Cỏ Mây Blog

31/03/2023 10:18 359 lượt truy cập

THẾ NÀO LÀ TRA NAM
Chương 2

Báo cáo

Ánh sáng ấm áp từ nhà hàng chiếu lên đá cẩm thạch, khiến cho người ta cảm thấy có chút mơ hồ.

Chờ tôi hoàn hồn lại thì bọn họ đã ăn xong và chuẩn bị đi ra ngoài, Tần Thư kéo cánh tay Trình Tử Mộ, cô ấy ngẩng đầu rồi vui vẻ nói “Lần sau chúng ta đến đây ăn đi, em rất thích.”

Nụ cười ngọt ngào như vậy, trước đây đã từng là của tôi.

Vào năm tốt nghiệp, để hoàn thành nhiệm vụ thực tiễn của dự án thì tôi phải đến làng gốm thủ công, Tần Thư nói cô ấy sẽ đi cùng tôi.

Chúng tôi ở lại đó trong hai tuần lễ, Tần Thư hăng hái làm một đống chén trà, chén sành, bình hoa bằng đồ gốm.

Cả hai tách trà xiêu vẹo đều có khắc tên của chúng tôi, nhưng tách trà khắc tên tôi đã bị tôi đập vỡ trong một lần cãi nhau.

Buổi sáng khi chúng tôi rời khỏi đó, Tần Thư cũng giống như bây giờ, cô ấy kéo cánh tay tôi và vui vẻ:

“Lần sau chúng ta đến đây đi, em rất thích.”

Lần sau?

Cuối cùng tôi lại không thể cùng cô ấy đến đó thêm lần nào nữa.

5

Tôi không theo bọn họ đi dạo phố, mà lang thang bay quanh các góc trong thành phố, bất chợt nhìn thấy Cố Lê trong một quán cà phê ven đường.

Cô ấy mặc váy dài trắng ngồi trên sofa, trước mặt còn có một quyển sổ ghi chép.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Cố Lê kể từ sau khi qua đời, cô ấy vẫn giống như trong trí nhớ của tôi, nhẹ nhàng lại ưu nhã.

Cố Lê và tôi là bạn học từ thời cấp 3, tôi quen cô ấy từ trước khi quen biết Tần Thư.

Tôi thích Cố Lê 4 năm, nhưng cô ấy lại yêu thích một nam sinh khác, cậu ta là một cậu ấm con nhà giàu, tính cách hài hước lại thú vị. Chỉ tính gia thế thôi thì cậu ta cũng đã bỏ xa tôi hàng trăm nghìn dặm.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi tỏ tình nhưng bị từ chối, còn Cố Lê và nam sinh kia thì cùng nhau ra nước ngoài.

Sau khi cô ấy chia tay rồi về Trung Quốc, chúng tôi lần nữa gặp lại nhau, Cố Lê nhìn tôi rồi hơi mỉm cười “Chu Nghiêu, hình như cậu đã thay đổi rất nhiều.”

Lúc đó tôi vẫn còn giữ chấp niệm về bạch nguyệt quang trong lòng, tim tôi không kìm được mà run lên một chút, tôi cố giữ bình tĩnh rồi hỏi:

“Thật không? Thay đổi thế nào?”

"Đẹp trai và trưởng thành hơn, cũng mạnh mẽ hơn ngày trước."

Sau khi tốt nghiệp thì tôi bắt đầu lao vào kinh doanh.

Khi gặp lại Cố Lê thì tôi đã có công ty của riêng mình, quá trình lăn lộn trên thương trường đã sớm mài giũa tôi trở thành một con người khác, và tôi cũng đã mang trên mình cái mác riêng: Đẹp trai, nhiều tiền.

Mà người đi cùng tôi suốt quãng đường đó là Tần Thư.

Tôi cũng không biết có phải tất cả đàn ông trên đời này đều giống như thế không, sau khi thành công thì đi tìm bạch nguyệt quang rồi lại mối tình đầu.

Bây giờ tôi mới hiểu đó chỉ là cảm giác không cam lòng, không cam lòng vì bị từ chối, không cam lòng vì năm ấy bị Cố Lê coi thường tình cảm.

