The Wolf Team

11/09/2023 23:12 31 lượt truy cập

Quý nhân phù trợ Du
Chương 50 - Khoảng cách gần

Báo cáo

"Đến để dạy cho ngươi biết Chung Tư Mộ là ai."

 

Mọi người nghe lời này mà cảm thấy như sét đánh ngang tai. Cánh cửa hộp bị đẩy ra từ bên ngoài, người phụ nữ dáng người thấp bé đang ngồi ở đối diện cửa, nhấm nháp ly rượu kêu lên một tiếng, ly rượu trong tay vô thức chảy xuống cặp đùi nhẵn nhụi, đánh thức khả năng tư duy của nhiều người.

 

Khi nhắc đến Chung Tư Mộ, hầu hết mọi người đều bắt đầu bằng từ thiên tài và kết thúc bằng từ nhân cách, ở giữa là những từ như tư duy cá nhân và tỉ mỉ. Nếu thu hẹp phạm vi đánh giá ở trong ngành giải trí, một số người có thể sẽ đánh giá anh là người sâu sắc khó lường, khó đối phó.

 

Nhưng chưa ai dám công khai đặt câu hỏi, "Chung Tư Mộ là ai?"

 

Anh có thể là một đạo diễn tài ba, một doanh nhân có tư duy, hay một người rất quy tắc... bất kể anh là ai, dù những người này có thừa nhận hay không thì trong tiềm thức của họ, anh không phải là người để họ có thể khiêu khích.

 

Nhưng đã có người hỏi câu đó, chính là bản thân anh.

 

Không khí trong phòng như bị đóng băng lại ngay khi cánh cửa được mở ra, giống như một chiếc hộp đen kín gió đột nhiên bị gió lạnh thổi bay. Nếu lúc này có ai đó chụp lại cảnh này, chắc chắn sẽ thấy rất nhiều biểu cảm thú vị và độc lạ. Giống như cách đây rất lâu, Thẩm Du đưa Thẩm Lam đến bảo tàng nghệ thuật để xem Ukiyo-e xoắn xếp hàng.

 

Dường như những hình ảnh đầy màu sắc trong ký ức dài đằng đẵng thực sự xuất hiện trước mắt của Thẩm Du. Sau cơn căng thẳng tột độ, cái dạ dày chưa lành hẳn cuối cùng cũng phát ra tín hiệu phản kháng. Cảm giác co thắt dồn dập khiến thần kinh rối bời, ý thức ngày càng trở nên yếu ớt. Cả người cậu càng ngày càng nhẹ, thậm chí cậu còn nhớ vị ngọt của soda cam ở bên ngoài phòng trưng bày nghệ thuật.

 

Đột nhiên, cậu cảm giác có một bàn tay đặt sau lưng mình, rất nhẹ, hầu như không dùng lực, nhưng lại khiến Thẩm Du trong nháy mắt tỉnh táo lại.

 

"Đừng căng thẳng, có anh ở đây." Vì có người đã nhẹ nhàng nói như vậy vào tai cậu.

 

Sau đó, cậu nghe thấy tiếng vỡ của chai rượu, kèm theo tiếng la hét của những người phụ nữ cùng với tiếng gầm gừ của người đàn ông. Không gian hỗn loạn, tất cả những người đang khống chế cậu đều biến mất. Chỉ có người từ trên trời rơi xuống này lại một lần nữa ở bên cậu. 

 

Anh đến rồi.

 

Thẩm Du muốn đáp lại một câu như vậy. Nhưng chỉ một giây sau, cậu hoàn toàn mất đi năng lực nhận thức, chỉ mơ hồ cảm thấy có một đôi tay vững vàng đỡ lấy mình, giống như trong giấc mộng quen thuộc đó.

 

...

 

"Tôi hiểu rồi, hôm nay cảm ơn cô rất nhiều."

 

"Vậy thì tôi sẽ nhận lời này."

 

"Tôi sẽ chú ý."

 

"..."

 

Tiếng gọi ngắt quãng giúp ý thức của Thẩm Du quay lại. Cậu lập tức giật mình, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, vội quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện ra mình đang nằm gọn trên một chiếc ghế sô pha, ngọn đèn dịu nhẹ chiếu rọi một bên.

 

"Tỉnh rồi à? Em thấy thế nào rồi, chờ em khỏe lại anh sẽ đưa em đến bệnh viện lại." Ai đó dường như đang ở đây nhưng lại ngồi cách xa một mét. Ngay khi Chung Tư Mộ đặt điện thoại xuống, thấy Thẩm Du đã tỉnh lại, tự nhiên nở một nụ cười.

