The Wolf Team

23/08/2023 23:39 53 lượt truy cập

Quý nhân phù trợ Du
Chương 49 - Anh hùng cứu mỹ nhân

Báo cáo

Thẩm Du và An Vy không khỏi cau mày khi nghe thấy chuyện này. Kiểu đụng hàng như này có thể rất phổ biến trong cuộc sống, nhưng đối với những người nổi tiếng đây thực sự là một việc lớn. Từ lời chế giễu "Đụng hàng không đáng sợ, ai xấu mới cảm thấy xấu hổ", có thể thấy rằng đụng hàng nhất định sẽ có sự so sánh, mối quan hệ không tốt giữa Thẩm Du và Bạch Chúc Chánh càng dễ gây ra những đồn đoán ác ý.

 

"Anh Du, thứ tự của Bạch Trúc Chánh là ở trước anh." An Vy thì thầm với Thẩm Du, trong giọng nói có sự bối rối. Thứ tự xuất hiện chỉ sau một vài người, giới truyền thông chắc chắn có thể nhận ra sự tương đồng trong trang phục của họ, Bạch Trúc Chánh xuất hiện trước sẽ là người có lợi thế hơn.

 

Liêu Khoa Nhất nhìn Thẩm Du và An Vy tiến thoái lưỡng nan, hài lòng cười cười, sau khi đã đạt được mục đích liền vẫy tay chào tạm biệt, đóng vai một đàn em quan tâm nói "Vậy anh Du, em đi trước, anh nhớ đừng có vào muộn đấy."

 

"Anh Du, phải làm sao bây giờ?"

 

An Vy và Thẩm Du tạm thời tránh việc đứng thảo luận trong hành lang nhỏ gần phòng nghỉ Kim Khả.

 

"Sự kiện cũng sắp bắt đầu rồi, chỉ là áo thôi, bây giờ còn đổi được sao?" Thẩm Du cau mày. Chắc Chắn Liêu Khoa Nhất không nói dối. Cậu không ngờ rằng mình với Bạch Trúc Chánh có thể đụng hàng. Sự kiện sắp bắt đầu rồi, việc thay mới trang phục là điều không thể.

 

"Nhẽ ra em phải đi nghe ngóng tình hình trước." An Vy có chút tự trách mình. Cô biết rằng Bạch Trúc Chánh với Thẩm Du có quan hệ không tốt. Nếu lần đụng hàng này bị lợi dụng làm cơ hội để "bạo nhiệt" thì đối với sự phát triển sau này của Thẩm Du sẽ có chút ảnh hưởng. 

 

“Em không phải là Tôn Ngộ Không, làm sao có thể biết trước được mọi chuyện.” Thẩm Du nghe xong lời này, liền cười an ủi An Vy “Ừm, cũng chỉ là một bộ trang phục mà thôi, không nghiêm trọng như em tưởng tượng đâu.”

 

"Có chuyện gì mà không nghiêm trọng như vậy đâu?" Họ đang nói chuyện thì cánh cửa của một phòng nghỉ cách đó vài mét đột nhiên mở ra, Kim Khả bỏ những quả anh đào cuối cùng vào miệng rồi bước ra ngoài.

 

"Kim Khả lão sư, chị vẫn chưa đi à?" Thẩm Du có chút kinh ngạc.

 

"Không cần gọi tôi là lão sư đâu, thứ tự của tôi ở tận cuối cùng nên cũng không vội." Kim Khả cười nhạt một tiếng, tiếp tục hỏi: "Vừa rồi cậu đang nói chuyện gì vậy?"

 

“Em vô tình xảy ra va chạm với một nghệ sĩ ở công ty cũ.” Thẩm Du nhẹ giọng kể lại chuyện này, “Chắc không có vấn đề gì đâu, bộ vest này cũng không phải chỉ sản xuất một bộ duy nhất, em định cứ mặc rồi đi vào như bình thường thôi.”

 

"Cậu suy nghĩ đơn thuần thật đấy." Lần này đến lượt Kim Khả không nói nên lời. Mặc dù cô không tham gia nhiều hoạt động hay sự kiện trong làng giải trí, nhưng cô vẫn ý thức được tầm quan trọng của những trường hợp ngoài ý muốn. Sự cạnh tranh giữa các ngôi sao giống như một trận chiến không có khói súng, và chuyện đụng hàng này chắc chắn là một vũ khí hạng nặng có thể làm thay đổi cục diện trận chiến ngay lập tức.

 

"Bỏ đi, đụng mỗi cái áo cũng không phải việc gì lớn, việc này cứ để tôi giúp cậu."

 

Tại hội trường quy mô lớn được trang trí hiện đại và trang nhã ở trung tâm Bắc Kinh, sự kiện từ thiện sắp được tổ chức. Tấm thảm đỏ dài hàng chục mét trải khắp trung tâm nơi diễn ra sự kiện. Bảng chữ ký lớn được đặt ở trung tâm, tất cả đã sẵn sàng. Các phương tiện truyền thông đang cầm máy ảnh và máy quay, tập trung vào hội trường và không muốn bỏ lỡ mọi khoảnh khắc nào sắp diễn ra. Chỉ cần có thể khai thác một chút tin tức, thì việc tăng lương của họ trong tháng này sẽ là chuyện thường tình.

