The Wolf Team

14/10/2023 00:36 23 lượt truy cập

Quý nhân phù trợ Du
Chương 55 - Hai con mèo

Báo cáo

"Fan của anh?" Chung Tư Mộ sửng sốt, mặc dù đã nghe rõ nhưng anh nhất thời vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của câu này.

 

“Đúng vậy, hai ngày trước em ấy nói với em rằng em ấy đã tìm hiểu thông tin về anh rất kỹ vì em sắp đóng phim của anh, kết quả là lại trở thành fan của anh.” Thẩm Du bất lực nói, cởi mũ trên đầu ra rồi gãi gãi đầu. "Em gái em rất thông minh nhưng tính cách có chút kỳ quái, khi gặp anh có thể sẽ có chút kích động, hay là em đi đón bọn họ cùng anh nhá."

 

‘Tiện thể, để ngăn cản Chung Tư Mộ nói những điều kỳ lạ với Tiểu Lam.’ Thẩm Du trong lòng thầm nghĩ.

 

“Này,” không ngờ Chung Tư Mộ nghe đến đây lại cười, phải mấy giây sau vai anh mới ngừng run, “Anh tưởng có chuyện gì lớn nên mới khiến em lo lắng như vậy.”

 

"Nếu em thích thì cứ đi theo. Anh sẽ không làm gì cô bé khi có em đi cùng đâu."

 

“Đừng nói nhảm.” Thẩm Du biết Chung Tư Mộ đang nói đùa, nhưng cậu vẫn có chút lo lắng. "Tiểu Lam dù sao còn nhỏ, đang theo đuổi ngôi sao, lỡ như vô tình tiết lộ chuyện riêng tư thì sao?"

 

"Không sao đâu, anh tin em gái em cũng thông minh hiểu chuyện như em." Chung Tư Mộ lãnh đạm cười nói: "Đã là em gái của em, cho dù có tiết lộ chuyện gì, thì anh cũng sẽ không tức giận."

 

Chung Tư Mộ xoa đầu Thẩm Du, rồi quay người lại vài bước đi ra cửa, "Đừng lo lắng nữa, bọn anh sẽ quay lại ngay."

 

Thấy Chung Tư Mộ nhất quyết không nghe lời, Thẩm Du bất đắc dĩ thở dài, lại gãi gãi bụng của Tiểu Ngư trong tay.

 

“Bố của em thật sự là một người tính tình ương ngạnh, một khi đã quyết định thì không ai có thể khuyên được, nhưng lại không hề gây khó chịu cho đối phương.” Thẩm Du kéo dái tai của Tiểu Ngư, “Em nói xem có phải không?”

 

Tiểu Ngư lờ mờ nhận ra Thẩm Du chính là người đã cứu nó trong đêm mưa, liền nằm lộ bụng trên đùi Thẩm Du, thỉnh thoảng lại vẫy bốn bàn chân nhỏ nhắn. Nghe được Thẩm Du lời nói, liền kêu meo meo hai tiếng. Cậu không biết liệu nó có hiểu được hay không, nhưng lại khiến Thẩm Du bật cười.

 

"Sao em lại dễ gần như vậy? Chẳng giống Chung Tư Mộ chút nào." Thẩm Du gãi cằm Tiểu Ngư, con mèo màu cam lăn qua lăn lại, nhắm mắt lại tiếp tục kêu meo meo.

 

“Meo” đột nhiên, có một tiếng mèo kêu khác hẳn với tiếng kêu trong trẻo của Tiểu Ngư, Thẩm Du quay đầu lại phát hiện Maruko lúc nãy vẫn còn đang nằm trong lòng cậu không biết đã trượt ra ngoài từ khi nào, đôi chân trước duỗi ra rồi ngồi xuống trước mặt cậu, đôi mắt xanh nhạt của nó nhìn thẳng về phía trước một cách nghiêm túc.

 

"Maruko" Thẩm Du thử gọi tên con mèo mà Chung Tư Mộ đã nuôi rất lâu.

 

“Meo” Tiếng kêu của Maruko dịu đi một chút, nhưng nó vẫn ngồi đấy mà không cử động.

