sống rồi đấy nhỉ?"

Lạc Dịch không tiếp lời.

Ngô Minh hỏi: Cái cô lần trước... tên là Yến Ni nhỉ? Bây giờ đâu rồi?"

"Không biết." Anh không muốn nói nhiều chuyện linh tinh không liên quan, liền hỏi chính sự: "Tra được chưa?"

Ngô Minh lắc đầu: "Không tra được tung tích của đám đá kia."

"Ừ." Lạc Dịch ngắn gọn. "Cảm ơn."

"Không có gì."

Lạc Dịch đứng bên cửa sổ hút thuốc lá, lặng thinh chốc lát.

"Đúng rồi, mấy ngày trước tôi đi nhập hàng, nghe người ta nói gã Đan Sơn ở Myanmar muốn bắt cậu đấy! Ông chủ Lạc à, sao cậu lại chọc phải gã đầu gấu kia thế?"

"Trùng hợp, tôi cũng đang muốn tìm gã đây!" Lạc Dịch cười khẩy, giây lát lại hỏi: "Cậu từng gặp Đan Sơn rồi à?"

"Làm sao mà tôi gặp được nhân vật thần bí kia, chỉ nghe nói thôi. Chưa có ai từng gặp chính diện gã cả, những người có cơ hội đều bị..." Ông chủ Ngô ra hiệu cắt cổ rồi hỏi tiếp: "Ông chủ Lạc, cậu gặp chưa?"

"Chưa." Lạc Dịch cười điềm nhiên. "Rất mong chờ ấy chứ! Dù sao cũng là nhân vật tai to mặt lớn."

Ngô Minh không hiểu nụ cười của anh có ý gì, nhỏ giọng nói: "Thôi đi... Đang yên đang lành lại không cần mạng."

Lạc Dịch không đáp lời. Ngô Minh cũng không nói nhiều. Tuy là người quen, thường giúp đỡ nhau một số việc, nhưng anh ta cũng không biết rõ lắm về lai lịch của Lạc Dịch. Chỉ biết Lạc Dịch ít khi ở Á Đinh, phần lớn thời gian sống ở bên ngoài. Người ta còn đồn đại rằng anh kinh doanh rất lớn, chẳng biết là thật hay giả.

Bàn chính sự xong xuôi, trước khi ra ngoài, Ngô Minh giữ Lạc Dịch lại, ra hiệu: "Cô gái bên ngoài với cậu là..."

Lạc Dịch chưa hiểu: "Hả?"

"Không có quan hệ gì sao?"

"Khách ở nhà nghỉ của tôi. Sao thế?"

"Thế thì tôi sẽ bán hàng cho cô ấy theo giá niêm yết." Ngô Minh tỉnh bơ nói.

"..."

Biểu cảm trên mặt Lạc Dịch không sao diễn tả thành lời. Anh chưa kịp nói cô gái này không dễ lừa như Ngô Minh nghĩ đâu thì anh ta đã vén rèm đi ra ngoài. Thế là anh cũng đành bàng quan.

A Tang đang giới thiệu cho Chu Dao một chiếc vòng ngọc trắng: "Chiếc này tốt lắm, chỉ có bảy trăm thôi, cô mua được đấy! Cô nhìn màu sắc nó đi, óng ánh trong suốt. Con gái nên đeo ngọc trên người. Cô xem..." A Tang kéo tay Chu Dao khen ngợi. "Tay cô đẹp thế, vừa trắng vừa mịn lại thon thả, nhìn cổ tay này, ôi đẹp quá đi mất..."

Lạc Dịch nghe thấy thế không khỏi để ý bàn tay mảnh khảnh, thanh tú của Chu Dao đang đặt trên quầy thủy tinh. Da cô rất trắng, sáng ngần dưới vầng nắng sớm mai, thậm chí còn đem lại cảm giác trong suốt hơn cả chiếc vòng ngọc. Ánh mắt anh thoáng lướt qua gương mặt cô rồi nhanh chóng dời đi nơi khác.

"Tay cô đeo ngọc lên đẹp hơn đấy!" A Tang nói.

Ngô Minh gia nhập đội chào hàng: "Chậc chậc, cô xem, cô đeo rất đẹp, tôi thấy nó có duyên với cô đấy! Chiếc vòng ngọc không rẻ đâu, nhưng thấy cô là bạn của ông chủ Lạc, tôi giảm một trăm cho cô."

Lạc Dịch lặng thinh không nói câu nào, tự rót một cốc nước bên cạnh máy lọc.

Chu Dao quay đầu nhìn anh, khẽ lắc chiếc vòng ngọc trên cổ tay, mỉm cười: "Đẹp không?"

Tay cô trắng lóa dưới ánh mặt trời, Lạc Dịch uống nước, nhất thời im lặng.

"Ông chủ Lạc, anh nói có nên mua hay không?" Chu Dao hỏi anh.

Có quỷ mới không nhận ra cô đang cố ý hỏi. Quả thật Lạc Dịch không muốn ngó ngàng đến chuyện này, nhưng ánh mắt Ngô Minh và A Tang sáng quắc, cuối cùng anh đành bình thản trả lời: "Cô thấy vừa túi tiền thì cứ mua."

Ngô Minh và A Tang cười tươi rói, nhưng Chu Dao nhún vai: "Tôi cảm thấy giá quá đắt." Cô vừa nói vừa cởi vòng tay ra.

"Bảy trăm còn đắt á, vậy cô nói xem bao nhiêu?"

"Tôi không thích lắm, cho nên không muốn bỏ ra nhiều."

"Vậy cô trả giá bao nhiêu?"

"Nói ra dễ gây xích mích lắm." Chu Dao nói, vừa chuyển mắt đã thấy Lạc Dịch nhìn mình, ánh mắt khá nghiêm khắc. Cô không hề sợ anh, nhướng mày trừng lại.

Lạc Dịch nhìn cô giây lát, cuối cùng mặc kệ, anh quay mặt đi, tiếp tục uống nước.

"Đừng ngại, cứ nói đi."

Chu Dao nói: "Tám mươi tệ."

Lạc Dịch đang uống nước liền bị sặc, ho sù sụ. Mặt Ngô Minh và A Tang đều tái mét, đây là gián điệp trong nghề được phái đến sao?

Đúng lúc ấy, có hai người đến cửa hàng hỏi thăm: "Ông chủ Ngô, món hàng lần trước anh nhắc đến còn không?"

"Ở bên trong, anh chờ chút." Ngô Minh và A Tang cùng vào trong phòng.

Lạc Dịch đi đến cạnh Chu Dao, giọng điệu trách cứ rõ rệt: "Tội gì cô phải đùa giỡn họ chứ?"

Chu Dao hừ một tiếng: "Là cô ta chọc tôi trước."

Lạc Dịch không tin: "Ồ, cô ta chọc cô thế nào?"

Chu Dao xụ mặt: "Cô ta nói chuyện khó nghe."

Lạc Dịch thoáng sửng sốt: "Nói cái gì?"

"Anh muốn biết thì đi mà hỏi cô ta." Cô bực bội nhăn mày, nhấc chân muốn đi ra ngoài. "Dạy dỗ tôi làm gì?"

"Ai dạy dỗ cô chứ?" Lạc Dịch khó hiểu nhìn cô, không ngờ anh lại bị cô gái này cắn ngược.

Chu Dao đi đến cửa, nhìn ra con ngõ phía trước. Người đàn ông kia vẫn còn ở đấy, gã đeo khẩu trang nên không thấy rõ mặt. Cô nhìn lại Lạc Dịch, anh lấy hộp thuốc ra chuẩn bị hút. Chu Dao quay về phía anh, khẽ hỏi: "Anh có cảm giác có người đang theo dõi không?"

"Kẻ thù cũ thôi." Lạc Dịch cũng không ngẩng đầu lên, ngậm điếu thuốc, tìm bật lửa trong túi. "Đừng để ý."

Chu Dao tò mò: "Thù gì thế?"

"Không có gì, ngủ với vợ hắn, đào mộ tổ tiên nhà hắn." Lạc Dịch quẹt lửa, cau mày châm thuốc.

Chu Dao hỏi tiếp: "Ông chủ Lạc, trước khi mở nhà nghỉ, anh đã làm nghề gì vậy?"

"Dắt mối."

Anh càng nói càng không đứng đắn. Chu Dao biết anh không muốn nói nên dứt khoát chấm dứt câu chuyện. Anh nhả khói thuốc, nhìn về phía con ngõ kia qua lớp khói mơ hồ. Rồi anh nhếch môi cười đểu, vẫy tay với người nọ. Thế mà hắn ta lại quay đầu bỏ đi.

Chốc lát sau, Ngô Minh và A Tang bưng cái khay đi ra khỏi phòng, bên trên phủ tấm vải đỏ, lật ra là một khối ngọc phỉ thúy thô. Hai vị khách kia vây quanh nghiên cứu khối ngọc, nhìn chằm chằm vào vết nứt nơi rỉ ra màu xanh biếc.

"Bao nhiêu tiền?"

"Tám mươi nghìn."

"Đắt thế!" Đối phương bật thốt.

"Các anh cũng biết đó, thằng em tệ hại của tôi chạy đến Vân Nam đổ thạch, tốn cả trăm nghìn mới mua được hòn đá này. Tôi không dám cắt ra, chỉ muốn bán lấy tiền, nếu bên trong là hàng tốt có giá trị hàng triệu thì tôi cũng không cần."

