Hũ Mật Ngọt - 蜂蜜罐

05/06/2023 11:28 4.5 K lượt truy cập

Thời gian song hành
Phần 1

Báo cáo

Cô gái đầu tiên tôi thầm thương đã bị giết chết sau khi bị hãm hiếp.

Năm đó, cô ấy mới lớp 7, chỉ mới 12 tuổi.

Chết ở trong tay một tên súc sinh.

Tên súc sinh đó là một tên trộm cắp quen tay, đần độn giống như đầu lừa.

Hắn đã từng vào tù 5 lần.

Nhưng chưa đến 3 tháng hắn ta đã được thả ra ngoài.

Bởi vì không biết làm gì nên hắn ta đã quay lại nghề cũ.

Vào rạng sáng ngày 1 tháng 12, hắn ta quyết định đi trộm một chiếc xe điện.

Hôm đó là thứ hai, trường học phải chào cờ.

Bởi vì cô ấy sống ở gần trường nên mỗi ngày đều phụ trách mở cửa lớp học.

Ngày đông, trời vẫn còn sẩm tối nhưng cô ấy đã dậy từ sớm.

Ngày nào cũng như vậy.

Nhưng hôm đó, cô ấy đã gặp phải tên súc sinh đó, phải trải qua những thứ kinh khủng.

Đây cũng là trở ngại mà cả đời tôi không bao giờ bước qua được.

Tôi không thể nào chấp nhận được việc cô ấy cứ thế biến mất như vậy.

Mãi mãi ở trong tập album ảnh tốt nghiệp tiểu học.

Tôi từng nghĩ vô số lần, nếu như cho tôi cơ hội quay lại quá khứ.

Tôi nhất định sẽ quay lại ngày 1 tháng 12 năm đó.

Sau đó nói với cô ấy, "sau này cứ để tớ đến mở cửa lớp học cho.

Hôm nay cậu cứ ngủ thêm đi."

Nhưng tôi không ngờ rằng tôi thật sự có thể đợi được cơ hội này.

Đó là ngày 1 tháng 12 của 13 năm sau.

Tôi như thường lệ cầm tấm ảnh tốt nghiệp tiểu học ra vì nhớ đến cô ấy.

Trong lúc vô tình, tôi tìm được một mặt dây chuyền.

Đó là một mặt dây chuyền ngọc bích bị vỡ.

Vào ngày lễ tốt nghiệp, tôi muốn tặng cho cô ấy để bày tỏ lòng mình.

Nhưng không may, nó đã rơi xuống đất và vỡ thành hai mảnh.

Ngày hôm đó tôi đã khóc rất nhiều, mọi người đều nghĩ do tôi đa sầu đa cảm, không nỡ chia ly.

Cô ấy cũng nhìn thấy, nên đã chạy đến an ủi tôi.

Tính cách tôi khi đó rất hướng nội, đối mặt với cô ấy tôi vẫn luôn không nói nên lời.

Cô ấy rất dịu dàng, nói muốn tặng tôi một món quà.

Lúc lâu sau cô ấy mới lấy một cuốn sổ từ trong cặp sách ra.

Là cuốn sổ thường dùng để trích các đoạn trích.

Trong đó đều là thơ cổ Tống từ.

Nét chữ non nớt.

Nhưng chỉ có nửa quyển.

Cô ấy cười nói, như này gọi là để trắng.

Nhìn giống như không viết gì cả, nhưng lại có vô số khả năng.

Sau đó ký ức bị đứt đoạn, dừng lại ở đây.

Chỉ còn lại câu nói kia vang lên bên tai tôi không ngừng.

Tôi đột nhiên có suy nghĩ, lật cuốn sổ kia ra.

Thời gian đã lưu lại dấu vết ở bên trên, mặt bìa cũng đã có chút ố vàng.

Tôi lật ra.

Từng dòng chữ non nớt rơi vào tầm mắt.

Cảm giác rất kì diệu.

Khi đó cô ấy vẫn là đứa trẻ.

Nhưng tôi bây giờ đã trưởng thành.

Lật đến phần sau, là một tờ giấy trắng tinh.

Giống như cô ấy nói, để trắng là đẹp nhất.

Nhìn giống như không viết gì cả, nhưng lại có vô số khả năng.

Tôi cầm một lon bia uống một hơi cạn sạch.

Không biết có phải do ngấm rượu hay không.

Mà có một loại cảm giác xúc động không biết đến từ đâu, thôi thúc tôi cầm bút viết một đoạn văn lên đó.