Nhưng thời điểm đó tôi lại không hiểu được chuyện này, thậm chí còn để bản thân không mang tiếng “bội nghĩa, thất tín” mà bức ép Tần Thư phải nói lời chia tay.

Mãi đến lúc Tần Thư rời đi thì tôi mới tỉnh ngộ, tình cảm của tôi với Cố Lê chỉ là những hình ảnh trong quá khứ chồng lên nhau, khiến tôi tưởng nhầm đó là yêu thích.

Mà tình yêu đối với Tần Thư, mãi đến khi cô ấy bỏ đi thì tôi mới hiểu rõ được lòng mình.

Qua lớp kính trong suốt của quán cà phê, tôi chợt cảm thấy Cố Lê chẳng khác gì những người qua đường từng ngang qua cuộc đời tôi. Dù người đó đến hay đi thì tôi vẫn không cảm nhận được gì.

Chỉ có Tần Thư là khiến tôi phải cầu nguyện vô số lần để được gặp lại cô ấy, tôi nguyện ý đánh đổi tất cả để Tần Thư trở về, để tôi và cô ấy có cơ hội được bên nhau lần nữa.

Khi tôi mơ màng quay lại nhà Tần Thư, cô ấy vừa rửa mặt sạch sẽ, rồi nằm trên sô pha và mở mấy món đồ vừa mới mua.

Trên bàn cà phê là một đống hộp rỗng, có lẽ đều là đồ thủ công mỹ nghệ và các đồ dùng khác.

Tần Thư đã từng như vậy, khi đi dạo phố thì thích mua một ít vật trang trí nhỏ về nhà.

Tôi cũng từng thắc mắc, mấy món đó chẳng phải vàng bạc quý hiếm, không phải là món đồ giá trị, cũng không có phong cách nghệ thuật đặc sắc, cô ấy mua mấy thứ đó để làm gì?

"Ui, những thứ này có thể tăng cảm giác hạnh phúc. Anh nghĩ xem, khi trang trí xong thì trong nhà sẽ ấm cúng hơn, sau này anh nhìn thấy hoa hướng dương là có thể nhớ đến em." Cô ấy vừa nói vừa đưa chậu hướng dương lại gần.

Sau đó, bình hoa hướng dương trang trí ấy vẫn luôn nằm trên bàn làm việc của tôi.

Khi Tần Thư ra đi cũng không mang mấy vật trang trí “ấm cúng” kia theo, nhưng không khí trong nhà vẫn lạnh băng như cũ.

Lúc đó tôi mới hiểu được, hóa ra sự ấm cúng trong căn nhà là do bàn tay cô ấy tạo ra.

Mà tôi thì chẳng bao giờ có cơ hội được trải nghiệm hơi ấm kia lần nữa.

6

Tôi không cam lòng khi mình cứ như vậy mà mất đi cô ấy, rõ ràng chúng tôi chỉ là cãi nhau mà thôi, tôi cũng không ngoại tình, tại sao lại trở thành sinh ly tử biệt?

Một năm này tôi chưa từng nhìn thấy Tần Thư nhớ đến tôi, hiện giờ cô ấy đã có cuộc sống mới, tôi lại càng ghen ghét tên đàn ông kia. Chính hắn đã xóa mất những dấu vết về tôi trong hồi ức của Tần Thư.

Tôi không tin bọn họ sẽ mãi tình cảm như vậy, thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt sẽ nhanh trôi qua, mâu thuẫn xuất hiện, lòng người thay đổi. Bởi vì trước đây chúng tôi cũng từng trải qua những giai đoạn này.

Sau khi hai bọn họ ở bên nhau nửa năm thì tôi phát hiện, mối tình đầu của Trình Tử Mộ xuất hiện rồi.

Mối tình đầu, một sự tồn tại có lực sát thương không thua kém gì so với bạch nguyệt quang.

Mà mối tình đầu bị gia đình ép chia tay, thì lại càng khiến người ta nhớ nhung giống như một bạch nguyệt quang đã ch.ết.

