The Wolf Team

16/08/2023 23:35 37 lượt truy cập

Quý nhân phù trợ Du
Chương 46 - Gặp nhau ở nhà ga

Báo cáo

Cháo và các món ăn kèm được chế biến rất ngon, đậm chất quê hương, kích thích vị giác của người ăn. Thẩm Du ăn xong bữa tối mà Chung Tư Mộ đã xuyên qua đại dương để đặt trong chốc lát, sau khi cân nhắc, cậu gửi cho Chung Tư Mộ một biểu tượng cảm xúc hình con mèo màu cam xúc động kèm lời cảm ơn mà cậu đã gửi cho Thẩm Lam vài ngày trước khi đang nói chuyện. Bên kia hẳn là đang bận rộn ở liên hoan phim, hồi lâu không có hồi âm. Thẩm Du đi thu dọn chén đĩa, rồi lại mở Weibo.

 

Có vẻ như cậu đã không cập nhật Weibo của mình trong một thời gian dài. Kể từ khi An Vy quản lý tài khoản trợ lý, Thẩm Du gần như trút bỏ được gánh nặng, cuối cùng không còn phải lo lắng thỉnh thoảng đăng gì lên Weibo nữa. Mãi đến hôm nay, khi cậu kiểm tra Weibo và thấy các fan đang than vãn tại sao anh Du không cập nhật blog của mình nữa, cậu mới nhận ra mình nên nói vài lời với các Cá khô nhỏ.

 

Thẩm Du mở album ra, phát hiện bên trong hầu như không có ảnh tự sướng, cũng không có ảnh chụp tập thể. Một lần nữa cậu lại cảm thấy đau khổ trước việc phải đăng gì lên Weibo. Cuối cùng, cậu do dự vài giây rồi chọn bức ảnh mà cậu đã chụp khi mở hộp thức ăn được ship đến.

 

“Thẩm Du Sy: Mọi người đều ăn cơm tối rồi chứ?”

 

Lời nhắn đã được cất đi. Chỉ có cháo và các món ăn kèm lần lượt được bày ra. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, trông rất hấp dẫn. Thẩm Du đăng lên Weibo xong liền thở phào nhẹ nhõm như đã hoàn thành được chuyện quan trọng, thu dọn bát đĩa. Rồi mới quay lại để đọc các bình luận.

 

Đã vài tuần rồi cậu không cập nhật Weibo, các bình luận nhanh chóng được cập nhật. Thẩm Du tùy ý lướt mấy bình luận ở đầu.

 

"Anh Du cũng đã học được cách hạ độc vào đêm khuya, may mắn là em ăn rồi, hừ." Tên ID của fan này là Cá muối bố, là một fan đời đầu của Thẩm Du. Bây giờ độ nổi tiếng của Thẩm Du ngày càng cao, mà những lời bình luận của cô ấy vẫn có thể giành được hàng đầu, điều này thật đáng kinh ngạc. Thẩm Du cười bấm like.

 

"A, sao anh Du ăn cơm muộn như vậy? Vừa mới xuất viện, anh nhất định phải chú ý đến sức khỏe." Bình luận thứ hai là về sức khỏe của Thẩm Du cũng nhận được rất nhiều lượt like và phản hồi.

 

"Anh Du ăn đồ ăn sẵn sao? Em cũng muốn ăn." Cũng có một số Cá khô nhỏ không mệt mỏi tìm thương hiệu đồ ăn của Thẩm Du. Kể từ khi nổi tiếng, có nhiều thứ Thẩm Du sử dụng cũng được người hâm mộ ưa chuộng. Sau khi chọn mua cùng một loại, cuối cùng cậu cũng cảm thấy một cảm giác được "làm đại sứ quảng cáo". Tuy nhiên, đồ ăn do Chung Tư Mộ đặt không phải ai cũng có thể đặt được. Có những Cá khô nhỏ muốn đặt hàng chắc sẽ thất bại.

