The Wolf Team

26/12/2023 20:37 39 lượt truy cập

Quý nhân phù trợ Du
Chương 67 - Mối đe dọa Mai Phi

Báo cáo

Ngay khi tin tức về lễ ký kết giữa studio của Chung Tư Mộ và Thẩm Du được tung ra, đã gây xôn xao dư luận, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã tạo ra một làn sóng có sức ảnh hưởng. Tất cả các cơ quan truyền thông quy mô lớn ở Bắc Kinh sắp xếp được lịch trình đều đến ​​và đưa tin, bao gồm một số trang web đánh giá phim có uy tín và các tạp chí có thẩm quyền trong ngành.

 

Sau khi trải qua tất cả các thủ tục dưới sự kiểm soát của người dẫn chương trình nổi tiếng được mời và đặc biệt quen thuộc với Chung Tư Mộ, đồng thời tham gia một số cuộc phỏng vấn nhóm và phỏng vấn độc quyền là điều không thể tránh khỏi, sau khi mọi việc kết thúc thì đã là 4 hoặc 5 giờ chiều.

 

"Cảm ơn em, vất vả rồi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm nhé?" Chung Tư Mộ nhìn Thẩm Du mệt mỏi bước vào phòng thay đồ sau khi hoàn thành cuộc phỏng vấn cuối cùng. Anh tiến lên đưa ly nước cho cậu, hỏi một câu với một nụ cười trên môi.

 

"Vâng." Thẩm Du nhận lấy nước uống mấy ngụm, thấy trong phòng thay đồ chỉ có mình cậu cùng Chung Tư Mộ, cậu liền trực tiếp ngồi xuống ghế xoay, theo quán tính xoay một vòng.

 

"Mệt quá à?" Chung Tư Mộ tiến lại gần vài bước.

 

“Em đã trả lời cùng một câu hỏi hơn chục lần, lần nào cũng phải giả vờ như đây là lần đầu tiên em nghe được.” Thẩm Du bất đắc dĩ cười nói: “Nhưng đối với phóng viên cũng không dễ dàng gì, nên hỏi cái gì vấn đề nào? Không hỏi vấn đề nào? Những câu hỏi rõ ràng là rất nhàm chán nhưng vẫn phải hỏi... Phải hiểu và thông cảm cho cái khó của nhau."

 

"Thật sao? Anh không nghĩ vậy." Chung Tư Mộ cúi đầu, nhìn thấy một số mảnh pháo giấy dính trên gáy Thẩm Du, anh đưa tay ra giúp cậu lấy nó xuống, khiến đối phương giật mình lùi lại theo phản xạ.

 

"Đương nhiên là anh không có cảm giác này nữa rồi. Phóng viên nào dám phỏng vấn anh những câu hỏi nhàm chán thường ngày chứ? Cái mặt lạnh của anh có thể dọa chết người đấy." Thẩm Du cười lớn, đẩy ghế xoay ra sau nửa mét, trêu chọc.

 

Vài năm trước, cậu tình cờ nghe được một số phóng viên trò chuyện với nhau ở hậu trường trong một cuộc phỏng vấn nhóm, họ đều đồng ý rằng Chung Tư Mộ là người được phỏng vấn khó tính nhất trong ngành. Lúc đó trong lòng Thẩm Du còn đang âm thầm cảm thấy buồn cười, không ngờ Chung Tư Mộ tài năng cũng có mặt như thế, ai mà ngờ mấy năm sau lại nói về chuyện phỏng vấn một cách thoải mái như này.

 

"Đó là bởi vì bọn họ hèn nhát." Chung Tư Mộ có ngàn vạn cách sắc bén để trả lời câu nói này, nhưng trước mặt Thẩm Du lại không nói được một lời, cuối cùng, những phóng viên không có mặt lại phải chịu trách nhiệm này.

 

“Chúng ta ăn gì đây?” Thẩm Du mỉm cười, vươn vai chuyển chủ đề, hôm nay cậu bận rộn, ăn uống không đầy đủ, nên bây giờ đã cảm thấy hơi đói.

 

Chung Tư Mộ cúi đầu, nới lỏng tay áo, "Để anh nghĩ đã... trước đó em nói thích ăn ma la tang ở quán cạnh Kinh Ảnh——"

 

"...Anh điên à?" Thẩm Du không nói nên lời, ngắt lời Chung Tư Mộ, khi phát hiện đối phương đang nhìn mình và mỉm cười thích thú, cậu mới nhận ra đó là một trò đùa.

