The Wolf Team

29/09/2023 00:05 28 lượt truy cập

Quý nhân phù trợ Du
Chương 52 - Hai cô em gái

Báo cáo

Cả đoạn đường tiếp theo, cả hai đều cảm thấy mệt nên không ai nói gì. Họ chỉ im lặng ngồi khoanh tay.

 

Thẩm Du tựa đầu vào chiếc ghế da thoải mái trên xe, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cậu cảm thấy sau đêm nay. Mặc dù có rất nhiều việc chưa được giải quyết nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy bình yên vô cùng. Cậu cảm thấy sau đêm nay trong lòng có rất nhiều chuyện, tuy không thể giải thích rõ ràng nhưng khi đối mặt vô số tính toán thật giả trong giới giải trí, cậu không còn bối rối như trước nữa.

 

"Chúng ta tới bệnh viện rồi." Chung Tư Mộ nhẹ nhàng lên tiếng, Thẩm Du mở mắt ra, thấy trước mặt là bãi đậu xe ngầm của bệnh viện tư nhân mà cậu mới đến vài ngày trước. Thẩm Du liếc nhìn Chung Tư Mộ, đối phương lại giả vờ ngây thơ vô tội, Thẩm Du đành phải lắc đầu xuống xe.

 

Cho dù Chung Tư Mộ đã thu xếp bao nhiêu chuyện, bây giờ rõ ràng cũng không phải là lúc để thắc mắc, trong tiềm thức của Thẩm Du, cậu không hề cảm thấy chán ghét việc đó chút nào, trái lại cậu có chút tự trách mình, Chung Tư Mộ đã âm thầm làm nhiều việc cho cậu như vậy. Cậu phải làm thế nào mới có thể trả được hết ân huệ này?

 

Đại Vu sau khi đưa cả hai đến gara liền rời đi. Bệnh viện hình như đã nhận được cuộc đặt hẹn trước của Chung Tư Mộ. Vừa bước vào đã có người đưa họ vào thẳng phòng điều trị. Thực ra chính là bác sĩ Trương trực ban hôm kia.

 

Thẩm Du nhìn thấy vị lão nhân này, trong lòng có chút kinh hãi. Cậu lùi lại một lúc. Không ngờ đối phương lại nhìn chằm chằm vào cậu, lập tức lên tiếng: “Cậu mới xuất viện được mấy ngày mà đã quay lại rồi? Tôi đã bảo cậu ở lại bệnh viện thêm vài ngày nữa để dưỡng bệnh đi mà không nghe lời, trời ơi.”

 

Thẩm Du bị một loạt câu hỏi chặn lại, biết mình sai, sờ mũi nhất thời không dám lên tiếng. Cũng may là vị bác sĩ này chưa bao giờ chỉ nhắm vào một người để đả kích cả, giây tiếp theo lại quay đầu nói với Chung Tư Mộ: "Mau di chuyển đi. Ngồi lên ghế đi, các người định đứng ở cửa để khám bệnh à?"

 

Đây là lần đầu tiên Thẩm Du nghe thấy có người nói chuyện với Chung Tư Mộ như vậy. Cậu ngạc nhiên quay đầu lại, nhưng không hề nhìn thấy sự tức giận của Chung Tư Mộ. Ngược lại anh như thói quen đỡ Thẩm Du ngồi xuống, sau đó tự mình kéo ghế, ngồi bên cạnh.

 

“Tay cậu bị sao vậy?” Đừng nhìn vào tuổi tác của bác sĩ Trương, đôi mắt của ông chắc chắn tốt hơn nhiều người trẻ. Chỉ mới nhìn thoáng qua, ông đã thấy miếng gạc trên cổ tay của Chung Tư Mộ bị lộ ra khi kéo ghế.

 

"Tôi vô tình bị chai rượu đâm phải." Chung Tư Mộ trả lời không chút ngượng ngùng.

 

"Các người..." Trương tiên sinh lắc đầu thở dài, "Tôi bận rộn cả ngày ở đây đó, nhìn bề ngoài thì bóng bẩy mà ngay cả sức khỏe của bản thân cũng không đảm bảo được, vậy còn làm được việc gì."

