The Wolf Team

12/10/2023 23:52 23 lượt truy cập

Quý nhân phù trợ Du
Chương 54 - Chung phòng

Báo cáo

Suốt chặng đường còn lại, hai người đều không nói gì nhiều. Trên bầu trời đêm mùa hè, vì ánh đèn thành phố quá mạnh nên chỉ có vài ngôi sao điểm xuyết trên bầu trời xanh thẫm. Ngược lại, những tòa nhà cao tầng với ánh đèn neon phía xa lại càng chói mắt hơn. Sau khi quét mã QR để vào ga và lên tàu điện ngầm, cuối cùng cũng có thêm nhiều người qua đường. May mắn là hầu hết những người đi tàu điện ngầm đều bận rộn suốt một ngày nên cả toa xe chật ních những người đang buồn ngủ, không ai còn sức để ý mọi thứ xung quanh. Thẩm Du và Chung Tư Mộ nhìn nhau, đi đến góc tàu rồi quay mặt cúi đầu đứng. Họ sợ bị nhận ra nên không dám nói chuyện. Hai người thận trọng như thể đang quay một bộ phim gián điệp.

 

Tàu bắt đầu tăng tốc dần dần. Trong bầu không khí im lặng và sự rung chuyển đặc trưng của tàu điện ngầm, Thẩm Du bám vào tay vịn dần dần cảm thấy buồn ngủ, vô thức dựa người vào thành toa, Chung Tư Mộ vừa nhìn thấy liền vỗ nhẹ vào người cậu, Thẩm Du lắc đầu nói cậu không sao. Trong lúc đang suy nghĩ vu vơ, cậu bất ngờ nghe được cuộc trò chuyện của hai cô gái trẻ ngồi trên ghế cách đó vài mét.

 

"Này, cậu thay ảnh ở màn hình khóa điện thoại di động rồi à, đây là ai vậy?"

 

Giọng nói của cô gái kia trong trẻo, âm lượng tuy không lớn nhưng trên tàu vô cùng yên tĩnh nên nghe rất rõ ràng.

 

"Cậu không biết anh ấy sao? Mình đã nói với cậu về người này hai ngày trước, là Chung Tư Mộ." Một cô gái khác trả lời.

 

Vốn dĩ Thẩm Du chỉ tùy ý nghe, lại không ngờ nghe thấy tên người đang đứng bên cạnh, vô thức lại tập trung nghe.

 

“Để mình xem nào,” Thẩm Du nghe thấy cô gái hỏi câu hỏi kia dừng lại vài giây và xem bức ảnh, sau đó nói: “À, mình nhớ ra rồi, Chung Tư Mộ, đạo diễn Chung, người đã lên hot search cách đây vài ngày, hôm nọ mình đã xem tin tức về Liên hoan phim Pháp."

 

"Cậu thậm chí còn không nhận ra được đạo diễn Chung. Cậu vẫn chưa thể trở thành fangirl đâu." Một cô gái kia liền trêu chọc người bạn đi cùng mình.

 

“Ai bảo thế, nếu cậu nói thẳng tên anh ấy ra thì mình nhất định sẽ biết, chẳng qua là đã lâu rồi không có hình ảnh mới được cập nhật. Dù sao thì bình thường đạo diễn không phải đều là người trung niên lớn tuổi sao?” 

 

Thẩm Du nghe vậy không khỏi mỉm cười, hơi quay đầu lại nhìn Chung Tư Mộ. Chung Tư Mộ dường như cũng nghe thấy cuộc trò chuyện này, liền nhìn Thẩm Du bằng ánh mắt bất lực, như thể đang nói rằng anh cũng không muốn như vậy.

 

"Đạo diễn Chung khác với bọn họ, chắc chắn có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm sống nhưng anh ấy lại chọn dựa vào tài năng. Nhìn xem, anh ấy đẹp trai làm sao." Cô gái thay ảnh nền ở màn hình khóa của điện thoại di động có lẽ đã bị bỏ bùa trước vẻ đẹp này.