Nếu như có thể, tớ muốn quay lại ngày hôm đó.

Để gặp lại cậu.

Đột nhiên, gió mát thổi đến khiến trang giấy phấp phới.

Tôi có hơi choáng váng.

Nằm trên giường nghỉ một lúc.

Không ngờ là, khi mở mắt thì trời đã tối rồi.

Mẹ tôi đang cầm trứng gà trong tay, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy tôi ngồi ở trên giường thì sửng sốt.

“Ây? Sao hôm nay lại dậy sớm thế?”

“Hả, đã sáng rồi ạ?”

Rượu này mạnh quá.

Tôi vò đầu mình.

“Dậy cũng dậy rồi, ngẩn ngơ cái gì, chuẩn bị đi học đi.”

Mẹ tôi ở đó bắt đầu càm ràm.

Tôi tỏ ra nghi hoặc.

Tôi đã tốt nghiệp đại học rồi, còn đi học cái gì nữa?

Nhưng không đợi đến khi tôi đặt câu hỏi.

Thì tôi đã phát hiện ra sự lạ thường.

Cơ thể tôi giống như lúc nhỏ, còn mập hơn một chút.

Dưới sự nghi hoặc, tôi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh soi gương.

Trong gương là một cậu bé mũm mĩm.

Có thể nói, đó là tôi năm 12 tuổi.

“Mẹ! Hôm nay ngày mấy?”

“Ngày 1 tháng 12, hôm nay là thứ hai đấy, đừng có quên đeo khăn đỏ!”

“Còn nữa, mẹ không đưa con đi được rồi!”

“Con xem xem, không biết mẹ đã đưa con đi bao lần rồi…”

Còn không đợi mẹ tôi lảm nhảm hết chuyện khăn quàng đỏ.

Tôi đã như bay phi ra khỏi nhà.

Tôi biết, tôi đã quay lại rồi.

Bây giờ là 5 giờ 30 phút sáng sớm ngày 1 tháng 12 của 13 năm trước.

Đạp xe đạp đến trường mất 10 phút.

Mà cô ấy sẽ ra ngoài đúng 5 giờ 50.

Tôi không biết tất cả những điều này là gì.

Là mơ hay là gì khác.

Nhưng tôi cũng không suy nghĩ được nhiều như thế.

Vì hôm nay là ngày tôi đã mong mỏi tận 13 năm trời.

Đèn đường vẫn còn sáng, nhưng trên đường không có ai cả.

Một cậu bé mập đang đạp xe đạp, phóng nhanh như tên lửa.

Cậu bé mập ấy chính là tôi.

Thời gian đi xe 8 phút mà tôi chỉ tốn một nửa thời gian.

Khi đến dưới nhà cô ấy, vừa hay gặp được cô ấy đang xuống lầu.

Thấy tôi đang thở hổn hển, cô ấy tỏ ra kinh ngạc.

“Sao cậu lại ở đây?”

Tôi cúi người thở dốc, không nói nổi lên lời.

“Đi, cùng nhau đi học.”

Tôi nghỉ một lúc, mới nói được mấy chữ này với cô ấy.

Tôi nhìn thấy cô ấy rất ngạc nhiên.

Dù sao hai chúng tôi cũng là bạn học tiểu học, còn làm bạn bàn trên bàn dưới 5 năm.

Nhưng cơ bản chưa từng nói chuyện gì nên không tính là thân quen.

“Tớ, tớ vừa hay tiện đường, cùng nhau đi đi.”

Cô ấy vẫn giống như trong kí ức của tôi.

Nhiều năm trôi qua như thế lại nhìn thấy cô ấy một lần nữa, vẫn khiến tôi cảm thấy căng thẳng.

5 giờ 55, chúng tôi đi qua cánh cũ của khu nhà cũ nát kia.

Tôi biết, đây là nơi tên đầu lừa kia trộm xe điện.

Tôi nắm chặt nắm đấm, cả người căng cứng.

Cô ấy hỏi tôi sao thế, tôi không trả lời.

Bởi vì tôi đã nhìn thấy tên kia rồi, hắn ta cũng đã nhìn thấy tôi.

Mắt nhìn mắt, lúc đầu hắn ta có chút hoảng loạn.

Nhưng chớp mắt lại hắn hung dữ nói một câu.

Nhìn cái gì mà nhìn!

Tôi nén lửa giận, không quan tâm đến hắn ta.

Cùng cô ấy đi đến trường.

Cả đường bình an vô sự, coi như đã tránh được một kiếp nạn.

Tôi thở ra một hơi dài.