 

Hai người vẫn đang rất được chú ý trên weibo khi vừa kết thúc buổi phát sóng trực tiếp lễ ký kết mà bây giờ lại ăn ma la tang ở quán ven đường? Có thể sẽ bị nhiều tay săn ảnh và người qua đường bắt gặp.

 

"Không đùa, hôm nay anh sẽ đích thân vào bếp nấu ăn để ăn mừng." Chung Tư Mộ nói giống như đây là một trò đùa.

 

"Vẻ mặt đó là sao, em không tin tài nấu nướng của anh à?" Nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Du không cách nào tiêu hóa được thông tin, Chung Tư Mộ cảm thấy rất thú vị, cố ý hỏi.

 

“Không, chỉ là, khụ khụ…” Thẩm Du chỉ có thể phủ nhận, ngập ngừng nói: “Em cảm thấy tính tình của anh không hợp với bếp núc, không ngờ anh lại biết nấu ăn.”

 

"Nếu không biết nấu ăn, thì anh đã chết đói từ lâu rồi." Chung Tư Mộ thản nhiên cười lớn, nhưng lại khiến Thẩm Du cảm thấy có chút khó chịu, tại sao một người đã mất người thân từ khi còn bé như Chung Tư Mộ, lại có thể không sống tự lập từ nhỏ chứ?

 

Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Du sa sút, Chung Tư Mộ lập tức đoán được cậu lại đang mềm lòng suy nghĩ gì, lắc đầu cười bất đắc dĩ.

 

"Anh thực sự rất thích nấu ăn. Nhìn các nguyên liệu khác nhau kết hợp với các loại gia vị khác nhau, có thể được chế biến trong những thời điểm khác nhau và thu được những kết quả khác nhau... Cũng giống như cuộc sống, gặp gỡ những người và những việc khác nhau mang đến những khả năng khác nhau, những lựa chọn của mình ở hiện tại sẽ quyết định tương lai." 

 

Chung Tư Mộ nói, nhìn Thẩm Du một lúc, có lẽ anh cảm thấy lúc này bộc lộ những cảm xúc như thế thật xấu hổ, nên sau đó liền cười nói: “Trước đây anh luôn tự nấu ăn, không có ai ăn cùng. Mấy ngày nay bận rộn, không có cơ hội. Anh đã nhờ dì giúp việc mua đồ tạp hóa và giao đến nhà. Tối nay chúng ta cùng ăn cơm với Tiểu Lam, Âm Âm và những người khác nhé."

 

“Vâng, em cũng rất mong chờ vào tài nấu nướng của đạo diễn Chung.” Thẩm Du nghe vậy, mỉm cười nói, không nói thêm gì nữa.

 

"Có vẻ như đây là một bài kiểm tra đối với anh." Chung Tư Mộ gật đầu, đang định tiến lại gần để hôn đôi má đang phồng lên của người trước mặt thì đột nhiên anh nghe thấy một giọng điệu đặc biệt gây chú ý vang lên từ điện thoại di động trong túi của Thẩm Du.

 

"Em xem điện thoại trước đi." Chung Tư Mộ bất đắc dĩ đứng thẳng người ra hiệu.


Tin nhắn WeChat mà Thẩm Du bật thông báo, ngoại trừ bố mẹ, Tiểu Lam và Chung Tư Mộ, chỉ có một số nhân viên nội bộ như An Vy. Lúc này Tiểu Lam đang chơi Âm Âm, hai hôm trước bố mẹ cũng đã liên lạc với cô bé, An Vy và những người khác thì vừa rồi đã nói chuyện với nhau, theo lẽ thường mà nói, đáng lẽ sẽ không có ai gửi tin nhắn cho cậu vào lúc này chứ...

 

Thẩm Du lấy điện thoại ra xem xét, dần dần bất giác cau mày.

 

"Sao vậy?" Chung Tư Mộ thấy vậy liền  hỏi.

 

“Chị Mai, Mai Phi muốn gặp em.” Thẩm Du không trả lời tin nhắn, cậu tắt điện thoại di động, cúi đầu nói, trong lòng dâng lên hàng ngàn câu hỏi băn khoăn. Đã lâu rồi cậu không liên lạc với Mai Phi nên quên mất mình chưa hủy kết bạn.

 

"Tại sao cô ta lại muốn gặp em, để giúp Liêu Nhất Khoa sao?" Chung Tư Mộ nhướn mày.