"Nhìn đi, không chừng bên trong là hàng tốt đấy!"

"Phải, nhưng tôi không muốn cho nó đi đổ thạch nữa, lấy lại tiền, tìm việc gì đó an ổn mà làm."

"Có thể chụp một tấm hình được không? Chúng tôi cần trở về bàn bạc lại đã."

"Được, được, được."

Chu Dao không nhịn được rướn cổ lên xem tảng đá, nhưng bọn họ vây xung quanh nó, cô không cách nào đến gần.

Hai người chụp hình rồi rời đi. Ngô Minh bê tảng đá cất vào trong tủ, cảm khái than thở với Lạc Dịch: "Cái thằng nhóc Ngô Địch này... cái tốt không học lại cứ muốn khi không mà phát tài. Cũng tại tôi trước nay quản nó không nghiêm, để nó trốn theo người ta đến Myanmar mê trò đổ thạch, vác về cả đống rác rưởi cũng không biết tỉnh ngộ, càng cược càng lớn..."

A Tang ngắt lời anh ta: "Chuyện đã qua anh còn nhắc lại làm gì, cậu ta cũng đã hối hận rồi mà."

"Phải, phải, khuyên được rồi. Đây là lần cuối cùng, nếu không, sau này anh cũng mặc kệ nó..."

Chu Dao ngẫm nghĩ lại một lần, đánh giá mỗi tấc đường vân, khe nứt của khối đá kia, dần dần, mày cô cau chặt, định nói Ngô Minh mang khối đá ra đây cho mình nhìn rõ thì Lạc Dịch bỗng nói: "Chúng tôi đi trước đây."

Chu Dao ngẩng đầu nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng ánh mắt anh đã ra dấu ngăn lại.

Rời khỏi trấn nhỏ, chạy lên đường đèo, lúc này Chu Dao mới hỏi: "Anh cũng cảm thấy khối đá kia là đồ bỏ đi à?"

"Không phải đồ bỏ đi, là hàng giả."

"Dán một lớp vỏ thật chất lượng cao lên tảng đá cuội, giả làm đá thật á?"

"Ừ."

Hai người im lặng chốc lát, rồi Chu Dao thở dài: "Haizz, thật đáng thương!"

"Ai?"

"Đương nhiên là người bị ông chủ Ngô lừa rồi. Sang tay bán được thì người khác đáng thương, không bán được thì mình đáng thương."

"Ai đáng thương còn chưa chắc đâu." Lạc Dịch cười khẩy, tiếng cười nhanh chóng bị gió thổi tan.

Chu Dao suy nghĩ một hồi mới ló đầu hỏi anh: "Anh cho rằng ông chủ Ngô dán sao? Anh ta phát hiện Ngô Địch mua phải đồ dỏm à?"

"Không chắc."

"Hiện tại ông chủ Ngô biết đó là đồ giả không?"

"Tôi không rõ." Anh cảnh báo. "Nhưng nếu cô chỉ ra đó là giả thì sẽ tự rước phiền phức vào người đấy."

Chu Dao sửng sốt, lúc ấy cô quên nghĩ đến việc ông chủ Ngô có cảm kích hay không. Quả nhiên, cô chỉ là một đứa sinh viên thôi. Vậy là anh đang... bảo vệ cô ư? Chu Dao bất giác cười trộm.

Cô lại ló đầu lên đón gió, nói với anh: "Cảm ơn anh nhé!"

Lạc Dịch không đáp lời.

"Cảm ơn anh!" Cô càng hét to.

"Cô ngồi yên đi, đừng lộn xộn."

"Ồ... Được thôi!"

"..."


Chương 8

Đến khách sạn, Chu Dao cởi mũ bảo hiểm ra trả lại cho Lạc Dịch rồi nhảy cóc một bước vượt qua hai bậc thang lên tầng. Vừa lên tầng hai đã gặp Đường Đóa, Hạ Vận và Tô Lâm Lâm chuẩn bị đi ăn trưa.

"Hi, Đường Shangri-La Đóa!" Chu Dao ngoắc tay.

Đường Đóa: "Chậc chậc, xem cậu hớn hở chưa kìa."

Hạ Vận: "Đuôi vểnh cả lên trời luôn rồi."

Tô Lâm Lâm: "Hai người đã làm gì thế, có vui đến vậy không?"

"Dĩ nhiên!" Chu Dao búng tay "tách" một tiếng, ra điệu bộ đánh đàn guitar, cùng lúc một nhảy điệu Jazz kỳ quặc, vai lắc lư, eo uốn éo, nhịp chân nhẹ nhàng thanh thoát. Ba người nghẹn lời nhìn cô. Cô vừa uyển chuyển quay người, Lạc Dịch đã đứng ngay ở ngã rẽ cầu thang, đôi mắt đen sáng quắc nhìn cô chằm chằm.

Chu Dao tròn mắt, bàn tay đang huơ trên không trung búng "tách" một tiếng, coi như kết thúc vũ điệu.

Cô vuốt lại tóc, quay đầu nhìn nhóm bạn: "Đi thôi."

Chu Dao cứ thế xuống tầng mà không liếc nhìn anh một cái. Lạc Dịch đi lên, cũng không nhìn cô lấy một lần. Hai người đi ngang qua nhau, không ai đưa mắt về phía đối phương. Đến tận khi xuống sân, Chu Dao mới lẩm bẩm: "Anh ấy đến từ lúc nào nhỉ?"

"Bắt đầu từ câu

'Dĩ nhiên'

..." Tô Lâm Lâm bắt chước điệu bộ đàn guitar không khí của cô.

Chu Dao ủ rũ nhìn Tô Lâm Lâm: "Cậu phiền quá!"

Lạc Dịch đi lên tầng, gõ cửa phòng A Mẫn.

A Mẫn vừa mở cửa thấy anh lập tức le lưỡi: "Em lập tức xuống làm việc ngay đây ạ!"

"Tìm em có chút việc."

"Dạ?"

"Mấy tháng anh không ở đây, khách sạn vẫn bình thường chứ?"

"Vẫn bình thường ạ!"

"Ngô Địch thì sao, có đi ra ngoài không?"

"Có về nhà vài lần." A Mẫn ngẫm nghĩ. "Có mấy lần ở lại rất lâu."

Lạc Dịch: "Anh chỉ hỏi thế thôi." Anh đi vài bước rồi quay lại cảnh báo cô: "Lần sau còn lười biếng sẽ trừ lương thật đấy nhé!"

Lúc dùng cơm, Chu Dao hỏi Lâm Cẩm Viêm: "Tình trạng sức khỏe bọn anh thế nào rồi?"

"Đỡ nhiều rồi." Lâm Cẩm Viêm gật đầu: "Mấy năm trước đến Himalaya không bị gì, lần này lại phản ứng. Ha ha, bọn em phải chú ý đấy!"

Đường Đóa phản ứng ngay: "Chú ý á? Vừa rồi Chu Dao còn nhảy tưng tưng nữa kìa."

Chu Dao lẳng lặng lườm Đường Đóa, Đường Đóa trợn trừng mắt đáp lại.

"Nhảy cơ á?" Vẻ mặt Mạc Dương khó tin. "Chu Dao, em đừng nhảy đến ngất xỉu đấy!"

"Không đâu, lần này em thích ứng với cao nguyên rất tốt." Chu Dao rất tự tin.

Họ đang trò chuyện thì gặp phải đám nam nữ hôm qua cũng đến ăn cơm. Hạ Vận cúi đầu không nhìn họ, may mà Đường Đóa và Tô Lâm Lâm cũng không chủ động chào hỏi, cứ thế lướt qua nhau.

Ăn xong, cả nhóm đi dạo quanh khu vực nhà nghỉ, thuận tiện trèo ra phía sau núi xem địa hình.

Đi qua dòng suối nhỏ, Tô Lâm Lâm reo lên: "Nước trong quá đi!"

Hạ Vận cũng hào hứng: "Lúc ngồi trên xe buýt đã nhìn thấy rồi, nước ở đây rất trong, hình như không bị ô nhiễm."

Mạc Dương nghiêm túc đánh giá: "Nhìn bề ngoài không biết được đâu. Năm ngoái đến đây lấy mẫu, hàm lượng lưu huỳnh trong đá ở rãnh nước núi Nga Sơ còn cao hơn mấy năm trước."

Hạ Vận tò mò hỏi: "Đàn anh, bọn anh đến đây nhiều lần rồi à?"

Mạc Dương cười đáp: "Chỉ có anh đến Á Đinh là lần thứ ba thôi, Kỷ Vũ và Cẩm Viêm đều chưa đến lần nào. Khi ấy, anh chủ yếu nghiên cứu ảnh hưởng của hoàn cảnh khí hậu đến địa chất. Chu Dao, Đường Đóa, bọn em cũng chưa từng đến đây phải không?"

Chu Dao ngồi ngoài cùng lớn tiếng trả lời: "Chưa ạ!"

Hạ Vận "ồ" một tiếng, trong lòng thoải mái hơn một chút. Đại học của cô và Tô Lâm Lâm từng học xếp sau đại học A, không có nhiều cơ hội đi khảo sát thực địa. Sau khi đến đây, cô nhanh chóng nhận ra kiến thức của hai người kém Đường Đóa rất nhiều. Kinh nghiệm thực tế của Đường Đóa rất phong phú. Chu Dao thì càng khỏi phải bàn, phần lớn thời gian học tập của cô ấy đều ở bên ngoài. Vì thế lúc cùng đi khảo sát thường gặp phải tình trạng người ta đã đi nhiều lần nhưng hai cô chỉ mới đến lần đầu. May là lần này tất cả đều mang cảm giác mới mẻ giống nhau.