 

"Ừ, đẹp trai thật, thôi cậu đừng bắt mình nhìn nữa." Cô gái kia mỉm cười nói, đột nhiên thay đổi chủ đề của cuộc trò chuyện. "Nhưng hình như trước đây mình đã từng ăn dưa về anh ấy rồi."

 

Giọng cô gái kia liền trầm đi rất nhiều. Tàu điện ngầm sắp vào ga nên tiếng ồn lớn hơn rất nhiều. Mấy câu tiếp theo lọt vào tai Thẩm Du một cách đứt đoạn. Thẩm Du vô thức tiến về phía phát ra âm thanh hai bước. Cuối cùng cũng nghe được nửa câu: “Mọi người đều nói anh ấy là gay”.

 

Trong lòng Thẩm Du nhất thời thắt lại, không biết Chung Tư Mộ có nghe thấy không liền lập tức ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, chỉ thấy Chung Tư Mộ đang nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt bị khẩu trang che kín không có bất kỳ biểu cảm nào. Thẩm Du còn chưa kịp lên tiếng giải thích, cô gái fan cuồng kia đã phản bác.

 

"Cậu nói là dưa, cũng có nghĩa là nó không có thật, dù sao thì mình cũng không tin, anh ấy chưa bao giờ công khai thừa nhận, mình không quan tâm chuyện này, dù sao thì anh ấy mãi là nam thần của mình."

 

"Được rồi, mình cũng nói là mình quên mất đã ăn dưa này ở đâu rồi mà." Cô gái kia trở lại giọng điệu bình thường, an ủi bạn của mình: “Nhưng nghe nói chuyện này rất nhiều người trong giới giải trí đều biết. Đó là bí mật công khai. Mình không dám chắc nhưng nếu, ý mình là nếu anh ấy thực sự là gay thì sao? Cậu định làm gì?"

 

"Vậy thì mình sẽ…"

 

"Chúng ta xuống ở nhà ga này, đi thôi." Thẩm Du đang chăm chú lắng nghe, thì tàu điện ngầm dừng lại và cánh cửa từ từ mở ra. Chung Tư Mộ thì thầm vào tai Thẩm Du, kéo cậu xuống tàu điện ngầm mà không cho cậu nghe tiếp. Không chút chần chừ cắt đứt giọng nói của cuộc đối thoại phía sau cậu.

 

Tuy rằng trước đó cậu còn chưa nghe hết, cuộc đối thoại kia cũng không có ý xúc phạm gì, nhưng Thẩm Du vẫn cảm thấy khó chịu, cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Gần lối vào tàu điện ngầm hầu như đều là khu dân cư cao cấp. Lúc này, hầu như không có ai ra vào. Ngay sau đó họ quét mã rồi rời khỏi ga. Con phố này có ít người hơn và cậu thực sự đã đến vùng đất đắt đỏ nhất Bắc Kinh. Hàng cây xào xạc trong làn gió mát về đêm, không khí thoang thoảng hương hoa, dãy đèn đường le lói những vệt sáng vàng ấm áp trong đêm.

 

"Nhà anh ở khu biệt thự phía trước, nơi này kiểm soát ra vào tương đối nghiêm ngặt, chỉ có chủ nhà và người được đích thân chủ nhà đưa vào mới có thể vào, anh với em về nhà nghỉ ngơi trước, sau đó anh sẽ ra đón hai cô bé sau.”Chung Tư Mộ vừa đi vừa chỉ về phía trước và nói.

 

"Vâng." Thẩm Du lơ đãng trả lời, nửa giây sau mới định thần lại: “Như thế này có gây phiền toái cho anh quá không?”

 

"Không sao đâu, chỉ cần đi thêm vài bước nữa là tới thôi, nếu đứng ở bên ngoài chờ sẽ mệt đấy, hơn nữa có thể sẽ có mấy tay săn ảnh." Chung Tư Mộ giải thích mấy câu, thấy Thẩm Du còn có chút lơ đãng, đột nhiên giơ tay gõ nhẹ vào trán cậu, "Em đang nghĩ gì thế?"

 

"À em,"

 

"Có phải là cuộc thảo luận về tin đồn của anh từ hai cô bé trên tàu điện ngầm vừa rồi không?"