 

Ngay sau đó, người dẫn chương trình mặc váy từ một bên cánh gà xuất hiện và tiến vào địa điểm để giới thiệu ban tổ chức, các nhà tài trợ, mục đích và thông tin chi tiết về dự án từ thiện. Kỹ năng của người dẫn chương trình rất chuyên nghiệp, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, những thông tin nhàm chán cũng có thể đọc được một cách sinh động. Thật đáng tiếc nhưng những điều này không phải là tâm điểm chú ý của giới truyền thông. Mục đích chuyến đi lần này của bọn họ chỉ có một, chính là các ngôi sao được mời đến tham gia sự kiện. Các nhà tài trợ tổ chức sự kiện chủ yếu là để đạt được danh tiếng, các ngôi sao thì có thể tạo dựng được một hình ảnh tốt trước công chúng và các phương tiện truyền thông, quảng bá cho bản thân, tạo được lưu lượng truy cập. Cả ba cùng có lợi, mặc dù mỗi bên đều có mục đích riêng, nhưng lại rất hòa hợp.

 

Cuối cùng, khi người dẫn chương trình đọc xong bản thảo và tuyên bố rằng đã đến lúc "Các khách mời của sự kiện xuất hiện”, rất nhiều phương tiện truyền thông sau khi chờ đợi trong một thời gian dài cuối cùng cũng lấy lại tinh thần. Âm nhạc vang lên, người đầu tiên xuất hiện là một tiểu hoa đán đã nổi tiếng nhiều năm. Con đường của cô luôn rất vững chắc. Cho dù đã rút khỏi giới giải trí và chuyển ngành, thì sự nghiệp quảng cáo hay kinh doanh, cô đều rất xuất sắc. Với tư cách là Nữ hoàng phát triển, cô ấy là người đầu tiên xuất hiện tại sự kiện này, mọi người đương nhiên không có ý kiến phản đối. Các phương tiện truyền thông bắt đầu bấm chụp liên tục từ khi vị tiểu hoa đán bước lên thảm đỏ cho đến khi cô ấy bước đến bảng chữ ký và để lại chữ ký của mình. Sau khi giao lưu với người dẫn chương trình, cô ấy bày tỏ ngắn gọn sự quan tâm và tình yêu của mình đối với hoạt động từ thiện, rồi biến mất ở cuối thảm đỏ. Các phương tiện truyền thông đều tranh thủ chụp đủ ảnh trước rồi về nghĩ bản thảo sau.

 

Những người được mời đến bữa tiệc từ thiện này đều là những người nổi tiếng và có sức ảnh hưởng lớn. Khi họ lần lượt bước lên thảm đỏ, tiến đến vị trí đã được sắp xếp để phỏng vấn, đó chắc chắn là một bữa tiệc dành cho giới truyền thông. Nửa giờ sau, sau khi hơn hai chục người nổi tiếng đã đi thảm đỏ, Bạch Trúc Chánh đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, xuất hiện trên sân khấu.

 

Cậu ta chỉnh lại cổ áo và sải bước trên thảm đỏ. Vẻ mặt nghiêm túc, cánh tay và đôi chân dài của cậu đung đưa nhịp nhàng đầy nam tính, trông nghiêm túc hơn lúc chụp ảnh cho tạp chí, nhưng lại rất đẹp trai. Bạch Trúc Chánh đã ở lăn lộn trong giới sáu đến bảy năm, sự nổi tiếng của cậu đã đạt đến đỉnh cao. Mặc dù không có tác phẩm đại bạo nào, nhưng cậu vẫn có thể giành nhiệt nhờ số lượng tác phẩm đã góp mặt. Khi cậu bước lên thảm đỏ, âm thanh máy ảnh xung quanh khiến cậu cảm thấy hài lòng. 

 

Mặc dù cậu và Liêu Khoa Nhất có mâu thuẫn, nhưng vẫn khá hơn là với Thẩm Du. Bạch Trúc Chánh nghĩ đến những lời nói đầy khinh bỉ của Liêu Khoa Nhất đã nói trước đó với Thẩm Du, không nhịn được mà cười thầm trong lòng. Cậu đã lo lắng rằng mình không có cơ hội để trấn áp Thẩm Du. Nếu dám đấu với cậu, cậu nhất định phải chuẩn bị thật kỹ để chiếm thế thượng phong. Bạch Trúc Chánh đã đi dự thảm đỏ vô số lần, tự tin rằng màn trình diễn của mình tốt hơn Thẩm Du, người mới nổi gần đây. Một số người không phải là cứ có tài nguyên trong tay là có thể đứng trên sân khấu lớn.

 

Sau khi ký tên và giao lưu với người dẫn chương trình, Bạch Trúc Chánh bước ra khỏi thảm đỏ, nhưng không đi vào sân. Cậu yên lặng đứng ở một bên cửa ra vào hội trường để tận mắt nhìn thấy sự lúng túng của Thẩm Du khi đụng hàng với mình. Một nghệ sĩ đến, hai, ba… Bạch Trúc Chánh cau mày chờ đợi. Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Theo thứ tự trong danh sách, lẽ ra Thẩm Du phải xuất hiện từ lâu rồi chứ. Cậu không tìm thấy ai để có thể hỏi chi tiết về thứ tự trong danh sách. Nhưng cậu cũng không muốn rời đi, đợi cho đến khi người cuối cùng trong danh sách xuất hiện, Thẩm Du vẫn chưa xuất hiện.

