The Wolf Team

09/11/2023 23:54 28 lượt truy cập

Quý nhân phù trợ Du
Chương 63 - Yêu cầu

Báo cáo

"Youku đã mời bốn vị đạo diễn tham gia chương trình tạp kỹ này. Anh, đạo diễn Viên, đạo diễn Nghiêm và đạo diễn Chu đều đồng ý ký hợp đồng." Chung Tư Mộ giải thích với Thẩm Du, "Chương trình có mười hai tập và bốn lần ghi hình, mỗi lần sẽ kéo dài khoảng ba ngày, toàn bộ chu trình sản xuất khoảng nửa năm, việc này sẽ không ảnh hưởng đến việc quay bộ phim mới của chúng ta mà còn có tác dụng quảng bá rất tốt."

 

"Youku thực sự rất đầu tư." Thẩm Du không lo lắng về lịch trình quay phim mới. Là một đạo diễn chuyên nghiệp, Chung Tư Mộ hẳn phải suy nghĩ sâu sắc hơn cậu rất nhiều. Cậu nghĩ đến dàn khách mời của chương trình tạp kỹ này mà có chút hưng phấn, "Rốt cuộc thì Youku định để anh làm gì vậy?" Đây vốn là sự kết hợp xa hoa nhất trong làng điện ảnh Trung Quốc.

 

"Youku muốn quảng bá các mô-đun tương tác mới trong app của họ vào nửa cuối năm nay và thu hút những người có tiềm năng. Chương trình tạp kỹ này cũng đang dần tiến sang một phần của khía cạnh này." Chung Tư Mộ nhìn Thẩm Du với đôi mắt sáng ngời bên cạnh, không khỏi trêu chọc. Anh hôn lên trán cậu, cười nói: “Mỗi lần ghi hình, bốn người bọn anh đều sẽ phải đến một địa điểm riêng. Tìm tài liệu theo chủ đề mà tổ chương trình đưa ra, bọn anh sẽ phải nghiên cứu các tài liệu và tuyển dụng các diễn viên phù hợp với tưởng tượng của bản thân để quay một bộ phim ngắn. Một trong bốn người sẽ là đạo diễn và ba người còn lại là khách mời trong phim ngắn. Sau khi mỗi chủ đề được công bố, khán giả cũng có thể dựa vào tài năng của mình để quay và dựng thành một video thú vị rồi đăng nó trong mô-đun tương tác của Youku app. Bọn anh sẽ đưa ra đánh giá cuối cùng và chọn ra sản phẩm tốt nhất."

 

“Đây là để trực tiếp kiểm tra trình độ của các đạo diễn. Họ cần phải tìm tòi tài liệu, viết kịch bản truyện ngắn, đích thân chỉ đạo và diễn xuất… Nó thực tế hơn việc để diễn viên diễn trên sân khấu.” Thẩm Du nghĩ nghĩ rồi nói: “Những năm gần đây nhìn chung thì đánh giá của khán giả với các tác phẩm điện ảnh và truyền hình đều tăng lên rất nhiều, nhưng đối với ngành đạo diễn thì quả thật là rất xa lạ và hiếu kỳ. Lúc này, là người đầu tiên nhận ra và thực hiện các chương trình tạp kỹ đưa các đạo diễn đến gần hơn với công chúng. Đó thực sự là ý tưởng mà chỉ Youku mới có."

 

"Hơn nữa có bọn anh ở đây, họ sẽ không cần lo lắng về nội dung kịch bản cũng như việc tuyển chọn diễn viên, thậm chí có thể nói đây là hot search được yêu thích." Chung Tư Mộ bổ sung thêm.

 

"Không những không cần phải lo lắng, đoán chừng sẽ có vô số người tranh nhau muốn tham gia." Thẩm Du nghe xong cười lớn. Có bốn đạo diễn vĩ đại đã nhận được vô số lời khen ngợi trong ngành điện ảnh Trung Quốc, ngay cả những diễn viên xuất sắc nhất cũng không thể làm được

 

Chung Tư Mộ ôm Thẩm Du vào lòng, tựa cằm vào vai cậu, nhẹ giọng nói: “Anh là đạo diễn sẽ chỉ đạo ghi hình cuối cùng, đoán xem anh muốn mời ai?”

 

"Kim Khả lão sư?" Thẩm Du bất ngờ, vô thức nói.