Mới đầu chỉ nói lên núi một giờ rồi trở về, kết quả cả nhóm chốc chốc quan sát thực vật và côn trùng, lát lát lại quay sang ngắm đá nghía núi, không hề có ý quay về, càng đi càng xa, lạc bước vào một ngôi làng nhỏ trong núi sâu. Nhà cửa đều được xây theo kiểu Tạng, dáng nhà vuông vức, cửa sổ cũng vuông chằn chặn. Trước và sau nhà trồng đủ loại hoa tươi mà họ không biết tên. Hoa nơi đây rất đặc biệt, từng đóa nở xòe to tròn, trông giống vườn hoa ở nhà nghỉ.

Hiện giờ đang vào buổi làm việc xế chiều, ngôi làng yên tĩnh không một bóng người. Cả nhóm đi dạo hồi lâu, chụp rất nhiều ảnh, nhất là Tô Lâm Lâm.

Đi dạo một lúc đã đến chiều muộn, trở về nhà nghỉ trời đã tối.

Chu Dao vừa vào khu sinh hoạt chung liền chạy thẳng đến quầy bar, ngồi lên chiếc ghế cao, mặt mày hớn hở gọi: "Ông chủ Lạc, cho tôi một ly sữa nóng."

Thấy cô, Lạc Dịch vẫn bình thản lấy hộp sữa tươi, mở ra rót vào chiếc nồi nhỏ, đặt lên bếp cồn như lần trước.

Chu Dao hỏi: "Từ trưa đến giờ, anh làm gì thế?"

Lạc Dịch đáp: "Trông nhà nghỉ."

Chu Dao tiếp tục: "Trưa nay, tôi đi ra ngoài."

Lạc Dịch hỏi lịch sự: "Vậy sao?"

Chu Dao không ngừng: "Anh không phát hiện ra à?"

Lạc Dịch ngước mắt nhìn cô, bởi vì anh vẫn cúi đầu nên có thể nhìn thấy rõ từng nếp mí mắt của anh.

Chu Dao tự biết mình lỡ lời, đôi mắt đảo vòng quanh, nói tiếp: "Ngày mai, chúng tôi phải ra ngoài cả ngày đấy!"

"Đi vòng quanh núi à?" Anh dời mắt, cầm muôi gỗ khuấy sữa trong nồi.

"Thung lũng địa ngục Ca Tư."

"Với tốc độ của các cô, một ngày là quá sức rồi."

"Trước tiên ngồi xe một đoạn." Chu Dao mô tả: "Sau đó không đi đâu nữa, trở về trong ngày được mà."

"Tôi phải nhắc nhở các cô một chút, khu thắng cảnh trung tâm cấm dựng lều đấy!"

"Biết rồi." Chu Dao gật đầu.

Nấu xong, anh rót sữa vào cốc thủy tinh đưa cho cô. Chu Dao nhận lấy uống một hớp lớn, trên môi dính một ít bọt sữa, nhưng anh vẫn làm ngơ, vẫn không nhắc nhở cô như lần trước.

Khách đến khu sinh hoạt chung khá đông, Ngô Địch và A Mẫn cũng chen vào quầy bar, giúp đỡ pha chế cocktail và thức uống cho khách. Lạc Dịch bận luôn tay luôn chân, không có thời gian rảnh nói chuyện với Chu Dao, cô uống sữa xong liền lên tầng.

Nhưng chưa được bao lâu, cô lại mò xuống dưới tìm ông chủ Lạc, nói là chợt nhớ ra còn phải gửi bưu thiếp cho mấy người bạn nữa. Vì vậy, Lạc Dịch làm việc trong quầy bar, cô ngồi bên ngoài viết bưu thiếp. Hai người cách nhau một mặt quầy, ai bận việc người nấy, không ai quấy rầy ai.

Cô viết xong đưa cho anh, nhìn anh quay người vứt vào sọt ởg óc rồi mới đi lên tầng. Vừa đi được một lúc lại xuống tìm ông chủ Lạc, hỏi có thuốc chống phản ứng cao nguyên không, cô muốn mua thuốc.

Mua thuốc không lâu lại chạy đến tìm anh lần nữa.

Cứ lặp đi lặp lại như thế hết lần này đến lần khác, ngay cả nhân viên khách sạn cũng phải chú ý, vừa thấy cô đến liền nhại giọng: "Ông chủ Lạc!"

Lạc Dịch liếc mắt sang khiến họ sợ rụt cổ bỏ chạy.

Chu Dao nằm nhoài trên quầy, khẽ đung đưa người trên chiếc ghế cao, hỏi: "Ông chủ Lạc, mai trời có mưa không?"

Lạc Dịch nói: "Có."

"Chỗ anh có bán áo mưa và túi bọc giày không?"

"Có." Anh nhấn mạnh. "Đắt hơn dưới núi đấy."

Chu Dao nhảy xuống ghế, lườm anh châm biếm: "Gian thương!"

Anh cố nhịn cười, hỏi: "Có mua không?"

"Mua." Chu Dao nghiến răng đáp. "Mỗi loại bảy cái."

Chu Dao trả tiền, lấy đồ, sầm mặt đi lên phòng. Lạc Dịch nhìn bóng lưng cô, mỉm cười đầy thâm ý rồi nhét tiền vào ngăn kéo.

Đang kéo ngăn tủ ra thì cậu thanh niên Trát Tây người Tạng kề đến nói: "Nếu khách nào cũng như cô ấy thì tốt biết mấy, ngày nào cũng mua đồ ở khách sạn chúng ta."

A Mẫn bưng cốc thủy tinh bẩn về: "Không phải cô ấy muốn mua đồ đâu, tôi thấy cô ấy muốn mua ông chủ chúng ta luôn mới đúng."

Lạc Dịch giả bộ mắt điếc tai ngơ.

A Mẫn cười tít mắt: "Trát Tây, cậu không trực quầy lễ tân nên không biết, nhà nghỉ chúng ta nhiều khách như cô ấy lắm, cứ năm ba ngày lại có một người. Sức quyến rũ của ông chủ chúng ta là vô biên vô hạn, tài nguyên dồi dào."

Lạc Dịch nhìn cô ấy: "Có thời gian nói vớ nói vẩn thì đi tính tiền đi."

A Mẫn le lưỡi. Cô đã thấy nhiều khách như thế rồi, nhưng ông chủ chưa hề để ý đến ai, đáng thương cho vô số trái tim thiếu nữ, à không, cũng có trái tim thiếu phụ nữa. Nghĩ như thế, A Mẫn sởn hết da gà, vội vàng đi làm việc.

Sau quầy, Ngô Địch lại phát hiện có điều gì đó là lạ: "Anh Dịch, chết rồi, hình như khi nãy anh bán rẻ áo mưa và túi bọc giày cho cô ấy rồi thì phải."

Lạc Dịch quay đầu: "Ồ, vậy sao?"

"Thật đấy!" Ngô Địch chỉ vào máy tính. "Hai mươi lăm tệ một cái, nhưng anh chỉ bán cho cô ấy mười lăm tệ thôi."

"Ồ, tính nhầm rồi. lát nữa tìm cô ấy đòi vậy." Lạc Dịch điềm nhiên đáp.

Ngô Địch không nói gì thêm nữa, trái lại trong lòng hoang mang vô cùng, có bao giờ anh Dịch tính nhầm đâu?

Chu Dao ôm cơn tức nghẹn ứ trong cổ trở về phòng, ném hết áo mưa và túi bọc giày lên tủ, ngã xuống giường.

Đường Đóa vỗ đầu: "Mình cứ có cảm giác thiếu thiếu cái gì đấy! Thì ra là cái này. Dao Dao, cậu nghĩ chu đáo quá. Bao nhiêu tiền thế?"

Vừa rồi Chu Dao không chú ý, chỉ lo đưa tiền và lấy lại tiền thừa. Cô moi tiền trong túi ra, suy nghĩ vài giây: "Hai trăm mốt."

Hai trăm mốt? Chu Dao ngồi bật dậy, anh bán cho cô bằng giá người ta bán dưới chân núi đây mà. Nghĩ vậy, cô không giấu nổi nụ cười.

Đường Đóa đang thử túi bọc giầy, ngẩng đầu: "Cậu cười cái gì mà trông ngốc nghếch vậy?"

Chu Dao cười to, nghiêng nghiêng ngả ngả.

Đường Đóa mang vẻ mặt ghét bỏ kề đến, lau miệng cho cô: "Có thể lau sữa trên miệng đi được không? Định để dành sáng mai uống tiếp đấy à?"

"Cút, cái tay chạm vào giày lại dám đụng lên miệng mình!"

"Ha ha ha, cậu phản ứng nhanh thật." Đường Đóa cười nắc nẻ.

"Muốn chết hả?" Chu Dao và Đường Đóa trêu đùa nhau, Hạ Vận ở bên cạnh đặt sách xuống, lắc đầu ôm quần áo đi tắm.

Trêu chọc nhau chán rồi, Chu Dao mặc thử áo mưa như con nhỏ điên, Đường Đóa thì chui vào giường mình đọc sách. Đọc được mấy trang, cô bâng quơ nói: "Ồ, đúng rồi, lúc nãy anh Lâm đến đây đưa thuốc, quan tâm cậu lắm đấy!"