 

Làm sao có thể như thế được? Tại sao Thẩm Du lại đột nhiên biến mất? Chẳng lẽ cậu ta biết chuyện đụng hàng không hề đơn giản nên liền rời đi không? Bạch Trúc Chánh bực tức. Đột nhiên, cậu nhận ra có điều gì đó không ổn, mặc dù người cuối cùng trong danh sách đã bước vào thảm đỏ. Nhưng người dẫn chương trình vẫn chưa lên tiếng, thậm chí ngay cả tiếng chụp ảnh của giới truyền thông trong hội trường cũng không hề dừng lại mà ngày càng dày đặc, còn kèm theo cả những tiếng reo hò trầm thấp.

 

Bạch Trúc Chánh ngẩng đầu nhìn phía bên kia thảm đỏ, liền thấy hai người đang khoác tay nhau bước lên thảm đỏ. Cô gái bên trái mặc một chiếc váy dài lệch vai bằng lụa màu xanh nhạt, mái tóc đen buông xõa dài đến eo, nét mặt dịu dàng điềm tĩnh. Người đàn ông bên phải mặc một bộ trang phục có phần giống cậu, cũng nở nụ cười điềm tĩnh tự tin, khoanh tay để cô gái bên cạnh khoác tay mình, chậm rãi cùng cô sải bước. Chiều cao của hai người chênh lệch một cái đầu nhưng lại vô cùng ăn ý khi sánh bước bên nhau. Âm thanh của các máy ảnh và những lời cảm thán không ngừng vang lên xung quanh tạo nên một khung cảnh hoàn hảo.

 

Nữ diễn viên Kim Khả, người hầu như không bao giờ xuất hiện trừ các buổi họp báo phim của chính mình, một năm hiếm khi gặp được vài lần, lại đột ngột xuất hiện tại địa điểm tổ chức sự kiện. Các phương tiện truyền thông cảm thấy không thể tin nổi, điên cuồng chụp ảnh. Thì thầm bàn tán trong sự hoài nghi khi chụp ảnh. Thẩm Du đang đi bên cạnh Kim Khả, ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Mọi người suy đoán về lý do Kim Khả đột ngột xuất hiện, mối quan hệ giữa cô và Thẩm Du.

 

Cuối cùng, sau khi Thẩm Du và Kim Khả ký xong tên của mình trên bảng chữ ký, giới truyền thông đều háo hức muốn đặt câu hỏi. Người dẫn chương trình phải chọn ngẫu nhiên một vài câu hỏi.

 

"Xin chào, Kim Khả. Đầu tiên, tôi rất vui khi được gặp cô ở đây hôm nay. Như mọi người đều biết, cô nổi tiếng là người ít nói và ít tham gia các hoạt động. Thay mặt những người làm truyền thông khác có mặt tại đây, hôm nay tôi muốn hỏi tại sao cô đột nhiên lại xuất hiện vậy?" Một nữ phóng viên tầm ba mươi tuổi đeo kính hỏi.

 

Kim Khả cầm micro suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng cười nói: "Cảm ơn sự quan tâm của mọi người dành cho tôi. Trước đây tôi rất ít tham gia các hoạt động vì muốn tập trung định hình vai diễn, mặt khác, tôi cảm thấy mình không giỏi trong việc giao tiếp với nhiều người. Nhưng sự kiện từ thiện này thì khác. Nếu tôi có thể dùng chút sức lực ít ỏi của mình để giúp đỡ trẻ em ở những vùng nghèo khó thì những lý do khác chẳng là gì cả. Đó là lý do tại sao tôi do dự sau khi nhận được lời mời hết lần này đến lần khác."

 

Câu trả lời của Kim Khả rất rành mạch, rõ ràng làm nữ phóng viên đành phải chấp nhận câu trả lời này, một phóng viên khác liền tiến lên hỏi.

 

“Chào Kim Khả lão sư, tôi muốn hỏi vì sao cô lại chọn đi thảm đỏ với anh Thẩm Du?” Câu hỏi này rõ ràng là thắc mắc và sự tò mò của các phương tiện truyền thông đang có mặt.

 

“Như mọi người đều biết, Thẩm Du và tôi sắp hợp tác cùng nhau trong tác phẩm mới của đạo diễn Chung Tư Mộ. Các diễn viên làm cùng đoàn thì nên giao lưu với nhau nhiều hơn. Tôi không muốn đi thảm đỏ một mình. Lúc nãy tôi mới biết cậu ấy cũng tham gia sự kiện, nên tôi đã mời cậu ấy đi cùng mình." Kim Khả cười liếc nhìn Thẩm Du và nói với vẻ như mối quan hệ giữa họ thực sự rất tốt.

 

"Vậy cô Kim Khả, cô có nhận xét gì về đối tác của mình không?" ai đó nói.

 

"Tôi nghĩ cậu ấy là một diễn viên chuyên nghiệp và nhanh nhẹn. Cậu ấy là một bông hoa nở muộn và tôi rất mong chờ lần hợp tác với cậu ấy trong tương lai."

