The Wolf Team

15/10/2023 14:04 37 lượt truy cập

Quý nhân phù trợ Du
Chương 57 - Nụ hôn đánh dấu chủ quyền

Báo cáo

"Cái gì?" Chung Tư Mộ gần như nghĩ rằng ba từ ngắn gọn đó là ảo giác của chính mình. Anh mở to mắt, không thể tin được quay đầu nhìn Thẩm Du.

 

“Em nói,” Thẩm Du nói câu đó một cách bốc đồng. Dù không hối hận nhưng cậu cũng không kìm được mà đỏ mắt. Cậu cắn môi dưới, cuối cùng nhắm mắt lại nói: “Em nói là anh còn có em.”

 

"Em có biết em đang nói gì không?" Chung Tư Mộ kìm chế cảm xúc trong lòng, không dám có bất kỳ suy nghĩ vô lý nào mà xác nhận lại, vì sợ là do mình vô tình hiểu sai.

 

"Có ạ." Thẩm Du gật đầu.

 

"Em thật sự chắc chắn về câu em vừa nói, hoàn toàn chắc chắn?" Chung Tư Mộ cảm thấy hơi khó thở. Khi hạnh phúc thực sự đến gõ cửa, anh lại bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, sợ rằng đó chỉ là cơn gió vô tình lướt qua mép cửa sổ, rồi cuối cùng tất cả chỉ còn lại sự trống rỗng.

 

"Anh cảm thấy khó chịu à?" Thẩm Du cũng khẩn trương không kém Chung Tư Mộ. Thấy Chung Tư Mộ nhất quyết hỏi lại, cậu càng lo lắng và xấu hổ nên đành nghiến răng nghiến lợi, nghiêng người về phía trước. Cậu nhắm mắt lại, nhanh chóng chạm vào môi Chung Tư Mộ, rồi lập tức lùi lại. Nhịp tim của cậu gần như nhảy ra ngoài, trong chốc lát cậu khó có thể cảm nhận được bất kỳ sự tiếp xúc nào, cơ thể cậu run rẩy không thể kiểm soát được vì cảm xúc đang lên xuống của mình.

 

"Ý anh là sao, anh vẫn còn muốn hỏi lại à?" Thẩm Du hít sâu mấy hơi, giả vờ bình tĩnh nhẹ giọng nói, nhưng thanh âm lại không che giấu được sự vội vàng và run rẩy.

 

Gò má đối phương ở khoảng cách gần hơi ửng hồng, cậu có chút lo lắng nhưng vẫn kiên quyết nhìn thẳng vào mắt anh, môi mím thật chặt, đôi mắt sáng ngời có chút ngấn nước. Chung Tư Mộ sững sờ trong vài giây, cuối cùng nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Đột nhiên bật cười lớn.

 

“Được, anh sẽ không hỏi nữa.” Anh mỉm cười thở dài, nhưng thật lâu sau anh mới cảm nhận được khóe mắt mình có chút ươn ướt. Anh nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy Thẩm Du, tay còn lại chống lên giường, nghiêng người về phía trước tiếp tục nụ hôn ngắn ngủi nhưng đầy căng thẳng vừa rồi.

 

Đôi môi của Chung Tư Mộ hơi lạnh, mỏng và mềm mại, giống hệt con người anh. Khi nhẹ nhàng tiến tới, chúng hoàn toàn chiếm trọn mọi sự chú ý. Trong lòng Thẩm Du càng run rẩy, không biết nên đáp lại thế nào, ngập ngừng đưa đôi tay run rẩy vòng qua cổ Chung Tư Mộ, để đối phương có thể hôn sâu hơn. Từ sự tiếp xúc đầu tiên với nhau, dần dần cả hai đắm chìm trong tình yêu, Thẩm Du quên đi sự căng thẳng và ngượng ngùng, cảm nhận được sự dịu dàng của đối phương. Nụ hôn kết thúc, hai người đều có chút thở dốc, Thẩm Du cũng không biết mình đã đặt lưng xuống giường từ lúc nào.

 

"Em đang cười gì vậy?" Chung Tư Mộ nhìn người trong tay đột nhiên nhếch khóe miệng, nhịn không được hôn lên má cậu lần nữa, nhẹ nhàng hỏi.

 

"Cảm giác thật tuyệt vời, giống như một giấc mơ vậy." Thẩm Du nhẹ nhàng nói, khóe mắt và lông mày lộ ra ý cười.