 

"Sao cứ phải là Kim Khả chứ?" Chung Tư Mộ bất lực khi nghe thấy câu trả lời này. Người này thực sự là không biết gì hay đang giả ngu vậy.

 

"Em cảm thấy Kim Khả lão sư và anh như một cặp bài trùng vậy, với thực lực của mình thì cô ấy tuyệt đối có tư cách." Thẩm Du sau đó hiểu ra ý tứ của Chung Tư Mộ, không khỏi lắc đầu, "Cái này không thích hợp đâu, anh à..."

 

"Tại sao lại không thích hợp?" Chung Tư Mộ vươn vai mỉm cười, cố ý hỏi.

 

"Độ nhận diện và thực lực của em không bằng anh." Thẩm Du đành phải nói: “Một mặt, mọi người chắc chắn sẽ nghi ngờ em. Mặt khác, không thể có sự tương phản giữa bốn vị đạo diễn được. Nếu mấy đạo diễn khác đều mời người nổi tiếng. Vậy nên nếu anh mời em đến chắc chắn sẽ—“

 

"Mất mặt à?" Chung Tư Mộ cười lạnh, không đợi Thẩm Du tìm được tính từ thích hợp đã giúp cậu nói thẳng. Nhìn thấy Thẩm Du không có ý định phủ nhận, Chung Tư Mộ bất đắc dĩ dựa lưng vào ghế sofa, xoa xoa tóc vài cái. Một lúc sau, anh vẫn không biết phải nói gì.

 

"Anh không giận chứ?" Thẩm Du nhìn thấy Chung Tư Mộ trầm mặc, trong lòng đột nhiên có chút khẩn trương.

 

"Không..." Chung Tư Mộ thở dài, khó chịu trong lòng đã dịu đi, chuyện thật sự không liên quan gì đến Thẩm Du, "Anh yêu em nhiều như thế... Tại sao em lại nghĩ bản thân mình như vậy?"

 

"Anh, em tin là trong mắt anh, em là người tốt nhất." Thẩm Du im lặng một lúc khi nghe thấy câu hỏi của Chung Tư Mộ, cuối cùng cậu mỉm cười nói: “Được ở bên cạnh anh như này là vinh dự của em, cũng là điều hạnh phúc nhất. Nhưng  chắc chắn công chúng sẽ có đánh giá khách quan về em, đó mới là nền tảng để em ổn định và phát triển với tư cách là một diễn viên. Em không muốn mối quan hệ của chúng ta ảnh hưởng đến uy tín của anh với tư cách là một đạo diễn trong lòng mọi người. Tương lai sớm muộn gì em cũng sẽ tự tin đứng bên cạnh anh dưới ánh đèn sân khấu, nhưng sẽ không phải vì anh yêu em hay sự ích kỷ của em mà vì em có đủ năng lực, tư cách trong mắt công chúng”.

 

“Được rồi, vậy anh sẽ tạm thời đứng một mình ở đây và đợi em.” Chung Tư Mộ biết rằng Thẩm Du tuy rằng tính cách mềm mỏng, nhưng cậu cũng có sự kiêu hãnh và kiên trì của riêng mình. Đây là một trong những lý do tại sao anh lại thích cậu nhiều như thế. Thấy Thẩm Du đã nói như vậy, anh cũng không thể nói thêm gì nữa. Dù sao thì chương trình tạp kỹ vẫn chưa bắt đầu. Vẫn còn vài tháng nữa mới tới buổi ghi hình do anh chỉ đạo. Ai biết được lúc đó sẽ như thế nào. Anh luôn rất tin tưởng Thẩm Du. Vì vậy hãy tự tin lên.

 

"Anh thật đáng thương, mọi người đều cho rằng diễn viên quen thuộc nhất sẽ không đến giúp anh, người yêu cũng không chịu đến làm việc với anh. Đến lúc chương trình tạp kỹ phải chọn ra một trong những đạo diễn của phim tệ nhất, họ chắc chắn không phải là đối thủ cạnh tranh của anh." Chung Tư Mộ cảm thấy mình vẫn phải tỏ ra đáng thương.

 

"Chuyện của Kim Khả lão sư thế nào rồi ạ?" Thẩm Du sửng sốt, nhận ra diễn viên quen thuộc mà Chung Tư Mộ nói chính là Kim Khả. Cậu nhớ lại câu chuyện giữa Kim Khả và Tô Y Thần mà Chung Tư Mộ đã kể cách đây không lâu, cảm thấy có chút lo lắng.