Chu Dao cởi áo mưa ra, giọng điệu quái gở: "Phải đấy, anh Lâm của mình đối xử với mình rất tốt."

Mặt Đường Đóa liền biến sắc, không nói gì thêm. Chu Dao đột ngột đạp vào mông cô ấy, Đường Đóa kinh ngạc: "Cậu làm gì thế?"

Chu Dao nhíu mày: "Cậu thích Lâm Cẩm Viêm thì cứ thích, suốt ngày thăm dò mình, cậu bệnh chắc?"

Đường Đóa đỏ mặt, nói lí nhí: "Anh ấy thích..."

"Anh ấy không thích mình." Chu Dao ngắt lời cô ấy, quả quyết khẳng định: "Đường Đóa, một người có thích mình hay không, mình nhận ra được, vì thế mình biết anh ấy thật sự không thích mình. Anh ấy..." Cô suy nghĩ giây lát. "Anh ấy và mình thật ra không thân như bọn cậu tưởng đâu, chẳng qua là quan tâm đến con gái của thầy nhiều một chút thôi. Hiểu không?"

Đường Đóa như trút được gánh nặng, thầm vui mừng, nhưng lại ngại ngùng lảng sang chuyện khác: "Vậy ông chủ Lạc thì sao? Cậu thấy anh ta có thích cậu không?"

Nhắc đến Lạc Dịch, sắc mặt Chu Dao dịu đi, nở nụ cười rạng rỡ: "Có chút cảm tình với mình."

"Cậu đoán được tình cảm người ta dành cho mình bằng cách nào thế?"

"Trực giác."

"Vậy cậu có thể đoán..."

"Lâm Cẩm Viêm có thích cậu không á? Chưa nhìn ra..."

Chu Dao còn định nói, trong ba vị đàn anh, Lâm Cẩm Viêm khiến cô khó nhìn thấu nhất. Nhưng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Tô Lâm Lâm đi thu quần áo cúi đầu bước vào, chia quần áo ra đặt vào giường từng người.

"Cảm ơn Lâm Lâm!" Chu Dao nhận lấy quần áo của mình, Tô Lâm Lâm không trả lời. Chu Dao nhìn sang, thấy cô ấy cúi đầu, mái tóc ngang tai che đi hơn phân nửa khuôn mặt đo đỏ. Chu Dao thôi cười, nheo mắt lại: "Tô Lâm Lâm?"

"Gì thế?" Cô ấy cúi đầu ngồi gấp quần áo trên giường mình, từ đầu đến cuối không hề ngẩng lên.

"Không có việc gì." Chu Dao đáp lại như thường, nhưng đột ngột đứng dậy lao về phía cô ấy.

Tô Lâm Lâm lập tức chui vào trong chăn, nhưng không nhanh bằng tốc độ của Chu Dao. Chu Dao giữ chặt bả vai cô ấy, quay đầu bạn mình lại, trên mặt Tô Lâm Lâm hằn một dấu tay rõ rệt.

Chu Dao giật mình: "Ai đánh cậu?"

"Ôi, không có gì đâu..." Tô Lâm Lâm định quay đầu đi nhưng bị cô giữ lại.

Chu Dao hỏi: "Mình hỏi là ai đánh cậu?"

"Mấy cô gái chơi bài kia." Tô Lâm Lâm vốn có thể nhẫn nhịn, nhưng bây giờ thấy bạn quan tâm, cô lập tức ấm ức đến mức rơi nước mắt. "Lúc mình xuống thu quần áo nghe thấy họ nói xấu Hạ Vận, toàn mấy lời khó nghe. Thế là mình liền bảo họ câm mồm..."

Tô Lâm Lâm lau nước mắt trên mặt, khóc rấm rứt: "Ba mẹ còn chưa từng đánh mình đâu."

Chu Dao không nói một câu, đứng dậy xông ra ngoài.

"Ối, Chu Dao!" Đường Đóa vội vàng đuổi theo, vậy mà bóng dáng Chu Dao đã biến mất ở góc hành lang.

Đường Đóa kéo Tô Lâm Lâm: "Mau, đi tìm ông chủ Lạc đi!"


Chương 9

Ngoài cửa sổ là bầu trời đêm xanh như mực. Trong phòng 305, mấy người phụ nữ ngồi tán gẫu trên giường, còn mấy người đàn ông thì hút thuốc trò chuyện.

"Đúng là đồ ngu." Cô ả tóc xoăn ngắn mỉa mai. "Nói bạn của nó đêm hôm vào phòng chúng ta chơi còn không tin."

Đám bạn hùa theo: "Sinh viên thời nay đều ngây thơ như vậy à? Ha ha!"

Một người khác không đồng tình lắm, nhỏ giọng: "Hai cô đúng thật là, cãi lộn vài câu thì thôi, đánh người ta làm gì? Với lại tôi thấy hôm đó, bạn của cô ta tưởng đến đây đánh bài thật đấy!"

"Đánh bài á? Cô ta là học sinh tiểu học ngây thơ chắc? Giả bộ thôi."

Cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, gió ngoài hành lang lùa vào. Người trong phòng đều đồng loạt quay ra nhìn.

Chu Dao đứng ngoài cửa, ánh mắt nhanh chóng quét một vòng, cuối cùng dừng lại ở đám phụ nữ.

Cô lạnh giọng hỏi: "Ai đã đánh bạn tôi?"

Nhất thời không ai lên tiếng.

Chu Dao đi vào, nhìn xuống ba người phụ nữ, lặp lại một lần nữa: "Trong mấy cô, ai đã đánh bạn tôi?"

Cô ả tóc xoăn ngắn ngẩng đầu, nhướng mày: "Là tôi đấy, sao nào?"

Chu Dao cười khẩy, gằn từng chữ: "Phiền cô đi xin lỗi bạn tôi ngay."

"Xin lỗi cái gì? Bạn cô mắng tôi, tôi không được đánh cô ta à?"

Chu Dao biết rõ tính cách Tô Lâm Lâm nhu nhược và yếu đuối, chỉ khi bị ép mới quay ra cắn người. Cô hỏi lại: "Cô ấy mắng cô cái gì?"

"Nói tôi vô liêm sỉ."

Chu Dao nhếch môi thản nhiên: "Cô vô liêm sỉ thật mà."

"Cô..." Cô ả bật dậy.

Chu Dao cũng không phải dạng vừa: "Tôi cũng mắng cô đấy, cô muốn đánh tôi à?"

"Đám các cô có bệnh phải không?" Ả hét lên: "Ra ngoài!"

"Cô đi xin lỗi bạn tôi ngay." Chu Dao vẫn lặp lại câu kia.

"Đồ hoang tưởng!" Cô ta sấn đến trước mặt Chu Dao, nhạo báng: "Không phục à? Muốn tôi cho ăn đòn sao?"

Mặt Chu Dao lập tức đỏ gay. Xưa nay cô vẫn ở trong tháp ngà, đã từng thấy loại đàn bà chanh chua kiểu này trên báo đài không ít, nhưng đây là lần đầu tiên được "diện kiến". Biết rõ ả ta vô lý nhưng lại không thể vứt bỏ sĩ diện như ả. Một cảm giác phẫn nộ vọt thẳng lên đầu cô.

Mắt cô tựa như màn đêm ngoài cửa sổ, không có bất cứ cảm xúc nào, cô gằn giọng đe dọa: "Cô không xin lỗi đúng không?"

"Không - xin - lỗi!"

Chu Dao rảo bước ra ngoài, sau đó cầm một chiếc ghế quay lại phang về phía cô ta. Người trong phòng đều hít vào một hơi, kinh hoảng đến nỗi thét lên, cô ả tóc xoăn ngắn thì ôm đầu ngồi thụp xuống đất. Nhưng chiếc ghế không hề đập xuống mà chỉ dừng lại giữa không trung, rồi được Chu Dao vững vàng quăng xuống đất.

Cô ả ngồi sững sờ trên sàn nhà còn chưa hoàn hồn lại.

Chu Dao nhướng mày: "Gan thì bé tí mà cũng dám đánh người hả?"

"Cô quậy đã đủ..." Cuối cùng, một gã đàn ông bên cạnh ra tay đẩy vai Chu Dao. Chu Dao nhanh chóng quay đầu lại nhìn bàn tay trên bả vai mình, tóm lấy một ngón tay gã, thình lình bẻ ngoặt lại.

"Aaaa!!!" Gã thét lên thảm thiết, lập tức khuỵu xuống đất xoa ngón tay. "Ui cha!"

Chu Dao vẫn không buông ra, đưa lời khuyên nhủ: "Anh này, mời anh tránh sang một bên, đừng nhúng tay vào chuyện của phụ nữ chúng tôi. Sao hả, có bắt nạt được tôi anh cũng đâu vẻ vang gì, đúng không?"

Gã kia đỏ bừng mặt, không lên tiếng.

Thật ra Chu Dao cũng rất hoang mang, cô ra chiêu này vì bị ép mà thôi, lúc này chỉ có thể cắn răng gắng gượng xem ai dọa được ai. Cô trừng mắt nhìn chằm chằm gã, cuối cùng gã đành gật đầu.

Chu Dao buông tay gã ra, nhìn về phía ả tóc xoăn ngắn: "Giờ có xin lỗi không?"

Ả hằn học nhìn cô, người xung quanh lo lắng khuyên nhủ: "Thôi, xin lỗi đi!"