 

"..." Thẩm Du nhìn anh vài giây, cơ thể liền thả lỏng, câu chậm rãi quay đầu đi, ánh mắt tập trung vào tấm đề can ở góc tường phức tạp, đột nhiên cảm thấy rất hứng thú với cấu trúc xoắn ốc này.

 

"Có chuyện gì vậy?" Chung Tư Mộ cúi xuống gần hơn.

 

Thẩm Du mím môi, cảm thấy kiệt sức và bất lực, lần nữa ngã xuống sô pha. Cậu giơ tay phải lên che mắt, cảm thấy bản thân bất lịch sự nên muốn nói điều gì đó, bất kể là lời xã giao hay cảm ơn. Cậu vội vàng nói điều gì đó để xua tan bầu không khí ngại ngùng này, nhưng một làn sóng chán nản lại dâng lên trong lòng và cơ thể cậu, khiến cậu không muốn nói bất kỳ điều gì.

 

"Vậy anh đoán nhé," cậu nghe thấy Chung Tư Mộ cười lạnh một tiếng, dịu dàng nói: "Em đang rất khó chịu, cảm thấy bản thân đã làm rối tung mọi chuyện lên, có chuyện gì xảy ra cũng phải dựa vào người khác?"

 

Ngón tay Thẩm Du run lên, cậu muốn nói cái gì, nhưng một bàn tay ấm áp đột nhiên giữ bàn tay đang che mặt của cậu, hơi ấm từ lòng bàn tay trong nháy mắt đã làm Thẩm Du quên hết những lời giải thích định nói. 

 

"Nghe anh." Thẩm Du không nhìn thấy Chung Tư Mộ, nhưng vẫn cảm nhận được ánh sáng chiếu lên mặt cậu bị thứ gì đó chặn lại. Giọng nói của đối phương phát ra từ đỉnh đầu của cậu, gần trong tầm tay.

 

"Thẩm Du… Trước khi gặp anh, em đã nghĩ về cuộc sống của mình trong tương lai sẽ như thế nào, hoặc là kế hoạch cuộc đời của em là gì chưa?" Chung Tư Mộ chậm rãi nói, như thể đang kể một câu chuyện ấm áp nào đó trước khi đi ngủ. Giọng nói êm tai, anh cũng không định đợi Thẩm Du trả lời, liền nói tiếp.

 

"Anh đoán em định tiếp tục tham gia diễn xuất, bởi vì anh có thể cảm nhận được em rất yêu thích bản thân khi làm công việc này, em có thể không kiếm được nhiều tài nguyên tốt nhưng với kỹ năng diễn xuất của mình có thể bảo đảm cho em sẽ không thất nghiệp. Cứ đi từng bước theo con đường này, cuối cùng em sẽ là diễn viên của phim truyền hình chiếu mạng và chiếm một vị trí nhất định trong mảng phim truyền hình. Em không thể là một ngôi sao được nhiều người hâm mộ yêu thích, nhưng sẽ là một diễn viên được khán giả công nhận."

 

"Cuối cùng em sẽ kết hôn và có một gia đình hạnh phúc. Mười năm sau, em sẽ dắt tay vợ và con gái đến trường. Khi em gặp một vài người đi bộ trên đường, họ sẽ chỉ trỏ em và thì thầm: "Người vừa đi qua nhìn giống một nhân vật nào đó trong phim truyền hình, nhưng mình lại không nhớ tên của người diễn viên đó..."

 

Theo lời kể của Chung Tư Mộ, hơi thở của Thẩm Du dần dần bình tĩnh lại. Cậu để đối phương che mắt mình và im lặng lắng nghe một câu chuyện tương lai có thể sẽ trở thành hiện thực. Đột nhiên, cậu muốn biết Chung Tư Mộ làm sao có thể nhìn thấu lòng người như vậy, nhưng cậu lại không dám hỏi.

 

"Tuy nhiên, đây là những chuyện không thể xảy ra." Chung Tư Mộ tiếp tục nói sau vài giây im lặng, "Bởi vì em đã gặp anh."

 

“Thẩm Du,” Chung Tư Mộ cười cười, vươn tay còn lại giúp Thẩm Du chỉnh cái gối dưới đầu, “Dù sao thì tối hôm đó anh đã tình cờ gặp được em, cho nên những giả định khác đều không còn tồn tại nữa."

