The Wolf Team

31/07/2023 15:13 47 lượt truy cập

Quý nhân phù trợ Du
Chương 42 - Ngoại truyện Lễ thất tịch

Báo cáo

Ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua tấm rèm sa, chiếu vào chiếc giường lớn trong nhà. Một nửa ga trải giường màu trắng có hoa văn sẫm màu được chiếu sáng bởi ánh nắng, nửa còn lại được bao phủ bởi một chiếc chăn bông. Người trên giường chậm rãi đưa tay lên che mắt, cố gắng ngăn ánh nắng quấy rầy giấc mộng của mình. Sau vài phút, cậu đã hoàn toàn tỉnh táo. Có vẻ như cậu đã nghĩ tới điều gì đó, vội vàng đứng dậy.

 

Thẩm Du khoanh chân ngồi ở trên giường ngáp một cái. Cậu thường xuyên bị người hâm mộ trêu chọc về mái tóc. Làn da không trang điểm của cậu hơi ngăm đen nhưng rất đẹp, không hề giống người gần 30 tuổi chút nào. Nửa tháng trước quay xong bộ phim của đạo diễn nổi tiếng người Đức ở Bali, Thẩm Du bỏ hết công việc, dự định ở nhà nghỉ dài ngày. Dù sao, công việc của cậu cũng là do studio của Chung Tư Mộ xử lý. Studio lắng nghe ý kiến của Chung Tư Mộ và Chung Tư Mộ lắng nghe ý kiến của cậu.

 

Nghĩ đến Chung Tư Mộ, Thẩm Du xoa tóc và thở dài. Cậu thỉnh thoảng có thể đi nghỉ dài ngày, nhưng Chung Tư Mộ thì không thể. Trong làng giải trí này, tài nguyên và địa vị được nâng cao bởi các mối quan hệ. Cho dù là một người nổi tiếng như Chung Tư Mộ cũng không thể hành động liều lĩnh mà phải tiếp tục hoạt động. Vài ngày trước, Chung Tư Mộ được mời ra nước ngoài tham dự một buổi biểu diễn tầm cỡ quốc tế, phải hai ngày nữa mới quay lại. Cuối cùng thì Thẩm Du có một kỳ nghỉ dài, còn anh ấy lại phải đang đi công tác. Thẩm Du mỉm cười khi nghĩ đến khuôn mặt tối đen của Chung Tư Mộ trước khi rời đi. Kì thực đi mấy ngày cũng không sao. Thẩm Du nheo mắt duỗi người, cậu cũng có thời gian để thả lỏng.

 

Điện thoại di động ở đầu giường khẽ vang lên, đã tám giờ sáng. Sau khi họ ở bên nhau, Chung Tư Mộ đã thay đổi nhạc chuông báo thức mặc định trong điện thoại của Thẩm Du để đỡ phiền phức, thay vào đó là một bản nhạc ASMR thích hợp để đánh thức giấc ngủ sâu. Bây giờ Thẩm Du đã hoàn toàn quen thuộc với loại nhạc chuông này, giống như việc cậu thích Chung Tư Mộ, rõ ràng ở bên nhau chưa đến hai năm, nhưng đã bắt đầu thân thiết như cặp vợ chồng già.

 

Thẩm Du lấy điện thoại để tắt báo thức, phát hiện ra màn hình khóa của điện thoại di động ngày nay là hình một đôi vịt uyên ương được thêu tay với chữ “Thất Tịch vui vẻ” bên cạnh.

 

Thẩm Du đã ở nhà nửa tháng, giờ mới nhận ra điều này. Cậu nhanh chóng mở khóa màn hình và kiểm tra tất cả các mạng xã hội như WeChat, SMS. Cậu không thấy bất kỳ tin tức nào về người kia, trong lòng phảng phất có một loại cảm giác mất mát. Bỏ đi, bọn họ đã ở bên nhau gần hai năm rồi. Những thứ này để làm gì? Huống chi, chính cậu cũng quên hôm nay là ngày lễ gì. Thẩm Du gửi một danh sách dài những icon cậu bé da vàng đang la hét cho "Ngài Nhảy Hố" nào đó rồi đặt điện thoại xuống. Ra khỏi giường để tắm rửa.

 

Sau khi ở nhà nghỉ ngơi, Thẩm Du đã tối giản được rất nhiều bước trong quy trình chăm sóc da. Cậu không phải là người quá chú trọng đến vẻ bề ngoài. Cậu cũng từ bỏ việc phục hồi lại làn da rám nắng ở Bali vì Chung Tư Mộ nói rằng "những đốm đen khiến em trông đẹp trai và tràn đầy sức sống hơn". Cậu chỉ rửa mặt bằng sữa rửa mặt và đánh răng là xong việc vệ sinh cá nhân.