Không ngờ ả ta gạt phăng mọi người ra, nằm sõng soài dưới đất nhướng mày: "Có gan thì bước qua xác tao đi!"

Cái loại mặt dày này! Chu Dao chỉ cảm thấy đầu óc như nổ tung, thân thể muốn lao đến theo bản năng, nhưng rồi cô siết chặt nắm tay, kìm lại ý muốn nhào đến của mình.

Đường Đóa chạy đến hét lớn: "Dao Dao!"

Lạc Dịch và Tô Lâm Lâm cũng theo sát phía sau. Thấy Lạc Dịch, cô sửng sốt vô cùng, sắc mặt lập tức biến đổi.

Sau khi Lạc Dịch hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện, liền bảo cô ả kia xin lỗi Tô Lâm Lâm, xem như chấm dứt chuyện này. Hai bên đều không ai lên tiếng, ả tóc xoăn hoàn toàn không muốn xuống nước. Còn bên này, Tô Lâm Lâm không phải được xin lỗi là có thể hết giận.

Chu Dao nghiến răng: "Nói xin lỗi thì lợi cho ả quá rồi."

Lạc Dịch liếc nhìn cô: "Sao, cô muốn đánh lại à?"

Chu Dao không lên tiếng, mặt lạnh như băng.

Đồng bọn khẽ lay ả, ra hiệu mau tranh thủ lúc ông chủ giúp họ xuống nước thì xin lỗi đi. Tròng mắt ả tóc xoăn xoay tròn, chậm rãi liếc nhìn Tô Lâm Lâm rồi nói: "Xin lỗi nha~~~"

Giọng điệu ả đầy sự mỉa mai và khiêu khích. Đường Đóa im lặng. Chu Dao trầm mặc. Tô Lâm Lâm cũng nín thinh, cắn chặt môi, những giọt nước mắt yếu đuối lại dâng lên, ngân ngấn nơi hốc mắt.

Lạc Dịch lạnh lùng nhìn ả tóc xoăn, sau thoáng im lặng, cuối cùng anh vẫn kiềm chế quay sang phía Chu Dao: "Đã được chưa?"

Chu Dao không liếc anh, chỉ nhìn chòng chọc vào đôi mắt đầy giễu cợt của ả.

"Tô Lâm Lâm!" Chu Dao gọi một tiếng, Tô Lâm Lâm trong góc ngẩng đầu nhìn sang.

Lạc Dịch giật mình, tiến đến định tóm cô lại nhưng Chu Dao đã nhanh chóng lao đi, vung một cái tát vào mặt ả ta.

Lạc Dịch kéo cô lại, Chu Dao hất cằm với ả, cười khiêu khích: "Xin lỗi nha~~~"

Anh giật mạnh cô, tức giận quát: "Chu Dao!"

Lần đầu tiên anh gọi thẳng tên cô lại là trong tình cảnh này.

Ả tóc xoăn ôm mặt, kinh hoàng gào lên, nhào đến định đánh cô. Lạc Dịch không màng so đo với Chu Dao, nhanh chóng kéo cô ra sau bảo vệ. Mấy người bạn của ả kia cũng kéo ả lại. Bỗng chốc, căn phòng trở nên hỗn loạn.

Lạc Dịch giữ chặt Chu Dao, lạnh lùng trách: "Cô đứng yên đó cho tôi."

Đầu óc Chu Dao đã bị cơn giận kiểm soát, muốn giãy khỏi tay anh.

Lạc Dịch lạnh giọng: "Cô có được học hành tử tế không vậy?"

Bị ra đòn cảnh cáo, Chu Dao thoáng bình tĩnh lại, khó tin nhìn chằm chằm vào Lạc Dịch. Trong giây phút ấy, cô chỉ cảm thấy lòng nhói đau, tức nghẹn cả bụng, quát trả anh: "Là ả gây sự trước..."

"Cô ta là loại vô học, chẳng lẽ cô cũng vậy sao?"

Căn phòng lặng ngắt như tờ. Chu Dao oán hận nhìn anh, đôi môi run run. Trong thoáng chốc, không ai lên tiếng.

Một người đàn ông phía đối phương có vẻ cũng biết điều lên tiếng: "Chuyện này coi như chấm dứt tại đây, được không?"

Đường Đóa vội đáp: "Được!" sau đó kéo Chu Dao bỏ đi nhưng cô vẫn không động đậy.

Lạc Dịch lạnh lùng cất lời: "Chờ một chút!"

Mọi người đồng loạt nhìn về phía anh.

"Các người kết thù với nhau rồi, ba ngày còn lại định làm gì đây?" Mặt Lạc Dịch không chút biểu cảm, đôi mắt lạnh lùng. "Tiếp tục rảnh rỗi kiếm chuyện cho tôi giải quyết à? Mẹ kiếp, tôi không phải tay chuyên thu dọn bãi chiến trường cho các người, còn gây ra chuyện tương tự nữa thì toàn bộ thu dọn hành lý cút hết đi cho tôi."

Rời khỏi phòng, không khí bỗng trở nên nặng nề. Sắc mặt Chu Dao đã khó coi mà sắc mặt Lạc Dịch còn khó coi hơn.

Lạc Dịch đi đằng trước, nhóm Chu Dao theo phía sau. Bất chợt người đàn ông đi trước dừng lại, Tô Lâm Lâm và Đường Đóa đi sau cùng lập tức kéo Chu Dao dừng bước. Mặt Chu Dao xanh mét, không nhìn Lạc Dịch. Trái lại Lạc Dịch nhìn Tô Lâm Lâm và Đường Đóa bằng đôi mắt lạnh lẽo, khiến hai người sợ hãi rụt đầu bỏ chạy. Lâm Cẩm Viêm mới chạy tới không hiểu chuyện gì cũng bị Đường Đóa lôi đi.

Thấy vậy, Chu Dao cũng quay người định về phòng, Lạc Dịch trầm giọng: "Cô đứng lại cho tôi."

Chu Dao không buồn ngoảnh lại, Lạc Dịch bước nhanh đến giữ chặt cánh tay cô: "Bảo cô đứng lại, không chịu nghe à?"

Chu Dao bị anh siết chặt, vùng vẫy không thoát nổi bèn quát lên: "Anh buông ra!"

"Mẹ kiếp, cô cố ý đến đây kiếm chuyện cho tôi làm à? Từ lúc bước chân vào đây đã không có một ngày yên bình rồi."

"Anh biết rõ là bọn họ gây chuyện mà!" Cô lớn tiếng ấm ức.

"Tôi bảo này, cô không có..." Lạc Dịch vừa cất lời liền khựng lại. Cô ngửa mặt nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lóng lánh.

Anh sửng sốt, sau giây lát, đầu óc trống rỗng đã bình tĩnh lại đành nói tiếp câu dang dở: "... đầu óc gì à? Tôi chưa nói cô..."

Cô run run hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn trời, ra sức chớp mắt rồi lại nhanh chóng quay sang phía anh: "Tại sao anh quát tôi trước mặt nhiều người như vậy? Nói ai không được học hành tử tế chứ? Ba mẹ tôi giáo dục tôi rất tốt đấy!"

Vẻ khoan dung trên gương mặt Lạc Dịch vụt tắt, trở nên nghiêm túc: "Cô vẫn cảm thấy mình làm đúng lắm phải không? Ba mẹ cô từng dạy cô đánh người à? Cô thật sự muốn cùng một loại với cô ả kia hả? Cô ta vô cớ đánh người, cô cũng làm theo sao? Cái tốt không học, ngược lại cái xấu thì học rất nhanh. Làm hệt những gì cô ta đã làm thì tức là cô thắng rồi chắc? Này, nói chuyện đi! Vừa nãy còn nói hay lắm mà."

Tuy Chu Dao ghét anh nói chuyện cay nghiệt nhưng cũng biết việc mình làm không vẻ vang gì. Cô quay đầu đi, nghèn nghẹn nói: "Anh phiền chết đi được." Cô vừa thẹn vừa tức, nói xong liền định bỏ chạy nhưng bị Lạc Dịch kéo lại, giọng anh trầm lắng: "Cô đứng yên đấy cho tôi."

Chu Dao bất động, cúi đầu như bị phạt.

"Vẫn còn là sinh viên cơ đấy! Cô nói xem dáng vẻ vừa rồi có giống mấy đứa lưu manh không?"

Cô im lìm siết chặt tay, không mạnh miệng cãi cố như Lạc Dịch đã dự liệu. Cô cũng biết xấu hổ, đối phương là ả đàn bà đanh đá, cô nổi điên so đo với một ả chanh chua thì có đẹp mặt gì đâu.

Sau vài giây im lặng, Lạc Dịch bỏ tay vào túi, hơi khom người xuống, nghiêng đầu nhìn kỹ gương mặt cô: "Khóc à?"

"Ai khóc chứ?" Chu Dao lập tức ngẩng đầu lên chứng minh như con gà trống hiếu chiến. Đôi mắt cô hoen đỏ, nhưng đúng là không hề có giọt lệ nào rơi xuống thật.

"Được rồi." Lạc Dịch đứng thẳng người, khẽ dịu giọng. "Tôi hơi nặng lời."

Chu Dao lại đỏ mắt, tức giận: "Anh dạy bảo xong chưa? Xong rồi thì tôi đi về phòng đây."

Anh không lên tiếng bảo cô đi, cô liền đứng yên tại chỗ.

Lạc Dịch cúi mắt nhìn cô, im lặng một lát đành xuống nước: "Đừng khó chịu nữa mà."