Trình Tử Mộ và Tần Thư tuy rằng ở cùng công ty, nhưng Tần Thư lại chỉ là nhân viên bình thường nên không cần tham gia các buổi tiệc rượu.

Mà ở một buổi tiệc mà Tần Thư không tham gia đó, Trình Tử Mộ gặp lại mối tình đầu của hắn, tên là Lạc Hoan.

Bọn họ là bên A và bên B, cũng là đối tác làm ăn. Sau vài chén rượu thì có người bắt đầu buôn chuyện:

“Nghe nói Trình tổng và giám đốc Lạc đã từng yêu nhau?”

Lạc Hoan cười cười tiếp nhận:

“Là bị gia đình chia rẽ uyên ương.”

Trình Tử Mộ nhíu nhíu mày, hắn ta bình tĩnh đáp “Tiếu tổng, khi bàn công chuyện thì không cần đề cập đến việc tư.”

Mặc dù câu nói của Trình Tử Mộ khiến cho người kia không nói thêm gì nữa, nhưng càng trốn tránh thì càng khiến người ta liên tưởng. Những ánh mắt hướng về Trình Tử Mộ và Lạc Hoan lại càng thêm mơ hồ ái muội.

Trong thời gian tiến hành dự án, Lạc Hoan thường xuyên phải tiếp xúc với Trình Tử Mộ.

Nếu đã tiếp xúc thì chắc chắn sẽ gợi lại tình nghĩa ngày xưa, thậm chí là tro tàn lại cháy, tôi gấp gáp đến mức chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy cảnh này.

Tình cảm của Trình Tử Mộ đối với Tần Thư chưa chắc đã nhiều hơn tôi.

Mà mọi chuyện sau này lại phát triển giống như tôi mong muốn.

Buổi tối hôm đó Tần Thư nấu canh trong bếp, lúc bày biện chén đĩa thì Trình Tử Mộ nhận được một cuộc điện thoại, hắn cũng không nhiều lời, chỉ cau mày rồi đáp:

“Tôi sẽ đến ngay.”

Sau khi nói với Tần Thư mấy câu là dự án của công ty có vấn đề, Trình Tử Mộ vội vã ra khỏi nhà. Bên ngoài trời mưa như trút nước, Tần Thư lẳng lặng ngồi một mình trước bàn ăn.

Ngay sau đó, Tần Thư nhận được tin nhắn Wechat từ Trình Tử Mộ, hắn nói là tối nay không về nhà ăn cơm cùng cô ấy.

Nhìn bên ngoài trời mưa ngày càng nặng hạt, tôi lại nhớ đến trước đây cũng từng bỏ lại Tần Thư một mình.

Đó là tháng thứ 2 sau khi Cố Lê trở về Trung Quốc, do chỗ ở đột nhiên bị mất điện, cô ấy không cẩn thận bị té ngã trong phòng tắm.

Khi cô ấy gọi điện nhờ tôi giúp đỡ là lúc tôi đang ăn tối cùng Tần Thư.

Tôi không chút do dự mà lập tức đi tìm Cố Lê, tôi tùy tiện tìm một lý do rồi vội vàng bước ra cửa.

Trước khi rời đi, Tần Thư còn đưa cho tôi một chiếc ô. Cũng giống như vừa nãy, cô ấy đưa ô cho Trình Tử Mộ rồi nói “Đừng để dính mưa kẻo bị cảm bây giờ.”

Cùng một thời tiết, cùng một khung cảnh, cùng một lý do, chỉ là hai người đàn ông đã thay đổi.

Tôi nhìn Tần Thư vẫn còn chưa biết chuyện gì xảy ra, thậm chí còn dùng bữa rất ngon lành thì có chút buồn cười. Tôi còn muốn nói với cô ấy:

Em xem, Trình Tử Mộ cũng đâu phải loại tốt lành gì, chẳng phải hắn cũng lựa chọn đi tìm mối tình đầu của hắn sao? Khi nãy anh nghe được từ trong điện thoại của hắn là giọng nói của Lạc Hoan.