 

“Anh đoán là cô ấy sẽ tìm ra cách để giải quyết thôi.” Chung Tư Mộ mỉm cười nói. Dù có chút thất vọng nhưng xét cho cùng thì Kim Khả vẫn là một trong số ít người bạn mà anh có thể kết bạn trong làng giải trí. "Cô ấy đã đồng ý với đạo diễn Nghiêm và Youku sẽ xuất hiện với tư cách là khách mời trong số đầu tiên. Nếu mọi chuyện vẫn như thường lệ, thì cô ấy sẽ không nóng lòng xuất hiện trước công chúng như vậy."

 

"Đây là cách tốt nhất." Thẩm Du thở dài. Sau khi ở bên Chung Tư Mộ, cậu cuối cùng cũng hiểu được một chút vấn đề về mối quan hệ này, nghĩ đến Kim Khả nhiều năm như vậy  hết lần này đến lần khác cũng không dám để công khai. Thất vọng và đau lòng, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy thương xót cô ấy.

 

"Hôm nay Kim Khả không đến Youku để ký hợp đồng, nhưng khi anh nhắn tin trên WeChat hỏi cô ấy tại sao lại chọn tham gia chương trình tạp kỹ này, cô ấy chỉ hỏi một câu - cô bé tên Thanh Mai trong "Thanh Mai" có thực sự yêu thầy giáo không? Rốt cuộc là có tình cảm với thầy Chu, giáo viên tình nguyện không?” Chung Tư Mộ chậm rãi nói.

 

Thẩm Du sửng sốt khi nghe Chung Tư Mộ nói ra câu hỏi này, đồng thời từ trong trí nhớ của mình nhớ lại âm mưu của Thanh Mai.

 

Đỉnh điểm của toàn bộ câu chuyện xảy ra khi cô bé nhặt một vật nặng và giết chết cha dượng trong cơn tuyệt vọng để cứu thầy giáo trẻ đang bị cha dượng bóp cổ nhưng mọi chuyện chưa kết thúc ở đó. Ngay khi giáo viên còn đang phân vân không biết có nên gọi cảnh sát đưa học sinh đã cứu mình vào tù hay không thì cô bé chợt bật khóc, lại một âm thanh khác của một vật nặng rơi xuống và bức tranh chợt chìm vào bóng tối...

 

Khi mọi người có thể nhìn rõ khung cảnh lại thì thảm kịch vừa xảy ra dường như chưa chỉ là một giấc mơ. Cô bé vẫn bẽn lẽn đến trường trong lớp, còn thầy giáo tình nguyện trẻ vẫn được các học trò yêu quý vô cùng. Chỉ là thỉnh thoảng khi rảnh rỗi, trong mắt anh sẽ xuất hiện sự bối rối và hoảng sợ, nói với mọi người rằng cuộc xung đột đẫm máu trước đó không phải là ảo ảnh. Từ cuộc đối thoại giữa cô bé và những người hàng xóm, hóa ra cô bé đã kể với mọi người rằng bố dượng đã đi làm việc ở tỉnh khác và nhờ thầy giáo phụ trách lo liệu cho mình. Trong mắt người ngoài, thầy Chu và cô bé rất hợp nhau, ngày nào thầy cũng đưa đón cô bé đến trường và nấu ăn cho cô, nhưng chỉ có họ mới biết mối quan hệ giữa họ ra sao sau khi đóng cửa, cắt đứt mọi tầm nhìn.

 

Sau những gì xảy ra ngày hôm đó, thầy giáo trẻ vẫn đang loay hoay không biết nên lựa chọn như thế nào. Ngay khi quyết định trong lòng anh dần dần nghiêng về lý trí, thì cô bé vốn đang run rẩy khóc lóc đã hạ quyết tâm bò tới và cầm lấy Tượng Phật vừa dùng để sát hại cha dượng lên.

 

"Thầy Chu!" Cô bé khóc lóc thảm thiết, đập thẳng tượng Phật vào đầu trước ánh mắt kinh hoàng của thầy giáo.

 

"Em điên rồi, Thanh Mai, rốt cuộc em đang muốn làm gì!" Đúng lúc đó, thầy giáo đã túm lấy tay cô gái và ngăn cô tự làm hại mình nhưng cô gái vẫn vùng vẫy trong tuyệt vọng.