 

“Không phải anh mới là người đang mơ mộng sao?” Chung Tư Mộ bị cậu chọc cười, đưa tay xoa xoa mái tóc đen mềm mại của cậu.

 

“Em cũng đang nằm mơ.” Thẩm Du thu hồi ý cười, chăm chú nhìn Chung Tư Mộ, trong mắt cậu phản chiếu hình ảnh khuôn mặt của Chung Tư Mộ. "Chung Tư Mộ, anh nói xem, chúng ta có thể đi xa đến đâu?"

 

“Anh không có năng lực tiên đoán tương lai, anh chỉ muốn nói,” Chung Tư Mộ mỉm cười kéo tay trái của Thẩm Du lên, siết chặt ngón tay của cậu, “Chỉ cần em còn nguyện ý ở bên cạnh anh, anh sẽ không bao giờ buông tay em."

 

Thẩm Du nhìn đôi tay giao nhau giữa không trung. Không biết qua bao lâu, cười nói: "Em cũng vậy."

 

“Vết thương trên tay anh có bị hở không?” Thẩm Du thầm hạ quyết tâm, chợt phát hiện ra miếng gạc trên tay phải của Chung Tư Mộ hình như đang đỏ bừng.

 

"Không quan trọng."

 

"Không quan trọng á, anh không biết đau à?" Thẩm Du bất đắc dĩ đẩy người trước mặt ra, đứng dậy. “Trong nhà có hộp thuốc không, em giúp anh băng lại, anh có thể đối xử tốt hơn với bản thân được không?”

 

"Không phải bây giờ đã có em rồi sao?" Chung Tư Mộ bị Thẩm Du đẩy ra, đứng dậy ngồi xếp bằng trên giường, cười nhìn cậu nói.

 

“Nếu em không có ở đây thì sao?” Thẩm Du dứt khoát nói. Cậu lấy từ trong tủ ra một hộp thuốc. Đồ đạc được sắp xếp gọn gàng và có trật tự. Thoạt nhìn đã thấy anh chưa bao giờ đụng đến nó. “Anh bị thương tất cả là do không cẩn thận."

 

"Anh biết mình sai rồi, lần sau anh sẽ chú ý hơn." Đối mặt với những lời chỉ trích của Thẩm Du, Chung Tư Mộ liên tục gật đầu biểu thị mình chủ động thừa nhận sai lầm, khiến Thẩm Du bất lực nhìn anh.

 

"Đưa tay anh cho em." Thẩm Du tìm trong hộp thuốc rồi lấy gạc, bông gòn và thuốc đỏ ra để khử trùng, cậu ngồi xổm trước giường, kéo cổ tay bị thương của Chung Tư Mộ. Khi mới cởi băng gạc ra, Thẩm Du cuối cùng cũng nhìn thấy vết thương trên cổ tay Chung Tư Mộ, vô thức phát ra tiếng kêu nhỏ. Vết thương này cách cổ tay khoảng một inch trở lên. Nó dài sáu đến bảy cm. Phần sâu nhất của vết thương thậm chí có thể được nhìn thấy thịt. Bởi vì chuỗi động tác vừa rồi có chút mạnh, máu đã ngừng rỉ ra nhưng trông lại rất nghiêm trọng. Hoàn toàn không giống với cách nói nhẹ nhàng của Chung Tư Mộ.

 

“Không phải chỉ là quệt nhẹ vào thôi sao?” Thẩm Du nói được một nửa, nhận ra Chung Tư Mộ còn chưa nói thật với mình, liền ngẩng đầu lên nhìn đối phương đang quay mặt đi.

 

"Anh đang giấu em điều gì đúng không?"

 

"Không có, anh hứa đây là lần cuối cùng." Thấy Thẩm Du thật sự tức giận, Chung Tư Mộ giơ tay ra dỗ dành: "Vết thương này đối với anh thật sự không có gì to tát cả, chỉ là nhìn có chút đáng sợ, anh sợ em lo lắng nên mới nói giảm nói tránh đi một chút."

 

"Có phải anh thường xuyên đánh nhau không?" Thẩm Du không vui nắm lấy cổ tay của Chung Tư Mộ, vừa bôi thuốc vừa hỏi.

 

"Đã từng là như vậy." Chung Tư Mộ nhìn Thẩm Du đang nhíu mày trước mặt, đang nhẹ nhàng giúp anh bôi thuốc, rơi vào hồi ức, "Trước đó anh đã kể với em rồi đúng không? Bố mẹ anh ly hôn rất sớm, mẹ con anh và ông ngoại đều ở lại Bắc Kinh. Ông ngoại anh đột ngột qua đời khi anh mười tuổi, chưa đầy hai năm sau mẹ anh cũng bỏ đi. Sau đó, anh sống một mình đến tận bây giờ."