Nhưng chẳng mấy chốc, cảm giác chua xót lại dâng lên trong lòng tôi.

Trước đây Tần Thư cũng như bây giờ, cô ấy cũng từng tin tưởng tôi vô điều kiện.

7

Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, và vô số lần khác nữa.

Một lần nọ, Trình Tử Mộ rời đi nửa chừng vì Lạc Hoan thì Tần Thư cuối cùng đã nhận ra có điều gì không ổn. Bởi vì khung cảnh này giống hệt như ngày đó, khi tôi bỏ rơi cô ấy để đi tìm Cố Lê.

Tính tình Tần Thư từ trước đến nay vẫn luôn rất tốt, chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt thì gương mặt cô ấy vẫn sẽ luôn lộ ra vẻ tươi cười.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tần Thư mất bình tĩnh là khi đến bệnh viện thăm một người bạn, và cô ấy đã vô tình nhìn thấy tôi đang ở bên cạnh Cố Lê.

Lúc đó tôi đã nói dối Tần Thư, tôi nói là tôi bận tăng ca nên không về nhà.

Thời điểm đó tôi vẫn chưa muốn chia tay với Tần Thư, nhưng cũng không thể buông bỏ được Cố Lê. Vì thế tôi vội dỗ dành cô ấy đó chỉ là bạn học cùng trường ngày trước, sau này tôi sẽ chú ý đúng mực hơn.

Sau đó cãi vã nhiều hơn, tôi bắt đầu phiền chán. Đồng thời tôi cũng quên mất một chuyện, mỗi lần tôi lấy cớ tăng ca đề ra ngoài thì Tần Thư đều sẽ tin tưởng tôi vô điều kiện.

Nhưng Tần Thư cũng không đi tìm Cố Lê gây phiền phức.

Chỉ là vài ngày trước khi đề nghị chia tay, khi Tần Thư đến công ty thì bắt gặp Cố Lê từ văn phòng tôi đi ra ngoài.

Lúc đó tôi lấy cớ với Tần Thư là giúp một người bạn cùng trường tìm công việc.

Thực ra lúc đó tôi cảm thấy rất vui vẻ vì Cố Lê đến tìm tôi giúp đỡ, cô ấy cần tài nguyên và nhân lực trong tay tôi. Từ trước đến nay tôi vẫn luôn ở phía sau cô ấy, bây giờ vị trí của hai chúng tôi đã thay đổi, tôi không chỉ thỏa mãn được hư vinh mà còn có chút cảm giác thành tựu trong lòng.

Vậy nên khi tôi ở bên ngoài phòng trà và nghe được Cố Lê và Tần Thư đang nói chuyện, cảm giác hưng phấn này lại càng dâng cao.

Tần Thư chỉ nhẹ nhàng lên tiếng “Cô Cố, Chu Nghiêu có bạn gái rồi, cô làm như vậy có phải là hơi bất tiện không?”

Cố Lê cười khẽ: “Bạn gái? Cô Tần, tôi cũng đã làm gì đâu?

“Theo tôi được biết thì hai người ở bên nhau đã hơn 5 năm, tôi mới trở về còn chưa đến nửa năm. Nếu như bị cướp đi thật thì chỉ có thể khẳng định một điều… anh ấy không thuộc về cô.”

Tần Thư trầm mặc hồi lâu rồi mới nói “Tôi tin tưởng anh ấy.”

Tôi không cắt ngang cuộc trò chuyện đó mà xoay người bỏ đi, rồi vào đêm Tần Thư bị bệnh thì phản bội lòng tin của cô ấy, tôi ra ngoài đi dự sinh nhật Cố Lê.

Vào buổi sáng ngày chúng tôi chia tay, Tần Thư đã nói:

“Chu Nghiêu, tôi cảm thấy việc tranh giành đàn ông với một người phụ nữ khác thật sự là rất vô nghĩa. Tôi chỉ luyến tiếc những tình cảm mà mình bỏ ra suốt 5 năm nay, dù có khóc thì cũng chỉ là đau lòng cho chính mình. 5 năm cũng là thời gian khá dài, nhưng thà chấm dứt sớm còn hơn dày vò nhau cả đời. Tôi chấp nhận chia tay, cũng xem như đoạn tình cảm này không có kết quả. Còn riêng anh thì tôi đã từ bỏ rồi.”