 

Đầu tiên lấy thức ăn cho mèo và nước vào bát của Maruko và Tiểu Ngư, sau đó lấy bánh mì nướng trong tủ lạnh ra ăn. Do chênh lệch múi giờ nên buổi trưa cậu gọi cho Chung Tư Mộ. Thẩm Du ngáp và suy nghĩ xem phải làm gì vào buổi sáng. Cậu lững thững đi tới trước bát ăn của hai chú mèo, đột nhiên dụi dụi mắt - thức ăn cho mèo đã đầy.

 

Với sức ăn của Tiểu Ngư, điều này tuyệt đối không thể, Thẩm Du ngẩn ra vài giây. Chợt nghĩ đến một khả năng, cậu hớn hở chạy vội lên cầu thang nhìn. Chiếc vali màu trắng bạc lặng lẽ đặt bên cạnh chiếc ghế sofa ở tầng một đã chứng minh suy nghĩ của cậu.

 

Hai mắt Thẩm Du sáng lên, đi đôi dép lê màu cam hình con cá nhỏ chạy xuống lầu. Sau khi xoay nửa vòng, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy trong căn bếp thơm phức có người.

 

"Anh." Thẩm Du kêu một tiếng, khóe miệng không kìm được mà mỉm cười rạng rỡ.

 

Chung Tư Mộ đang đeo tạp dề màu đen quay lưng về phía cửa, đặt dụng cụ nhà bếp trong tay xuống, quay đầu lại cười nói: "Sao dậy sớm thế? Anh còn sợ làm phiền em. Anh định gọi em dậy sau khi làm xong bữa sáng."

 

"Em đã nghỉ ngơi nửa tháng rồi, em không còn thiếu ngủ như trước." Thẩm Du bước tới để xem Chung Tư Mộ đang làm gì. Anh liền gắp một miếng lạp xưởng chiên đút vào miệng Thẩm Du. Thẩm Du vừa nhai vừa hỏi: “Sao đột nhiên lại về rồi?”

 

"Sao thế, không muốn gặp anh?" Chung Tư Mộ giơ tay, dùng cổ tay vuốt nhẹ tóc của Thẩm Du.

 

“Không,” Thẩm Du vội vàng phản bác. Một giây sau, cậu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Chung Tư Mộ và nhận ra rằng bên kia cố ý nói như vậy, cậu đành bất đắc dĩ nhìn anh, "Anh có thể nghiêm túc hơn một tí không."

 

"Anh đang rất nghiêm túc," Chung Tư Mộ rót sữa nóng vào cốc, cảm thấy khó chịu, "Nhớ em, nên anh đã đẩy nhanh tất cả các hoạt động trong kế hoạch để quay về sớm."

 

"." Thẩm Du có chút xấu hổ quay đầu lại. Chung Tư Mộ đã nhận ra tính khí thỉnh thoảng khó xử của cậu. Anh cười hôn lên má cậu một cái. Trước khi Thẩm Du kịp phản ứng lại, anh đã đặt đĩa bánh mì nướng với trứng rán vào tay cậu.

 

"Tối ra ngoài ăn nhé."

 

Thẩm Du và Chung Tư Mộ cùng nhau ngồi ở đầu của bàn ăn dài và bắt đầu ăn bữa sáng. Trước khi chung sống, ban đầu Thẩm Du cho rằng cuộc sống của Chung Tư Mộ thật ảm đạm và khoa học. Không ngờ đối phương lại nấu ăn rất giỏi. Điều này hoàn toàn trái ngược với Thẩm Du, cậu chỉ có thể nấu một nồi canh lớn, vì vậy hai người họ đã quyết định như vậy trong cuộc sống của họ. Trách nhiệm nặng nề này đặt lên vai Chung Tư Mộ, nhưng may mắn thay anh cũng rất thích việc này.

 

Tuy chỉ là bữa sáng đơn giản nhưng trứng và xúc xích được chiên chín vàng giòn, rắc thêm gia vị làm tăng cảm giác thèm ăn. Sau khi Thẩm Du ăn được vài miếng, hai chú mèo trong nhà ngửi thấy mùi thơm liền đi tới. Maruko ngồi xổm cách Thẩm Du nửa thước, đôi mắt lam bất động nhìn chằm chằm thìa của cậu, còn Tiểu Ngư thì trực tiếp chạy tới cọ cọ vào chân Thẩm Du.

 

"." Thẩm Du liếc nhìn Chung Tư Mộ ngồi bên cạnh, bắt gặp ánh mắt ngập tràn  vui vẻ của anh.

 

"Không được, con không được ăn nữa." Thẩm Du cúi người vươn tay ôm Tiểu Ngư. Chật vật mãi mới ôm được mèo con lên khiến cậu cảm thấy hoài nghi cuộc sống. Con mèo con này, lúc cậu nhặt nó chỉ lớn bằng nắm tay, bây giờ đã lớn hơn một chút so với những quả bóng đồ chơi cho mèo cỡ lớn. "Sáng nay con đã ăn thức ăn cho mèo rồi mà."

