The Wolf Team

07/10/2023 16:41 25 lượt truy cập

Quý nhân phù trợ Du
Chương 53 - Suy nghĩ

Báo cáo

“Thứ nhất, căn hộ em thuê tương đối xa, diện tích căn hộ cũng không lớn, bây giờ đã muộn thế này, em lại bị ốm, bây giờ có quay về cũng không thể chăm sóc được cho hai đứa nhỏ. Tốt hơn là nhờ Đại Vu đón họ đến nhà anh trước, em cứ uống thuốc xong đi, sau đó anh cũng có thể chăm sóc cho Âm Âm. Thứ hai, nhà anh gần bệnh viện hơn nên có thể nghỉ ngơi ngay." Chung Tư Mộ bắt đầu thuyết phục cậu. Lúc đầu nghe có vẻ như tất cả chỉ là để thuyết phục người khác và không hề có tính toán riêng gì.

 

"Để em hỏi Thẩm Lam xem tụi nhỏ đang làm gì." Thẩm Du suy nghĩ một chút, cũng không tìm được lý do phản bác, đành lấy điện thoại di động ra bấm số của em gái.

 

"Alo, cuối cùng anh cũng chịu liên lạc với em, xong chưa?" Thẩm Lam tựa hồ có chuyện muốn nói với Thẩm Du, nhưng lại sợ quấy rầy công việc của cậu. Đầu tiên, cô bé cẩn thận xác nhận xem anh đã hoàn thành công việc chưa. Thẩm Du nghe được lời này, trong lòng lập tức tràn ngập sự ấm áp cậu vô thức cong môi lên.

 

"Anh xong rồi, em tìm anh có chuyện gì không?" Thẩm Du nhẹ nhàng hỏi.

 

“Là Âm Âm,” Thẩm Lam vừa nói vừa liếc nhìn cô bé đang lặng lẽ chơi bài rút trên ghế sofa bên cạnh, hạ giọng: “Tối qua chúng ta đột nhiên đưa cô bé về đây, nhưng có vẻ chuyện này vẫn còn tiếp diễn. Em cũng không biết phải làm thế nào, người nhà cô bé lo lắng thì phải làm sao. Anh, không phải anh quen biết anh trai cô bé à? Anh đã liên lạc được với anh ấy chưa?"

 

"Anh đã liên lạc với anh trai của Âm Âm rồi, đừng lo lắng." Thẩm Du liếc nhìn Chung Tư Mộ đang im lặng chờ đợi, liền đưa ra quyết định. "Em hãy chăm sóc tốt cho mình và Âm Âm nhá, bây giờ thì đi xếp đồ đi, nhớ mang đồ vệ sinh cá nhân và đồ ngủ, lát nữa sẽ có người qua đón em đến nhà Âm Âm."

 

"Còn anh thì sao?" Thẩm Lam nhất thời không có phản ứng.

 

"Anh sẽ đi cùng anh trai của Âm Âm, có lẽ sẽ đến nơi sớm hơn các em." Thẩm Du ngẩng đầu nhìn Chung Tư Mộ, đối phương lập tức cười hiểu ý, bấm số điện thoại của Đại Vu và biển số xe, rồi đưa cho cậu xem. Thẩm Du lần lượt nói cho Thẩm Lam nội dung trên màn hình điện thoại di động, sau đó cúp điện thoại.

 

“Có lẽ bọn em lại cùng nhau gây rắc rối cho anh rồi.” Thẩm Du cất điện thoại vào túi, nói với Chung Tư Mộ. Dù có vẻ là một lời nhận xét lịch sự nhưng nó không còn tốt như trước nữa.

 

“Chuyện gia đình sao có thể nói là rắc rối được chứ.” Chung Tư Mộ mỉm cười với đôi mắt cong cong.

 

"Hả?" Thẩm Du nghe vậy bỗng nhiên cứng đờ.

 

"Âm Âm là em gái anh." Chung Tư Mộ thản nhiên giải thích, rồi dẫn Thẩm Du đến phòng nghỉ của bệnh viện, tắt đèn và khóa cửa phòng điều trị. Đến lúc Thẩm Du nhận ra mình bị Chung Tư Mộ lợi dụng, thì cậu đã mất đi cơ hội tốt nhất để chống trả nên đành phải bỏ cuộc.