 

"Bá đạo vậy sao?" Cuối cùng Thẩm Du cũng lên tiếng. Cậu đã không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nói chuyện với cảm giác giễu cợt và tự ti. Trong bầu không khí yên tĩnh, cảm giác một loạt sự cố vừa rồi đều đã được giải quyết gần hết.

 

"Bá đạo sao? Chắc là từ sau khi yêu em, anh muốn giữ phong độ của một quý ông, không muốn ép buộc em, nhưng sau này anh mới biết điều đó là không thể." Chung Tư Mộ cúi đầu nhìn Thẩm Du, ánh mắt quét qua trán với mái tóc hơi lộn xộn của cậu và đôi môi hồng nhạt, tự lẩm bẩm: "Anh thừa nhận, anh không phải là người cao thượng và vị tha. Bởi vì anh yêu em, nên anh không thể không mong rằng em có được một nền tảng tốt hơn, anh hy vọng em không bị người khác gây khó dễ, hi vọng em sẽ không bị áp bức, cho nên anh cũng thừa nhận chính mình đã đẩy cuộc sống của em vào con đường mà em chưa bao giờ tưởng tượng đến.”

 

Thẩm Du nghe được lời này rốt cục cũng không thể nằm yên được nữa. Có lẽ là do sự hào phóng và sự chiếm hữu của Chung Tư Mộ trong tình yêu. Cậu chỉ có thể khó chịu kéo tay đối phương ra rồi ngồi dậy trên ghế sô pha, nhưng cậu không thể ngắt lời của Chung Tư Mộ mà tiếp tục nghe anh nói chuyện.

 

"Tuy nhiên, anh cũng phải thừa nhận rằng sau lần đầu tiên anh can thiệp vào cuộc sống của em, mọi việc xảy ra sau đó đều nằm ngoài tầm kiểm soát của anh. Thực tế, em càng ngày càng tiến xa hơn trên con đường này, em sẽ ngày càng gặp phải nhiều chuyện mà em không biết làm thế nào để đối phó với những rắc rối mà em chưa từng gặp phải, nên em đã cẩn thận từng bước một, nhưng không có gì là tuyệt đối cả, vì vậy một khi có sai lầm xảy ra, em sẽ rơi vào trạng thái hoảng loạn và tự trách mình. ...Vì vậy, em có trách anh không?"

 

Thẩm Du ngước mắt lên nhìn Chung Tư Mộ đang ngồi cách mình nửa thước với nụ cười bất đắc dĩ. Trong mắt nhất thời lộ ra vẻ khó tin cùng ngơ ngác, đầu lưỡi như đang bị co giật. Cậu nặng nề mở miệng vài lần trước khi sắp xếp xong lời.

 

"Không, sao lại trách anh chứ." Thẩm Du giơ tay xoa má, cười cười, cúi đầu dùng hành động để che giấu cảm xúc của mình: “Em không khoa trương và không hiểu chuyện như vậy đâu.”

 

"Thẩm—"

 

“Có đôi khi em cảm thấy thật sự tò mò không biết môi trường sống như thế nào mà có thể tạo ra một người hầu như không có khuyết điểm như anh,” Thẩm Du hiếm khi bắt đầu câu chuyện chậm rãi nói từng câu một, sau đó liền chuyển chủ đề như vậy. Dường như đang tự hỏi bản thân để chứng minh điều gì đó.

 

"Thật ra không phải vì những lời mà anh nói... Em không sợ việc anh đùa giỡn... Em đã sớm ngưỡng mộ anh từ lâu rồi." Lời vừa nói ra, Thẩm Du đột nhiên cúi đầu tự giễu. Như có một tảng đá lớn trong lòng, tất cả những lời tiếp theo đều được cậu nói ra.

 

"Em thực sự ngưỡng mộ một vị đạo diễn tên là Chung Tư Mộ. Từ những ngày còn đi học, từ khi lớp điện ảnh đầu tiên bắt đầu. Em đã xem đi xem lại tất cả các tác phẩm của anh, các cuộc phỏng vấn và các bài tiểu luận ngắn của anh. Thậm chí cả những cuộc tư vấn đánh giá anh. Trong tâm trí của em, anh là một huyền thoại, một chuẩn mực, và cũng là một sự tồn tại mà em không bao giờ có thể chạm tới trong đời mình - chẳng phải thần tượng nào cũng như vậy sao?"