 

Bạch Trúc Chánh nhìn Thẩm Du bị mọi người vây quanh cách đó hơn mười mét, tức giận đập mạnh vào khung cửa, sau đó cảm thấy mu bàn tay đau nhói, nghiến răng nghiến lợi xoay người đi vào trong. Tại sao Thẩm Du có thể được so sánh với cậu, thậm chí còn lấn át ánh đèn sân khấu của cậu. Nếu không phải vì cảm thấy thương hại cậu ta nên nói giúp vài câu thì liệu Thẩm Du có thể bình an vô sự ở trong giới giải trí cho đến hôm nay không? Bạch Trúc Chánh nghĩ đến sự việc sáu bảy năm trước mà tức giận nghiến răng, nhưng cuối cùng vẫn không hạ được quyết tâm. Nếu để lộ, bản thân sẽ bị tổn thất không đáng có.

 

Khi tất cả các ngôi sao kết thúc màn trình diễn trên thảm đỏ và trả lời phỏng vấn xong thì đã hơn bốn giờ chiều. Dưới sự chủ trì của người dẫn chương trình, trưởng dự án đã ra sân để công bố những thành tựu và mục tiêu đã đạt trong quá khứ. Các tình nguyện viên chia sẻ kinh nghiệm của bản thân, đại diện những người thụ hưởng lên cảm ơn và kể chuyện, lúc đó đã gần bảy giờ tối. Sau khi đại diện của các doanh nhân lớn giàu có không thể chờ đợi lâu đã lên sân khấu nói về lý tưởng theo đuổi của ông chủ họ và số tiền sẵn sàng quyên góp, các hoạt động ngoài trời cuối cùng cũng kết thúc. Các phương tiện truyền thông rời đi, có lẽ mục đích thực sự của sự kiện này trong suy nghĩ của một số người đã bắt đầu.

 

Sân trong và sân ngoài của hội quán được ngăn cách bằng bức tường chắn lớn, không gian bên trong rộng hơn. Trong sảnh tầng một, rải rác những chiếc ghế sô pha nhỏ, những chiếc bàn dài trải khăn màu trắng bày đầy thức ăn và món tráng miệng, những người phục vụ mặc vest đẹp trai vừa đi vừa đẩy xe rượu. Ở tầng hai và các tầng cao hơn là một số phòng khép kín, mà Thẩm Du không cảm thấy hứng thú.

 

Đương nhiên ở những nơi như vậy, những người trợ lý như An Vy không được tự tiện ra vào. Ngoài hàng chục minh tinh đình đám dự thảm đỏ, ban tổ chức còn mời nhiều minh tinh đình đám khác đến dự tiệc tối. Tiếng ly va chạm, tiếng cười nói trò chuyện lấp đầy cả không gian được chiếu sáng bởi chiếc đèn chùm vàng ấm áp.

 

Thẩm Du không muốn giao lưu với bất kỳ ai. Sau khi vào trong, cậu với Kim Khả cầm theo một số món tráng miệng ngồi vào một góc. Bởi vì tính tình Kim Khả có vẻ ôn hòa, lại không thích giao lưu với mọi người, ai cũng biết điều đó nên cũng không có ai đến quấy rầy mà đều thuận theo ý của hai người.

 

"Nếu không thích mấy hoạt động kiểu này, sao chị còn đến đây?" Thẩm Du nhìn Kim Khả đang nhàn rỗi ngồi trên sô pha hỏi. Cậu không thể từ chối chuyện này, nhưng rõ ràng Kim Khả không gặp vấn đề này.

 

"Để làm từ thiện." Kim Khả nghe vậy cười cười, thấy Thẩm Du không hiểu liền giải thích: “Lần đầu tiên tôi tham gia diễn xuất là góp mặt trong tác phẩm Thanh Mai, năm đó tôi mới mười hai tuổi, để có thể diễn xuất sinh động, tôi đã tham gia hoạt động từ thiện ở một vùng xa xôi của Tây Bắc. Tại một thị trấn miền núi nhỏ ở Trung Quốc, tôi đã trải qua ba tháng ở một khu vực thực sự rất nghèo đói. Tôi vẫn nhớ rất rõ mọi chuyện. Mặc dù hầu hết những người tham dự bữa tiệc từ thiện vào buổi tối kiểu này đều có các mục đích khác, miễn là số tiền quyên góp được thực sự dành cho những đứa trẻ đó, tôi cảm thấy rằng mình nên đến và làm phần việc của mình."

 

"Thanh Mai quả thực là một kiệt tác, em thực sự không thể đoán trước phần cuối, lần đầu tiên xem, em đã rất kinh ngạc." Nói đến chủ đề liên quan đến bộ phim Thanh Mai, Thẩm Du bất giác cong môi.

 

"Không chỉ là có cậu đâu, khi đọc kịch bản tôi cũng không nghĩ tới cái kết lại như vậy." Kim Khả cười híp mắt, cố tình hạ giọng. “Nói thật tại thời điểm đó, tôi luôn cảm thấy rằng viết ra được những tình tiết như vậy thực sự rất đỉnh. Đầu óc của ai đó chắc chắn không bình thường."

 

"." Thẩm Du không nói nên lời.

 

"Đùa thôi, nhưng tình tiết Chung Tư Mộ đưa vào tác phẩm thực sự rất đặc biệt. Tôi đã xem qua kịch bản của tác phẩm lần này. Mặc dù chúng ta đã cố gắng tiến gần hơn đến phim thương mại, nhưng kết cục vẫn là đại ngược." Kim Khả thở dài lắc đầu. Cô và Chung Tư Mộ quen biết nhau nhiều năm, vì vậy họ thực sự có tư cách để đánh giá đối phương như này.