 

"Có lẽ vậy. Dù sao thì chị ấy chắc cũng không ngờ rằng em lại có thể ký hợp đồng với Chung Tư Mộ Studio, vì đây là nơi không bao giờ ký hợp đồng với nghệ sĩ." Thẩm Du lắc đầu, mấy ngày nay cậu không ngừng bị đẩy lên hot search. Cậu đã hiểu rõ nhiều điều trong giới giải trí hơn trước.

 

“Trước đây em vẫn phải giữ bình tĩnh, vì phim chưa bắt đầu quay nên em không muốn hủy hoại danh tiếng của mình và lại phải nhờ anh giải quyết cho.”

 

"Ngốc." Chung Tư Mộ nhẹ nhàng nói, sự dịu dàng và kiên nhẫn của anh chỉ giới hạn dành cho Thẩm Du, đối với những người khác, anh vẫn là một đạo diễn nổi tiếng với tính tình cố chấp, người khó đối phó nhất trong ngành.

 

"Danh tiếng của anh ở ngoài rất có sức ảnh hưởng đấy, anh là người khó lường, cố chấp lại còn nóng nảy..." Thẩm Du nói ra hai chữ này, không khỏi mỉm cười, xem ra anh cũng không có quá coi trọng việc Mai Phi liên lạc “Không có gì khó hiểu khi chị ấy có kế hoạch như vậy”.

 

Đáp lại lời trêu chọc của Thẩm Du, Chung Tư Mộ vốn chưa bao giờ chịu thua, đành phải thay đổi chủ đề: “Đừng đôi co về cô ta nữa, chúng ta về nhà thôi.”

 

"Em có chuyện muốn nói với chị ấy, gần đây có một quán cà phê, em thấy tốt nhất là cứ đi gặp mặt một chút." Thẩm Du lắc đầu nói, mấy ngày nay cuộc sống và cả sự nghiệp của cậu đều có những thay đổi chấn động. Nhưng tất cả những chuyện trong quá khứ vẫn chôn sâu trong trái tim cậu vẫn sẽ xuất hiện và làm phiền cậu vào một lúc nào đó. Đã đến lúc phải chấm dứt sự phiền muộn này rồi.

 

"Có cần anh đi cùng không?" Chúng Tư Mộ hiểu được ý của Thẩm Du từ sắc mặt của cậu nhưng vẫn hỏi lại.

 

“Không ạ, Mai Phi cũng không ngốc nghếch đến mức gây rắc rối vào lúc này.” Quả nhiên, Thẩm Du cười lắc đầu cự tuyệt: “Anh về nhà nấu cơm trước đi, em sẽ về sớm thôi, anh phải đợi ở nhà và khi em về, em mong có thể thấy một bàn ăn nóng hổi. Sau đó có thể thưởng thức tài nấu nướng của đạo diễn Chung ”.

 

"Em cũng có thể gặp hai con mèo béo nữa." Chung Tư Mộ biết đây là chướng ngại trong lòng Thẩm Du, nên anh cũng không ép buộc mà chỉ làm theo lời cậu, anh không nhịn được mà bật cười ha ha rồi cúi người xuống hôn cậu. Anh hôn vào khóe môi Thẩm Du lần nữa.

 

"Nhưng hiện tại em là nghệ sĩ ở Chung Tư Mộ Studio, sau khi vừa ký hợp đồng lại một mình đi gặp quản lý cũ thì cũng không hay. Dù sao An Vy vẫn còn trẻ, nhiều chuyện không phản ứng kịp được. Trong trường hợp này, em có thể đưa Mary đi cùng và coi đó là trợ lý tạm thời."

 

"Vậy thì vị trợ lý này quá quyền lực rồi." Thẩm Du nghe xong bất đắc dĩ nói, chỉ định Mary, người trợ lý có năng lực và đáng tin cậy nhất của Chung Tư Mộ, người nổi tiếng trong ngành, làm trợ lý tạm thời cho cậu.

 

“Bây giờ em là nghệ sĩ duy nhất mà chúng tôi có, nên tất nhiên chúng tôi sẽ làm mọi thứ vì em rồi.” Chung Tư Mộ mỉm cười nói: “Mà với tính cách thích buôn chuyện về chúng ta của Mary, cô ấy chắc chắn sẽ háo hức khi được đi cùng em. Không tin thì em cứ hỏi cô ấy xem, cô ấy còn đang đợi để tìm cơ hội đấy.

