The Wolf Team

24/07/2023 22:01 58 lượt truy cập

Quý nhân phù trợ Du
Chương 41 - Trang phục bị thiệt hại

Báo cáo

Thẩm Du và An Vy đang ngồi trong phòng nghỉ đợi thông báo từ bên hậu cần của tạp chí. Trong lúc đó, Thẩm Du đã gửi một tin nhắn WeChat cho em gái mình để hỏi về các vấn đề an toàn. Sau khi nhận được câu trả lời "như bà già" từ bên kia, cậu mỉm cười bất lực và quay sang trao đổi ánh mắt với An Vy. Thi Phong được các stylist nhắc đến là ai vậy?

 

An Vy cũng ở đấy khi Thẩm Du tạo thử kiểu tóc. Cô cũng rất để tâm đến Thi Phong, cái tên khiến stylist lo lắng. Cô cũng không biết mình nên hỏi chuyện ai trên WeChat, một lúc sau thì cô nhận được thông tin.

 

"Thi Phong là một nhà thiết kế người Trung Quốc có tiếng tăm tầm cỡ ở quốc tế. Gần đây anh ấy đã trở về Trung Quốc để tìm cảm hứng thiết kế từ quê hương mình. Buổi chụp hình thời trang ở Chính đô phong thượng lần này có tác phẩm của anh ấy nên anh ấy đã đến để theo dõi quá trình chụp ảnh. Tìm hiểu về các mẫu thời trang của tạp chí trong nước." An Vy vừa trả lời tin nhắn WeChat vừa nói với Thẩm Du. Thẩm Du nhìn thấy cảnh này thì hơi hơi nghiêng đầu. An Vy có nguồn lực, mối quan hệ và cách thức làm việc của riêng mình. Chỉ cần không dính dáng đến vấn đề nguyên tắc, Thẩm Du sẽ không để tâm.

 

"Nhìn bộ dạng lo lắng của nhà tạo mẫu Hà, nhà thiết kế này chắc không dễ làm thân nhỉ?" Thẩm Du cau mày.

 

"Các nhà thiết kế liên quan đến nghệ thuật, tính khí có chút kỳ lạ," An Vy nói đến đây, liền cảm thấy dường như cũng có thể mô tả ông chủ của mình theo cách tương tự, "Địa vị và thực lực của Thi Phong cao, khiến người khác lo lắng cũng là bình thường. Tuy nhiên, người ta nói rằng Thi Phong là người rành mạch hiếm có trong ngành thời trang, chỉ cần anh làm việc của mình, chắc chắn sẽ không gặp phải rắc rối gì cả, vì vậy anh không cần phải lo lắng quá nhiều đâu, anh Du."

 

"Chà, anh cũng tò mò muốn gặp nhà thiết kế này." Thẩm Du cảm thấy thoải mái hơn, nở nụ cười và có chút tò mò về người đàn ông được mọi người đánh giá ngang hàng với Chung Tư Mộ này trông như thế nào.

 

Sau khi An Vy giải thích với Thẩm Du xong, cô nhanh chóng trả lời tin nhắn trên WeChat: "Em biết rồi, làm phiền chị rồi, Mary."

 

"Không có gì, nếu như Thẩm Du xảy ra chuyện gì, thì chị cũng gặp xui xẻo." Bên kia nhanh chóng trả lời tin nhắn, kèm theo biểu tượng cảm xúc hình một chú gấu nhỏ đang ngồi xổm thành vòng tròn trong góc. Khi An Vy đọc tin nhắn, cô không thể nhịn được mà cười. Cô có thể khiến Mary, người được coi là tổng lãnh sự của hãng phim, luôn lưu tâm và giúp đỡ hết mình. Vị trí của anh Du trong lòng ông chủ cao hơn cô tưởng tượng. Suy đoán về mối quan hệ giữa hai người trong lòng An Vy càng trở nên rõ ràng hơn, nhưng nhìn biểu hiện của anh Du, hình như anh không biết, cô do dự vài giây. Cuối cùng quyết định vấn đề này nên để hai người họ từ từ khám phá và tự giải quyết.