 

Thẩm Du cảm thấy cậu nên là một "người cha nghiêm khắc".

 

"Meo meo" Tiểu Ngư kêu meo meo, ánh mắt cực kỳ ngây thơ nhìn cậu.

 

"." Thẩm Du, người dễ mềm lòng, quay đầu lại và nhìn Chung Tư Mộ cầu cứu.

 

"Nếu em muốn thì cho nó ăn đi." Chung Tư Mộ cũng quay đầu lại nhìn, bạn nhỏ Tiểu Ngư chắc là đã bị họ cưng chiều đến phát phì.

 

Sau khi dành mười phút để giải quyết hai chú mèo, Thẩm Du và Chung tư Mộ cuối cùng cũng có thể tiếp tục ăn. Thì ra hôm qua mãi lúc nửa đêm Chung Tư Mộ mới về đến nhà, sợ làm Thẩm Du đang nghỉ ngơi thức giấc nên anh ngủ ở phòng khách dưới tầng một một đêm.

 

"Nhắc mới nhớ, năm nay sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Tiểu Lam đã đi du lịch rất nhiều nơi." Thẩm Du vừa ăn vừa thản nhiên nói.

 

"Ừm, anh đã xem ảnh trên vòng bạn bè của cô bé rồi." Chung Tư Mộ gật đầu, "Mấy ngày trước em ấy đến một khu nghỉ dưỡng ở phía tây bắc đúng không? Đăng hơn chục bức ảnh trên vòng bạn bè gần như phủ kín cả newfeed của anh."

 

“Ừ, khu nghỉ dưỡng Sơn Hải, con bé nói mèo ở đó sẽ xếp hàng, sau đó trình diễn nhìn rất dễ thương, chim hót líu lo, món ăn ngon đến mức phải trầm trồ, còn có một nhân viên rất đẹp trai.” Thẩm Du không khỏi mỉm cười khi nghĩ đến cô em gái rồi lại thở dài. "Trí tưởng tượng của trẻ em rất cao."

 

"Nếu thật sự mèo có thể xếp hàng rồi tỏ ra dễ thương, chúng ta có thể dạy hai cục bông ở nhà, chúng nó hầu như đều rất lười, ăn xong lại lăn ra nằm." Chung Tư Mộ nhìn hai cục bông mập mạp nép vào sau cây cào móng, có chút cảm thán. Không muốn nhận đây là mèo của mình. "Khu nghỉ dưỡng đó gần đây có vẻ rất nổi tiếng trên mạng, anh sẽ kiểm tra. Nếu an ninh tốt, chúng ta cũng sẽ đi xem một chút."

 

"Hả?" Phản ứng của Thẩm Du có chút không theo kịp.

 

"Chúng ta đã sống chung cùng nhau gần hai năm, cũng chưa từng đi ra ngoài nghỉ dưỡng dài ngày. Du tiên sinh, em không cảm thấy mình nợ anh một kỳ nghỉ sao?" Chung Tư Mộ đưa tay lau khóe miệng Thẩm Du, nhân tiện đi tới chạm nhẹ vào cằm cậu. Thành công khiến đối phương đỏ mặt.

 

“Được.” Thẩm Du sờ cằm nói nhỏ. Miễn là ở bên Chung Tư Mộ, đi nghe những con chim hót dường như cũng là một gợi ý hay.

 

“Nhân tiện, có phải Âm Âm kết thúc điều trị và về nhà không?” Thẩm Du đột nhiên nhớ đến em gái cùng cha khác mẹ của Chung Tư Mộ.

 

"Có vẻ là vậy." Chung Tư Mộ nghe thấy thế liền mở ghi chú trên điện thoại ra xem. "Về nhà được ba ngày thì đợt điều trị mới chính thức kết thúc."

 

"Sau này liệu cánh tay có bị di chứng gì không?" Thẩm Du nghĩ đến những việc năm đó mà người phụ nữ kia điên cuồng đã làm, có chút đau lòng hỏi.

 

"Không sao, bác sĩ nói bệnh đã khỏi hoàn toàn rồi."

 

“Vậy thì tốt,” Thẩm Du nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cười đề nghị: “Đợi em ấy về thì chúng ta hãy đón Âm Âm đến ở đây một thời gian đi, anh cả vừa mới kết hôn, cho nên để em ấy sống với anh ấy có chút không tiện."

 

"Được, chỉ cần em muốn." Chung Tư Mộ đương nhiên không có ý kiến gì cả.