 

Thẩm Du nhìn con mèo đang ngồi trước mặt mình. Lông của nó rất mềm và mượt. Phần tai, má và ngực của nó có màu xám bạc rất đẹp, phần lông còn lại có màu trắng kem ấm áp. Nếu mèo cũng thuộc các tầng lớp khác nhau thì Tiểu Ngư có lẽ là cậu chủ nhỏ của một gia đình giàu có không hiểu biết gì về thế giới ngoài kia, còn Maruko chắc chắn là một hoàng tử cao quý và kiêu ngạo.

 

"Được rồi được rồi, anh biết là em giống Chung Tư Mộ." Thẩm Du mỉm cười đưa tay chạm vào cái cổ mềm mại của Maruko, mặc kệ Maruko có hiểu hay không. Maruko cũng không hề trốn tránh, nó nằm xuống ngước mắt nhìn cậu nhưng vẫn dè dặt, không để khoe bụng như Tiểu Ngư nào đó.

 

“Nếu Maruko giống chủ nhân như vậy, sao em không học hỏi tốt hơn một chút nhỉ.” Thẩm Du để cho hai chú mèo liếm tay mình, sau đó cậu rút tay lại tiếp tục vuốt ve con mèo nhỏ màu cam đang nằm trên chân mình, mỉm cười gãi gãi má nó.

 

“Meo” Tiểu Ngư tất nhiên không thể trả lời cậu được, Thẩm Du cũng không mong đợi nó sẽ trả lời mình. Cậu chỉ thản nhiên nói và chơi đùa với nó, khi Tiểu Ngư quay lưng lại, cậu vẫn cảm thấy bất an nên liền lấy điện thoại ra.

 

"Em đang ở đâu, Tiểu Lam?" Sợ Âm Âm đang ngủ trong xe nên Thẩm Du không dám gọi điện mà chỉ gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Lam.

 

"Chờ em tí để em hỏi, Âm Âm ngủ rồi." Thẩm Lan soạn tin một lúc rồi gửi tin nhắn đi.

 

"Anh Du, anh lái xe bảo bọn em sẽ đến nhà anh trai của Âm Âm trong một hai phút nữa. Anh ấy vừa liên lạc với anh trai của Âm Âm và anh ấy nói sẽ đón bọn em ở cửa. Anh đã đến chưa?"

 

"Anh đến nhà anh trai của Âm Âm rồi, anh không khỏe lắm nên không đi đón em cùng anh ấy được. Chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà anh ấy sau." Thẩm Du cảm thấy nhức đầu. Làm sao để cậu có thể nói với Thẩm Lam rằng anh trai Âm Âm là nam thần mới của cô bé bây giờ.

 

"Anh, anh không sao chứ, có chuyện gì vậy?" Thẩm Lam vốn không biết rằng mình sắp nhận được một món quà bất ngờ.

 

"Không sao, chỉ là bệnh cũ thôi." Thẩm Du ý thức được mình đã lỡ miệng, vội vàng lấp lửng.

 

"À, bây giờ em nghĩ gì về Chung Tư Mộ?" Thẩm Du cảm thấy mình vẫn có thể cứu vớt tình hình.

 

"Chung Tư Mộ"

 

Một chuỗi câu trả lời nhanh chóng truyền đến đó.

 

“Cái gì vậy? [Kèm biểu tượng Minion giật mình.]” Thẩm Du bị một chuỗi dấu chấm than của Thẩm Lam làm cho sửng sốt.

 

"Anh, em đã xem tin tức hôm nay trên tàu và phóng sự về Liên hoan phim Pháp. Đạo diễn Chung đúng là nam thần của em, a, sao anh ấy lại có thể vừa tài năng lại còn đẹp trai như vậy, làm sao có thể có người như vậy chứ?"

 

"Anh cũng thấy bình luận trên weibo, nói rằng ‘đạo diễn Chung ngoài đời đẹp trai hơn trong ảnh, phong thái cũng đặc biệt, trong thời gian thực tập em đã vinh dự được gặp anh ấy một lần’, a, a, ghen tị quá anh ơi, anh nói xem liệu em có thể có cơ hội gặp được anh ấy không?