 

Làm xong các thủ tục nội trú ở bệnh viện rồi lập tức xuất viện là điều không dễ, nhưng Chung Tư Mộ là cổ đông lớn của bệnh viện tư nhân này, nên mọi thủ tục đều có thể giải quyết được. Thẩm Du ngồi trong phòng nghỉ lấy nước nóng, rồi uống từng viên thuốc theo chỉ dẫn của bác sĩ. Đợi mấy phút, Chung Tư Mộ đã xử lý xong mọi việc và đi tới.

 

"Anh đã cho người đi đón hai đứa nhỏ rồi, chỗ này cách nhà anh cũng không xa, chỉ khoảng ba trạm dừng. Chúng ta đi tàu điện ngầm về đó nhé."

 

Lúc này Thẩm Du vẫn đang mặc bộ đồ dự tiệc. May mắn thay, đó không phải là một bộ vest lộng lẫy. Đi trên phố cũng không gây sự chú ý, cậu nhìn khẩu trang và mũ trong tay Chung Tư Mộ, trong lòng dâng lên một loại cảm giác háo hức hiếm có. Kể từ khi vô tình lên hot search đó, dường như đã lâu rồi cậu không được rảnh rỗi đi dạo phố như này.

 

"Sao rồi? Cơ thể em vẫn ổn chứ?" Chung Tư Mộ mỉm cười hỏi.

 

“Nghỉ ngơi một lúc thì khỏe hơn nhiều rồi. Đi bộ đến ga tàu điện ngầm không vấn đề gì.” Thẩm Du lấy khẩu trang và mũ đội vào, cởi áo gió ngoài cùng, gấp lại rồi mở camera trước của điện thoại lên để kiểm tra, cảm thấy không có vấn đề gì lớn. Quay lại nhìn Chung Tư Mộ và xác nhận: "Sao nào, anh có thể nhận ra em là ai không?"

 

"Không nhận ra được."Chung Tư Mộ mỉm cười và gật đầu. Anh đưa tay nhẹ nhàng giúp Thẩm Du chỉnh lại những sợi tóc đang che mắt cậu. Anh nhìn cậu đeo khẩu trang và đội mũ, chỉ để lộ ra ánh mắt vui vẻ. Thỉnh thoảng cậu luôn vô tình để lộ ra bản thân có chút trẻ con nhưng lại không hề có chút ý thức nào về việc đó, ngược lại khiến người khác cảm thấy cậu vô cùng dễ thương.

 

Sau khi trang bị đầy đủ vũ khí, Thẩm Du và Chung Tư Mộ rời khỏi cửa bệnh viện. Sau mười giờ tối, đường phố Bắc Kinh chật kín xe cộ nhưng không có quá nhiều người đi bộ. Có lẽ do ở trung tâm thành phố, những người sống ở đây đều là người giàu có hoặc quyền quý. Có đủ loại hình giải trí, nhưng cậu lại không muốn ra ngoài vào ban đêm.

 

Khoảng cách giữa Thẩm Du và Chung Tư Mộ là năm mét, hai người chậm rãi đi theo nhau. Chung Tư Mộ rõ ràng rất quen thuộc với con đường ở khu vực này, anh biết mọi ngóc ngách mà không cần đến định vị hướng dẫn.

 

Trong phòng riêng ở bữa tiệc tối, Thẩm Du bị tái phát bệnh dạ dày do cảm xúc kích động quá mức, thậm chí còn bị ngất đi một lúc. Bây giờ cậu đã thả lỏng cảm xúc hơn, uống nước nóng và thuốc, tình hình của cậu đã thuyên giảm rất nhiều. Cậu bước từng bước trên vỉa hè vắng vẻ, làn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, chợt nhớ đến lời bác sĩ Trương đã nói trước đó.

 

"À đúng rồi, Chung Tư Mộ... Anh đã ở Bắc Kinh bao lâu rồi?" Thẩm Du đột nhiên hỏi khi dừng lại ở ngã tư đèn giao thông.

 

"Hả?" Chung Tư Mộ nghe thấy lời này liền quay đầu lại, đôi mắt anh mờ đi bởi ánh sáng ô tô tới lui trong đêm, nhưng giọng nói qua khẩu trang lại trở nên ôn hòa hơn, "Sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này?"

 

Thẩm Du nhìn quanh. Có rất ít người trên con đường này. Chỉ có một cô gái trẻ cách đó vài mét đang nghịch điện thoại di động và đeo tai nghe.