 

Khi màn đêm buông xuống, bầu không khí trong sảnh tầng một lại nóng lên. Tiếng cười nói rôm rả và mùi rượu ngày càng nồng càng kích thích thần kinh của người ta. Kim Khả khó chịu sụt sịt một cái, đề nghị với Thẩm Du: "Bây giờ ở lại hay về đều không có vấn đề gì, chi bằng chúng ta rút lui trước đi, chỉ cần lấy lý do cậu đưa tôi về rồi cùng nhau rời đi là được."

 

"Được." Có thể về sớm, Thẩm Du tự nhiên rất vui vẻ.

 

"Vậy tôi đi vệ sinh đã rồi chúng ta đi về." Kim Khả xõa mái tóc dài xuống, cầm túi trên ghế sô pha đứng dậy: "Cậu ra cửa đợi tôi trước đi."

 

Nhìn Kim Khả đi vào nhà vệ sinh, Thẩm Du cất điện thoại vào trong túi, đang định đi ra cửa chờ Kim Khả, đột nhiên thấy Bạch Trúc Chánh đi tới chỗ cậu rồi nhìn xung quanh.

 

"Thẩm Du, cậu có thấy Khoa Nhất đâu không?" Bạch Trúc Chánh cùng với một vài nghệ sĩ đi tới, khuôn mặt của cậu ta tỏ ra rất lo lắng hỏi. Những người không biết sẽ nghĩ rằng mối quan hệ của hai người khá tốt. Thẩm Du nghe vậy cau mày, không biết cậu ta định làm gì.

 

"Vừa rồi tôi thấy cậu ấy vẫn đứng ở bên cạnh, cậu ấy tuổi còn trẻ, không hiểu phép tắc, lỡ như cậu ấy gặp rắc rối, làm sao tôi giải thích được với chị Mai Phi đây?"

 

Thẩm Du tò mò nhìn Bạch Trúc Chánh không biết đã uống nhầm thuốc gì, mà thể hiện tình cảm anh em thân thiết. Dù sao đi nữa, cậu ta cũng là đồng nghiệp cùng cậu ở dưới trướng của Mai Phi trong năm năm. Mối quan hệ giữa Bạch Trúc Chánh và Liêu Khoa Nhất như thế nào? Nhưng tiếc là lúc này bọn họ bị mọi người vây quanh, không tiện ra tay đánh người. Thẩm Du đành phải giữ nguyên vẻ mặt quan tâm hời hợt trả lời cậu ta.

 

"Khoa Nhất không còn là trẻ con nữa. Yên tâm đi, cậu ấy sẽ không gặp rắc rối gì đâu. Tôi có chút việc phải đi rồi, không có cách nào giúp cậu được. Khi tìm được nhớ nói cho tôi biết." Thẩm Du cười nói với người bên cạnh Bạch Trúc Chánh rồi lịch sự gật đầu, định xoay người rời đi.

 

“Chờ đã Thẩm Du.” Bạch Trúc Chánh thấy Thẩm Du chuẩn bị rời đi, đột nhiên tiến lên vài bước, kéo tay Thẩm Du, “Cậu có thể đi tìm cậu ấy với tôi không? Sẽ không tốn quá nhiều thời gian, dù sao chúng ta cũng từng là đồng nghiệp. Nhiều năm như vậy, chắc hẳn cậu không nỡ lòng nào mặc kệ Khoa Nhất đúng không?"

 

Thẩm Du muốn thoát khỏi tay của Bạch Trúc Chánh, nhưng động tác vừa rồi của Bạch Trúc Chánh đã thu hút sự chú ý mọi người xung quanh. Thẩm Du đành phải khống chế sắc mặt, cười cười từ chối: “Tôi thật sự đang rất vội. Hay là thế này để hôm khác tôi sẽ mời cậu với Khoa Nhất ăn tối."

 

Dù sao, chuyện này cũng không thể xảy ra, bởi vì Bạch Trúc Chánh và Liêu Khoa Nhất không thể ở riêng cùng một chỗ, chứ đừng nói đến việc ăn tối cùng nhau.

 

"Thôi được rồi, Thẩm Du, tôi đi tìm Khoa Nhất trước, hôm khác chúng ta nói chuyện." Cuối cùng Bạch Trúc Chánh cũng chịu từ bỏ và rời đi sau khi nghe lời này. Cậu ta vỗ vai Thẩm Du, tránh qua một bên rồi rời đi. Điều này khiến Thẩm Du cảm thấy không thoải mái. Đột nhiên hành động như vậy để làm gì? Bình thường Bạch Trúc Chánh sẽ không hành xử như thế này, nhưng mục đích cậu ta tự mình đến để nói chuyện với cậu là gì? Mối quan hệ thực sự giữa cậu ta với Liêu Khoa Nhất có thân thiết đến vậy không?