 

“Cứ cho là vậy đi.” Thẩm Du đành phải cười lắc đầu đứng dậy.

 

Cậu thực sự không biết nhiều về Mary như Chung Tư Mộ, ấn tượng của cậu về cô là một người phụ nữ mạnh mẽ có năng lực và tinh tế, Chung Tư Mộ vô cùng tin tưởng và coi trọng cô, có nhiều vấn đề trong studio đều do cô xử lý. Thẩm Du hiện đã ký hợp đồng với Chung Tư Mộ Studio, sớm hay muộn gì thì cậu cũng phải làm việc với cô ấy, sẽ tốt hơn nếu quen biết với cô ấy sớm hơn một chút. Hơn nữa, cả Chung Tư Mộ và Thẩm Du đều có thể yên tâm hơn rất nhiều khi có người có năng lực xuất chúng như Mary ở bên gặp Mai Phi.

 

Thấy Thẩm Du không phản đối, Chung Tư Mộ liền liên lạc với Mary, cô đồng ý ngay lập tức mà không cần nghĩ ngợi. Chung Tư Mộ về nhà trước, còn Thẩm Du cùng Mary đến quán cà phê cao cấp mà Mai Phi hẹn cách đó không xa.

 

Bốn năm giờ chiều, nhân viên công chức làm việc gần đó còn chưa tan sở, trong quán cà phê kiểu dáng sang trọng nhẹ nhàng này chỉ có vài người ngồi rải rác ở các bàn, rất yên tĩnh, Thẩm Du mặc bộ đồ thoải mái, đeo khẩu trang cúi đầu đi đến góc nơi Mai Phi đang ngồi, cách đó khoảng mười mét không có bất kỳ khách nào khác.

 

“Chị Mai.” Thẩm Du đi đến ngồi đối diện với Mai Phi đang cau mày cúi đầu xem điện thoại, rồi cậu tháo khẩu trang xuống, nhẹ nhàng nhắc nhở lên tiếng, dù sao đối phương cũng là quản lý cũ của cậu. Người đã ở bên làm việc với cậu mấy năm, cũng đã lâu không gặp, chỉ cần Mai Phi đừng gây rối thì Thẩm Du vẫn nể mặt cô.

 

"Thẩm Du... đến rồi à." Mai Phi nghe thấy giọng nói của Thẩm Du thì giật mình, cô đang do dự có nên đứng dậy hay không thì đột nhiên nhìn thấy Mary đứng sau lưng Thẩm Du, cô lập tức đứng dậy, cứng ngắc cười: “Không ngờ em lại đến nhanh như vậy, còn dẫn theo cả chị Mary.”

 

"Cô Mai, tôi chắc chắn còn nhỏ tuổi hơn cô. Cô có thể gọi tôi bằng tên là được rồi." Mary đáp lại bằng một nụ cười rất thân thiện, khẽ gật đầu và tỏ ra như hoàn toàn không biết gì về thân phận và những thủ đoạn của Mai Phi. Mai Phi không thể tránh khỏi có chút bối rối, cô chợt cảm thấy mất niềm tin vào kế hoạch mà cô từng cho là chắc chắn thành công.

 

"Tí nữa em còn có những hoạt động khác, để tiết kiệm thời gian nên em đi cùng chị Mary. Thời gian cấp bách, em cũng không giải thích trước được, hy vọng chị Mai không cảm thấy bị xúc phạm." Thẩm Du lịch sự giải thích và giải vây cho sự lúng túng của Mai Phi.

 

Nghe vậy, Mai Phi nhanh chóng gật đầu và nói không sao, nhưng đôi mắt cô không ngừng liếc nhìn khuôn mặt Mary.

 

"Chị Mary, chị đi gọi đồ uống trước đã. Em sẽ nói chuyện với chị Mai. Bọn em ổn thôi." Thấy vậy, Thẩm Du nói với Mary như cậu đã nói trước đó. Quả nhiên, Mary không ở lại lâu, chỉ lén lút nhìn, Mai Phi ngượng ngùng cười, nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của chị ta, cô liền xoay người nhanh chóng rời đi trên đôi giày cao gót đế đỏ cao hơn mười phân, rồi cô ngồi xuống chỗ ngồi cách đó khoảng mười mét, lại tiếp tục nhìn Mai Phi, trong mắt Mai Phi có một tia giật giật.

