Phong Linh Trấn

28/03/2024 10:05 2.04 K lượt truy cập

Sinh tồn trong nhà tang lễ
Chương 12

Báo cáo

Điều tồi tệ hơn là thang máy không có điện.

Toàn bộ thang máy bị kẹt giữa tầng năm và tầng bốn, âm thanh duy nhất còn sót lại trong không gian chật hẹp tối tăm chỉ còn lại tiếng thở hỗn loạn của năm người.

Tiêu Thần lập tức nhấn mạnh: "Mọi người đừng quay đầu, cứ đứng nguyên tại chỗ, mỗi người điểm danh một lần!"

"1, 2, 3, 4, 5."

Ngay khi tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì có một âm thanh yếu ớt vang lên từ trong góc: "6".

"Ô, ai đang nói đấy"

"Phía sau có phải… Có cái gì?"

Tôi cảm thấy hơi thở của bạn học đứng bên cạnh đang trở nên rối loạn.

Tôi cũng vậy.

Để kìm nén nỗi sợ hãi, tôi lấy điện thoại ra bật đèn flash, dùng tay trai chụp lại phía sau lưng.

Không có gì trong ảnh!

Còn chưa kịp cảm thấy cao hứng thì Tiêu Thần nhắc nhở.

“Nhưng, trong quy tắc có đề cập tới, người chết không xuất hiện trong gương, vậy thì có thể trong điện thoại cũng thế."

Ngay khi tôi nói xong, một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai tôi, và tôi run rẩy vì sợ hãi.

Khi tôi thoáng nhìn thấy đôi bàn tay đó, trái tim tôi gần như nhảy ra khỏi cơ thể.

Trên cổ tay nhợt nhạt, có những vết cắt sâu.

Đó là Đoàn Ninh Ninh.

Mái tóc đen dài của cô ấy rủ xuống cổ tôi, vô hồn.

Bây giờ tôi cảm giác như thở thôi cũng rất đau.

"Đưa cho tôi, tóc của cậu."

Tôi không dám trì hoãn, kiềm chế đôi bàn tay đang run rẩy của mình, dùng dao cắt mái tóc dài của mình.

Giây tiếp theo, Đoàn Ninh Ninh cứng ngắc giơ tay đi tới trước mặt Tiêu Thần.

"Cho tôi, ngón tay của cậu."

Ngón tay? Muốn ngón tay?

Tiêu Thần sững sờ, tôi đứng sau lưng anh ấy nên lúc này không thể nhìn rõ biểu cảm của anh ấy.

"Khi người đã chết đưa ra yêu cầu với bạn, buộc phải đồng ý, nếu không sẽ phải gánh chịu hậu quả.”

Tôi toát mồ hôi lạnh, khẽ hỏi: "Lớp trưởng, cậu thật sự muốn… Trong quy tắc không đề cập đến hậu quả của việc không đồng ý."

Hậu quả tự chịu, đó là một lời nói mở.

Tôi nghĩ rằng có cơ hội thay đổi.

Nhưng đề xuất này ngay lập tức bị ba bạn học phía sau từ chối.

"Quá mạo hiểm, cậu không thể đánh cược với mạng sống của chúng tôi!"

Vì sợ bị liên lụy, họ liên tục thúc giục: "Mau cho đi, còn hơn cả chúng ta chết hết!"

Mùi hôi thối trên người Đoàn Ninh Ninh tràn ngập không gian chật hẹp, đồng thời trên đầu trên nắp thang máy còn phát ra tiếng gõ cửa kỳ lạ.

Tôi đã quen thuộc với hành động gõ gõ của xác chết.

Khi không giết đủ ba người để được hồi sinh, các khớp xương của xác chết cứng đờ.

Cũng có thể nói, chúng tôi bị bao vây rồi.

Tiêu Thần lấy dao ra, tôi nghe thấy anh ấy hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại hướng con dao về phía ngón tay út của mình!

Anh ấy không thể nhịn được mà cúi người xuống.

Nghe âm thanh nghẹn lại vì đau đớn, môi tôi không khỏi run rẩy.

Mọi người chỉ thở phào nhẹ nhõm, nhưng Đoàn Ninh Ninh lại nhắm mắt làm ngơ trước ngón tay đó.

Xoay người lại, cô ấy đi đến trước mặt một người bạn học khác là Trương Lan.

Lần này, thứ cô ấy muốn là.

"Hãy cho tôi, trái tim của cậu."

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
06/04/2024 13:43
1186
06/04/2024 13:43
1113
28/03/2024 09:57
1144
27/03/2024 19:24
1684
28/03/2024 09:55
1429
27/03/2024 19:23
1438
28/03/2024 10:05
1503
28/03/2024 10:05
1441
27/03/2024 19:31
1427
26/03/2024 19:06
1876
26/03/2024 19:05
1587
26/03/2024 19:05
1468
26/03/2024 19:05
1477
26/03/2024 19:05
1529
26/03/2024 19:05
1537
26/03/2024 19:05
1494
26/03/2024 19:05
1520
26/03/2024 19:04
1991
08/04/2024 11:02
0

Bình luận

Nội dung liên quan