 

Sức khỏe Thẩm Du còn chưa hồi phục hoàn toàn. Mặc dù dạ dày cậu không còn đau nữa, nhưng đôi lúc cậu vẫn cảm thấy khó chịu khi làm việc kiệt sức. Hôm nay sau một ngày làm việc với cường độ cao, cậu không tránh khỏi việc cảm thấy rất mệt mỏi. Cậu đứng ăn một lúc rồi đi ngủ sau khi xác nhận lịch trình và em gái đã an toàn. Thức ăn ấm áp lấp đầy dạ dày cậu, cảm giác yên tâm giúp cậu dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Trong vòng mười phút, Thẩm Du đã chìm vào giấc ngủ say, hô hấp càng lúc càng sâu, điện thoại di động ở đầu giường có thông báo, đương nhiên là cậu không thể thấy.

 

Ngày hôm sau, Thẩm Du theo đồng hồ sinh học của mình dậy vào khoảng bảy giờ. Một đêm ngủ ngon khiến tâm trạng cậu tốt hơn rất nhiều. Cậu đeo khẩu trang vào và xuống lầu chạy bộ. Ăn xong bữa sáng, cậu về nhà nghiên cứu kịch bản một cách cẩn thận. Vài ngày trước, cậu nhận được kịch bản “Bài hát của Amazon”. Thỉnh thoảng, cậu nói chuyện với Chung Tư Mộ đang bận rộn trên WeChat về kịch bản. Được biết, kịch bản này được Chung Tư Mộ lên ý tưởng và hoàn thành sau gần một năm. Tình tiết của câu chuyện rất hấp dẫn và cảm động, Thẩm Du say mê đọc. Sau khi đọc sơ qua, cậu liền cố gắng đưa bản thân vào cảm xúc của các nhân vật. Thực ra đã bảy giờ tối, phải đi đón Thẩm Lam, người đã đi chuyến tàu hỏa màu xanh lục hơn 30 tiếng đồng hồ để đến Bắc Kinh.

 

Thẩm Du đã dặn An Vy đỗ xe gần đó. Mặc dù An Vy là trợ lý của cậu, nhưng Thẩm Du không muốn làm phiền cô, vì cô đã đủ bận rộn với công việc vào các ngày trong tuần. Cậu cầm bằng lái xe, chìa khóa và tiền lẻ, đội mũ và đeo khẩu trang rồi ra ngoài.

 

Nhà ga đường sắt ở Bắc Kinh đều có lịch sử lâu đời. Mặc dù nó đã được cải tạo nhiều lần, nhưng về vị trí địa lý thì không thay đổi. Ở một góc phố cổ, cách nơi Thẩm Du thuê hơn hai giờ đi xe. Bây giờ đang là bảy tám giờ tối, giờ cao điểm của ùn tắc giao thông. Khi cậu đến nhà ga và đỗ xe, đã gần mười một giờ, gần đúng lúc chuyến tàu mà Thẩm Lam đi đến nhà ga.

 

Thẩm Du kiểm tra lại mũ và khẩu trang, ra khỏi xe và đi về phía lối ra. May mắn thay, có sự bao phủ tự nhiên của màn đêm. Vào thời điểm này, hầu hết những người đi tàu đều là những người trung niên đến và đi rất vội vàng. Vì vậy, Thẩm Du dù đã nổi tiếng hơn nhưng may mắn thay cậu không bị nhận ra và dừng lại.

 

“Anh” Thẩm Lam tránh dòng người đi đến lối ra, đứng yên tại chỗ. Cậu vừa lấy điện thoại ra định hỏi Thẩm Lam ở đâu thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Cậu nhìn lên, thấy một cô bé mặc áo phông trắng và váy jean, kéo chiếc vali màu trắng bạc cao bằng nửa người đang vẫy tay với mình.

 

Thẩm Du ra hiệu cho cô bé, Thẩm Lam ngay lập tức cười chạy tới. Thẩm Du còn chưa kịp hỏi cái gì, đã bị kéo đến một chỗ ít người.