 

“Cái gì anh cũng đồng ý.” Thẩm Du không khỏi vui vẻ. "Không phải anh là loại con một vừa mới lấy chồng, chỉ muốn sống trong thế giới hai người sao. Khi anh bận rộn, em và Âm Âm sẽ sống thế giới riêng của hai người." Cuối cùng Thẩm Du bóp cổ Chung Tư Mộ.

 

"Mấy ngày không ngủ cùng nhau khiến em có chút xốn xang?" Chung Tư Mộ cố ý trêu đùa, mỉm cười nhìn Thẩm Du từ trên xuống dưới vài lần.

 

"." Xét về độ không đứng đắn, Thẩm Du vẫn còn thua xa.

 

Hai người vừa nói chuyện về cuộc sống hàng ngày vừa đùa giỡn với nhau. Không có ánh đèn flash cắt ngang và sự chú ý của giới truyền thông, đủ kiểu khen chê, thành tích đều bị phai mờ. Hôm nay họ chỉ là một trong số hàng nghìn cặp tình nhân bình thường cùng nhau trải qua Lễ Thất tịch của Trung Quốc. 

 

Buổi trưa, Weibo "Thẩm Du sy" với hàng chục triệu người theo dõi đã cập nhật thêm bài đăng mới. Trong ảnh, Thẩm Du mặc một chiếc áo len màu trắng sữa ngồi trên sàn gỗ, trong tay ôm hai cục bông, một xám một cam. Nhìn máy ảnh mỉm cười, mặt trời phía sau cậu cũng đang tỏa sáng rực rỡ.

 

"Lễ Thất tịch vui vẻ, đi chơi với mèo và ảnh người yêu."

 

Weibo được đăng chưa đầy một phút mà số lượng bình luận sau khi cập nhật đã lên tới hàng chục nghìn.

 

"Xong rồi, Thất tịch lại bị anh Du cho ăn một miếng cơm chó lớn. Cẩu độc thân làm sao có thể sống nổi đây [khóc]?"

 

"Bố cục và ánh sáng hoàn hảo như vậy, đoán chắc là do đạo diễn Chung chụp, vừa cười vừa đá đổ bát thức ăn cho chó này."

 

"Có phải là do ảo giác không? Tôi cảm thấy rằng Tiểu Ngư lớn hơn một chút so với bức ảnh anh ấy đăng lần trước [bị sốc]."

 

"Có người nhìn thì hào hoa phong nhã, nhưng trên thực tế chẳng những không có bạn trai, thậm chí ngay cả mèo cũng không, có nhóm nào trộm mèo không?"

 

"Chúc anh Du và Đạo diễn Chung mãi hạnh phúc. Từ khi còn học đại học em đã trở thành fan của anh. Không ngờ rằng mình sẽ kết hôn sớm hơn cả anh."

 

Thẩm Du tay trái ôm Tiểu Ngư, tay phải lật bình luận trên Weibo. Sau khi nhận ra Maruko muốn leo lên, cậu nhấn like bình luận của cô gái đã kết hôn. 

 

Sự chấp nhận tình yêu đồng giới trong xã hội ngày nay cao hơn nhiều so với hơn những thập kỷ trước. Mặc dù hôn nhân đồng giới chưa được hợp pháp hóa nhưng đã được dư luận ủng hộ. Đương nhiên, bất kể là lúc nào, đều sẽ có những anh hùng bàn phím kỳ thị đồng tính, thích chỉ trỏ đời tư của người khác, nhưng hiện tại Thẩm Du đã sớm học được cách phớt lờ những bình luận khó coi đó. Không ai có thể được tất cả mọi người thích, cậu chỉ cần sống xứng đáng với những người thích cậu, và sống cuộc sống mà cậu muốn là đủ. Trên một mạng Internet rộng lớn, tại sao lại phải làm tổn thương bản thân vì những người không hề quen biết.

 

"Buổi trưa muốn ăn cái gì?" Chung Tư Mộ cất chiếc máy ảnh SLR đi, mỉm cười nhìn Thẩm Du đang ngồi phơi nắng cùng hai con mèo.

 

“Ừmm, Lẩu Mala.” Thẩm Du không biết đang nghĩ cái gì, liền cười nói.

 

"Ok." Chung Tư Mộ cúi xuống hôn lên môi Thẩm Du, vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu. 

 

Trên thực tế, mỗi ngày ở cùng với người mình yêu đều là ngày lễ có thể ca hát và nhảy múa.

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
11/12/2023 21:50
52
19/11/2023 00:14
26
09/11/2023 23:54
28
08/11/2023 01:27
28
17/10/2023 23:07
31
15/10/2023 00:20
21
14/10/2023 00:36
23
12/10/2023 23:52
23
07/10/2023 16:41
25
22/08/2023 22:02
42
14/08/2023 22:26
32
18/06/2023 13:32
81

Bình luận

Nội dung liên quan