Không an ủi còn đỡ, anh vừa nói cô bỗng thấy lòng thêm chua xót. Cô nhanh chóng quay người đi, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Bả vai run run, cô hít một hơi thật sâu.

Lạc Dịch bất chợt lặng thinh. Anh nhìn bóng lưng bướng bỉnh của cô, khẽ giơ tay nhưng lại dừng giữa chừng chốc lát rồi rụt lại. Anh đút tay vào túi, lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Luồng khói cuồn cuộn vài vòng bên môi, anh lại ngoảnh đầu nhìn cô, không biết làm sao cho phải. Không hiểu sao nhà nghỉ lại chứa chấp một tiểu tai họa hơi tí lại xảy ra chuyện thế này.

"Rầm! Rầm! Rầm!" Tiếng đập cửa vang lên. Đám nam nữ trong phòng 305 trao đổi ánh mắt: "Ai thế?"

"Ông chủ."

Cửa mở ra, Lạc Dịch bước vào.

Sắc mặt đám người bên trong đều khó coi: "Ông chủ Lạc, còn có việc gì không?"

Khói thuốc lượn lờ giữa ngón tay Lạc Dịch, anh đi thẳng vào vấn đề: "Tôi thấy các người cứ chốc chốc lại gây chuyện, chỉ sợ có người vẫn muốn tìm đám sinh viên kia gây phiền phức phải không?"

Không ai lên tiếng. Cuộc sống bên ngoài là vậy, luôn tính toán chi li, chỉ va chạm nhỏ thôi cũng dễ dàng xé ra to.

"Ông chủ Lạc đến đây để đuổi chúng tôi đi à?" Ả tóc xoăn hừ mũi. "Ba ngày tới, chúng tôi kiên quyết không đổi nhà nghỉ, cứ ở đay đấy!"

Lạc Dịch cười xòa, nói: "Có đuổi cũng là đuổi kiểu khách cứ ở lì không chịu đi kia."

Vẻ mặt ả xám xịt, anh ta đang chửi bọn họ mặt dày mày dạn sao?

Đôi mắt đen sâu thẳm của Lạc Dịch sáng quắc: "Ở đây thì cũng được thôi nhưng phải giữ nội quy. Tôi mặc kệ mấy người muốn chơi thế nào thì chơi, miễn là đừng chọc phải khách khác là được."

Ả tóc xoăn không phục: "Sao anh không nói mấy con bé kia đi?"

Lạc Dịch phả ra một làn khói, tỏ ra khó xử: "Tôi nói mà cô ta không nghe, tôi cũng đâu có cách nào."

"Vậy sao chúng tôi phải nghe anh?"

Lạc Dịch cười nhạt, nhưng trong mắt không hề có ý cười: "Tôi có ghi lại thông tin cá nhân của các người, tuổi tác đều không nhỏ, chắc là có mấy người đã kết hôn rồi nhỉ."

Có vài khuôn mặt bỗng biến sắc.

Lạc Dịch nói: "Phòng đặt qua điện thoại nhưng người đến ở lại không khớp với tên người đã đặt. Người kia đặt phòng cho, đúng không?"

Tình thế chuyển biến đột ngột.

"Mấy ngày còn lại, các người cứ chơi vui vẻ, sống cho yên ổn, sau này tôi không đón tiếp nữa."

Anh đi đến cửa, ngón tay kẹp điếu thuốc giơ lên không trung gõ một cái rồi quay đầu lại: "Chân thành khuyên các người, ra ngoài chơi đừng tự chuốc bực vào người."


Chương 10

Hội Lâm Cẩm Viêm biết chỉ là xích mích nhỏ, không phải chuyện lớn gì nên an ủi Chu Dao mấy câu. Còn nhóm Chu Dao không đề cập tới nguyên nhân vụ việc, chờ ba vị đàn anh đi rồi, các cô mới nói chuyện với nhau.

Chuyện đã đến nước này, đâu thể giấu Tô Lâm Lâm và Đường Đóa được nữa. Sau khi ba người bàn bạc, cảm thấy để tránh khiến Hạ Vận khó xử, họ cứ giả vờ như không biết gì thì hơn.

Chu Dao xoa đầu Tô Lâm Lâm: "Còn giận không?"

Tô Lâm Lâm lắc đầu: "Hết rồi. Dao Dao, cảm ơn cậu."

Chu Dao cười ngại ngùng: "Mình chỉ hi vọng thế giới hòa bình thôi."

Đường Đóa gí trán cô: "Cậu cũng hay thật, trước khi đánh người còn gọi Tô Lâm Lâm."

"Tô Lâm Lâm không nhìn thì phí công mình đánh."

"Bởi vậy mình nhìn không chớp mắt đấy."

"Ông chủ Lạc đâu, vừa rồi gọi cậu lại làm gì thế? Mắng cậu à?"

"Đúng vậy." Chu Dao trợn mắt.

Vừa nãy, khi tâm trạng cô ổn định rồi, Lạc Dịch nói với cô: "Lần sau, nếu có gặp phải chuyện tương tự thì đừng có manh động."

Chu Dao gật đầu miễn cưỡng: "Cô ta thật sự quá khốn nạn."

"Cô ta là loại vô lại." Lạc Dịch tiếp tục: "Cho nên cô so đo với cô ta, có nghĩ đến trường hợp họ sẽ ngầm giở trò đối phó cô không? Nếu hai bên đều tổn hại, người ta chỉ có cái mạng cùi, còn cô thì sao?"

Đường Đóa và Tô Lâm Lâm nghe kể liền sửng sốt, lúc này mới thấy sợ: "Vậy bây giờ..."

"Anh ấy nói sẽ xử lý những chuyện còn lại."

Tô Lâm Lâm thở phào rồi cảm khái: "Lần này ra ngoài mới phát hiện kinh nghiệm va vấp xã hội của chúng ta quá ít. Cậu xem ông chủ Lạc đi, suy nghĩ sâu xa, nhẫn nhịn rất giỏi."

Chu Dao lắc đầu: "Suy nghĩ sâu thì sâu đấy, nhưng chưa chắc đã nhịn giỏi đâu."

Ông chủ Lạc không phải kiểu ba phải, anh vốn tính toán kế hoạch từ trước, qua vài ngày yên ổn, chờ lúc đám người kia trả phòng sẽ lấy tiền đặt cọc của họ đền bù cho Tô Lâm Lâm. Nếu họ không đồng ý thì bảo Tô Lâm Lâm tát lại một cái để đổi lấy số tiền.

"Gì cơ?" Tô Lâm Lâm và Đường Đóa đồng thời há hốc. "Tiền đặt cọc là bao nhiêu?"

"Nghìn tư." Chu Dao nhún vai: "Nhưng mình đã đánh người ta rồi nên tiền cũng mất luôn..."

Tô Lâm Lâm nghẹn lời.

Đường Đóa á khẩu.

Chu Dao cũng không biết nói sao, kế hoạch này đã bị cô phá tan tành rồi.

Một hồi lâu, Tô Lâm Lâm nói: "Vẫn phải cảm ơn cậu đấy, Dao Dao."

Chu Dao cười khanh khách: "Đừng cảm ơn, mình đang rất hối hận đây này." Có rất nhiều cách để trả thù nhưng cô lại chọn cách tệ hại nhất.

Đường Đóa vừa thở dài vừa lắc đầu: "Gừng càng già càng cay, ông chủ Lạc này..."

Chu Dao: "Thế nào?"

"Với chút phóng khoáng và ngang ngược của cậu, ở bên anh ta... Ha ha... Chu Dao, nếu sau này cậu thật sự cặp với anh ta rồi, chắc chắn sẽ bị anh ta nuốt hết cả xương cho mà xem."

Trở về phòng, Hạ Vận đang vùi mình trong chăn như đã ngủ. Ba người rón rén chuẩn bị rửa mặt thì nghe thấy tiếng nức nở. Họ tròn mắt nhìn nhau rồi tiến đến giường cô ấy.

"Hạ Vận?"

Hạ Vận vẫn không ló đầu ra, nghẹn ngào nói: "Mình xin lỗi."

Được rồi, không cần giấu giếm nữa.

"Có cái gì phải xin lỗi chứ!" Tô Lâm Lâm cười xòa. "Vừa rồi, bọn mình đã trút giận giúp cậu đấy!"

"Lâm Lâm, cảm ơn cậu đã bảo vệ mình. Mình không nên nói dối mọi người là hôm đó chỉ đi dạo, mình không còn mặt mũi nào nói ra sự thật đó. Mình cảm thấy bản thân rất ngốc, rất mất mặt."

"Hạ Vận..." Chu Dao ngồi bên giường vỗ vai cô. "Tuy bốn người chúng ta rất thân, nhưng mỗi người đều có chuyện riêng của mình. Cậu không muốn nói là quyền của cậu. Nhưng mà, nếu cậu nghĩ nói ra sẽ mất mặt thì hãy nhớ cho kỹ, bọn mình chắc chắn không chê cười cậu mà sẽ luôn giúp cậu."

Hạ Vận khóc hu hu: "Thật xin lỗi, tại mình quá ngu ngốc."

"Con người đều có lúc ngốc nghếch mà." Đường Đóa an ủi. "Cậu nhìn Tô Lâm Lâm đi, ngày nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn đấy thôi."

"Phì." Không khí đột nhiên thay đổi, mọi người dở khóc dở cười.

"Được rồi, mau tắm rửa rồi đi ngủ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa."