Sau đó tôi đã trải qua một buổi sáng rất kì diệu.

Khi được quay lại hồi cấp 2 một lần nữa.

Chào cờ, lên lớp, chạy thể dục cùng với mọi người.

Tất cả những thứ này quá đỗi chân thực.

Tôi có cảm giác, có khứu giác, có đủ năm giác quan cần có.

Thực sự không giống nằm mơ.

Mà giống như người được sống lại một lần nữa vậy.

Đẹp đến lạ thường.

Chỉ là vẻ đẹp này không thể tồn tại quá lâu.

Sau khi học hết tiết.

Cô ấy và bạn thân đã xuống quán ăn vặt ở dưới lầu mua đồ.

Khi đi qua phòng học bên cạnh, một đám học sinh cầm cục lau bảng đùa nghịch với nhau.

Kết quả một người ở trong đó đã dùng sức quá mạnh khiến cục lau bảng bị hất văng ra ngoài cửa sổ làm kính thủy tinh vỡ vụn.

Khi đó, hai cậu ấy vừa hay đi ngang qua cửa sổ.

Một tấm kính vỡ vụn xoẹt qua gáy cô ấy.

Máu tươi trào ra, dọa sợ tất cả mọi người.

Khi tôi nghe thấy tiếng động thì vội vàng chạy đến, cô ấy đã nằm ở trên sàn, chỉ còn hơi co giật.

Mắt mở lớn, vết máu lan ra một mảng trên sàn, áo đồng phục bị nhuốm đầy màu đỏ.

Cô ấy che cổ, yên tĩnh nằm ở đó.

Bạn thân ở một bên che mắt, gào khóc.

Từ kẽ tay của cô bạn thân, tôi có thể nhìn thấy có vết máu chảy xuống.

Lúc này tôi mới nhận thức được, mảnh vỡ thủy tinh không chỉ xoẹt qua động mạch cảnh của cô ấy, còn xoẹt qua mắt của cô bạn thân nữa.

Cảnh tượng đó khiến tôi cả đời không thể quên được.

Tiếp đó, tôi trở nên vô tri vô giác, giống như cái xác không hồn.

Không nghe thấy bất cứ âm thanh nào cả, cũng không nhớ được gì.

Tôi chỉ biết, bản thân đã về nhà.

Sau đó không nói một tiếng, về đến phòng mình, khóa trái cửa, nằm ở trên giường.

Qua hồi lâu mới khóc lớn.

Khàn cả cổ.

Mẹ tôi vẫn luôn gọi lo lắng gõ cửa. Nhưng tôi không trả lời.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Cũng không biết tôi đã ngủ thiếp đi từ khi nào.

Khi tỉnh lại trên mặt vẫn toàn là nước mắt.

Tôi phát hiện bản thân lại quay về 13 năm sau.

Bia vẫn chưa uống hết, cuốn sổ mở ở trên bàn.

Dòng chữ kia vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tôi thở dài.

Quả nhiên chỉ là một giấc mơ.

Lúc này mẹ tôi cầm cây lau nhà đi vào để lau sàn.

Nhìn thấy tôi ngẩn người trước bàn thì đến gần.

Liếc nhìn.

"Ây, đây không phải ảnh tốt nghiệp tiểu học của con sao?"

Tôi không nói gì, bà ấy tiếp tục nói.

"Mẹ nhớ có một cô bé bị tai nạn thì phải, đúng không nhỉ?"

"Tai nạn?"

"Đúng rồi, không phải là bị mảnh thủy tinh xoẹt qua sao, sau đó trường học đã bồi thường không ít tiền."

Đợi một lát, hình như không đúng lắm.

Không phải cô ấy bị giết chết sau khi bị hãm hiếp sao?

Não tôi nhanh chóng chuyển động.

Đây không phải là mơ!

Tôi thật sự đã quay về!

Tôi vội vàng đẩy mẹ ra khỏi phòng.

Viết lại dòng chữ như trước vào cuốn sổ thêm lần nữa.

Sau đó uống một ngụm bia.

Nằm trên giường, yên lặng chờ đợi.

Một phút, hai phút, mười phút.

Cơn buồn ngủ cuối cùng cũng kéo đến.

Mở mắt lần nữa.

Tôi lại biến thành cậu bé mập kia.

Mẹ tôi đẩy cửa, cầm trứng gà trong tay. Nhìn thấy tôi thì sửng sốt.

"Ây? Sao hôm nay lại dậy sớm thế này?"

Tôi không trả lời, vội vàng nhảy xuống giường.

Lấy trứng gà trong tay mẹ.