 

"Vết thương bị cắt bằng thủy tinh phải được làm sạch, vết cắt do dụng cụ sắc nhọn phải được xử lý để giảm viêm. Tốt nhất cậu nên xuống lầu kê thuốc và nhờ y tá băng bó đi."

 

Thẩm Du phát hiện ra vị bác sĩ già này chính là một người đàn ông điển hình của câu nói miệng lưỡi sắc bén nhưng trái tim lương thiện. Mặc dù câu nào nói ra từ miệng ông ấy cũng khó nghe hơn nhưng ông ấy lại rất tốt bụng và tinh tế. Sau khi dặn dò vài câu, Chung Tư Mộ liền quay đầu đi xử lý vết thương của bản thân, Thẩm Du cuối cùng cũng buông bỏ sự căng thẳng và lo lắng, phối hợp tiến hành điều trị với bác sĩ mà không tiết lộ bất kì bí mật nào.

 

“Vấn đề dạ dày của cậu trước đây vẫn chưa khỏi, cậu lại không được nghỉ ngơi tốt, nên bị tái phát do tâm trạng thất thường, kèm theo triệu chứng sốt cao. Tối nay cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt trong bệnh viện đi, cậu vẫn nên chú ý đến việc chăm sóc bản thân hơn.” Ông Trương vừa nói vừa điền vào phiếu điều trị.

 

"Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ." Thẩm Du gật đầu liên tục.

 

"Đi xuống lầu lấy thuốc rồi băng lại vết thương ở tay đi." Ông Trương đưa đơn thuốc đã viết cho Chung Tư Mộ. Chung Tư Mộ ngay lập tức cầm nó, ra hiệu cho Thẩm Du đợi ở đây rồi rời đi. Thẩm Du cũng không nói gì.

 

"Haa, tôi đã phải đến đây vào giờ này để khám cho cậu." Ông Trương thở dài, sắp xếp lại bàn làm việc của mình.

 

"Bác tan ca rồi à?" Thẩm Du nhận ra có lẽ ông Trương đã đặc biệt đi làm thêm giờ vì bọn họ, nên có chút xấu hổ.

 

"Không sao, người ta thường nói lương của quân vương là trừ tai nạn, bệnh viện tư vốn dĩ luôn khác với bệnh viện công." Ông Trương nhìn thấy Thẩm Du xấu hổ liền giải thích.

 

"Là sao ạ?" Thẩm Du nhất thời không kịp phản ứng.

 

"Cổ đông chính điều hành bệnh viện này là Chung Tư Mộ. Tôi được cậu ấy thuê sau khi nghỉ việc ở bệnh viện công. Với mức lương gấp mấy lần nên tôi đương nhiên phải làm nhiều việc hơn. Trên đời này kiếm đâu ra được bữa ăn miễn phí chứ." Ông Trương đẩy gọng kính lên sống mũi, nói “Điều này đúng ở mọi tầng lớp xã hội.”

 

"Tôi thấy bác và đạo diễn Chung hình như rất thân nhau phải không?" Thẩm Du có chút tò mò hỏi. Với tính tình của ông ấy, nếu không thân quen thì đương nhiên sẽ không quan tâm như vậy, Chung Tư Mộ cũng không tức giận chút nào trước thái độ của ông ấy.

 

"Cũng không phải đặc biệt thân thiết, khoảng mười năm trước, lúc đó có lẽ cậu ấy mới tới Bắc Kinh, tuổi vẫn còn trẻ, tôi đã gặp cậu ấy mấy lần, khi còn là bệnh nhân cậu ấy cũng không nghe lời tôi. Cậu ấy căn bản không để ý tới sức khỏe của bản thân, một tháng ba mươi ngày thì hai mươi chín ngày vào viện.” Ông Trương nhớ lại nhiều năm trước, liên tục lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên tôi gặp một chàng trai trẻ tuyệt vọng và bướng bỉnh như vậy sau nhiều năm điều trị. Tôi không thể không giúp gì cho cậu ấy dù có áp dụng đủ loại phương pháp điều trị, may là thân thể mà cha mẹ ban cho cũng không tệ lắm."