Trời vừa sáng, nhóm Chu Dao đã xuất phát.

Khu bảo tồn thiên nhiên quốc gia Á Đinh nằm ở dải tiếp giáp gập ghềnh giữa cao nguyên Thanh Tạng và Vân Quý, trong lịch sử từng là đại dương mênh mông, từ cuối kỷ Trias mới bắt đầu biến đổi từ biển thành lục địa rồi đến cao nguyên. Khu bảo tồn có địa chất và địa hình phức tạp, độ cao chênh lệch rất lớn so với mực nước biển. Hiện tại, nơi đây có núi cao khe sâu, ao hồ rừng rậm, ngoài ra còn có sông băng, núi tuyết, thác nước, thảo nguyên, cộng thêm núi non trùng điệp, rất nhiều tầng địa chất bị đứt gãy, được coi là thiên đường của các nhà thám hiểm. Vào mùa thu, nơi đây càng cuốn hút tựa như tiên cảnh chốn nhân gian.

Nhóm Chu Dao ngồi xe và đi bộ sang đấy, cảnh vật ven đường muôn hình vạn trạng, hệt như xuyên qua vạn dặm thiên sơn: đàn ngựa nhởn nhơ ăn cỏ trên thảo nguyên xanh tươi, chùa miếu người Tạng lấp ló giữa núi rừng, cờ phướn đủ màu tung bay theo gió; hoa đỗ quyên nở khắp núi đồi, rừng thông lá kim cao vời vợi che khuất bầu trời, sông băng lấp lánh dưới ánh mặt trời như thể những viên kim cương khổng lồ khiến người ta chói mắt, mặt hồ trên cao nguyên xanh thẳm như ôm ấp biển cả sâu thẳm nhất, dãy đá tảng san sát cheo leo trong thung lũng địa ngục, ao nhỏ gần suối Đầu Rắn rực rỡ như trân châu trải trên nền đất.

Lâm Cẩm Viêm định ra điểm khảo sát, mọi người tự tách ra hành động. Chu Dao đang cầm chiếc búa nhỏ đập đập gõ gõ một tảng đá to cỡ hộp giày, định bụng lấy mảnh vụn về nghiên cứu.

"Chu Dao?" Tô Lâm Lâm ngồi dưới vách đá cách đó không xa, nhỏ giọng gọi cô.

"Hả?"

"Cậu đến xem giúp mình cái này đi, là chuyển động kiến tạo phải không?" Tô Lâm Lâm chỉ vào đường vân uốn lượn cong cong trên tảng đá.

"Không phải, đây là uốn nếp địa tầng thông thường thôi, bề mặt trông giống ranh giới hội tụ, nhưng nhìn chỗ này đi..." Chu Dao chỉ cho cô ấy xem. "Tuy nếp gấp rất rõ rệt, nhưng phân lớp vẫn tiếp tục, không liên quan đến tầng tiếp theo. Là trầm tích hóa thành thể lỏng, lưu động sang bên tạo thành." Dứt lời, giọng điệu cô chuyển sang nghiêm nghị. "Mình nói này Tô Lâm Lâm, đây là kiến thức cơ bản nhất, sinh viên năm nhất năm hai đều biết, cậu sao thế? Càng học càng thụt lùi à?"

Tô Lâm Lâm le lưỡi, ngại ngùng gãi đầu: "Mình quên mất rồi."

Chu Dao nhăn mày, không chịu bỏ qua: "Lần sau còn như vậy phạt một trăm tệ."

"Bảo đảm." Tô Lâm Lâm nắm tay thề thốt.

Chu Dao đang định đi, chợt ngoảnh lại, ngồi xuống hỏi: "Tô Lâm Lâm, sao ngày trước cậu chọn học địa chất vậy?"

"Điểm thi thấp, không đậu được ngành khác chứ sao."

Chu Dao không nhịn cười được: "Ừ, đúng là phong cách của cậu mà."

Tô Lâm Lâm lườm cô, nói tiếp: "Có điều sau này đi học phát hiện vẫn có hứng thú nên mới thi lên thạc sĩ... Khụ, còn cậu?"

"Mình à, mình cảm thấy trái đất rất đẹp, mình thích. Đất đá này, kim loại này, đứt gãy địa chất này, trong mắt mình chúng đều tỏa sáng lấp lánh, đẹp chết đi được."

"Sắc nữ, quả nhiên cậu chỉ ham hố vẻ ngoài, hết thuốc cứu chữa rồi." Tô Lâm Lâm khinh bỉ.

Chu Dao cười lanh lảnh.

Tô Lâm Lâm lại hỏi: "Sau này, cậu vẫn làm nghiên cứu khoa học à? Công trình LAND hoàn thành giai đoạn đầu rồi có tiếp tục nữa không?"

"Có chứ!"

"Vậy công ty của mẹ cậu thì sao?"

Ba Chu Dao là giáo sư, nhưng mẹ cô là người phụ nữ thành đạt, chủ công ty đá quý số một trong nước. Có điều giáo sư Chu say mê nghiên cứu, lôi thôi lếch thếch; Chu Dao cũng chẳng có chút dáng vẻ thiên kim tiểu thư nào cả. Ban đầu, ba người cùng phòng ký túc không hề hay biết, đến hôm Trung thu, cả ba đều không phải dân bản địa nên được Chu Dao mời về nhà ăn tết. Họ vừa thấy căn biệt thự lớn có sân vườn bể bơi đã ngây ra như phỗng. Lúc này, Chu Dao mới nhớ ra: "À quên nói, châu báu Âu Á là do mẹ mình mở."

Sau này, ba người lôi Chu Dao ra nhà hàng chặt chém một trận mới xem như cho qua chuyện này.

"Chưa nghĩ đến." Chu Dao nói. "Mình không có hứng thú với việc quản lý công ty, với lại, đó là công ty của mẹ, đâu phải của mình."

Tô Lâm Lâm suy nghĩ chốc lát, ngờ ngệch nói: "Cũng đúng nhỉ."

Cả nhóm bận đến xế chiều, thu gom tất cả vật mẫu, máy móc và dụng cụ xong xuôi, lúc chuẩn bị lên đường trở về thì trời đổ mưa. Chu Dao bận rộn cả một ngày, lúc này mới nhớ đến Lạc Dịch. Thấy trời mưa như anh đã dự báo, cô lại có một cảm xúc vui sướng khó hiểu, như thể cuộc giao hẹn ngầm cuối cùng đã được thực hiện.

Bảy người mặc áo mưa màu xanh, xỏ túi bọc giày lội mưa trở về. Họ tự động đi thành hàng, hệt như một chuỗi hạt châu màu lam, chậm chạp và kiên định băng qua núi rừng. Lúc đi lên dốc hoặc trèo lên vách đá dựng đứng còn dặn dò nhau cẩn thận, sau đó sẽ dìu dắt nhau, những lúc còn lại đều lẳng lặng đi trong mưa. Không ai nói đến lý tưởng, cũng không ai nói đến tương lai, người nào người nấy đều bình lặng và an tĩnh.

Buổi tối, mưa nặng hạt hơn. Lúc Lạc Dịch che ô đi qua sân nhà đóng cổng chính, tình cờ gặp nhóm Lâm Cẩm Viêm trở về. Cả nhóm mặt mũi tái nhợt, áo mưa và túi bọc giày dính đầy bùn đất.

Chu Dao đi cuối cùng, cầm một chiếc túi nilon ướt nhem nước mưa.

Lạc Dịch hỏi: "Cầm gì thế?"

Chu Dao nói: "Rác nhặt dọc đường." Cô chậm chạp đi đến, uể oải nói: "Nhiều người không có ý thức bảo vệ môi trường gì cả, không biết mấy con thú hoang ăn phải rác hay bị rác quấn phải sẽ chết à?"

Chu Dao ném chiếc túi vào thùng rác, Lạc Dịch đóng cổng lại, quay đầu nhìn cô: "Cô ăn mặc phong phanh quá!"

"Đâu có." Chu Dao lắc đầu. "Tôi không thấy lạnh mà."

Lạc Dịch nói: "Môi cô trắng bệch kia kìa."

"Thế à?" Chu Dao sờ lên môi theo phản xạ.

Lạc Dịch định ngăn cô lại nhưng không kịp, anh buồn cười nói: "Không phải tay cô vừa mới nhặt rác sao?"

Chu Dao: "Eo..."

Ăn tối xong, Chu Dao đến quầy bar, ngồi lên chiếc ghế cao, mua một ly sữa nóng như thường lệ. Anh vẫn thong thả hâm sữa cho cô, còn cô vẫn để dính sữa bên môi, nhưng anh vẫn như mọi ngày, làm như không nhìn thấy.

Thường thường trong phim truyền hình sẽ thế nào nhỉ, cho dù không tự tay lau sữa bên khóe môi cô thì cũng nên nhắc nhở cô một câu, để cô có cớ kề mặt đến gần anh hỏi "Ở đâu?" chứ. Sao ở đời thực, tất cả đều không theo khuôn mẫu thế này.

Mấy tuần sau, ngày nào nhóm Chu Dao cũng đi sớm về muộn. Buổi tối đến khu sinh hoạt chung, cả hội tập trung ở sô pha trong góc hoặc là ngồi quây quần trên thảm bàn bạc, ghi nhật ký, viết bài, tìm tài liệu, tính toán và phân tích số liệu, gửi lại tài liệu cho đàn anh ở trường.