Rồi vội vàng ra khỏi nhà.

Trước khi đi tôi còn loáng thoáng nghe được mẹ tôi gọi.

Hôm nay là thứ hai đấy, đừng quên đeo khăn quàng đỏ!

Lần nữa xuất hiện dưới nhà cô ấy, tôi vẫn thở hổn hển như cũ.

"Đi, cùng đi học, tớ tiện đường."

Còn không đợi cô ấy nói gì tôi đã cướp lời.

Đi được nửa đường, tôi nhặt nửa viên gạch dưới đất lên.

"Cậu làm gì thế?"

Cô ấy tò mò.

"Không sao, cậu đừng lo."

Sau đó chúng tôi tiếp tục đi, đi đến cửa lớn của khu nhà.

Tôi nhìn vào bên trong.

Tên kia quả nhiên vẫn đang trộm xe.

Hai chúng tôi nhìn nhau, tôi hung dữ trừng mắt với hắn ta.

Trong tay vẫn đang cầm nửa viên gạch.

Hắn ta rời mắt sang chỗ khác, vội vàng dừng chuyện trên tay.

Làm như không có chuyện gì rồi rời đi.

Sau khi đi qua góc phố.

Cô ấy rụt rè kéo tay áo tôi.

"Vừa rồi người kia hung dữ thật."

Tôi ném viên gạch sang một bên.

Thuận thế ôm lấy vai cô ấy, vỗ vỗ.

"Đừng sợ, tớ còn hung dữ hơn hắn."

Không biết vì sao, bầu không khí có chút mờ ám, hoặc là, ngại ngùng.

Cô ấy cúi đầu xuống.

Tôi giả vở định gãi đầu, cứng nhắc rụt tay về, tay còn lại đẩy xe.

Cả dọc đường, ai nấy đều im lặng.

Lại đến thời gian lên lớp.

Tất cả đều lặp lại một lần.

Giáo viên đặt câu hỏi, tôi lại đọc thuộc dễ như bỡn.

Mọi người đều nhìn tôi bằng cặp mắt khác xưa.

Ngay cả cô ấy cũng thỉnh thoảng quay lại, mỉm cười nhìn tôi.

Đến thời gian ra chơi, tôi gọi cô ấy lại, còn có bạn thân cô ấy.

Lấy ra một đống đồ ăn vặt trong bàn học.

Nói với bọn họ là do tớ mua nhiều quá ăn không hết, các cậu ăn hộ tớ chút.

Chỉ thấy cô ấy cười rất vui, nói.

"Tốt vậy? Vậy tớ mời cậu uống nước nhé."

Vừa nói lại định kéo bạn thân đến quán đồ ăn vặt.

Tôi vội vàng đi theo, thuận tay cầm áo khoác đồng phục.

Khi đi đến phòng học bên cạnh, đám học sinh kia vẫn ríu rít ồn ào như cũ.

Đứa cầm đầu thấy mình thất thủ, muốn lấy cục lau bảng ném ra thì tôi đã vo áo đồng phục thành cục tròn ném vào mặt cậu ta.

Quả nhiên tránh được một trận nguy hiểm, nhưng thiếu chút nữa gây ra một trận ẩu đả.

Nếu không phải giáo viên chủ nhiệm lớp bọn họ vừa hay đi ngang qua, tôi sợ là sẽ bị bọn họ vây lại đánh cho một trận.

Thế nhưng vẫn may, ít nhất cô ấy và bạn thân không xảy ra chuyện gì.

Sau đó thì sao, tất cả vẫn như cũ, lên lớp bình thường.

Tôi ngồi ở sau cô ấy, thường xuyên ngẩn người.

Thầm nghĩ, nếu như cô ấy có thể qua được hôm nay.

Không biết tương lai chúng tôi sẽ có câu chuyện như thế nào.

Nói không chừng đêm nay ngủ một giấc tỉnh lại quay về 13 năm sau thì ngay cả con tôi cũng có rồi đấy chứ.

Nghĩ đến đây, tôi bất giác cười ngu một trận.

Chỉ là không đợi tôi chìm đắm được lâu thì đầu đã bị bụp một cái, một viên phấn rơi vào đầu tôi.

Tôi sực tỉnh, nhìn thấy giáo viên tiếng Anh trên bục giảng, vẻ mặt vô cùng nghiêm khắc.

"Gáy của em ấy đẹp hơn tôi đúng không?"

Cả lớp cùng cười phá lên.

Trái lại tôi cũng không cảm thấy sao.