 

“Có một thời gian anh hay tự làm hại bản thân, vì anh cảm thấy áy náy. Anh không muốn đi học hay hòa đồng với mọi người. Anh thường đánh nhau với bọn xã hội đen vì nhiều lý do”. Tấm rèm màu xám bạc trong phòng khách được kéo chặt. Ngọn đèn trần phát ra ánh sáng dịu nhẹ ấm áp, người mà anh yêu thương nhất đang ở trong vòng tay anh. Trong bầu không khí yên tĩnh và ấm áp này, Chung Tư Mộ nhẹ nhàng kể những chuyện đã đè nén trong lòng anh mấy chục năm qua.

 

"Vậy mà anh vẫn có thể trúng tuyển vào Học viện Điện ảnh Bắc Kinh." Thẩm Du nhẹ nhàng nắm lấy tay Chung Tư Mộ, rồi nói tiếp.

 

"Phải mất một hai năm gì đó, anh đã hiểu ra." Chung Tư Mộ siết chặt tay của Thẩm Du và nói tiếp, “Ông ngoại anh là một học giả Trung Quốc có tiếng, ông và bà anh sống rất tình cảm, bởi vì sức khỏe của bà ngoại anh không tốt nên khi bà bốn mươi tuổi rồi mới sinh ra một cô con gái, sau đó mẹ sinh ra anh. Ông ngoại luôn rất quan tâm đến việc học hành của anh. Từ nhỏ ông đã dạy anh rất nhiều nguyên tắc sống, nếu anh thực sự sa ngã, thì làm sao có thể xứng với sự dạy dỗ của ông ngoại trên trời.”

 

"Ông ngoại bây giờ chắc chắn sẽ rất tự hào về anh." Thẩm Du nhẹ giọng nói. Anh đã trở thành đạo diễn nổi tiếng quốc tế với vô số kiệt tác khi chưa đầy ba mươi tuổi. Hôm nay Chung Tư Mộ đã có đủ mọi thứ để tự hào về bản thân.

 

"Ông ngoại thực sự là một người chính trực. Từ khi anh còn nhỏ, ông đã dạy anh phải sống tử tế và phải biết đóng góp cho xã hội. Có lẽ bây giờ anh đã làm được điều đó". Chung Tư Mộ lắc đầu cười khổ. "Nhưng thực ra mãi đến gần đây anh mới biết được nguyên nhân cái chết của mẹ anh, người mà ông luôn dặn anh phải bảo vệ trước khi ông qua đời."

 

"Cái gì?" Thẩm Du sửng sốt, nhận ra Chung Tư Mộ chuẩn bị nói ra bí mật đang che giấu trong lòng mình, cậu không khỏi nín thở.

 

"Em có nhớ đêm mưa chúng ta gặp nhau hơn một tháng trước không, anh say rượu nên suýt đã xảy ra chuyện, may mắn gặp được em xong em đưa anh về."

 

"Nhớ." Thẩm Du gật đầu. Mọi chuyện xảy ra đêm đó vẫn còn rất sống động trong tâm trí cậu. Ai có thể ngờ rằng cậu lại ở bên người mà cậu đã giúp đỡ hơn một tháng trước?

 

"Trước đây anh chưa bao giờ hớ hênh như vậy, có lẽ đây là ông trời an bài." Chung Tư Mộ nghĩ ít nhất đêm đó anh đã gặp được Thẩm Du, nên tâm trạng cũng tốt hơn một chút.

 

"Bố ruột của anh là một nhà đầu tư đầy tham vọng. Hôn nhân, gia đình và tình cảm chỉ là hàng hóa được định giá theo mức giá tiêu chuẩn trong mắt ông ấy." Chung Tư Mộ cười mỉa mai, "Ông có tổng cộng ba người con. Anh cả của anh, anh và Âm Âm, ba người bọn anh đều không cùng một mẹ. Mẹ anh là vợ thứ hai của ông ấy. Khi một cô gái chưa có kinh nghiệm gì về thế giới ngoài kia lại gặp ông ấy, khi ông là người đàn ông hấp dẫn nhất ở độ tuổi ba mươi. Mẹ anh bất chấp việc ông ngoại ngăn cản không đồng ý cho kết hôn. Sau khi kết hôn, với sự giúp đỡ của những người quen của ông ngoại, bố ruột anh đã nhanh chóng làm ăn lớn, sau đó chọn đến Bắc Kinh để phát triển hơn nữa chỉ vài tháng sau khi ông ngoại anh qua đời ”.

