The Wolf Team

16/07/2023 11:46 40 lượt truy cập

Quý nhân phù trợ Du
Chương 40 - Phong cách họa báo

Báo cáo

Thẩm Du ở lại bệnh viện thêm một ngày, bởi vì lúc trước có lịch chụp tạp chí, cho nên sau khi bác sĩ Trương kiểm tra nhiều lần và xác nhận là không có vấn đề gì, cậu mới được xuất viện để tiếp tục làm việc. Dù sao dạ dày của cậu chỉ có chút vấn đề nhỏ. Trước khi xuất viện, bác sĩ đã nhiều lần dặn dò Thẩm Du ít uống rượu, không được ăn nhiều đồ cay. Thẩm Du thích ăn cay đã phải đồng ý với vẻ mặt miễn cưỡng.

 

Trường quay được chọn để thực hiện buổi chụp “Chính đô phong thượng” này nằm ở một địa điểm ở ngoại ô Bắc Kinh. Thẩm Du và An Vy khởi hành từ sáng sớm, cuối cùng đã đến địa điểm trước mười giờ. Việc chụp tạp chí thời trang yêu cầu cao về ánh sáng và thiết bị. Vì vậy, ngoại trừ một số tạp chí lớn có studio riêng, các tạp chí và nhiếp ảnh gia khác sẽ chọn một studio miễn phí tạm thời để quay chụp và một studio nói chung có thể chứa một nhóm nhiếp ảnh cùng một lúc.

 

An Vy đã liên lạc trước với người phụ trách thời trang của “Chính đô phong thượng”. Hai người vừa đến nơi, đã có người đi ra dẫn đường, tìm đường cũng đỡ vất vả hơn. Người phụ trách đưa Thẩm Du đi gặp người tạo mẫu cho buổi chụp lần này. Nội dung của một số tạp chí cần ít nhất hơn chục người mẫu tham gia. Nhà tạo mẫu hiển nhiên là rất bận rộn. Sau khi đánh giá qua hình ảnh đã chụp trước đó của Thẩm Du, nhà tạo mẫu bảo cậu ra ngoài trước, ngồi chờ một lúc trong phòng chờ.

 

"Lát nữa mặc cái gì vậy, sao không thấy quần áo?" Thẩm Du đi vào phòng khách vắng vẻ nhìn một vòng, có chút khó hiểu. Cậu có quá ít kinh nghiệm chụp tạp chí thời trang.

 

“Hầu hết việc chụp tạp chí đều tập trung vào người mẫu, các trang phục đã được thiết kế trước, và khi người mẫu đã sẵn sàng thì mới bắt đầu chụp, giống như những bức ảnh anh đã từng chụp trước đó.” An Vy, một nhân viên xuất sắc của Chung Tư Mộ Studio, người che giấu danh tính, mỉm cười giải thích: “Tuy nhiên, đối với các tạp chí thời trang chuyên nghiệp, các mặt hàng thời trang khác nhau do thương hiệu cung cấp mới là điểm mấu chốt. Nhà tạo mẫu sẽ điều chỉnh các mặt hàng khác nhau ngay tại chỗ và quyết định chọn mẫu nào cho sản phẩm đó.”

 

"Thì ra là thế." Thẩm Du khiêm tốn gật đầu. Studio này có nhiều không gian rộng rãi, sảnh khách cũng được sử dụng. Họ đã chọn được người, vẫn chưa có ai khác vào phòng cả.

 

"Anh Du, em đi gặp nhà tạo mẫu một chút." An Vy nói sau khi nhìn vào điện thoại một lúc.

 

"Ừm." Thẩm Du gật đầu, rất tin tưởng vào năng lực của An Vy.

 

Sau khi An Vy đứng dậy rời đi, Thẩm Du lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy bức ảnh tàu hỏa bọc da màu xanh do em gái đăng trong vòng bạn bè, bất đắc dĩ cười cười, bấm thích. Cô bé tinh nghịch này đến Bắc Kinh chỉ để được trải nghiệm đi chuyến tàu da màu xanh lá cây mà cô chưa từng đi trước đây. Cô được biết đến là người sưu tập tùy hứng. Gia đình không thể khuyên cô bé, nên chỉ có thể mua vé và liên tục hỏi về sự an toàn của chuyến tàu nhưng cô lại rất vui, biểu hiện là cô đã đăng ảnh trên vòng bạn bè. Chuyến tàu cao tốc kéo dài 30 giờ và đến Bắc Kinh vào tối mai. Thẩm Du kiểm tra lại bản ghi chú trên điện thoại di động, nhớ giờ để ra ga đón cô.