Bây giờ tôi chỉ muốn nhìn thấy Tần Thư sẽ đối mặt với Trình Tử Mộ và mối tình đầu của hắn như thế nào. Hơn nữa cô ấy và Trình Tử Mộ quen nhau chưa được bao lâu, cảm tình cũng sẽ nhanh rạn nứt.

Buổi hoàng hôn ngày hôm đó, sau khi tan làm thì Tần Thư đi thang máy từ tầng 3 đến tầng 8. Cô ấy vừa định vào văn phòng của Trình Tử Mộ thì có người từ bên trong đẩy cửa đi ra.

Người đó là Lạc Hoan, tuy lớp trang điểm lộng lẫy nhưng 2 mắt đỏ bừng, hiển nhiên là cô ta vừa khóc.

Hai người họ nhìn thấy nhau thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó Lạc Hoan cúi đầu rời đi.

Tôi nhìn nét mặt Tần Thư thoáng hiện lên vẻ mơ hồ, không hiểu sao trong tim lại có cảm giác đau nhói, thậm chí còn nảy sinh mâu thuẫn trong lòng.

Tôi vừa hy vọng chuyện giữa Trình Tử Mộ và Lạc Hoan bị phát hiện. Nhưng lại không muốn Tần Thư phải chịu tổn thương.

“Tiểu Thư?” Trình Tử Mộ thấy Tần Thư đứng ở cửa, hắn định qua đó kéo cô ấy lại, nhưng lại bị cô ấy tránh đi.

Tần Thư điều chỉnh tâm trạng một chút rồi ngẩng đầu nhìn hắn:

“Trình tổng, người vừa ra ngoài là ai?”

“Giám đốc Lạc của tập đoàn Bo'ao.”

Cô ấy cong khóe môi “Vậy… cô ấy là ai?”

“Là tình đầu của anh.”

8

Hắn rất khôn ngoan, hắn thẳng thắn thừa nhận mà không lừa gạt Tần Thư.

Nhưng hắn lại che giấu mọi chuyện ngay từ đầu.

Có lẽ hắn không biết, quan hệ giữa hắn và Lạc Hoan đã sớm đã trở thành câu chuyện buôn dưa lê thường ngày của các nhân viên trong công ty.

Tần Thư lựa chọn đi tìm hắn trước, thực ra là đã phải nghe những tin đồn ấy vô số lần.

Có lẽ là quan hệ giữa Tần Thư và Trình Tử Mộ chưa được công khai, vậy nên các nhân viên mới không kiêng nể gì mà bàn luận trước mặt cô ấy.

“Nghe nói người hợp tác với chúng ta lần này chính là mối tình đầu của Trình tổng.”

“Thật hả, biết đâu bọn họ gương vỡ lại lành thì sao?”

“Còn nữa, giám đốc Lạc còn nói là lúc trước bị gia đình chia rẽ uyên ương.”

“Tôi cảm thấy rất có khả năng, giám đốc Lạc xinh đẹp mà năng lực lại tốt, giống như hoa hồng có gai, cực kỳ xứng đôi với Trình tổng.”

Mấy ngày nay, Tần Thư hoặc là ngồi ngây ngốc nhìn máy tính, hoặc là mở điện thoại rồi vào khung chat với Trình Tử Mộ, nhưng lại thoát ra chứ không nhắn gì.

Tôi biết cô ấy đang đấu tranh trong lòng, tính cách của Tần Thư luôn như vậy, cô ấy luôn sẵn sàng tin tưởng đối phương vô điều kiện. Dù đã bị phản bội một lần thì cô ấy vẫn sẽ giẫm lên vết xe đổ trước kia.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
31/03/2023 10:19
379
31/03/2023 10:19
294
31/03/2023 10:18
359
31/03/2023 10:18
1047

Bình luận

Nội dung liên quan