 

"Mối quan hệ giữa anh Du và anh Bạch có vẻ rất tốt." Một nữ diễn viên tân binh không quen biết ở bên nhìn thấy cảnh vừa rồi liền khẽ mỉm cười, mấy người xung quanh lập tức lễ phép chào hỏi vài tiếng. Màn trình diễn vừa rồi của Bạch Trúc Chánh thực sự rất tốt. Thẩm Du không giải thích, chỉ là cười gật đầu. Cậu trò chuyện vài câu với những nghệ sĩ không biết xung quanh, sau đó viện cớ rời đi. Dù sao thì Kim Khả vẫn đang đợi cậu. Các nghệ sĩ lân cận bị thu hút cũng giải tán theo nhóm hai nhóm ba, tiếp tục dự tiệc. Có hai ba người đi lấy đồ uống lại tình cờ cùng đường với Thẩm Du.

 

Thẩm Du xuyên qua đám người, tránh những ly rượu và đồ ăn, vừa đi vừa nói chuyện với những người đó. Khi đi ngang qua cầu thang dẫn lên tầng 2, một tiếng chuông điện thoại bất ngờ phát ra từ trong túi của cậu. Thẩm Du hoài nghi thò tay vào từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại di động. Đây là điện thoại của Bạch Trúc Chánh. Thẩm Du nhìn cái điện thoại quen thuộc, thầm nghĩ, nó chui vào túi mình từ lúc nào vậy?

 

"Anh Du, sao vậy?" Một người nghệ sĩ ở bên cạnh có chút khó hiểu khi nhìn thấy Thẩm Du ngẩn người cầm chiếc điện thoại đang đổ chuông.

 

“Điện thoại này hình như là của anh Bạch.” Đối phương nhận ra điện thoại, cảm thấy hơi khó hiểu.

 

Điện thoại di động không ngừng đổ chuông giống như một củ khoai tây nóng. Loại đồ dùng cá nhân cực kỳ riêng tư này nếu xử lý không tốt nhất định sẽ gây ra rắc rối, cậu chỉ là nhất thời không để ý, không ngờ lại bị Bạch Trúc Chánh lợi dụng. Những lời trước đó của Bạch Trúc Chánh đã tạo cho mọi người ấn tượng cậu ta là một người chính trực. Trước mặt những nghệ sĩ không quen biết, Thẩm Du không thể tỏ ra bất mãn với cậu ta, để tránh bị nói là tỏ thái độ bề trên, đành phải bịa ra một lý do: "Chắc do lúc trước nhiều người không để ý nên cầm nhầm, tôi đang đi vội, có ai có thể giúp tôi trả máy lại cho cậu ấy được không?"

 

Thẩm Du không phải là người duy nhất coi điện thoại di động là củ khoai tây nóng. Mỗi nghệ sĩ ít nhiều đều có những bí mật không thể để lộ ra ngoài của riêng mình. Với chức năng là một công cụ lưu trữ vô số thông tin riêng tư, điện thoại di động có khả năng cao chứa những bí mật này. Thẩm Du và Bạch Trúc Chánh cũng không hề thân thiết đến mức có thể hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau. Nếu sau này có chuyện gì không hay xảy ra, những bí mật kia bị lộ ra ngoài, bọn họ nghi ngờ cậu thì sao?

 

Thẩm Du nhìn trái nhìn phải, liền hiểu ý của đối phương, yên lặng từ chối. Trong giới giải trí rất khó để có được bằng hữu thực sự thân thiết, những người này thận trọng cũng đúng. Thẩm Du thở dài, đã có người nhìn thấy cậu cầm điện thoại của Bạch Trúc Chánh. Nếu Bạch Trúc Chánh quay lại tìm điện thoại mà không tìm thấy, Thẩm Du chắc chắn sẽ là người đổ vỏ. Cậu phải tắt cái điện thoại di động liên tục đổ chuông để tránh thu hút sự chú ý của những người đi ngang qua, đồng thời phải tìm một nghệ sĩ hoặc trợ lý thân cận của Bạch Trúc Chánh để trả cái điện thoại di động này cho chủ của nó.

 

"Anh Du, anh nhìn xem anh Bạch đang ở đó kìa." Thẩm Du đang muốn đi tìm người, thì một nữ nghệ sĩ ở bên cạnh có chút phiền muộn lên tiếng. Thẩm Du ngẩng đầu nhìn về phía đối phương đang chỉ, liền thấy Bạch Trúc Chánh đang ở trên tầng hai. Bóng dáng thấp thoáng, có vẻ như cậu ta thật sự đang đi tìm người.

 

"Bạch Trúc Chánh" Thẩm Du gọi to khi đối phương tiến đến gần ngay phía trên cậu, nhưng đối phương dường như đang tập trung vào việc tìm kiếm ai đó nên không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước. Một số nghệ sĩ vẫn đang đứng xem, Thẩm Du không thể làm gì khác ngoài việc đi lên để trả điện thoại.

 

Dù sao cũng cách cầu thang không xa, Thẩm Du nghĩ chỉ cần đi nhanh vài bước là được. Không ngờ, vừa lên tới đầu cầu thang, cậu liền phát hiện tầng hai kỳ thật còn có một bí mật khác. Các cửa phòng có thể nhìn thấy từ tầng một đều là giả. Cánh cửa phòng thật được giấu trong hành lang quanh co trên tầng hai, Bạch Trúc Chánh không biết đã đi đâu. Thiết kế như này rốt cuộc có mục đích gì? Thẩm Du theo bản năng đi bảy tám bước theo hướng Bạch Trúc Chánh vừa biến mất, đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng. Nếu như những cánh cửa phòng bên ngoài là giả, thì hành động mà Bạch Trúc Chánh đang tìm kiếm cũng là giả. Thẩm Du sửng sốt, xoay người rời đi. Không ngờ, điện thoại trong tay cậu lại vang lên, tiếng chuông đột ngột vang vọng cả hành lang. Trước khi cậu kịp cúp điện thoại, cánh cửa của phòng gần nhất đã mở ra với một tiếng cọt kẹt. 