 

"Có chuyện gì vậy?" Thẩm Du bị kéo về phía trước, đi không ngừng, vừa nhận cái hộp trong tay Thẩm Lam vừa tranh thủ hỏi.

 

Thẩm Lam liếc nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có ai chú ý đến bọn họ. Sau đó vội vàng kích động nói: "Anh, anh ngốc thật đấy, em còn tưởng rằng anh sẽ để trợ lý đi đón em chứ, nhỡ bị người khác nhận ra vây quanh thì sao? Em không cứu được anh đâu."

 

Thẩm Du hiểu ý em gái liền dở khóc dở cười. "Trợ lý bận rộn cả ngày rồi, hôm nay để cho cô ấy nghỉ ngơi đi, đây cũng không phải hoạt động trong lịch trình, cho nên không cần quấy rầy cô ấy. Hơn nữa trước đây anh cũng thường xuyên ra ngoài, không ai nhận ra cả."

 

"Anh của bây giờ còn giống với trước đây sao?" Thẩm Lam cảm thấy bất lực trước anh trai mình. Thẩm Lam có thể nhận thấy rõ là về độ nổi tiếng ngày càng tăng của Thẩm Du trong hai tháng qua. Ngay cả trước kỳ thi, mỗi ngày có rất nhiều nữ sinh trong trường thảo luận về các chủ đề liên quan đến Thẩm Du. Tên của Thẩm Du xuất hiện trên trang bìa của mọi số tạp chí Pocket Entertainment. Cũng may bọn họ không biết Thẩm Du là anh trai của cô, Thẩm Lam thầm cảm tạ, trong lòng có chút đắc ý.

 

"Được rồi, được rồi, về sau anh phải chú ý hơn đó, chúng ta đi về trước đã." Thẩm Lam vừa dứt lời thì Thẩm Du cũng cảm thấy hai người bọn họ cứ như vậy đứng ở đây quả thực không an toàn. Thẩm Lam mỉm cười đi theo Thẩm Du đến phía sau nhà để xe để xuống bãi đỗ xe ngầm.

 

"Đúng rồi, buổi tối anh đi ra ngoài như này, công ty không để ý sao?" Thẩm Lam vừa đi vừa tò mò hỏi. Thẩm Du luôn báo tin vui mà không bao giờ nói chuyện không vui với người nhà vì sợ họ lo lắng. Thẩm Lam tuổi còn nhỏ, nên đối với tình hình công việc của Thẩm Du biết rất ít. Vốn kiến thức ít ỏi này đến từ những tờ tạp chí giải trí không đáng tin cậy và tin tức trên Weibo.

 

"Công ty sao có thể lo nhiều như vậy? Lại đang đọc tiểu thuyết kỳ quái gì đó à." Thẩm Du xách vali đi bên cạnh Thẩm Lam. Chiếc va-li chạm vào sàn nhà chống trượt cứ kêu lách cách. Trong hầm để xe dưới đất vọng lại tiếng của cậu, "Mà anh cũng đã chấm dứt hợp đồng với công ty cũ rồi."

 

"Cái gì?" Thẩm Lam sửng sốt, sau đó nhanh chóng dừng lại, liếc nhìn trái phải. Mặc dù cô không hiểu những câu chuyện nội bộ của làng giải trí, nhưng cô cũng hiểu rằng có một số điều cần phải được giữ bí mật.

 

Thẩm Du đương nhiên rất vui khi thấy em gái mình thông minh và hiểu chuyện như thế. Hai năm rồi hai anh em chưa gặp nhau, cô bé ngày nào đã thực sự trưởng thành. Thẩm Du cười sờ sờ mái tóc đang buộc đuôi ngựa của Thẩm Lam, "Sau này có cơ hội sẽ nói rõ hơn cho em biết."