 

"Chị Mai, chị nói chị sẽ kể cho em nghe một sự thật về sáu năm trước... đó là chuyện gì vậy?" Thẩm Du nhẹ nhàng hỏi khi nhấp một ngụm cà phê Mỹ mà Mai Phi đã gọi trước đó.

 

Vị đắng đặc trưng của cà phê lan ra đầu lưỡi, tác động lên rào cản trí nhớ, thoạt nhìn thì cậu không đặc biệt thích mùi vị của cà phê, nhưng nó thực sự rất tốt cho việc nâng cao sự tập trung.

 

“Với tình hình hiện tại của cậu, thực ra thì cậu cũng không cần biết đâu.” Sự bối rối trong ánh mắt Mai Phi vẫn chưa phai nhạt, nghe vậy, cô liền chuyển ánh mắt từ chỗ Mary sang Thẩm Du trước mặt.

 

Mary có ảnh hưởng như nào trong ngành giải trí với tư cách là người phát ngôn của Chung Tư Mộ? Là một người dẫn dắt kì cựu, Mai Phi hiểu được điều đó sâu sắc hơn ai khác. Nhìn thấy vị trí trợ lý vàng gần như không thể đạt được trong mắt cô đến cùng nghệ sĩ cũ Thẩm Du của cô. Thậm chí Mary còn nghe theo lời cậu, Mai Phi không khỏi cảm thấy vô cùng buồn bã, cuối cùng cô cũng nhận ra rằng Thẩm Du lúc này không còn là người nghệ sĩ trẻ chỉ biết nghiến răng chấp nhận quyết định chấm dứt hợp đồng của mình ở văn phòng cách đây vài tháng nữa.

 

“Có rất nhiều chuyện, cần biết hay muốn biết là hai việc hoàn toàn khác nhau.” Thẩm Du nghe vậy mỉm cười, bình tĩnh nhìn Mai Phi. Biết được những sự thật trong quá khứ quả thực chẳng có ích gì cho sự nghiệp hiện tại của cậu, nhưng nó có thể cho cậu tia hy vọng để vượt qua trở ngại tâm lý trong lòng.

 

"Cậu khác xưa nhiều lắm." Mai Phi nghe xong thở dài. Là một người quản lý kỳ cựu, cô nghĩ mình hiểu khá rõ các nghệ sĩ của mình. Tuy không gặp Thẩm Du mấy tháng nhưng trông cậu vẫn như cũ. Bề ngoài, cậu vẫn là một người hiền lành, ôn hòa nhưng bên trong đã vững vàng, sắc bén hơn rất nhiều, không còn vẻ dịu dàng, nhu nhược như trước nữa.

 

“Hôm nay chị Mai mời em tới đây chắc không phải chỉ để than thở những chuyện này nhỉ?” Thẩm Du không hề phủ nhận điều này, vẻ mặt vẫn bình tĩnh hỏi thẳng, cậu còn có một bàn đồ ăn ngon do Chung Tư Mộ nấu và hai cô em gái đang đợi cậu ở nhà. Thẩm Du thật sự không muốn ở đây lãng phí thêm phút nào nữa.

 

"Đương nhiên là vậy rồi." Nghĩ đến mục đích ban đầu của mình, Mai Phi càng thêm bất an khi thấy Thẩm Du như vậy, cô do dự vài giây, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ... Chỉ cần cậu nói rằng cậu đã rời công ty để có một cuộc sống tốt hơn. Sự phát triển của cậu không liên quan gì đến Hoa Lũng, tôi, Liêu Khoa Nhất, Bạch Trúc Chánh. Từ giờ trở đi cậu không cần phải tự quản lý mọi hoạt động và cũng không lo tổn hại đến danh tiếng, chúng ta không còn nợ nhau cái gì nữa, cậu thấy sao?”

 

"Chị Mai, em không hiểu ý chị." Thẩm Du để ý thấy Mai Phi gọi Bạch Trúc Chánh bằng họ và tên, biết chắc rằng mối quan hệ của họ đã trở nên căng thẳng, nhưng bề ngoài cậu vẫn không để lộ điều gì. Cậu mỉm cười lắc đầu, "Tại sao em lại phải nói dối chuyện này? Em còn nợ chị điều gì nữa sao?"

 

Nhìn thấy bộ dáng không lay chuyển được của Thẩm Du, Mai Phi âm thầm nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ cậu vốn là người hiền lành, hiểu chuyện, không biết từ khi nào mà cậu đã trở thành người như này. Liếc nhìn Mary xa xa tựa hồ đang chậm rãi uống cà phê ở sau lưng cậu, cô không dám lớn tiếng, càng nghĩ đến bản thảo sắp gửi đi, càng bực bội.