 

Chung Tư Mộ mỉm cười hỏi mà không đợi Thẩm Du trả lời.

 

"Anh nghe thấy hết rồi à?" Thẩm Du nhìn Chung Tư Mộ, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, sao anh vẫn có thể tỏ ra bình thường như không có gì như vậy?

 

“Anh nghe được thì đã sao?” Chung Tư Mộ thờ ơ mỉm cười, vừa đi vừa nói: "Anh chưa bao giờ nghĩ rằng nhu cầu cá nhân của mình là tội lỗi và anh cũng không cố gắng che giấu nó."

 

"Anh cũng đã nghe qua thái độ của họ rồi. Nếu thật sự bị lộ ra, chắc chắn sẽ ảnh hưởng lớn đến hình ảnh và sự nghiệp của anh." Thẩm Du có chút lo lắng, thấy Chung Tư Mộ có vẻ thờ ơ, liền chạy hai bước đuổi theo anh cau mày nói.

 

“Vậy thì đừng bận tâm đến nó.” Chung Tư Mộ nhún vai.

 

“Anh” Thẩm Du lo lắng không nói nên lời, lo lắng vì sự quan tâm cậu nhất thời của Chung Tư Mộ sẽ khiến anh bị công kích, vì người liên quan căn bản không quan tâm đến chuyện này.

 

"Anh đã trải qua quá nhiều cuộc tấn công vì tin đồn. Anh đã vượt qua nó khi cảm thấy bất lực và tuyệt vọng nhất. Thì tại sao bây giờ anh lại phải quan tâm đến chuyện này?" Chung Tư Mộ quay lại nhìn Thẩm Du ở phía sau đang xách túi của anh cách đó vài bước. Đôi mắt lộ ra trên chiếc khẩu trang dưới ánh đèn đường. Anh mỉm cười, đưa tay sờ trán Thẩm Du: “Nhưng có em lo lắng cho anh, anh cảm thấy rất vui.”

 

Thẩm Du không nói nên lời, mặt vô cớ có chút nóng. May là cậu đang đeo khẩu trang nên không ai thấy sự thay đổi cảm xúc này. Vì Chung Tư Mộ không quan tâm đến những tin đồn đó nên Thẩm Du cũng không nói nhiều. Lúc đầu cậu nghĩ Chung Tư Mộ sẽ không cho phép những tin đồn vu khống xuất hiện, nhưng đột nhiên cậu nghĩ rằng có lẽ Chung Tư Mộ không quan tâm đến những tin đồn như vậy, mới đúng với hình tượng của Chung Tư Mộ trong lòng cậu.

 

Câu nói vừa rồi khiến Thẩm Du có chút xấu hổ, cậu ho nhẹ một tiếng, giả vờ quan sát mọi thứ xung quanh. Lúc này hai người họ đã ra khỏi tàu điện ngầm và rẽ vào một góc cua, hoàn toàn tránh xa đường phố tấp nập, đi trên con đường nhỏ lát đá. Con đường rộng vài mét hai bên là những hàng cây xanh, ánh đèn mờ ảo chiếu qua khe hở có thể thấy bóng dáng mờ ảo của một nhóm biệt thự dành cho gia đình. Nó yên tĩnh và nằm tách biệt với mọi thứ xung quanh. Thật hiếm để có được một nơi ở như vậy ở thành phố Bắc Kinh, nơi đất chật người đông và đắt đỏ.

 

“Anh sống ở đây bao lâu rồi?” Thẩm Du đột nhiên hỏi, muốn đổi chủ đề.

 

"Để anh nhớ lại xem nào. Anh chuyển đến đây hai năm trước." Chung Tư Mộ dẫn Thẩm Du đi vòng qua một ngõ khác. “Đi bộ vài chục mét nữa là đến cổng vào, khu biệt thự dành cho gia đình này có môi trường và an ninh tốt, mỗi gia đình cách biệt nhau, khá nổi tiếng trong giới. Anh định chuyển đi khoảng ba năm trước nên anh đã mua một căn ở đây."

