The Wolf Team

17/08/2023 21:31 44 lượt truy cập

Quý nhân phù trợ Du
Chương 47 - Tiệc từ thiện

Báo cáo

Thẩm Du nhìn đôi mắt ngân ngấn nước của cô gái nhỏ, có chút đau đầu. Là một người trưởng thành, cậu cân nhắc cẩn thận hơn về mọi trường hợp có thể xảy ra so với Thẩm Lam. Hiện bé gái này bỏ nhà đi một mình nên không thể bỏ mặc cô bé, được cậu đón về. Nếu bị đưa về nhà, một mặt là cô bé không muốn, mặt khác Thẩm Du cũng sợ người nhà sẽ tiếp tục hành hạ cô bé. Nếu đưa đến đồn cảnh sát, đêm khuya đồn cảnh sát chỉ có vài người trực, như vậy thì hiệu quả làm việc sẽ không cao, có thể khiến cô bé lại lẻn ra ngoài và bỏ đi. Nhưng nếu đưa cô bé chưa từng gặp mặt về nhà, mặc dù cậu không có ác ý gì, cậu có thể bị nghi ngờ là bắt cóc, như vậy sẽ rất khó để giải thích.

 

Cô bé rất thông minh mặc dù không biết nói. Cô bé có lẽ đã đoán được Thẩm Du đang do dự điều gì, liền kéo vạt áo của Thẩm Lam, giơ tay làm một loạt ngôn ngữ ký hiệu với cô ấy.

 

Thẩm Lam không được nghiên cứu chuyên sâu về ngôn ngữ ký hiệu, nên cô rất cố gắng để hiểu ý mà cô bé muốn diễn đạt.

 

"Anh à, cô bé nói người nhà tạm thời sẽ không phát hiện ra cô bé đã mất tích đâu. Cô bé còn có một người anh trai, ngày mai chúng ta có thể đưa cô bé đến chỗ anh trai." Thẩm Lam cúi đầu nhìn cô bé nói để chắc chắn rằng mình đã hiểu đúng ý của cô bé. Cô bé đã ra hiệu cho cô thêm vài lần nữa.

 

"Đợi đã, cô bé nói rằng anh trai cô bé có thể ngăn cản gia đình cô bé và chứng minh với cảnh sát rằng chúng ta không phải là người xấu." Thẩm Lam có chút do dự nói, cảm thấy có chút không đúng, không phải "anh trai" cũng là người nhà sao?

 

"Em có anh trai đã trưởng thành và sống tự lập à?" Thẩm Du nghe vậy liền nảy ra một ý tưởng, ngồi xổm xuống hỏi cô bé, đối phương gật đầu hai lần, có chút khẩn trương, không biết có phải là do cô bé sợ rằng Thẩm Du sẽ bỏ mặc mình hay không. Bọn họ đang đứng gần chiếc đèn trần trên cao của nhà để xe dưới lòng đất. Ánh đèn nhàn nhạt chiếu rọi vào khuôn mặt non nớt của cô bé, Thẩm Du đột nhiên cảm thấy cô bé này có chút quen mắt.

 

"Em có biết thông tin liên lạc của anh trai mình không? Chúng ta gọi cho anh ấy và nói cho anh ấy biết chuyện này, được chứ?" Thẩm Du lấy điện thoại di động ra, nhẹ giọng nói chuyện với cô bé. Sau khi thông báo xong, nếu bên kia rảnh, tốt nhất là nên đón cô bé ngay bây giờ. Nếu không rảnh thì Thẩm Du có thể an tâm đưa cô bé về nhà mình nghỉ ngơi một đêm với sự đồng ý của anh trai cô bé.

 

Cô bé ôm búp bê Barbie vào lòng, chống cự một lúc. Trầm mặc vài giây, cô bé mới ý thức được, muốn Thẩm Du giúp mình thì nhất định phải gọi cuộc điện thoại này, sau đó mới thận trọng đưa tay ra nhập một dãy số vào điện thoại của Thẩm Du.

 

"Anh, sao anh lại có danh thiếp ghi số này vậy?"

 

Ngay khi cô bé vừa thu tay lại, Thẩm Lam đang đứng cùng một hướng với cô bé đột nhiên có chút kỳ quái hỏi. Thẩm Du nghe xong lời này, vội vàng lấy điện thoại liếc nhìn màn hình. Một giây sau, Thẩm Lam còn chưa kịp nhìn rõ màn hình đột nhiên bị tắt, Thẩm Du ném điện thoại vào trong túi, có chút xấu hổ, cậu liếc trái nhìn phải rồi dụi mũi để che đậy cảm xúc.