 

"Anh Du, buổi chụp thử sắp bắt đầu rồi, anh thay bộ đồ đầu tiên do nhà tạo mẫu thiết kế đưa cho anh rồi đến studio số 2 đi." Mười phút sau, một nhân viên phụ trách với thẻ công việc trên ngực gõ cửa bước vào.

 

"Làm phiền rồi, cảm ơn cô." Thẩm Du cảm ơn rồi đứng dậy. Bộ trang phục vẫn còn trong phòng làm việc của stylist Hà. Anh phải chạy đi lấy và thay quần áo thật nhanh.

 

"Anh Du, chờ một chút." Không ngờ, khi Thẩm Du vừa ra khỏi cửa vài bước, cô nhân viên đã quay người chạy lại.

 

"Có chuyện gì vậy?"

 

"Anh Thi Phong vừa rồi đã tới. Anh ấy nói với stylist Hà rằng muốn gặp anh trước buổi chụp hình thử. Anh có thể đến đó trước được không, tôi sẽ giúp anh đi lấy quần áo phải thay."

 

Các nhân viên vội vã rời đi sau khi nói điều này. Thẩm Du mặc dù cảm thấy bối rối nhưng cậu cũng không có ai để hỏi cả, vì vậy cậu liền đến Studio số 2 trước.

 

"Anh Thi, tôi đang cho người đi gọi Thẩm Du đến rồi." Stylist Hà đang đứng ở cửa nhìn thấy Thẩm Du, mắt liền sáng lên, tựa hồ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, liền nói với người đàn ông trước mặt đang đứng quay lưng về phía cửa. Người đàn ông nghe vậy quay đầu lại, dáng người rất cao, tầm hơn 1m90, vai rộng eo thẳng, chỉ đứng ở đó thôi cũng khiến cho người ta cảm giác bị lấn át.

 

Sau khi người đàn ông quay lại, Thẩm Du mới thấy rõ mặt anh ấy. Mặc dù anh ấy có mái tóc đen giống người Trung Quốc, nhưng làn da lại tái nhợt, các đường nét trên khuôn mặt mang một vài nét Âu Mỹ tuy vậy vẫn mang vẻ thanh tao của phương Đông, đôi mắt màu xám nhạt rất đẹp. Đối phương nhìn Thẩm Du nửa giây, sau đó lễ phép gật đầu, duỗi ra tay phải chào hỏi.

 

"Xin chào, tôi là Thi Phong."

 

"Xin chào, tôi là Thẩm Du." Thấy vậy, Thẩm Du cũng lễ phép bắt tay, tự giới thiệu.

 

"Nghe nói cậu có thể nắm bắt được chủ đề trong các tác phẩm của tôi?" Thi Phong hỏi. Tiếng phổ thông của anh ấy rất chuẩn, giọng nói của anh nghe rất điềm tĩnh.

 

Thẩm Du nghe vậy liếc nhìn stylist Hà đang ở bên cạnh. Cậu không biết bộ trang phục nào mà cậu đã thử là tác phẩm của Thi Phong.

 

"Đúng vậy, bộ vest sọc xanh hải quân kiểu Anh kia, chúng tôi kết hợp nó với áo sơ mi trắng cổ bẻ, cùng một số hoa văn nhỏ, anh có thể xem." Nhà tạo mẫu Hà nhanh chóng vào giải vây cho cuộc trò chuyện. Với tư cách là nhà tạo mẫu, anh cũng hy vọng rằng sự hiểu biết của anh về bộ sưu tập này có thể được tác giả công nhận.