 

"Hãy để em chết đi, để em chết đi, như vậy thì thầy Chu sẽ không phải mệt mỏi, để em ở nhà chết đi, như vậy gia đình em sẽ không có ai phải cảm thấy xấu hổ, không có ai chê cười em nữa... Thầy cứ để em chết đi!"

 

...

 

Suy cho cùng, thầy Chu, một người có tấm lòng nhân hậu và chưa từng trải, đã không thể nhẫn tâm tống cô bé từng bị bắt nạt và bạo lực này vào tù. Trong tình trạng vô cùng phi lý, anh đã xử lý chuyện này theo cách như những gì anh đã thấy trong phim. Anh và cô bé đã cùng nhau che giấu sai lầm khủng khiếp này. Tuy nhiên, theo thời gian, sống trong môi trường tuân thủ pháp luật, anh dần dần cảm thấy hối hận và hoảng sợ.

 

Trong hoàn cảnh này, cô bé cùng anh che giấu bí mật chắc chắn đã trở thành đồng phạm của nhau. Trong môi trường ngột ngạt và trụy lạc này, anh dần nhận ra rằng nữ sinh từng vô cùng nhút nhát này… dường như có một nhân cách khác, sự thuần khiết và quyến rũ luôn làm xao xuyến trái tim anh…

 

Cuối cùng, vào một ngày mưa, hai người vội vã trở về nhà để thay bộ quần áo bị ướt ra. Bỗng nhiên liếc nhìn nhau, hồi lâu vẫn không rời mắt, cô bé chợt mỉm cười, trong đôi mắt to mờ mờ ảo ảo như màn nước. Cô ấy thật xinh đẹp, không biết từ khi nào cô đã hiểu được sự quyến rũ của một người phụ nữ, từng bước một, cô bước về phía người đàn ông sẵn sàng ủng hộ cô một cách mù quáng này. Quần áo ướt sũng vứt bừa bãi trên mặt đất, tấm ván giường cũ kêu cọt kẹt, góc máy quay u ám u ám từ từ di chuyển ra xa, dừng lại chỗ bức tượng Phật vẫn còn ở trong nhà. Sai lầm lớn trong cuộc đời anh lại một lần nữa được diễn ra. 

 

Hai người cách nhau mười tuổi, một giáo viên và một sinh viên, bắt đầu mối tình khác thường này tại thị trấn u ám và ảm đạm này, bông hoa cảm xúc trộn lẫn máu và âm mưu nở rộ trên vùng đất độc. Tuy nhiên, định mệnh của thầy giáo trẻ chỉ là một con bướm bay đến một nơi đầy hoa và tạm trú lại. Anh không thể ở vùng đất cằn cỗi này mãi mãi vì một cây thuốc phiện chết người. Một năm sau, công việc giảng dạy tình nguyện kết thúc và đã đến lúc anh phải ra đi. 

 

Sau khi rời đi, liệu anh có thể thoát khỏi mối quan hệ này, anh có thể thoát khỏi cơn ác mộng và tiếp tục sống như một người bình thường một cách an tâm không. Không biết từ lúc nào tâm trạng của anh đã trải qua những thay đổi kinh thiên động địa. Anh đã không nói với cô bé rằng anh sẽ rời đi. Anh bí mật đặt vài vé để về nước. Anh thậm chí còn không nói lời chào từ biệt. Anh chỉ muốn trốn khỏi đây càng sớm càng tốt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và sống một cuộc sống bình thường. Tuy nhiên, vào ngày anh rời đi, điều đang chờ đợi anh không phải là sự tự do mà chính là cảnh sát bất ngờ ập đến trước cửa nhà...

 

Góc quay cận cảnh là khuôn mặt trống rỗng đến khó tin của thầy giáo trẻ, giọng nói của cô bé đảm nhận vai trò của người dẫn chuyện, kể một chuyện đáng thương đến mức đáng sợ, tưởng chừng như chân thực nhưng lại vô cùng vô lý - chú cảnh sát, cha dượng muốn quấy rối cháu, nên cháu đã giết ông ta khi cháu phát hiện ra có điều gì đó không ổn. Cháu đã cầu xin sự thương xót của thầy giáo và thầy ấy đã đe dọa cháu không được nói ra ngoài. Nếu không phải chú phát hiện ra chuyện giấu thi thể, có thể cháu vẫn sẽ bị thầy ấy ức hiếp... Chú cảnh sát, chú phải cứu cháu, nhất định phải cứu cháu!