 

"Anh, có phải là anh quen biết anh trai cô bé không?" Thẩm Lam nhớ lại vừa rồi mình nhìn không rõ thẻ điện thoại.

 

"Anh có quen biết, là một người bạn." Thẩm Du giả vờ bình tĩnh, trả lời ngắn gọn để thỏa mãn trí tò mò của em gái, nhưng cảm xúc kinh ngạc và vui mừng khi nhìn thấy tên hiển thị trên số điện thoại vẫn rất lộ liễu.

 

Thực ra là em gái của Chung Tư Mộ, Thẩm Du cẩn thận nhìn cô bé một lần nữa,  cuối cùng cũng hiểu được cảm giác quen thuộc khó giải thích đó là gì. Cô bé này nhìn rất thanh tú, nhìn kĩ thì thật ra cũng có chút giống Chung Tư Mộ.

 

Thẩm Du chỉ nghe Chung Tư Mộ nói về hoàn cảnh gia đình của mình vài lần khi trò chuyện trên WeChat. Mọi thông tin được tiết lộ đều cho thấy mối quan hệ của anh và gia đình rất lạnh nhạt. Thẩm Du không muốn chọc vào chỗ đau của anh, nên cũng không đề cập tới những chủ đề liên quan nữa. Bằng một cách diệu kỳ nào đó mà tình cờ Thẩm Du lại có cơ hội tiếp xúc với em gái của Chung Tư Mộ, Thẩm Du có chút không tránh khỏi lo lắng.

 

Tối nay Chung Tư Mộ sẽ bay từ Pháp trở về Bắc Kinh. Anh ấy đã gửi tin nhắn thông báo cho Thẩm Du ngay trước khi lên máy bay. Vì vậy lúc này, cậu chắc chắn sẽ không liên lạc được với anh qua điện thoại. Khi biết cô gái nhỏ này là em gái của Chung Tư Mộ, Thẩm Du đã vứt bỏ mọi lo lắng và do dự của mình. Dù sao, với sự thân thiết giữa cậu và Chung Tư Mộ, tạm thời chăm sóc em gái giúp đối phương cũng không sao. Cậu cởi chiếc áo khoác mỏng tay ngắn khoác lên vai cô bé, rồi bế cô bé và đưa Thẩm Lam lên xe.

 

"Em tên gì?" Trên đường về, Thẩm Lam ngồi ở ghế sau chơi đùa với cô bé, cố gắng hết sức để giúp cô bé thả lỏng.

 

Cô gái nhỏ đã có chốn dung thân, cảm nhận được sự ấm áp, ân cần của người cùng giới. Cô bé dường như đã thả lỏng rất nhiều, nắm lấy tay của Thẩm Lam rồi viết hai từ vào lòng bàn tay cô ấy.

 

"Em là Âm Âm." Thẩm Lam bị chạm nhẹ vào lòng bàn tay nên có chút nhột nhột, nhưng khi cô ý thức được đó là hai chữ nào, trong lòng lại chìm xuống. Cô gái nhỏ tên là Âm Âm này cả đời cũng không phát ra được âm thanh nào. Tại sao gia đình cô bé phải đặt cho cô bé một cái tên như vậy? Là may mắn hay khó chấp nhận sự thật.

 

"Cái tên này thật dễ thương, anh tên là Thẩm Du, chị gái ngồi bên cạnh em là Thẩm Lam, em gái anh, anh là bạn tốt của anh trai em, có chuyện gì thì em có thể nói với anh." Thẩm Du ở ghế lái đột nhiên lên tiếng. Giọng cậu dịu dàng và ngọt ngào, dường như cậu rất thích cô bé này và cái tên của cô.

 

Âm Âm cắn môi dưới, vài giây sau vươn tay gõ vào lưng ghế của Thẩm Du, biểu thị đã hiểu. Xe chạy đều đều trên đường, lúc đến nơi trời đã gần sáng. Có rất ít ô tô trên đường và thành phố nhộn nhịp này vẫn rực rỡ trong ánh đèn.

 

“Đúng rồi Âm Âm, làm sao em có thể trốn ra khỏi nhà được vậy?” Thẩm Du dừng xe ở ngã tư đèn giao thông, suy nghĩ một chút rồi hỏi. Thật không thể tin được một cô bé mới có bảy, tám tuổi lại có thể trốn gia đình và một mình đến nhà ga.