 

"Đúng là người giàu có." Thẩm Du thở dài khi nghe thấy hai từ “mua nhà” khiến Chung Tư Mộ bật cười.

 

"Đi quay phim đi, mấy năm nữa là em cũng có thể mua được." Chung Tư Mộ nói đùa.

 

“Lúc đó em sẽ mua nhà ở bên cạnh nhà anh.” Thẩm Du cũng nói đùa.

 

"Vậy thì em có thể trực tiếp dọn đến sống ở nhà anh, tiết kiệm được một ít tiền để làm những việc khác."

 

"Tại sao em lại sống trong nhà của anh chứ?" Mặt Thẩm Du nóng bừng, cậu ý thức được mình lại bị Chung Tư Mộ đưa vào tròng. Cậu mở miệng phản bác thì thấy Chung Tư Mộ đang cười vui vẻ, cuối cùng cũng lại không nói gì nữa. Cậu lắc đầu và mỉm cười.

 

Khi hai người đi tới chỗ bảo vệ ở cổng vào, Chung Tư Mộ quẹt thẻ rồi dẫn Thẩm Du vào. Những người bảo vệ trong khu này rõ ràng đã được đào tạo bài bản nên không có ai hỏi thêm hay để ý đến việc này. Thẩm Du đi theo Chung Tư Mộ, xuyên qua những con đường nhỏ. Sau vài phút, cuối cùng cậu cũng đến được biệt thự.

 

“Trong nhà không có ai khác ngoài anh. Anh có hai con mèo. Ngoại trừ dì được thuê đến để dọn dẹp hàng tuần và người giúp việc phụ trách việc cho mèo ăn khi anh bận.” Chung Tư Mộ vừa mở cửa sân vừa giới thiệu qua với Thẩm Du.

 

“Anh luôn sống một mình à?” Thẩm Du đi vào trong sân, nơi này hoa cỏ cây cối đều được quy hoạch gọn gàng, nhưng lại không có “hơi người”, trong biệt thự cũng không có ánh đèn.

 

"Anh không ở một mình khi em đến." Chung Tư Mộ không ngừng trêu chọc.

 

“Vậy thì anh nên tiếp tục sống một mình đi.” Thẩm Du trừng mắt tức giận nhìn Chung Tư Mộ, Chung Tư Mộ liếc mắt một cái, ra hiệu anh chỉ là tùy ý nói chuyện mà thôi.

 

"Maruko và Tiểu Ngư hẳn là đã ngủ rồi, chúng ta vào xem đi." Để chứng tỏ mình vô tội, Chung Tư Mộ lôi hai con mèo ra làm lá chắn.

 

“Hai con mèo con liền á?” Thẩm Du sửng sốt nửa giây, lập tức nhớ tới hai con mèo mà Chung Tư Mộ chụp ảnh, trong lòng thực sự bị hấp dẫn.

 

"Chúng không còn là mèo con nữa." Chung Tư Mộ cười, vừa lắc đầu vừa mở cửa. "Tiểu Ngư của em ăn thật sự rất tốt. Nó mới ở đây chưa đầy nửa tháng mà nhìn đã lớn và tròn tròn như một quả bóng vậy."

 

"Anh bảo Tiểu Ngư của em làm sao? Nó ăn tốt lắm à?" Thẩm Du không nói nên lời.

 

“Anh phải nói với em rằng Tiểu Ngư của chúng ta có quá nhiều lông.” Chung Tư Mộ bày tỏ sự bất lực nửa vời của mình.

 

"Anh"

 

“Bọn chúng còn chưa ngủ.” Thẩm Du còn chưa kịp phản bác, Chung Tư Mộ mở cánh cửa phía trước rồi nói. Thẩm Du và Chung Tư Mộ liếc nhìn nhau, liền nhìn thấy hai cái bánh bao đang đùa nhau ở trước cửa.

 

Chung Tư Mộ bước qua hai con mèo đang nằm đùa giỡn nhau. Khi nghe thấy tiếng bật đèn, Maruko và Tiểu Ngư lập tức đứng dậy chạy tới. Thẩm Du kinh ngạc nhìn, sau đó dùng tay đóng cửa lại.