 

“Kỳ thực nếu như không tiện, anh cũng không cần nói cho em biết đâu” Thẩm Lam lắc đầu, “Chỉ cần công việc của anh thuận lợi là tốt rồi.”

 

"Không nghiêm trọng như vậy đâu, cũng không có việc gì to tát cả." Thẩm Du đã đồng hành cùng Hoa Lũng hơn một tháng rồi, đã không còn cảm thấy buồn và bất lực trong các cuộc họp thường niên. Bây giờ cậu đã có một trợ lý đắc lực và một tác phẩm hợp tác với đạo diễn nổi tiếng chưa quay. Một tương lai tươi sáng có thể nhìn thấy được đang đợi cậu. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, tựa hồ đã bù đắp lại tất cả những vận may bị mất trong sáu năm qua. Sự nghiệp nghệ sĩ của cậu đã trải qua những thay đổi chấn động. Cho đến bây giờ, Thẩm Du vẫn không thể tin được. Nhắc mới nhớ, đêm đó cậu thực sự đã nín thở khi tình cờ gặp Chung Tư Mộ.

 

“Anh, chúng ta sắp tới nơi chưa?” Thẩm Lam thấp giọng hỏi, nhìn Thẩm Du tựa hồ có chút phân tâm.

 

"À, đến rồi." Thẩm Du lấy lại tinh thần, nhanh chóng nhìn xung quanh, mới phát hiện mình đã không để ý mà đi cách bãi đỗ xe hơn mười mét.

 

Cậu ngượng ngùng bỏ vali xuống, cùng Thẩm Lam đi về. Không ngờ khi đi ngang qua một chiếc ô tô, chiếc vali vấp phải một vật gì đó. Thẩm Du kinh ngạc nhìn xuống.

 

“Anh” Thẩm Lam thấy Thẩm Du dừng lại, tò mò nhìn, không khỏi kêu lên một tiếng.

 

Trong bóng đèn ngược sáng của chiếc xe địa hình gia đình màu trắng này, một cô bé mặc váy trắng đang ngồi xổm, co người lại thành một cái bóng nhỏ. Hai tay đặt trên đầu gối ngồi dưới đất, hai mắt dưng dưng hoảng sợ nhìn Thẩm Du, trong lòng ôm chặt búp bê Barbie, cơ thể có chút run rẩy.

 

Một đứa trẻ nhỏ như vậy ở lại đây một mình, cho dù là chết cóng hay bị người có ý đồ xấu bắt cóc, cũng đều nguy hiểm. Cha mẹ nào mà lại vô trách nhiệm như vậy? Thẩm Du cau mày. Cậu vẫn luôn là một người thích trẻ con nên không đành lòng nhìn những đứa trẻ chịu khổ.

 

"Chào em, em tên gì, gia đình em đâu? Em có thể nói cho anh biết không?" Thẩm Du kéo khẩu trang xuống, ngồi xổm trên mặt đất nhìn cô bé, cười nhẹ giọng hỏi cô. Cô gái nhỏ nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu vô hại của Thẩm Du, tựa hồ có chút thả lỏng, nhưng vẫn nằm yên không chịu mở miệng.

 

"Em nhìn đi, chị gái kia là em gái của anh, bọn anh là người tốt chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi, em có khó khăn gì có thể nói với anh." Thấy vậy, Thẩm Du chỉ vào Thẩm Lam đang đứng ở phía sau, tiếp tục thuyết phục cô bé. Thẩm Lam nghe vậy cũng ngồi xổm xuống. Sau đó cô cùng Thẩm Du thay nhau an ủi cô bé. Cô cũng cảm thấy lo lắng cho cô gái nhỏ này như anh trai mình. Nếu cô không thể giải quyết vấn đề của ngày hôm nay, cô sẽ cảm thấy bứt rứt.

 

Cô bé nhìn Thẩm Du bằng đôi mắt to của mình trong vài giây, sau đó nhìn Thẩm Lam vài giây nữa, đảo qua đảo lại vài lần, cuối cùng dùng ngón tay chỉ vào cổ họng mình, sau đó bắt chéo tay.