 

“Không phải là tôi đang bàn chuyện này với cậu sao?” Mai Phi gượng cười, mấy ngày nay đủ thứ hỗn loạn đã khiến cô rất lo lắng, cô không còn là người phụ nữ mạnh mẽ từng thống trị giới giải trí nữa. “Cậu không nợ tôi cái gì, nhưng tôi cũng thật lòng muốn nói chuyện với cậu…”

 

“Chị muốn lấy chuyện quá khứ làm điều kiện sao?” Thẩm Du hiểu được ý nghĩa trong lời nói còn dang dở của Mai Phi, nhẹ nhàng thở dài, cười lắc đầu, “Chị Mai, chỉ chị muốn nói thôi, còn em thì không cần phải biết."

 

Thẩm Du không còn là người mới ra mắt cái gì cũng không hiểu, mấy ngày gần đây được Chung Tư Mộ và An Vy dạy rất nhiều thứ, làm sao có thể không phân biệt được thật với giả? Và ý định thực sự trong lời nói của Mai Phi. Một khi tuyên bố này được đưa ra, nó sẽ trở thành bằng chứng chủ chốt để Mai Phi chống lại những tính toán của Bạch Trúc Chánh, đồng thời sẽ đưa toàn bộ sự việc ra ánh sáng một lần nữa, đến lúc đó, tất cả nhân sự có liên quan đều sẽ bị ảnh hưởng, kể cả Mai Phi hay Liêu Khoa Nhất. Đến lúc đó Mai Phi thậm chí có thể còn không lo được cho Liêu Khoa Nhất, thì lấy đâu ra thời gian để đối đầu với Thẩm Du?

 

Huống chi Bạch Trúc Chánh cũng không phải loại người dễ đối phó, một khi Thẩm Du trực tiếp đối đầu với anh ta, để bảo vệ mình, rất có thể anh ta sẽ nghĩ ra một đống tin tức sai lệch để vu khống Thẩm Du, danh tiếng của Mai Phi sẽ không bị ảnh hưởng. Một lời đảm bảo không gì khác hơn là một lời hứa suông tốt đẹp.

 

“Cậu thật sự không muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì giữa mình và Bạch Trúc Chánh sao?” Mai Phi bất đắc dĩ hỏi.

 

“Em đã nói rồi, không cần thiết.” Thẩm Du vẫn lắc đầu.

 

"Còn có Vương tiên sinh!" Mai Phi nghiến răng nghiến lợi nói: "Tại sao ngay từ đầu hắn lại để cậu đi? Bạch Trúc Chánh với hắn có quan hệ gì? Cậu không muốn biết sao?"

 

Thẩm Du nghe được cái tên quen thuộc từng khiến cậu gặp vô số ác mộng này, bàn tay đột nhiên siết chặt rồi lại thả lỏng, cuối cùng cậu chỉ cười nhìn Mai Phi nói: “Chị không có cơ hội quyết định 'để tôi đi' bây giờ. Tại sao tôi lại phải để mình gặp rắc rối vì chuyện này chứ?"

 

"Chung Tư Mộ Studio hùng mạnh như vậy, phần lớn giới giải trí đều bị ảnh hưởng bởi anh ta, có gì phải sợ chứ?!" Mai Phi nghiến răng nghiến lợi, biết rằng lời nói dối của mình đã bị nhìn thấu.

 

"Em chỉ là một nghệ sĩ trong studio, em không dám gây rắc rối cho đạo diễn Chung và các nhân viên khác."

 

“Chỉ là nghệ sĩ, không dám gây sự thôi sao?” Mai Phi tựa hồ nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, trong lòng nóng bừng lên, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Sao lại giả vờ? Không sợ sao? Sớm hay muộn mọi người cũng sẽ biết mối quan hệ giữa cậu và Chung Tư Mộ thôi."

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
11/12/2023 21:50
52
19/11/2023 00:14
26
09/11/2023 23:54
28
08/11/2023 01:27
28
17/10/2023 23:07
31
15/10/2023 00:20
21
14/10/2023 00:36
23
12/10/2023 23:52
23
07/10/2023 16:41
25
22/08/2023 22:02
42
14/08/2023 22:26
32
18/06/2023 13:32
81

Bình luận

Nội dung liên quan