 

Thi Phong nghe vậy khẽ gật đầu, không nói gì, thông qua hành động mơ hồ biểu đạt ý tứ lễ phép. Một loại hào quang chính nghĩa tỏa ra xung quanh anh, khiến mọi người không thể không bị áp chế.

 

"Vương Công đi lấy quần áo, sao bây giờ vẫn chưa thấy đâu." Stylist Hà nhất thời không biết nói gì nữa nên chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa rồi chuyển đề tài.

 

Có phải Vương Công là người đã thông báo cho cậu trước đó không? Đoạn đường ngắn như vậy mà đi tới bây giờ vẫn chưa thấy quay lại quả thực có chút chậm. Thẩm Du cũng lui lại mấy bước, nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy nhân viên phụ trách từ trong góc chạy tới, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

 

"Có chuyện gì vậy?" Stylist Hà cau mày hỏi nhân viên, Vương Công nhìn trái nhìn phải, thở hổn hển phân vân không biết có nên nói hay không.

 

"Cô mau nói đi, có chuyện gì?" Đúng lúc này, Thi Phong ở một bên cũng đột nhiên lên tiếng, với chiều cao vượt trội đã mang đến cảm giác áp lực cực lớn.

 

Vương Công thấy vậy, khóc rống lên, sau khi hít sâu vài hơi, cắn răng nói: "Quần áo trong văn phòng bị hỏng rồi."

 

"Hỏng rồi? Tại sao lại hỏng? Bị hỏng bao nhiêu bộ?" Stylist Hà nghe vậy trợn tròn mắt, sốt sắng hỏi, muốn chạy qua xem một chút.

 

"Đó là tác phẩm của anh Thi Phong. Bộ đồ mà anh Du sẽ mặc đã bị đổ một loại đồ uống không rõ là gì lên." Vương Công liếc nhìn Thi Phong, người cao hơn cô một cái đầu, có chút sợ hãi.

 

Tuy nhiên, mọi người có mặt không có thời gian để tâm đến cảm xúc của Vương Công. Thẩm Du nghe cô nói xong, trong lòng liền chìm xuống đáy vực. Từ lúc thử quần áo đến bây giờ không đến nửa giờ, người đó lại cố ý chỉ phá hỏng bộ mà cậu sẽ mặc. Trong lòng Thẩm Du nảy ra một suy nghĩ đáng sợ hơn, nếu không phải Thi Phong đột nhiên muốn gặp trước cậu. Như vậy thì chính cậu sẽ là người đi lấy quần áo. Khi quần áo bị hư hại, đoàn hậu cần nhất định sẽ trốn tránh trách nhiệm trước mặt Thi Phong. Khi đó, cậu thực sự sẽ không thể nói gì được, chỉ trong vài phút liền đắc tội với nhà thiết kế nổi tiếng Trung Quốc.

 

"Quần áo cậu ấy sẽ mặc đã bị hỏng?" Thi Phong xác nhận lại lần nữa. Trong lòng Thẩm Du thắt lại, nhưng thấy đối phương vẻ mặt bình tĩnh, cũng không có ý trách cứ.

 

"Vâng, chỉ có bộ của anh Du là bị hỏng." Vương Công vội vàng trả lời.

 

"Dường như có người có hiềm khích với cậu. Nếu họ làm điều đó một cách rõ ràng, thì đó là hành động ngu ngốc hay khiêu khích đây?" Thi Phong ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ, trong con ngươi màu xám nhạt không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào.

 

Thẩm Du mím môi, đấu tranh với chính mình, ngay lập tức trong đầu cậu xuất hiện một ứng cử viên cho chuyện này, nhưng Bạch Trúc Chánh không thể hành sự lộ liễu như vậy được.