 

"Mối quan hệ giữa anh và chúng thực sự rất tốt." Thẩm Du có chút hâm mộ, có nhà có mèo, cuộc sống thật đáng mơ ước.

 

"Đã nhiều ngày không gặp vì phải đi công tác, anh nhớ các em lắm." Khi Chung Tư Mộ nhìn con mèo, ánh mắt của anh rõ ràng đã dịu dàng hơn. Sau khi bật đèn hành lang lên, anh thấy hai con mèo đang vờn nhau. Anh trực tiếp ngồi xổm trên sàn gỗ và sờ vào phần lông phía sau của Maruko, gãi gãi cằm Tiểu Ngư.

 

"Thật sự là đã lớn lên rất nhiều." Thẩm Du nhìn Tiểu Ngư đang nằm trên sàn với cái bụng nhỏ nhắn, cái bụng trắng nõn đó lớn hơn con mèo nhỏ màu cam trong trí nhớ của cậu rất nhiều. Nên nói thế nào nhỉ, chú mèo màu cam này có sức sinh tồn mạnh mẽ.

 

"Anh cảm thấy mỗi ngày nó đều lớn hơn một chút." Chung Tư Mộ đưa tay bế Tiểu Ngư lên cân vài lần rồi đưa cho Thẩm Du. “Tới xem đi, anh đoán là em sẽ không thể chịu được trong một thời gian nữa mới đến đón nó đâu.”

 

“Meo” Tiểu Ngư kêu lên phản đối, trong nháy mắt khiến Thẩm Du tan chảy trước sự đáng yêu này. Cậu vội bế nó lên, ôm vào lòng, vuốt ve bụng và tai của nó. Tiểu Ngư là một con mèo tính khí nóng nảy, lười biếng kêu meo meo, cũng không có phản kháng, điều này khiến Thẩm Du có khoảng thời gian chơi đùa vui vẻ.

 

“Chúng đã ăn chưa?” Đang chơi đùa đột nhiên Thẩm Du ngẩng đầu hỏi Chung Tư Mộ.

 

"Buổi tối đã có người cho nó ăn rồi, mèo ăn nhiều quá không tốt, sáng mai lại cho nó ăn." Chung Tư Mộ biết Thẩm Du muốn trải nghiệm cảm giác cho mèo ăn, nhưng điều kiện không cho phép, đành phải giải thích với cậu.

 

"Vậy sáng mai hãy cho nó ăn." Cũng may Thẩm Du chỉ muốn vuốt ve mấy chú mèo, không quá hứng thú với chuyện cho mèo ăn. Cậu vuốt ve Tiểu Ngư một lúc, thì thấy Maruko đang đứng dưới chân mình, cậu cũng học Chung Tư Mộ ngồi trên mặt đất mỗi tay vuốt ve một con, cảm nhận được cảm giác có một cục bông trên tay.

 

"Vậy trước tiên em chơi cùng Tiểu Ngư với Maruko đi, bọn họ nói sắp tới rồi, anh đi đón hai cô bé đây." Chung Tư Mộ thấy Thẩm Du và hai người chú mèo chơi đùa vui vẻ, sau đó nhìn điện thoại nói.

 

"Vâng." Thẩm Du đang bận chụp ảnh, mấy giây sau mới phản ứng được thì chợt nhớ ra điều gì đó.

 

"Đợi một chút"

 

"Có chuyện gì thế?" Chung Tư Mộ đang định đi ra ngoài, nghi ngờ quay lại.

 

“Em chợt nhớ ra em gái em, hình như là fan của anh.” Thẩm Du ngập ngừng nói, không biết nên giải thích tình huống này thế nào.



Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
11/12/2023 21:50
52
19/11/2023 00:14
26
09/11/2023 23:54
28
08/11/2023 01:27
28
17/10/2023 23:07
31
15/10/2023 00:20
21
14/10/2023 00:36
23
12/10/2023 23:52
23
07/10/2023 16:41
25
22/08/2023 22:02
42
14/08/2023 22:26
32
18/06/2023 13:32
81

Bình luận

Nội dung liên quan