 

"Chỉ là em nghe Trương tiên sinh nhắc đến một số chuyện trong quá khứ của anh nên có chút tò mò... Xin lỗi anh, nếu anh không muốn nói thì cứ việc quên đi." Thẩm Du trầm giọng, tự trách mình biết quá khứ của Chung Tư Mộ có rất nhiều chuyện không vui, vậy mà vẫn vô cớ hỏi câu này. Không ngờ vừa xong, tay trái của cậu nhanh chóng bị siết chặt.

 

"Thẩm Du, em muốn biết chuyện gì về anh thì không cần phải cảm thấy do dự." Chung Tư Mộ nhẹ nhàng nói. Cô gái cách đó vài mét đột nhiên ngẩng đầu nhìn đèn giao thông, khiến Thẩm Du cứng người. Mặt cậu có chút ấm áp.

 

"Anh đến Bắc Kinh khoảng mười một năm trước." Chung Tư Mộ suy nghĩ một lúc rồi sắp xếp lời nói: “Anh nhớ anh đã nói với em chuyện bố mẹ ly hôn từ khi anh còn rất nhỏ và anh sống với mẹ ở một thành phố khác, cho đến khi anh được nhận vào một trường điện ảnh thì mới đến Bắc Kinh. Nói mới nhớ, em và anh cũng đã gặp nhau ở thành phố đó."

 

"Cảnh Thạch?" Thẩm Du hỏi.

 

"Đúng vậy, mười năm nay nó đã được phát triển thành cái nôi điện ảnh và truyền hình. Khi anh còn nhỏ, nó chỉ là một thị trấn nhỏ có chút cổ kính."

 

"Dì thì sao, dì không đi cùng anh sao?"

 

“Bà ấy đã mất nhiều năm trước rồi, trước khi anh đến Bắc Kinh.”

 

"Ừm-"

 

"Đừng xin lỗi, chuyện đã qua lâu rồi." Chung Tư Mộ ngắt lời Thẩm Du trước. Anh quay đầu lại nhìn Thẩm Du. Đôi mắt lộ ra phía trên chiếc khẩu trang đầy dịu dàng. "Thật ra anh đang nghĩ, có lẽ đây chính là điều mẹ anh mong đợi."

 

"Hả?"

 

"Anh nghĩ nhất định là đêm đó bà ấy nhìn thấy anh buồn rầu lo lắng như vậy, cho nên mới phái em đến ở bên cạnh anh, khiến anh bằng lòng bị em kiềm chế."

 

“Nghe như anh đang trêu em vậy.” Thẩm Du nghe Chung Tư Mộ nói xong trầm mặc một hồi lâu, tức giận.

 

"Em không cần lo lắng cho anh, em chỉ cần ở bên cạnh anh là được." Chung Tư Mộ nghe vậy mỉm cười quay đầu lại: "Đi thôi, hết đèn đỏ rồi."




—------





"Đừng xin lỗi, chuyện đã qua lâu rồi." Chung Tư Mộ* ngắt lời Thẩm Du trước. Anh quay đầu lại nhìn Thẩm Du. Đôi mắt lộ ra phía trên chiếc khẩu trang đầy dịu dàng. "Thật ra anh đang nghĩ, có lẽ đây chính là điều mẹ anh mong đợi."

*noe: jnjhunjnjgbnuhbhjvvghv

 

"Hả?"

 

"Anh nghĩ nhất định là đêm đó bà ấy nhìn thấy anh buồn rầu lo lắng như vậy, cho nên mới phái em đến ở bên cạnh anh, khiến anh bằng lòng bị em kiềm chế."

 

“Nghe như anh đang trêu em vậy.” Thẩm Du nghe Chung Tư Mộ nói xong trầm mặc một hồi lâu, tức giận.

 

"Em không cần lo lắng cho anh, em chỉ cần ở bên cạnh anh là được." Chung Tư Mộ nghe vậy mỉm cười quay đầu lại: "Đi thôi, hết đèn đỏ rồi."

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
11/12/2023 21:50
52
19/11/2023 00:14
26
09/11/2023 23:54
28
08/11/2023 01:27
28
17/10/2023 23:07
31
15/10/2023 00:20
21
14/10/2023 00:36
23
12/10/2023 23:52
23
07/10/2023 16:41
25
22/08/2023 22:02
42
14/08/2023 22:26
32
18/06/2023 13:32
81

Bình luận

Nội dung liên quan