 

Khi năm người ở cửa đang đứng trầm mặc, thì đội hậu cần trong studio ra hiệu rằng họ đã sẵn sàng và buổi chụp thử sắp bắt đầu. Những người mẫu còn lại rải rác ở nhiều nơi cùng đi về phía bảng đèn, lần lượt từng người một. Thẩm Du có chút sốt ruột. Cậu còn chưa có trang phục để thay. Những trang phục khác dường như đã được đưa cho những người mẫu khác. Chẳng lẽ cậu chỉ có thể đứng nhìn họ chụp ảnh thế này sao?

 

Thẩm Du nhìn stylist Hà, nhưng bên kia đã xấu hổ mà quay đầu đi. Thật quá sức để anh có thể thiết kế ra trang phục phù hợp cho Thẩm Du trong thời gian ngắn như vậy. Giải pháp tốt nhất hiện tại là Thẩm Du không chụp họa báo nữa. Nhưng Thẩm Du được giới thiệu bởi một người quen. Không giống như những người mẫu bình thường kia, stylist Hà do dự một lúc.

 

"Làm sao vậy, không có trang phục để mặc?" Thi Phong liếc nhìn biểu cảm của những người trước mặt. Anh biết đây chỉ là những mánh khóe trong giới thời trang: “Vậy mặc bộ cậu định cho lên trang bìa đi, có vừa không?"

 

“Thi Phong tiên sinh." Stylist Hà hơi ngạc nhiên, càng chần chừ hơn. Bộ trang phục đó phù hợp với tác phẩm mới nhất của Thi Phong. Nó là hàng thiết kế oversize, đây cũng là sự lựa chọn tốt nhất để có thể giải quyết vấn đề trước mắt. Nhưng anh đã tính sẵn bộ trang phục đó là dành cho một người mẫu anh đã quen.

 

“Anh nói Thẩm Du là sự lựa chọn thích hợp với những thiết kế của tôi mà, cho nên tôi muốn xem một chút, có vấn đề gì sao?” Thi Phong nhàn nhạt hỏi.

 

"KHÔNG." Stylist Hà giật mình, tóc sau gáy cũng run lên vài cái, anh nhanh chóng đồng ý. Công bằng mà nói, Thẩm Du kỳ thực rất hợp với thiết kế đó, nhưng tính ích kỉ của anh lại nghiêng về người mẫu mà mình đã quen thuộc hơn. Nhưng dường như sự ích kỷ đó không thể giữ lại được nữa rồi.

 

Ngay sau đó, stylist Hà đã cử người đi lấy nó để chụp làm trang bìa. Bộ trang phục này được làm bằng vải thô màu mực, được cắt thành nhiều lớp, nhưng vì chất liệu vải tốt nên trông không hề rườm rà chút nào, các đường viền rủ xuống tự nhiên ở hông và gấu chân. Sau khi thay trang phục xong, Thẩm Du mặc một chiếc quần dài pha màu đen, xám và trắng, cùng với một đôi giày vải có hình dáng đơn giản. Cả người cậu toát lên khí chất vừa cổ điển vừa hiện đại. Cậu đã quen với việc đóng các tác phẩm cổ trang, vì vậy nên cậu thích nghi rất tốt với kiểu thiết kế này. Cậu đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà trong gương, hai mắt mơ hồ. Đây có phải là kết tinh mà Thi Phong đã tiếp thu từ văn hóa truyền thống khi anh ấy đến Trung Quốc không nhỉ? Thật sáng tạo khi mang phong cách của các yếu tố truyền thống Trung Quốc vào thiết kế hiện đại.

 

Thẩm Du đi ra khỏi phòng thay đồ, mỉm cười với mấy người đang đợi bên ngoài, cậu lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Khuôn mặt cậu vốn đã ưa nhìn, mang một vẻ đẹp cổ điển, cử chỉ cũng tao nhã. Với bộ trang phục này cậu giống như một thiếu gia tuấn tú bước ra từ cuốn sách cổ.

 

"Không tệ không tệ." Stylist Hà gật đầu hài lòng, những áy náy trong lòng cũng biến mất. Sự hiểu biết về trang phục và ngoại hình của Thẩm Du luôn là duy nhất.