 

"Sau đó thì sao ạ?" Thẩm Du nhàn nhạt hỏi chuyện về Chung Tư Mộ không nổi tiếng nhiều năm trước, thông qua lời kể của ông Trương, có chút tò mò hỏi thăm.

 

“Sau đó bệnh tình của cậu ấy bắt đầu chuyển biến tốt hơn rồi khỏi bệnh, và rồi cậu ấy đặc biệt biết ơn tôi”. Ông Trương nói rồi mỉm cười, khuôn mặt già nua mang theo sự điềm tĩnh trí tuệ của một người lớn tuổi: “Tiểu Chung dù sao cũng là một người rất đơn giản, có thể nhận ra ai thực sự đối tốt với mình, cậu ấy cũng sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với người đó. Những năm này trôi qua cũng không dễ dàng gì. Tôi biết trong giới của cậu rất nhiều người sợ cậu ấy, thậm chí ghét cậu ấy. Tôi thực sự không biết nhiều về những khúc mắc đó, nhưng tôi chỉ muốn nói, nếu đó là một người thật sự trong lòng không có tham vọng, không có tính toán gì thì có gì phải sợ?”

 

"Bác nói đúng." Thẩm Du gật đầu đồng ý. Càng tiếp xúc với Chung Tư Mộ, cậu càng cảm thấy những đánh giá về anh trong giới giải trí đều cứng nhắc. Tuy nhiên nếu suy nghĩ kĩ lại, những người đánh giá anh theo cách này có lẽ là những người có định kiến với anh.

 

“Nhưng bác nói với tôi tất cả những chuyện này có sao không ạ?” Thẩm Du thở dài có chút tò mò. Vị bác sĩ này nếu là người mà Chung Tư Mộ tin tưởng không thể nào dễ dàng tiết lộ đời tư của bệnh nhân như vậy.

 

“Mặc dù tôi đã lớn tuổi, hiểu biết về người trẻ tuy không nhiều, nhưng cũng không phải là đồ ngốc.” Không ngờ, ông Trương nghe xong lại trực tiếp hừ mũi, sau đó mỉm cười nhìn Thẩm Du, “Hai người các cậu là quan hệ gì, cậu cho rằng tôi thật sự không rõ sao?”

 

"...Chúng tôi...có mối quan hệ gì ạ?" Thẩm Du nhất thời không nói nên lời, cậu không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

 

"Tôi quen Tiểu Chung hơn mười năm rồi, lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy quan tâm đến một người như vậy. Sau chuyến bay đường dài, cậu ấy đã thức đến nửa đêm và gọi đi gọi lại cho tôi để hỏi thăm tình hình của cậu. Tôi không phải là người quá thông minh. Con đường của cậu không dễ đi, nhưng trên đời thực sự không có con đường nào là dễ dàng để đi cả. Đã gặp được nhau, thì hãy cùng nhau cố gắng."

 

Ông Trương nói xong, rồi đứng dậy cởi áo khoác trắng gấp gọn vào tủ trước cửa, Thẩm Du cảm thất rất sửng sốt, vừa vặn thấy Chung Tư Mộ đang mở cửa.



"Sau khi lấy thuốc và làm thủ tục nhập viện thì đi nghỉ ngơi đi. Nếu có thắc mắc gì thì gọi cho tôi bất cứ lúc nào." Ông Trương nhìn thuốc trong tay Chung Tư Mộ và nói rằng không có vấn đề gì.

 

"Tôi biết rồi, tối nay sẽ làm phiền bác rồi."

 

"Không có gì, đây là công việc của tôi mà. Tôi đi trước đây, cậu còn có chuyện muốn nói thì nhớ tắt đèn và khóa cửa lại nhá." Ông Trương mỉm cười rồi đẩy Chung Tư Mộ vào trong. Để lại hai người trong phòng ngơ ngác.

 

"Anh vừa làm thủ tục nhập viện cho em, em uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi." Chung Tư Mộ không hiểu ý tứ của Trương tiên sinh, liền đi tới trước mặt Thẩm Du nói, nhưng lại thấy Thẩm Du tựa hồ có vẻ lơ đãng. 