 

“Mẹ anh là một cô gái Giang Nam tốt bụng và đa cảm. Vì ông bà anh mãi khi về già mới có một cô con gái nên họ đã bảo vệ mẹ anh rất chu toàn. Vì thế không tránh khỏi việc mẹ anh có những tưởng tượng lý tưởng và đẹp đẽ về cuộc sống và những người xung quanh”. Khi nhắc đến mẹ, giọng Chung Tư Mộ trầm xuống. Nhớ lại niềm hạnh phúc mà mình từng có luôn là một điều rất tàn nhẫn. “Cho nên, trong những năm sống chung sau khi kết hôn, bà ấy và bố ruột anh không tránh khỏi việc nảy sinh nhiều mâu thuẫn khó hòa giải. Mọi chuyện càng trở nên gay gắt hơn sau cái chết của ông ngoại. Thời gian trôi qua đã lâu, lúc đó anh vẫn còn quá nhỏ nên không thể phán xét mối quan hệ của họ là sai hay đúng. Anh chỉ nhớ rằng khi anh đến Bắc Kinh, hai người họ đã không thể hòa giải được. Bố ruột anh đã đưa anh cả đi, còn anh sống với mẹ anh ở thành phố Tĩnh."

 

Thẩm Du để ý, khi Chung Tư Mộ nhắc đến bố, anh luôn thẳng thừng dùng từ "bố ruột". Có vẻ như anh không muốn thừa nhận rằng họ có bất kì mối quan hệ nào khác ngoài mối quan hệ huyết thống không thể thay đổi được, điều này cho thấy mâu thuẫn giữa hai bên gay gắt đến mức nào. Chung Tư Mộ đã đè nén bao lâu, đến mức anh có thể kể mọi chuyện bằng một giọng điệu thẳng thắn và dửng dưng như vậy. Thẩm Du cau mày, quấn băng lại, dùng hai tay nhẹ nhàng cố định lại miếng gạc trên tay phải của Chung Tư Mộ.

 

“Sau khi ông ngoại qua đời và bố ruột anh cũng rời đi, anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng mẹ anh càng ngày càng chán nản, nhưng anh không biết phải an ủi bà như thế nào.” Giọng nói của Chung Tư Mộ tràn ngập sự tiếc nuối và run rẩy, “Bây giờ nghĩ lại, nếu quay về thời đó có thể bà ấy đã mắc chứng trầm cảm nhưng vẫn luôn giấu anh. Khoảng một năm sau, bà ấy ly hôn với bố ruột của anh, sau đó bà ấy đã ký thỏa thuận hiến tạng và uống hết một lọ thuốc ngủ trong một đêm mưa”.

 

“Dì đã tự sát ạ?” Thẩm Du kinh ngạc mở to mắt, cảm thấy bất lực.

 

"Đúng vậy là tự sát. Bà ấy chọn cách kết thúc cuộc đời mình mà không để cho anh biết. Thư tuyệt mệnh của bà ấy rất ngắn gọn, chỉ viết cho anh, nói rằng mỗi ngày bà ấy đều vô cùng đau khổ và bà ấy đã quá mệt với việc phải chịu đựng nó, mong anh tha thứ cho bà ấy và hãy sống thật hạnh phúc." Chung Tư Mộ không thể nói thêm được nữa. Anh đưa tay lên che mắt, giọng nói càng ngày càng nhẹ. Đột nhiên, anh cảm thấy có một vòng tay ấm áp nhẹ nhàng hơn bao giờ hết ôm lấy anh, vỗ nhẹ vào lưng anh.

 

"Anh sẽ thật hạnh phúc trong tương lai." Thẩm Du có chút chua chát, cậu hôn lên tóc của anh, hứa hẹn: “Anh có em mà.”

 

"Anh biết, anh có em." Chung Tư Mộ mỉm cười, đưa tay ôm eo Thẩm Du, bình tĩnh lại, nói tiếp: “Anh vốn tưởng rằng chứng trầm cảm của mẹ anh không được khống chế và điều trị kịp thời, nên cuối cùng bà đã chọn cách tự sát. Anh luôn cảm thấy áy náy. Trách bản thân lúc đó không làm được gì và khó có thể chấp nhận được việc bố ruột đã bỏ rơi mẹ, cho đến tối hôm đó, mẹ kế của anh, là vợ thứ ba của bố ruột và là mẹ của Âm Âm, đã hẹn anh đi uống cà phê nói có chuyện muốn nói với anh, anh mới biết được sự thật năm đó.”