 

Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, camera đột nhiên quay vào khuôn mặt đáng thương và buồn bã của cô bé, rồi biến mất ngay lập tức, giống như bức tượng Tu-la đột nhiên bị sấm sét chiếu sáng trong một đêm mưa.

 

Rốt cuộc thì chàng trai trẻ cũng không thể chống lại những lời buộc tội này. Anh ta là người có mặt tại hiện trường đêm đó, anh ta là người giấu xác, anh ta là người đã ân ái với cô bé, và cũng chính anh ta là người đã vội vàng bỏ chạy... Tất cả chứng cứ đều bị chính anh ta tiêu hủy, chỉ có hai người ở hiện trường chứng kiến sự việc, làm sao anh có thể nảy sinh với một cô bé mới mười bốn tuổi yếu đuối đáng thương này cơ chứ?

 

"Thầy Chu, em đang mang thai, thầy có muốn đặt tên cho đứa bé không?" Lần cuối cùng họ gặp nhau là trong một nhà tù ở tỉnh lỵ. Sau khi thầy giáo trẻ bị kết án, cô bé xin được gặp thầy giáo cuối cùng. Rồi thì thầm bên tai anh, nhẹ giọng nói, sau đó nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt thầy giáo sáng lên một chút, rất nhanh liền rời vào trạng thái điên cuồng, điên cuồng giãy dụa nóng lòng muốn nói cái gì.

 

Người phía sau đã bị cai ngục khống chế. Cô gái tên Thanh Mai quay lưng bỏ đi với vẻ mặt đau khổ và buồn bã, từng bước đi về phía ánh nắng rực rỡ bên ngoài nhà tù, nơi có vô số người cảm thấy đau buồn và đồng cảm với những chuyện cô đã trải qua, đang chờ đợi. Cô bé có cuộc sống khó khăn này đã hẹn với bệnh viện để phá thai, nơi cách đó chưa đầy mười phút lái xe.

 

"Tại sao anh phải rời xa em?" Đôi mắt của cô bé bị ánh nắng chói chang làm ướt, cô thì thầm, trong giây tiếp theo, cô biến thành dáng vẻ tang thương.

 

Máy quay lại ghi lại cái đêm đẫm máu đó từ một góc độ khác. Thầy giáo trẻ tuổi sẽ không bao giờ nghĩ rằng cô gái nhỏ bé tên Thanh Mai này từ lâu đã lên kế hoạch giết cha dượng, người đã cưỡng bức và đánh đập cô. Hôm đó, anh lao vào nhà cùng lúc cha dượng đang tranh giành nhau, cô chỉ đứng một bên ôm tượng Phật, rất bình tĩnh, thậm chí còn nhìn cảnh tượng đấy với đầy mong đợi, rồi tìm góc thích hợp để ra tay...

 

Tại sao anh phải rời bỏ em? Nếu anh không rời đi, em vẫn sẽ luôn yêu anh. Em cũng không cần phải đi tìm cảnh sát và nói ra bí mật của chúng ta, phải không?

 

Thanh Mai đang đi trên đường đột nhiên vừa khóc vừa cười, khiến vô số tình nguyện viên đi cạnh cô chú ý. Họ vây quanh để an ủi cô gái nhỏ bé này. Dù không ai biết cô ấy là ai...

 

Trái mận xanh trên ngọn cây vốn là một thứ đẹp để miêu tả cuộc sống ngây thơ, vô tư, chua chát và ngọt ngào của cô gái trẻ, nhưng ai có thể chắc chắn rằng cô gái bạn nhìn thấy nhất định là quả mận xanh mà bạn nghĩ?

 

"Đó không phải là tình yêu." Thẩm Du nhẹ giọng nói: “Không có tình yêu nào lại ích kỷ như vậy, nhưng chính là cảm giác bất an luôn thường trực trong cô ấy đã tạo ra tính chiếm hữu, thà hủy hoại người khác còn hơn là bị hủy hoại… Nếu yêu một người, làm sao có thể bằng lòng để người đó bị tổn thương chứ."

 

“Anh không biết tình yêu là gì nên “Thanh Mai” đã có một cái kết khó hiểu nhất.” Chung Tư Mộ ôm lấy Thẩm Du , nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của cậu, "Cám ơn Thẩm Du."