 

"Cám ơn anh Hà." Thẩm Du cười nói, sau đó quay đầu nhìn Thi Phong, anh ấy cũng gật đầu tán dương.

 

Trước khi chụp chính thức, buổi chụp thử là sự điều chỉnh dựa trên tạo hình hiện tại với sự hỗ trợ của ống kính, đồng thời cũng thuận tiện cho chuyên viên trang điểm tìm cảm hứng. Mười mấy người mẫu chụp chung với Thẩm Du xếp hàng trước ống kính. Stylist Hà và nhiếp ảnh gia chỉnh sửa rất nhiều chi tiết. Sau nửa giờ, buổi chụp thử cuối cùng đã hoàn thành.

 

"Cảm ơn mọi người, vất vả rồi, mọi người hãy đến gặp các chuyên viên trang điểm để trang điểm." Cuối cùng, stylist Hà vỗ tay và nói. Tất cả các người mẫu đều cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời đó. Các hoạt động sinh hoạt cơ thể hơi đơ do giữ một tư thế trong thời gian dài. 

 

Thẩm Du rời khỏi trường quay cùng với đám đông. Các chuyên viên trang điểm lúc này chắc đã chật kín người. Thẩm Du định đến phòng khách uống nước rồi mới đi tìm chuyên gia trang điểm nên bảo An Vy đi xếp hàng trước, không ngờ lúc chạy vào một góc hành lang cậu lại đụng phải nhà thiết kế Thi Phong đã biến mất giữa buổi chụp hình.

 

"Xin chào, anh Thi, hôm nay cảm ơn anh nhiều." Thẩm Du sau khi nhìn thấy đối phương liền chủ động chào hỏi. Nếu như không phải Thi Phong muốn gặp cậu trực tiếp trước khi thay trang phục để vào chụp hình, thì hôm nay cậu sẽ gặp phải phiền toái không nhỏ, về tình về lý thì cậu vẫn nên cảm ơn anh ấy.

 

"Xin chào." Thi Phong để điện thoại xuống, nhìn thấy cậu thì gật đầu, "Cậu không cần cảm ơn, tôi cũng chỉ là đang trả món nợ ân tình này cho Chung Tư Mộ mà thôi."

 

Nợ ân tình của ai cơ? Thẩm Du lập tức đứng yên tại chỗ, nhất thời cho rằng bản thân đã nghe lầm. Đạo diễn Chung siêu phàm cỡ nào mà anh có thể khiến một nhà thiết kế vĩ đại vừa trở về Trung Quốc này nợ ân tình, tại sao trả ơn Chung Tư Mộ lại là giúp đỡ cậu?

 

"Trả ơn, cậu ấy đã giúp tôi theo đuổi vợ tôi. Tôi không muốn nợ cậu ấy bất cứ điều gì cả." Thi Phong nói với giọng bình tĩnh như đây là chuyện đương nhiên, sau đó cầm điện thoại và nói lời tạm biệt với Thẩm Du, người vẫn chưa tiêu hóa hết được những thông tin này, rồi quay người biến mất ở góc hành lang.

 

Theo đuổi vợ? Chung Tư Mộ đã mở rộng công ty sang lĩnh vực mai mối từ khi nào vậy? Vừa nghĩ tới tối hôm trước gọi điện thoại lúc đối phương đang nghiên cứu chuyện tình yêu, mặt Thẩm Du có chút nóng lên.

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
11/12/2023 21:50
52
19/11/2023 00:14
26
09/11/2023 23:54
28
08/11/2023 01:27
28
17/10/2023 23:07
31
15/10/2023 00:20
21
14/10/2023 00:36
23
12/10/2023 23:52
23
07/10/2023 16:41
25
22/08/2023 22:02
42
14/08/2023 22:26
32
18/06/2023 13:32
81

Bình luận

Nội dung liên quan