Có những vị khách tò mò sẽ đi đến hỏi họ đang làm gì, nghe khảo sát địa chất liền hỏi họ đi đào kho báu sao, khiến họ dở khóc dở cười.

Giữa tháng Chín, nhà nghỉ kín khách, khu sinh hoạt chung cũng đầy ắp người. Nhóm bảy người kia đã kết thúc ngày nghỉ từ lâu, trở về thành phố của họ, khách sạn lại tiếp đón những vị khách mới, người này đến, người khác đi.

Vô tình Chu Dao cũng gặp đủ loại khách, từ dân trí thức đến bộ hành, sinh viên đàn đúm chơi bời, tín đồ hành hương núi rừng, đoàn du lịch theo tour, vợ chồng trung niên, và cả những kẻ lẻ lơi đơn bóng... Mà thời gian cô và Lạc Dịch gặp mặt chỉ bằng thời gian uống một cốc sữa.

Trong nhà nghỉ nho nhỏ nơi núi rừng tĩnh lặng này, mỗi ngày, người và việc đều có sự thay đổi, chỉ có người đàn ông yên lặng cầm muôi khuấy sữa cho cô là không. Một ly sữa nóng luôn được đặt trên quầy bar, trở thành dòng chảy vĩnh hằng duy nhất trong khách sạn.

Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày chậm chạp, có biến hóa và có quy luật. Một tuần qua đi rồi lại đến hai tuần. Trong lúc bận rộn, Chu Dao chợt nghĩ, có khi nào Lạc Dịch thỉnh thoảng liếc về phía cô, nhìn cô nghiêm túc làm việc hay không? Có lẽ là không.

Lúc ý nghĩ này nảy sinh thêm một lần nữa, Chu Dao đang nghiêng đầu uống sữa bên cạnh một cặp vợ chồng tán gẫu với Lạc Dịch.

Anh chồng hỏi: "Ông chủ, nhà nghỉ này mở bao lâu rồi?"

"Một, hai năm rồi."

Cô vợ mơ mộng hỏi: "Sống ở đây có phải rất thư thái hay không?"

"Cũng được."

Hiển nhiên cô vợ lãng mạn hơn, nói: "Rất tốt mới đúng chứ? Nơi này thật đẹp, mở cửa sổ ra là thấy núi tuyết, cho tôi ở đây cả năm cũng được."

Anh chồng cười cô vợ ngốc: "Người bản xứ ở đây sống thì thư thái, nhưng mấy người quen sống ở thành phố nhộn nhịp như chúng ta không ở lâu được, sẽ thấy buồn chán đấy."

Cô vợ không đồng ý: "Sao lại như vậy được?"

Anh chồng nhờ giúp đỡ: "Ông chủ Lạc, anh bảo tôi nói đúng hay không?"

Lạc Dịch chỉ cười mỉm: "Bản tính con người là dễ thích nghi với người và hoàn cảnh quen thuộc, gặp hoàn cảnh khác sẽ nảy sinh cảm giác thích thú mới mẻ, nhưng chỉ trong thời gian ngắn thôi, ở lâu sẽ khó mà chịu được."

Chu Dao nghe câu này bỗng cảm thấy dường như Lạc Dịch liếc nhìn về phía mình, nhưng cô quay lại thì không bắt gặp ánh mắt của anh.

Cô vợ vẫn không tin, cố chứng thực: "Ông chủ Lạc, anh ở trong nhà nghỉ có buồn bực không?"

Lạc Dịch nói: "Tôi không hay ở đây."

Chu Dao uống hết cốc sữa, trước sau vẫn không có cơ hội nói chuyện với anh. Cô trượt khỏi chiếc ghế, quay lưng đi, khó chịu đưa mu bàn tay lau sữa trên môi. Suy nghĩ chốc lát rồi quay đầu lại, thừa dịp anh không chú ý liền lườm anh một cái. Thế rồi mới chịu rời đi.

Ở phía sau, nơi cô không nhìn thấy, anh dõi theo hướng cô vừa rời đi, khóe môi cong lên rất khẽ.

Cuối tháng Chín, hoạt động khảo sát của nhóm Chu Dao đã đến hồi kết thúc. Trước khi đi tuyến đường Rock, Lâm Cẩm Viêm tìm người hướng dẫn cho an toàn, liền hỏi người trong nhà nghỉ có quen hướng dẫn viên bản xứ nào giỏi không thì giới thiệu cho họ.

A Mẫn nói: "Ông chủ chúng tôi đấy, lúc rảnh rỗi anh ấy sẽ vào núi một mình. Tuyến đường, thời tiết, hoàn cảnh đều rất thông thạo, chỉ là..."

"Chỉ là gì?"

"Phải xem tâm trạng của anh ấy. Tâm trạng tốt sẽ dẫn anh đi, tâm trạng không tốt dù trả bao nhiêu tiền cũng không làm."

Mấy ngày qua, Lâm Cẩm Viêm ít nhiều cũng cảm thấy tính tình ông chủ này hơi khác người nhưng vẫn ôm hi vọng dò hỏi thử, không ngờ Lạc Dịch lại nhận lời, thương lượng giá tiền một cách chóng vánh, những chi tiết còn lại cũng được quyết định gọn lẹ.

Chu Dao biết được chuyện này thì vui mừng chạy đến hỏi Lạc Dịch: "Anh làm hướng dẫn cho chúng tôi à?"

"Ừ." Lạc Dịch đang ngồi xổm trong sân nhổ cỏ, không buồn ngẩng đầu lên.

"Tại sao thế?" Chu Dao ngồi bên cạnh thắc mắc.

"Kiếm được tiền." Lạc Dịch liếc nhìn cô. "Nếu không, cô cho là lý do gì?"

Chu Dao thầm cười mờ ám, định nói gì đó thì bỗng có bốn, năm gã lực lưỡng xông vào.

"Ngô Địch ở đâu? Dám lấy đá giả lừa tiền bọn tao, mau gọi thằng nhãi đó ra đây!"

Chu Dao sửng sốt, lúc này mới nhớ ra tảng đá giả ở tiệm Ngô Ký tháng trước. Anh ta bán được thật sao?

"Thằng nhãi Ngô Địch kia ở đâu?"

Ngô Địch vừa bước chân ra khỏi cửa nhà nghỉ, thấy có người trong sân hô gào tìm mình liền vội vã chạy trở vào. Đám đàn ông vạm vỡ đuổi theo, khu sinh hoạt chung nhất thời vang lên tiếng bàn ghế đổ, tiếng thét của khách trọ và tiếng bẻ khớp tay răng rắc.

Hình như Lạc Dịch không hề bất ngờ, còn ung dung phủi bụi trên tay. Anh đứng dậy đi vào trong, chợt nhớ ra điều gì đó liền dừng lại, quay đầu đã thấy Chu Dao theo sát phía sau. Anh nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Cô đứng ngoài, đừng đi vào."

Chu Dao lập tức dừng chân, gật đầu như giã tỏi: "Anh yên tâm."


Hồng cảnh thiên là một loài hoa được dùng làm thuốc, có tác dụng bổ khí mát phổi, ích trí dưỡng tâm. Ngoài ra cũng có tác dụng làm đẹp dưỡng da, cũng có thể chế biến thành món ăn.

Đổ thạch là một kiểu giao dịch đá quý được ưa chuộng ở vùng biên giới Trung Quốc và Myanmar. Phỉ thúy mới khai thác sẽ bị bọc bởi một lớp vật chất phong hóa, không thể biết chất lượng bên trong ra sao, chỉ sau khi cắt ra mới có thể xác định. Người đổ thạch dựa vào kinh nghiệm bản thân, quan sát bề mặt khối đá để ra giá.

Kỷ Trias hay kỷ Tam Điệp là một kỷ địa chất kéo dài từ khoảng 200 đến 251 triệu năm trước. Là kỷ đầu tiên của Đại Trung Sinh, kỷ Trias kế tiếp kỷ Permi và kế tiếp nó là kỷ Jura. Trong kỷ Trias, gần như toàn bộ phần đất liền của Trái Đất đã hội tụ thành một siêu lục địa duy nhất có trung tâm ở gần khu vực xích đạo, gọi là Pangea. Vào thời gian này, Pangaea bị rạn nứt, nhưng vẫn chưa bị tách ra hoàn toàn.

Chuyển động kiến tạo chỉ sự dịch chuyển của các mảng kiến tạo trái đất. Quá trình này tạo ra những nếp uốn, phay đứt gãy hay khe nứt... cùng với đó là động đất, núi lửa; hình thành dãy núi và rãnh đại dương.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
30/05/2023 14:48
8
30/05/2023 10:56
4
30/05/2023 10:56
1
30/05/2023 10:56
1
30/05/2023 10:56
1
30/05/2023 10:56
9
30/05/2023 10:56
1
30/05/2023 10:56
1
30/05/2023 10:56
5
30/05/2023 10:56
1
30/05/2023 10:56
1
30/05/2023 10:56
0
30/05/2023 10:56
2
30/05/2023 10:56
3
30/05/2023 10:56
1
30/05/2023 10:56
1
30/05/2023 10:55
2
30/05/2023 10:55
1
30/05/2023 10:55
1
30/05/2023 10:55
4
30/05/2023 10:55
1
30/05/2023 10:55
1
30/05/2023 10:55
1
30/05/2023 10:55
6
30/05/2023 10:55
4
30/05/2023 10:54
6
30/05/2023 10:54
13

Bình luận

Nội dung liên quan