 

"Có chuyện gì vậy, em đang nghĩ gì thế, sao người nóng quá vậy?" Chung Tư Mộ đưa tay ra và sờ trán Thẩm Du.

 

"Không. Không có gì cả." Thẩm Du cuối cùng cũng phản ứng lại, đảo mắt sang một bên, vội vàng chuyển chủ đề: “À, anh vừa nói gì thế?”

 

"Anh nói tối nay em sẽ ở lại viện, thủ tục đã hoàn tất rồi, còn có gì phải thu xếp nữa không?" Chung Tư Mộ bất lực mỉm cười và nhắc lại. Không biết ông Trương đã nói gì với cậu khiến một người luôn rất điềm tĩnh lại trở thành loại cá vàng nhỏ bỏ chạy ngay khi có gió thổi qua.

 

"Không... Không còn chuyện gì nữa!" Thẩm Du sau khi bị nhắc nhở mới khó chịu vỗ đầu. Cậu đã quên hết chuyện xảy ra tối nay. Cũng may Chung Tư Mộ nhắc tới, nếu không thì phải làm sao đây, "Em gái em còn ở trong nhà, còn có cả em gái anh nữa."

 

"Em gái anh?" Chung Tư Mộ sửng sốt.

 

"Tên là Âm Âm, cô bé là một cô gái khá nhút nhát..." Thẩm Du cẩn thận quan sát sắc mặt của Chung Tư Mộ, "Em biết là mối quan hệ của anh với gia đình không tốt lắm, nhưng tối qua khi em gặp cô bé ở nhà ga, cô bé có khá nhiều vết thương, trời đã tối muộn rồi nhưng sống chết không chịu về nhà nên em đành phải đưa cô bé về nhà rồi nói với anh sau…anh, anh không tức giận chứ hả?"

 

"Không, sao có thể tức giận được?" Chung Tư Mộ cau mày, bất đắc dĩ lắc đầu, “Chuyện của bố anh có chút phức tạp, không ngờ bọn họ lại làm ầm ĩ như vậy, thậm chí còn phớt lờ con gái mình… Anh sẽ tìm cách giải quyết vấn đề của Âm Âm, lần này thực sự cảm ơn em."

 

Chung Tư Mộ nghĩ về những gì Thẩm Du đã nói và cảm thấy sợ hãi trong giây lát. Nếu Âm Âm không tình cờ gặp được Thẩm Du, thì cô bé ngốc nghếch đáng yêu như vậy bỏ nhà đi một mình ở một nơi như ga tàu. Nếu bị bắt cóc, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được. Mặc dù rất coi thường bố mình là Trần Nghị và người mẹ kế Chu Tiên Hà, nhưng những lời oán trách của thế hệ trước cũng không nên tiếp tục đổ lên đầu một bé gái khuyết tật không biết gì cả.

 

“Em đã nói với cô bé rằng khoảng 11 giờ tối em sẽ về để Tiểu Lam khỏi lo lắng, để em ấy đưa Âm Âm đi chơi cho vui và em sẽ liên lạc với anh trai của Âm Âm. Tối nay em phải nhập viện thì họ sẽ thế nào? Hai đứa trẻ ở một mình qua đêm quá nguy hiểm…” Thẩm Du cau mày, nhất thời lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

 

"Như này đi, bây giờ tất cả mọi người đến nhà anh nghỉ ngơi." Chung Tư Mộ nhanh chóng hỏi anh trai Trần Tư Trác trên WeChat rồi cất điện thoại di động và nói.

 

"Hả?"

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
11/12/2023 21:50
52
19/11/2023 00:14
26
09/11/2023 23:54
28
08/11/2023 01:27
28
17/10/2023 23:07
31
15/10/2023 00:20
21
14/10/2023 00:36
23
12/10/2023 23:52
23
07/10/2023 16:41
25
22/08/2023 22:02
42
14/08/2023 22:26
32
18/06/2023 13:32
81

Bình luận

Nội dung liên quan