 

"Bên ngoài có tiếng gì vậy?" Giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên, Thẩm Du vội vàng cúp điện thoại đang đổ chuông trong tay, nhưng đã quá muộn. Cửa phòng đã được mở ra, không gian nhỏ bên trong chen chúc người, còn có hai vệ sĩ cao lớn đứng ở cửa.

 

"Xin lỗi, tôi có chút chuyện nên đi ngang qua, không cố ý quấy rầy mọi người đâu." Thẩm Du rất nhanh nở một nụ cười giải thích, đang định nhanh chóng rời đi, lại bị vệ sĩ ra hiệu chặn lại.

 

"Đi ngang qua để tìm kiếm thứ gì đó? Cậu biết tầng hai này để làm gì sao? Tôi rất thích bài hát này." Người đàn ông trung niên nói rồi đi vài bước đi tới cửa, thanh âm có chút phù phiếm, mấy người trẻ tuổi và những người phụ nữ xung quanh ông ta đều thấp giọng cười một tiếng.

 

“Thật xin lỗi, tôi.” Thẩm Du xin lỗi, đang định giải thích thì nhìn thấy bộ dạng của người đàn ông, nhất thời có chút lúng túng. Làm sao lại có thể là ông ta? Thẩm Du cắn môi dưới không thể tin được, cảm giác như giữa mùa đông giá lạnh bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, trái tim lạnh đến mức khẽ run lên, cả người như đông cứng lại.

 

Cậu cho rằng mình đã sớm quên người đó trông như thế nào, quên hết những chuyện vào đêm kinh hoàng năm đó khi cậu mới tốt nghiệp, nhưng sau khi gặp lại, sự thật đã cho Thẩm Du biết, tất cả chỉ là cậu tự lừa dối mình, cậu vẫn có thể nhận ra anh ta trong nháy mắt. Người đã dạy cậu bài học đầu tiên nặng nề về làng giải trí, tệ hơn là Thẩm Du cảm thấy choáng váng, cảm giác như mình bị quay ngược thời gian về quá khứ, vẫn bị cô lập và bất lực như vậy, cậu vẫn không có sự lựa chọn nào khác.

 

"Anh Vương, đây là Thẩm Du, một diễn viên mới nổi." Thẩm Du sững người như vừa bị đánh mạnh một cái, không nói nên lời, một cô gái quyến rũ tỏ ra đáng yêu trong bộ trang phục cắt ngắn nghiêng người về phía người đàn ông trung niên giới thiệu.

 

"Mới nổi sao?" Người đàn ông trung niên được gọi là anh Vương nói đùa khi nghe lời này, nhìn từ trên xuống dưới Thẩm Du vài lần. 

 

Lời nói của người đàn ông có ý gì? Liệu ông ta có còn nhớ những gì đã xảy ra với Thẩm Du năm đó không? Trong lòng Thẩm Du vẫn rất hỗn loạn sau ngần ấy năm. Đáng lẽ cậu nên lập tức từ chối và rời đi, nhưng cả người lại bị nỗi sợ năm đó bao trùm, giống như nhiều năm trước vậy, cảm giác bị cô lập cùng sự bất lực một lần nữa nuốt chửng Thẩm Du, cậu không nhìn thấy đường đi phía trước ở đâu. Đầu óc Thẩm Du nhất thời trống rỗng, lòng bàn tay lạnh buốt. Cậu buộc bản thân phải bình tĩnh lại, khi nhận ra thì cậu đã bị nửa kéo nửa đẩy vào trong phòng. Cậu giãy giụa mấy lần, nhưng dưới sự lôi kéo của một đám người, căn bản không có tác dụng gì. Cánh cửa phòng bị khóa lại sau lưng cậu với một tiếng va mạnh.

 

"Vương tiên sinh, thực xin lỗi, tôi chơi trò chơi không tốt, ở lại nơi này sẽ làm ngài mất hứng, tôi xin cáo từ trước." Thẩm Du cảm thấy thân thể và linh hồn của mình như bị tách ra, thanh âm của cậu phảng phất như đến từ thời không khác. Bằng mọi giá, cậu buộc phải cười và nói gì đó.

 

"Đi trước? Hôm nay cậu muốn đi đâu?" Lão Vương nghe xong lời này nhìn Thẩm Du có chút không hài lòng. Ông ta nâng ly rượu lên, giả vờ lắc lắc: “Tôi không rảnh để nhớ đến một diễn viên nhỏ không biết cách quảng bá bản thân, nhưng sau khi được nổi lên, chẳng phải sẽ rất xấu hổ nếu không tiếp đãi cậu sao, Thẩm Du?”. Ông Vương rõ ràng là không muốn buông tay, cậu lo lắng nắm chặt tay lại, trong lòng không ngừng nghĩ biện pháp đối phó. Những người đàn ông và phụ nữ khác đang ngồi trong phòng đều nhìn hai người như đang xem một vở kịch.