 

“Thì ra mẹ anh chưa bao giờ từ bỏ tình cảm của mình với người đàn ông đó. Bà luôn mong đợi một ngày nào đó bố ruột của anh sẽ hòa giải với bà, nhưng đối phương đã ở Bắc Kinh và đang chìm đắm trong mối quan hệ mập mờ với con gái của một vị quan chức cấp cao, chính là mẹ kế của anh.” Thẩm Du cảm nhận rõ ràng trong giọng nói của Chung Tư Mộ có sự tức giận đang bị đè nén, “Để cưới bà ta, bố ruột của anh đã ly hôn với mẹ, nhưng mẹ anh vẫn ôm hy vọng. Vì hy vọng mà không chịu đồng ý, nên người phụ nữ đó đã gọi điện cho mẹ anh và tiết lộ tất cả những bằng chứng mà bố ruột anh đã che giấu chuyện ngoại tình của mình, điều đó đã làm thế giới của mẹ anh sụp đổ hoàn toàn”.

 

“Ngay sau khi ký đơn ly hôn, bà đã chọn cách rời bỏ thế giới này. Người phụ nữ kia nói với anh rằng bà ta không ngờ mẹ anh lại yếu đuối đến mức kết liễu đời mình theo cách này. Người phụ nữ như mẹ anh đơn giản là không thích hợp làm người phụ nữ, vợ của một doanh nhân giàu có.” Chung Tư Mộ nói từng chữ một, "Bà ta nói rằng cho dù mẹ anh là loại trà ngon nhất, đối với những người không thích vị nhạt thì cũng không bằng một tách cà phê ở cửa hàng tiện lợi."

 

“Cho nên tối hôm đó anh đã mua cà phê ở cửa hàng tiện lợi.” Thẩm Du nhẹ giọng hỏi, nghĩ đến đêm mưa hôm đó.

 

“Anh say rượu nên đột nhiên muốn về nhà. Anh đã mua vé máy bay về thành phố Tĩnh, thế nhưng sau ngần ấy năm nó vẫn ở đây. Hôm đó trời lại mưa, anh không biết mình đã làm gì." Chung Tư Mộ ngơ ngác nói rồi lại lẩm bẩm, những điều này chắc đã bị đè nén trong lòng anh quá lâu, nhưng không có ai nói chuyện với anh.

 

Thẩm Du vô thức siết chặt cánh tay, ôm thật chặt lấy người trong lòng. Đôi mắt cậu chua chát, cậu mở miệng mấy lần, cuối cùng mãi mới lên tiếng: "Ngoài những chuyện này, những ngày mưa sau này, anh có thể nghĩ rằng mẹ anh chắc chắn phải yêu anh nhiều lắm mới để anh gặp được em vào đêm đó."

 

Chung Tư Mộ nghe xong im lặng một lúc lâu, giống như một bức tượng tĩnh. Ngay lúc Thẩm Du gần như đang tự hỏi mình có phải nói lời ngốc nghếch quá hay không thì đột nhiên cảm nhận được lực của cánh tay đang ôm quanh eo mình siết chặt lại, Chung Tư Mộ tựa đầu vào người Thẩm Du. Vỗ vào vai cậu hai cái rồi cười lớn: “Có ai lại không biết xấu hổ như em không? Lấy lời của anh để an ủi anh.”

 

"Em không biết xấu hổ như vậy đấy, anh có thể làm gì?" Thẩm Du khẽ mỉm cười, trượt xuống tựa vào vai anh.

 

"Vậy thì phải phạt em thôi, em vĩnh viễn sẽ là người đầu tiên mà anh nghĩ tới."

 

"Đây là một vinh dự lớn đấy." Thẩm Du mỉm cười chạm vào khóe môi của anh.



Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
11/12/2023 21:50
52
19/11/2023 00:14
26
09/11/2023 23:54
28
08/11/2023 01:27
28
17/10/2023 23:07
31
15/10/2023 00:20
21
14/10/2023 00:36
23
12/10/2023 23:52
23
07/10/2023 16:41
25
22/08/2023 22:02
42
14/08/2023 22:26
32
18/06/2023 13:32
81

Bình luận

Nội dung liên quan