 

Chung Tư Mộ nhìn chằm chằm nơi phát ra âm thanh trước mắt, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Anh chưa từng nghĩ tới việc Thẩm Du sẽ nghĩ như vậy, sẽ nói ra những lời như này. Anh luôn cho rằng việc mình theo đuổi Thẩm Du giống như chày sắt mài kim, không ngờ chiếc chày này đột nhiên xoay tròn trên đá với tốc độ cao. Xem ra anh không cần phải tự mài nữa, chày sắt cũng không có cự tuyệt được cây kim trong lòng. Chung Tư Mộ không biết lần cuối cùng mình đã kích động như này là khi nào. Những ngón tay tùy ý đặt trên đùi anh thậm chí còn khẽ run lên. Chưa từng ai có thể thực sự kiểm soát được tình cảm của bản thân, nhưng anh vẫn không ngắt lời Thẩm Du để hỏi điều gì đó. Vì anh hiểu rằng có lẽ những gì Thẩm Du nói sau đó chính là kết quả cuối cùng dành cho anh.

 

"Thật thất bại. Một ngày nọ, khi anh xuất hiện trước mặt em với tư cách là Chung Tư Mộ, em đã không nhận ra anh, thậm chí còn lên hot search tìm kiếm. Thì ra đây là người mà mình ngưỡng mộ. Đó chỉ là hình ảnh công khai của anh ấy mà thôi. Em đã không nghĩ về điều đó, nhưng sau đó em đã biết có một Chung Tư Mộ khác với những gì mà em từng biết, giàu có và đẳng cấp hơn.”

 

Lúc này, Thẩm Du cười nhẹ một cái. Cậu hít một hơi thật sâu, ép mình ngước mắt lên nhìn thẳng vào Chung Tư Mộ, “Cho nên em phải thừa nhận rằng em rất vui khi được quen biết và trở thành bạn bè với anh. Trong sâu thẳm trái tim mình, em đã có một số yêu cầu và tham vọng bí mật, bởi vì em hy vọng được đứng cùng một thế giới với anh và trở thành một người bạn thực sự của đạo diễn Chung Tư Mộ. Cho nên không phải anh đẩy cuộc sống của em sang một con đường khác. Mà là sau khi gặp anh, tự em tình nguyện đi con đường này."

 

Thẩm Du nói đến đây, liền dừng lại. Cậu lại cụp mắt xuống, đầu óc choáng váng khiến cậu hưng phấn phản bác lại sau khi nghe Chung Tư Mộ nói "Em sẽ trách anh chứ?" Tư Mộ biết mình còn lời chưa nói nhưng đã bị lý do duy nhất kéo lại.

 

"Vậy bây giờ, em có sẵn sàng đi con đường này và đứng cạnh Chung Tư Mộ, một người thực sự chứ không phải là truyền thuyết chứ đừng nói đến tiêu chuẩn không?" Chung Tư Mộ tiến lại gần, nghiêng người về phía trước và nửa quỳ trên thành ghế sô pha. Chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy rõ ràng khuôn mặt đang cúi xuống của Thẩm Du, thanh âm cùng vẻ mặt bất giác mang theo một cảm giác cực kỳ nghiêm túc và trang trọng.

 

Thẩm Du cũng đang nhìn anh, có thể là đang tỉnh táo, cũng có thể là đang mê man, có lẽ là cậu đã mang tâm trí rời khỏi cơ thể và chạy trốn. Ánh đèn vàng ấm áp vẫn lan tỏa trong góc, không có kim giờ hay kim giây nhắc nhở cậu. Một lúc lâu sau, Thẩm Du giơ tay đẩy trán Chung Tư Mộ.

 

"Em cũng không biết," cậu bất đắc dĩ cười cười, "Tại sao anh lại thích em, em phải trả lời anh như thế nào?"

 

"Vậy anh sẽ chờ đến lúc em suy nghĩ kỹ càng." Chung Tư Mộ cũng mỉm cười. Anh đo thử nhiệt độ trên trán Thẩm Du, rồi đứng lên, đem chủ đề câu chuyện vừa rồi chuyển về giới hạn bình thường.

 

"Em phát sốt rồi, anh đưa em đến bệnh viện. Còn về phía An Vy, anh đã nói với cô ấy là không cần lo lắng, em đột nhiên ngất đi, không đi xa được, chúng ta vẫn đang ở trong phòng tiệc, về chuyện tiệc rượu, em không cần phải lo lắng. Hãy nghỉ ngơi thật tốt là được."