 

“Anh gọi tên em như vậy, không biết vì sao trong lòng em lại cảm thấy đau xót.” Thẩm Du vùi mặt vào lồng ngực rộng lớn của Chung Tư Mộ, dừng lại nửa giây. Cậu không biết mình có đang cảm thấy xấu hổ không nữa, cậu nói với giọng ủ rũ.

 

"Thật ư?" Chung Tư Mộ bị cậu chọc cười, không nhịn được vuốt ve dái tai của người trong lòng. "Được rồi, đừng nói về Thanh Mai nữa, đã là bộ phim từ nhiều năm trước rồi. Nhân tiện, Thẩm Du, em không thấy anh thật đáng thương khi bị từ chối hợp tác hết lần này đến lần khác, em không định an ủi anh một chút nào sao?"

 

"Những diễn viên muốn làm việc với anh có thể xếp thành ba mươi hàng quanh trường quay của anh đấy." Thẩm Du bị Chung Tư Mộ không nói nên lời, chỉ ra sự thật.

 

“Nhưng diễn viên mà anh muốn hợp tác nhất lại không sẵn lòng.” Chung Tư Mộ mỉm cười nhìn Thẩm Ngọc ở khoảng cách gần, giọng điệu lại có chút đáng thương: "Em không định giúp anh?"

 

"Làm sao có thể làm như vậy được... Rồi mọi người sẽ nhìn nhận năng lực của đạo diễn Chung như thế nào, em tuyệt đối sẽ không làm đâu." Thẩm Du đã nhiều lần được trải nghiệm sự táo bạo cùng cứng đầu của người này. Cậu bất lực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Chung Tư Mộ, khiến đối phương bật cười cười khúc khích.

 

"Đừng lo lắng, anh chỉ như vậy với em thôi." Chung Tư Mộ cười nói, không chịu lùi bước.

 

"Anh muốn an ủi như nào?" Cuối cùng, Thẩm Du nhẹ nhàng thỏa hiệp. Cậu đã bị người này thao túng hoàn toàn rồi, nhưng tại sao cậu vẫn không chịu chấp nhận sự thật này?

 

Một người dù có kiêu ngạo và quyền lực đến đâu thì đôi khi cũng không thể tránh khỏi mong đợi sự chiều chuộng đặc biệt của người mình yêu. Ánh mắt Chung Tư Mộ nhìn Thẩm Du nhất thời mang theo một tia cưng chiều vô hạn, nhưng không ai có thể phát hiện ra. Anh vòng qua eo Thẩm Du, hơi quay đầu lại, thăm dò ngậm dái tai tròn trịa của đối phương vào miệng, trong nháy mắt cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người trong ngực tăng lên đột ngột: “Anh có thể, em có muốn cái này không? "

 

"..."

 

Hơi thở nóng hổi giữa những lời nói phả vào mặt cậu, cảm giác ẩm ướt và hơi ngứa từ dái tai nhạy cảm khiến nhịp tim của cậu lập tức tăng tốc. Da của Thẩm Du vốn đã cực kỳ trắng trẻo, lúc này đã hoàn toàn chuyển sang màu hồng. Cậu vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của kẻ chủ mưu, chạy lên phòng khách trên lầu bằng chút sức lực còn sót lại, nhịp tim còn chưa bình thường lại khi bước vào phòng và khóa cửa lại.

 

Chung Tư Mộ nhìn Thẩm Du hoảng sợ luống cuống tay chân bỏ chạy, tiếc nuối thở dài, cũng không cản cậu rời đi. Chắc chắn rồi, vẫn còn quá sớm phải không? Biết Thẩm Du da mặt mỏng Chung Tư Mộ thật sự không nghĩ đêm nay mình có thể "thành công", nhưng thỉnh thoảng nhìn Thẩm Du bối rối cũng vui vẻ. Chung Tư Mộ mỉm cười khi nghĩ đến tình huống vừa rồi, đứng dậy đi lên tầng hai, Nhưng dù thắng hay thua thì đêm nay nhất định anh cũng sẽ phải ngủ một mình.



Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
11/12/2023 21:50
52
19/11/2023 00:14
26
09/11/2023 23:54
28
08/11/2023 01:27
28
17/10/2023 23:07
31
15/10/2023 00:20
21
14/10/2023 00:36
23
12/10/2023 23:52
23
07/10/2023 16:41
25
22/08/2023 22:02
42
14/08/2023 22:26
32
18/06/2023 13:32
81

Bình luận

Nội dung liên quan