Ngược lại cô ấy hơi cúi đầu, từ mặt đến cổ đều đỏ ửng.

Khi buổi sáng tan học, ánh mắt cô ấy có ý tránh tôi.

Cúi đầu sửa soạn sách vở.

"Muốn về cùng không?"

Tôi mặt dày hỏi.

Cô ấy cúi đầu nhìn sách trong tay mình, lí nhí nói.

"Nhà cậu không phải ở ngược hướng sao?"

Sau một lúc im lặng ngắn ngủi.

Tôi ha ha cười lớn, gãi đầu che giấu sự ngại ngùng.

"Ha ha ha, vậy sao, tớ quên mất."

Sau đó nhanh chóng trốn khỏi cảnh tượng xấu hổ.

Buổi trưa về nhà khi ăn cơm.

Đồ ăn là món ăn "sở trường" của mẹ tôi.

Trứng sốt cà chua.

Sở dĩ thêm dấu ngoặc kép là vì món này mẹ tôi đều thêm tương dầu.

Tạo thành món ăn bóng đêm, không chỉ khó ăn mà còn khó nhìn.

Mẹ tôi nói, con người đều đang không ngừng tiến bộ, phải học cách tiếp nhận những sơ xuất nhỏ bé khác.

Tôi nói với bà ấy rằng, sơ xuất nhỏ bé này bà ấy đã kéo dài 23 năm rồi.

Ăn cơm xong tôi không ngủ trưa.

Bởi vì tôi vẫn chưa muốn quay về. Muốn nhìn cô ấy thêm nữa.

Vì thế đã đến trường từ sớm.

Nhưng khi đến cổng trường lại phát hiện.

Sự việc dường như không thích hợp cho lắm.

Cả con đường bị niêm phong.

Có cảnh sát giao thông đang dẫn đường ở giữa.

Tôi không quá để ý.

Mãi cho đến khi đi vào phòng học nghe mọi người nói chuyện.

Tôi mới biết, lúc trưa tan học, ở ngoài cổng trường đã xảy ra tai nạn.

Tài xế một chiếc xe taxi say rượu không khống chế được đã lao vào tốp học sinh.

Sáu người chết, bảy người bị thương.

Dự cảm không lành dâng lên trong lòng tôi.

Tôi sốt ruột chờ đợi.

Quả nhiên, buổi chiều cô ấy không đến.

Nếu như tôi không đoán sai thì cô ấy lại xảy ra chuyện rồi.

Tôi xin nghỉ ốm với giáo viên, nhanh chóng về nhà.

Tìm chai rượu trắng mà bố tôi cất kỹ bao năm ra uống một hơi cạn sạch.

Nằm trên giường, yên lặng đợi cơn buồn ngủ đến.

Khi tỉnh lại, tôi lại quay lại rồi.

Lật xem tin tức trước đây.

Quả nhiên, ngày đó năm đó, một vụ tai nạn xe cộ đã khiến sáu người tử vong, trong đó có cô ấy.

Còn có một người bạn thân nhất hồi cấp 3 của tôi.

Chỉ là lần này, cậu ấy không thể học đến cấp 3 cùng tôi được.

Kí ức mới kéo đến khiến tôi đau khổ vạn phần.

Tôi dường như cảm nhận được, sự việc đang diễn ra càng lúc càng hỏng bét, người chết cũng càng lúc càng nhiều.

Đây không phải là điều tôi muốn.

Nhưng tôi cũng không can tâm dừng tay tại đây.

Tôi muốn đánh cược thêm lần nữa.

Không biết là do dùng sức quá mạnh hay do quá hoảng loạn.

Mà tôi không cẩn thận đã đánh đổ lon bia.

Mặc dù nhanh tay nhanh mắt nhưng cuốn sổ vẫn bị ướt.

Bút máy đã không thể viết được lên giấy nữa.

Tôi lật mấy trang, đều như vậy.

Cả cuốn sổ gần như bị ướt sũng.

Chỉ có hai trang cuối cùng vẫn còn khô ráo.

Tôi thầm cân nhắc, đây có phải là báo hiệu rằng tôi chỉ còn lại hai cơ hội nữa thôi không.

Vì thế tôi lại ngồi trước bàn thêm lần nữa.

Hít sâu một hơi, viết xuống câu nói đó lần nữa.

Nét chữ ngay ngắn, viết được một chữ dừng lại một chút.

Nếu như có thể, tớ muốn gặp lại cậu lần nữa.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
05/06/2023 11:25
3397
05/06/2023 11:28
4499

Bình luận

Nội dung liên quan