 

Thẩm Du đã nhìn thấy rất nhiều cách xử lý vô lý của Chung Tư Mộ. Việc thay đổi chủ đề đã làm giảm bớt áp lực cho cậu. Lúc này cậu ngay lập tức bỏ lại sau lưng tất cả những suy nghĩ kỳ lạ. Cậu dựa vào sự giúp đỡ của Chung Tư Mộ. Chống tay đứng dậy, cậu chợt phát hiện một thứ mà trước đó cậu đã không nhận ra.

 

"Tay anh bị làm sao vậy?" Thẩm Du theo bản năng nắm lấy cổ tay Chung Tư Mộ, nhìn miếng gạc trắng hình như được quấn tận hai lần, cau mày hỏi.

 

"Vừa rồi anh không nhịn được nên đã đánh nhau với tên quản lý Vương kia, lúc nãy sơ ý quệt vào cái chai vỡ kia nên bị đứt tay." Chung Tư Mộ thản nhiên nói, dường như anh rất thích vẻ mặt lo lắng của Thẩm Du, liền mỉm cười nhìn cậu.

 

"Anh bị điên à? Đang yên đang lành tự nhiên đánh nhau làm gì. Lỡ như vô tình cắt phải động mạch trên cổ tay thì sao?" Thẩm Du không chú ý đến những biểu hiện của Chung Tư Mộ. Cậu kéo cổ tay anh giơ ra trước mặt, kiểm tra trên dưới vài lần, sau khi thấy không có gì nghiêm trọng liền thả ra.

 

"Yên tâm đi, em chỉ cần nhìn vào sự khác biệt về ngoại hình giữa anh và ông Vương - cho dù có thất bại như thế nào, thì người đó cũng không thể là anh." Chung Tư Mộ xoa cánh tay của mình để cho cậu biết rằng anh không sao.

 

"Anh nói mình không phải người thua cuộc, vậy tại sao cổ tay lại bị thương?" Thẩm Du tức giận nhìn chằm chằm Chung Tư Mộ, đột nhiên cậu cảm thấy hành động vừa rồi của mình hình như hơi vượt quá giới hạn, liền quay đầu không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, nhưng Chung Tư Mộ vẫn tiếp tục.

 

"Anh không thể nhịn được, tính khí của anh nóng nảy như vậy đấy. Anh không phải là huyền thoại hay tiêu chuẩn gì cả. Đây là thói quen xấu của một người bình thường thôi mà." Chung Tư Mộ không khỏi cười thầm khi nói điều đó: "Anh không thích cảm giác bị người khác tính toán, lại càng không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương người mình quan tâm, anh không thể nuốt trôi được cục tức này. Anh chỉ mới tìm hiểu được một chút về những gì đã xảy ra - nếu Bạch Trúc Chánh dám giở trò trước mặt anh, anh sẽ ném điện thoại vào mặt cậu ta rồi chửi một trận ra trò."

 

"Vậy ý của anh là anh đang khuyến khích em học hỏi việc này từ anh à?" Thẩm Du lắc đầu cười, trong lòng có chút thấp thỏm. Trước đó Bạch Trúc Chánh đã lén lút giở trò, ngoại trừ sự tức giận, trong lòng cậu vẫn có sự tự trách. Tại sao cậu lại dễ dàng rơi vào bẫy của đối phương như vậy? Rõ ràng là có nhiều sự lựa chọn khác vào thời điểm đó...

 

"Không, tính khí anh không tốt là đủ rồi." Chung Tư Mộ giơ tay vỗ nhẹ vào vai Thẩm Du, biểu thị rằng anh không thoải mái và có thể tự đi được. "Sự lo lắng và quan tâm chính là điểm mạnh của em. Ý anh là chúng ta khá bù trừ cho nhau, em có nghĩ vậy không?"

 

"...Mẹ kiếp." Thẩm Du thì thào một tiếng, đẩy cánh tay bị thương của Chung Tư Mộ xuống, một mình đi về phía cửa, “Anh bị thương thì có thể đừng giả bộ hung hăng được không?”

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
11/12/2023 21:50
52
19/11/2023 00:14
26
09/11/2023 23:54
28
08/11/2023 01:27
28
17/10/2023 23:07
31
15/10/2023 00:20
21
14/10/2023 00:36
23
12/10/2023 23:52
23
07/10/2023 16:41
25
22/08/2023 22:02
42
14/08/2023 22:26
32
18/06/2023 13:32
81

Bình luận

Nội dung liên quan