 

“Chỉ cần nhìn từ xa cũng được, anh có thấy liệu có cơ hội không, ví dụ như một ngày nào đó em đến thăm anh và gặp được anh ấy.”

 

"" Loạt tin nhắn của Thẩm Lam nhanh chóng lướt qua màn hình, Thẩm Du chỉ kịp gõ một dấu chấm lửng.

 

“Anh, anh có nghĩ vậy không?” Thẩm Lam hỏi, có lẽ cô cảm thấy nói chuyện qua tin nhắn không bộc lộ được hết cảm xúc.

 

“Anh nghĩ” Thẩm Du cảm thấy tin nhắn thoại của Thẩm Lam đã tự động phát trong đầu mình. Nghĩ đến, càng nghĩ cậu càng thấy đau đầu. Cuối cùng, cậu quyết định tốt hơn hết là giao việc đó cho Chung Tư Mộ.

 

"Không, anh không nghĩ vậy, em sẽ sớm biết đáp án thôi." Thẩm Du sau khi xóa đi nhắn lại, cuối cùng cũng gửi tin nhắn đi.

 

"Anh"

 

"Em chuyên tâm chăm sóc Âm Âm đi. Đừng tỏ ra thô lỗ khi gặp anh trai Âm Âm đấy, khi nào gặp nhau thì chúng ta sẽ nói chuyện này sau nhé." Thẩm Du quyết định không nói cho cô bé biết với vẻ mặt vô cảm.

 

"Anh nghĩ em bao nhiêu tuổi chứ, làm sao em có thể thô lỗ trước mặt những người bạn của anh được? Anh không cần phải lo." Thẩm Lam không để ý tới ý tứ của Thẩm Du, thản nhiên nói cô sẽ không bao giờ để mất hình tượng của anh trai mình đâu.

 

"Được rồi, anh, bọn em tới nơi rồi, lát nữa nói chuyện."

 

Khóe miệng Thẩm Du giật giật, cậu cất điện thoại vào túi. Kệ đi, trốn được một phút cũng là trốn.

 

“Nếu Tiểu Lam hỏi mình có chuyện gì đang xảy ra vậy,” Thẩm Du thở dài, vuốt bộ lông của Tiểu Ngư trong tay, “Mình chỉ cần nói số điện thoại mà anh lưu là để liên lạc công việc, còn anh cũng chỉ tình cờ nhận ra Âm Âm vì có từng nghe nói qua.” Chỉ là cậu không biết Chung Tư Mộ sẽ nói với Tiểu Lam như thế nào.

 

Thẩm Du cảm thấy mình đang rơi vào một trạng thái tâm lý rất mâu thuẫn. Một mặt, cậu sợ em gái mình nhận ra mối quan hệ của hai người họ. Mặt khác, cậu lại có chút mong đợi xem Chung Tư Mộ sẽ giải thích mối quan hệ của họ với Thẩm Lam như thế nào.

 

“Dạo này em và Tiểu Ngư thế nào rồi, Maruko?” Thẩm Du bế Tiểu Ngư lên đặt trước mặt Maruko và bảo chúng nằm cạnh nhau.

 

"Meo" Maruko nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Ngư, dùng hành động thực tế để đưa ra câu trả lời.

 

"Được rồi anh hiểu rồi." Thẩm Du mỉm cười. Cậu liếc nhìn hai cục bông đang liếm nhau rất tình cảm, rồi quay đầu nhìn xung quanh, quan sát thiết kế bên trong nhà của Chung Tư Mộ.




Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
11/12/2023 21:50
52
19/11/2023 00:14
26
09/11/2023 23:54
28
08/11/2023 01:27
28
17/10/2023 23:07
31
15/10/2023 00:20
21
14/10/2023 00:36
23
12/10/2023 23:52
23
07/10/2023 16:41
25
22/08/2023 22:02
42
14/08/2023 22:26
32
18/06/2023 13:32
81

Bình luận

Nội dung liên quan