 

"Anh, Âm Âm ngủ rồi." Vài giây sau, Thẩm Lam nói. Thẩm Du nghe xong liền quay đầu lại nhìn, thấy cô bé ôm búp bê Barbie nghiêng đầu ngủ trên gối ở ghế sau. Cậu thở dài, tắt đài trên ô tô, tăng nhiệt độ điều hòa trong xe lên.

 

Khi họ trở lại căn hộ mà Thẩm Du đang thuê thì đã là sáng sớm. Thẩm Du xuống xe lấy chăn ra, quấn vào người Âm Âm rồi bế cô bé lên lầu, sắp xếp cho cô bé ở cùng với Thẩm Lam trong phòng dành cho khách, sau đó liền đi nghỉ ngơi. Ngày mai cậu sẽ phải tham dự một bữa tiệc từ thiện nên không thể ngủ quá muộn.

 

Cái gọi là tiệc từ thiện là một sự kiện quyên góp từ thiện do một hoặc một số thương hiệu tổ chức để quy tụ các doanh nhân giàu có và các ngôi sao giải trí. Các doanh nhân giàu có quyên góp tiền để lấy danh tiếng, các ngôi sao thì tăng sự nổi tiếng và thiện cảm với khán giả. Đương nhiên, đây chỉ là bề ngoài. Có rất nhiều tiệc từ thiện thực chất là được ngụy trang thành từ thiện, có một số quy tắc bất thành văn đằng sau chúng. Suy cho cùng, dù là người nổi tiếng hay doanh nhân giàu có thì trong một năm cũng không có nhiều cơ hội được gặp mặt như vậy.

 

Tuy nhiên, tất cả những điều này không liên quan nhiều đến Thẩm Du. Vì sự nổi tiếng gần đây của cậu, cậu đã nhận được lời mời tham dự một buổi tiệc từ thiện do thương hiệu bất động sản nổi tiếng trong nước Gia Ngôn tổ chức, làm từ thiện kêu gọi mọi người quan tâm đến trẻ em vùng nghèo khó. Thẩm Du không để ý những chuyện khác và cũng tuyệt đối sẽ không làm.

 

Tên của buổi tiệc từ thiện có từ "muộn", nhưng nó không bắt đầu vào ban đêm. Thời gian bắt đầu cụ thể của toàn bộ sự kiện thực ra là lúc ba giờ chiều. Thảm đỏ được truyền thông ghi hình, sau đó là phỏng vấn kêu gọi cộng đồng, quyên góp, cuối cùng là nghe người phụ trách giới thiệu về hoạt động của toàn bộ dự án từ thiện. Sau khi mọi quy trình hoàn tất, cánh truyền thông ra về cũng là lúc “bữa tiệc tối” chính thức bắt đầu. Mọi người đều nhất trí rằng không để các chương trình gây phiền nhiễu làm ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của mình.

 

Khi Thẩm Du thức dậy lúc tám giờ, thời gian đã thỏa thuận với An Vy để ra ngoài tạo kiểu tóc, Thẩm Lam và Âm Âm vẫn chưa tỉnh. Một người là cố gắng bù đắp cho sự thiếu ngủ sau kỳ thi, người còn lại là do cú sốc và chấn thương phải chịu ngày hôm qua. Thẩm Du suy nghĩ một chút, không đành lòng đánh thức bọn họ, nên đã để lại tờ giấy nhớ để lúc nào hai người dậy thì đi lấy đồ ăn trong tủ lạnh, chờ cậu trở về lại rồi nói chuyện. Vì có thể Chung Tư Mộ sẽ trở lại Bắc Kinh vào buổi tối nên cậu dự định sẽ thảo luận vấn đề này với bên kia trước khi đưa ra quyết định. Rốt cuộc thì cậu vẫn không thể chịu đựng được việc đưa cô bé trở lại ngôi nhà đã khiến cô bé phải sợ hãi.



Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
11/12/2023 21:50
52
19/11/2023 00:14
26
09/11/2023 23:54
28
08/11/2023 01:27
28
17/10/2023 23:07
31
15/10/2023 00:20
21
14/10/2023 00:36
23
12/10/2023 23:52
23
07/10/2023 16:41
25
22/08/2023 22:02
42
14/08/2023 22:26
32
18/06/2023 13:32
81

Bình luận

Nội dung liên quan