 

“Ông chủ, Thẩm Du này là diễn viên mới tuyển chọn của Chung Tư Mộ, chúng ta không làm gì quá đáng được.” một người đàn ông nhìn có vẻ như trợ lý không biết từ đâu bước ra nhắc nhở ông ta.

 

Mặc dù lời nhắc nhở của người trợ lý rất có lý, nhưng với tình trạng say rượu và có một đám tân binh đang vây xung quanh, đối với một người đàn ông trung niên luôn muốn có thứ gọi là kiêu ngạo, câu nói này không gì nghi ngờ đã giẫm vào vết thương lòng của ông ta. Lòng tự trọng là điểm yếu lớn nhất của ông ta, câu nói kia chỉ đổ thêm dầu vào lửa. Khi nào mà Vương tiên sinh làm việc lại phải nhìn ánh mắt của người khác.

 

"Chung Tư Mộ là ai? Diễn viên dưới trướng thì sao? Đừng có nhắc đến nữa. Thẩm Du này là cái gì của nó? Cho dù có là vợ của nó đi chăng nữa thì cậu ta cũng dám xúc phạm ta rồi." Ông ta đột nhiên mất bình tĩnh, đập mạnh ly rượu xuống bàn, rượu lập tức tràn ra và chảy khắp mặt bàn, nhất thời mọi người đều nhìn ông ta, không dám nói chuyện. Ông ta lảo đảo đứng lên, vung tay nói ra một câu đay nghiến, sau đó quay đầu khinh thường cười nói: "Hừ, cậu ta không thể là vợ được, cái tên yêu quái này, ta nhìn cũng không thèm nhìn."

 

"Hôm nay cậu ta không uống, ngươi phải ép cho cậu ta uống bằng hết." Vương tiên sinh ra lệnh cho hai tên vệ sĩ canh cửa, sau đó nhìn Thẩm Du nở nụ cười mập mờ: "Ngươi có thể rót vào bất cứ đâu, cái này tùy thuộc xem ngươi có biết phát huy hay không?"

 

Sau khi nói xong câu nói đầy ý nghĩa này, trong phòng kín lập tức nổ ra tiếng bàn tán xôn xao, những ánh mắt khinh thường cùng giễu cợt cùng nhìn chằm chằm Thẩm Du, khiến da đầu cậu nhói lên. Vương tiên sinh dường như rất thích bầu không khí này, điều này khiến ông ta cảm thấy mình có quyền kiểm soát mọi thứ, còn những người khác đều là đồ chơi trong lòng bàn tay của ông ta. Ông ta nheo mắt cười mãn nguyện giữa những tiếng cười đùa vui vẻ, vươn tay từ trên bàn cầm lên một chai rượu còn nguyên rồi mở nắp đưa tới bên miệng Thẩm Du, ra lệnh: “Nào, uống đi.”

 

Cửa phòng đóng chặt, có hai vệ sĩ cao lớn bảo vệ. Mùi rượu và nước hoa trong không khí trộn lẫn vào nhau, Thẩm Du có chút choáng váng đầu óc. Trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi, bên tai không ngừng vang lên tiếng nói chuyện. Cơ thể cậu lạnh toát và cứng đờ, dạ dày cậu chưa hồi phục hoàn toàn bắt đầu nhộn nhạo. Thẩm Du cắn môi dưới, đứng bất động ở đó. Dù không còn con đường nào để đi, nhưng trong lòng cậu vẫn vang lên tiếng kêu không muốn thỏa hiệp. Trong lúc sững sờ, cậu nhìn chủ tịch Vương với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn đang nói gì đó với vệ sĩ. Ông ta ra hiệu cho vệ sĩ, tiếng bước chân nặng nề nhanh chóng tiến đến gần sau lưng cậu.

 

Bên ngoài phòng riêng đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng chìa khóa va chạm vào nhau, sau đó khóa cửa từ bên ngoài đột nhiên bị mở ra. Tất cả những người trong phòng đều sửng sốt, làm sao có người mở cửa mà lại không lên tiếng chào hỏi, các nghệ sĩ nổi tiếng theo bản năng đẩy trái phải để che chắn cho bản thân, vệ sĩ cũng ngừng động tác.

 

“Ai không có mắt vậy, còn dám xông vào đây” Chủ tịch Vương tức giận hét lên, ngay cả bên tổ chức sự kiện cũng không có tư cách nhúng tay vào chuyện của ông ta như này.

 

"Đến dạy cho ngươi biết Chung Tư Mộ là ai." Thẩm Du vốn đang sợ hãi toát mồ hôi lạnh, đột nhiên nghe thấy thanh âm quen thuộc từ phía sau, giọng nói trầm thấp mang theo sự tức giận.






Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
11/12/2023 21:50
52
19/11/2023 00:14
26
09/11/2023 23:54
28
08/11/2023 01:27
28
17/10/2023 23:07
31
15/10/2023 00:20
21
14/10/2023 00:36
23
12/10/2023 23:52
23
07/10/2023 16:41
25
22/08/2023 22:02
42
14/08/2023 22:26
32
18/06/2023 13:32
81

Bình luận

Nội dung liên quan