 

“Em không thể nói chuyện được sao?” Thẩm Du do dự hỏi, cô bé nhẹ nhàng gật đầu. Có chút ánh sáng hắt đến, Thẩm Du nhìn thấy vết bầm tím trên cánh tay đang giơ lên của cô bé, lông mày cậu càng ngày càng nhíu sâu lại.

 

"Ai đã gây ra vết thương trên cánh tay em vậy?" Thẩm Lam hiển nhiên cũng chú ý tới điểm này, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, "Là người nhà của em sao?"

 

Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm Thẩm Lam, lông mi dài chiếu lên gò má trắng nõn của cô bé, Thẩm Lam cho rằng cô bé sẽ không trả lời nhưng cuối cùng cô bé lại gật đầu một cái rất nhẹ.

 

“Vậy em tự mình chạy ra ngoài sao?” Thẩm Lam suy đoán, cô bé đang ngồi dưới đất lại gật đầu lần nữa.

 

“Anh phải đưa em ấy về nhà.” Thẩm Du do dự. Không ngờ cô bé vừa nghe lời này liền lập tức đứng dậy, định bỏ chạy. May mắn là cô bé đã bị Thẩm Du nhanh mắt ngăn lại và không để cô chạy trốn mất. 

 

“Em không muốn về nhà à.” Thẩm Du thử nói chuyện cùng cô bé, đối phương nặng nề gật đầu.

 

"Người nhà em đối xử với em rất tệ à, không có ai đứng ra bảo vệ em sao?" Thẩm Du hơi dùng sức ấn bả vai cô bé, muốn an ủi cô bé. Cô bé cúi đầu, trầm mặc một lát sau mới làm vài động tác.

 

"Cô bé bảo là không có." Thẩm Lam từng làm phiên dịch viên tình nguyện ở cô nhi viện nên học được một số ngôn ngữ ký hiệu, ngập ngừng nói với Thẩm Du: "Anh à, nếu chúng ta đưa cô bé về nhà. Một mặt, với thân phận của anh hiện tại thì không tiện cho lắm, mặt khác, cô bé về nhà bây giờ nhất định phải bị đánh."

 

"Vậy em nói xem chúng ta nên làm thế nào?" Thẩm Du không nghĩ được gì. Một đứa trẻ sinh ra bị khuyết tật đã rất đáng thương rồi, cô bé này sinh ra lại rất dễ thương, ngoan ngoãn hiểu chuyện.

 

"Hôm nay cũng muộn rồi, cho dù đưa cô bé đến đồn cảnh sát, người nhà của cô bé sẽ lập tức chạy tới tìm rồi đưa về, sau đó lại tiếp tục bị đánh đập. Hay chúng ta đưa cô bé về nhà ngủ lại một đêm, sáng mai đợi anh đi làm rồi, em sẽ đưa cô bé đến đồn cảnh sát tìm người nhà, nhân tiện nhắc nhở họ cẩn thận." Thẩm Lam vội vàng nói ra kế hoạch của mình.

 

Ý tưởng đưa một đứa trẻ về nhà là quá táo bạo và mạo hiểm. Thẩm Du cúi đầu nhìn cô gái nhỏ. Đối phương đã không tự chủ được bước từng bước nhỏ tới phía sau Thẩm Lam, trong ngực còn ôm thật chặt con búp bê Barbie. Đôi mắt to đen rưng rưng nhìn cậu đầy van nài.



Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
11/12/2023 21:50
52
19/11/2023 00:14
26
09/11/2023 23:54
28
08/11/2023 01:27
28
17/10/2023 23:07
31
15/10/2023 00:20
21
14/10/2023 00:36
23
12/10/2023 23:52
23
07/10/2023 16:41
25
22/08/2023 22:02
42
14/08/2023 22:26
32
18/06/2023 13:32
81

Bình luận

Nội dung liên quan