 

Có rất ít thông tin trong vòng bạn bè của nghệ sĩ. Thẩm Du lướt xem một hồi, sau đó thích bài viết về tỏi mẹ cậu trồng ở ban công. Cậu liên tục thoát và mở WeChat. Cậu thực sự không muốn nhắn tin cho ai cả.

 

Đột nhiên, cửa phòng chờ bị đẩy ra "Lạch cạch".

 

Thẩm Du cuối cùng cũng tìm được cách chuyển hướng sự chú ý, vội vàng đặt điện thoại xuống và đứng dậy nhìn, thấy hai người bước vào rất quen thuộc.

 

"Bạch tiên sinh, mời ngài nghỉ ngơi ở chỗ này một lát." Một nhân viên công tác dẫn theo mấy người phía sau đi vào cửa, mỉm cười thân thiện với Thẩm Du ở bên trong, sau đó vội vàng rời đi làm việc khác, chỉ để lại hai người quen cùng ngượng ngùng. Mắt to nhìn chằm chằm mắt nhỏ.

 

"Trúc Chánh, đã lâu không gặp." Sau vài giây im lặng, Thẩm Du lịch sự cười cười chào hỏi.

 

"Lâu rồi không gặp." Bạch Trúc Chánh cũng ngay lập tức phản ứng lại và nở nụ cười lịch sự. Hai người tốt nghiệp cùng lúc, cùng nhau gia nhập công ty, làm việc dưới trướng một quản lý mấy năm, bây giờ gặp lại chỉ lịch sự chào hỏi.

 

"Có vẻ như cậu đã thay đổi rất nhiều." Bạch Trúc Chánh liếc nhìn Thẩm Du, đột nhiên không thể không nói.

 

"Ừm." Thẩm Du không biết tại sao.

 

"Rời công ty đột nhiên có nhiều tài nguyên như vậy là chuyện tốt, dù sao cũng chúc mừng cậu."

 

Bạch Trúc Chánh là có ý gì? Thẩm Du nhìn Bạch Trúc Chánh, cảm thấy không hài lòng với ẩn ý trong lời nói của cậu ta. Hiển nhiên Bạch Trúc Chánh cũng ý thức được mình đã thất lễ, vội vàng chuyển chủ đề : "Đúng rồi, lần này tôi tới đây là chụp ảnh thời trang, còn cậu thì sao?"

 

"Chụp thời trang cho “Chính đô phong thượng”." Thẩm Du không nhiều lời.

 

“Chính đô phong thượng” và “Thời thượng” là hai tạp chí quen thuộc với những người nổi tiếng trong ngành thời trang, thời gian và địa điểm chụp cũng trùng nhau. Bạch Trúc Chánh đã dành rất nhiều tâm huyết cho cơ hội này, nhưng anh ta không ngờ rằng Thẩm Du trong tương lai cũng có cơ hội giống với mình, trong lòng Bạch Trúc Chánh khó tránh khỏi có chút khó chịu.

 

Thẩm Du nhìn ra biểu hiện của Bạch Trúc Chánh có chút không đúng, nên cậu cũng không chủ động nói chuyện. Nửa tháng trước, Liêu Khoa Nhất, cháu trai của Mai Phi, đã ra mắt với tư cách là nhân vật chính trong một tập ngắn của một chương trình tạp kỹ của Big Fire. Sau đó, cậu ta nhận được rất nhiều cơ hội tiếp xúc và sự ảnh hưởng tăng vọt trong một thời gian ngắn. Bạch Trúc Chánh và Liêu Khoa Nhất cùng ở dưới trướng của Mai Phi, tài nguyên của họ bị vắt kiệt, tự nhiên trong lòng họ sẽ có khúc mắc. Nhưng đây là chuyện của bọn họ, Thẩm Du cũng không rảnh mà quan tâm, cậu chỉ muốn bình an vô sự đi trên con đường của mình, góp mặt trong nhiều bộ phim hay hơn.

 

"Đúng rồi, tôi nhờ trợ lý giúp tôi lấy đồ trên xe, sao vẫn chưa tới nhỉ?" Bạch Trúc Chánh im lặng một lúc, rồi vỗ đầu như thể cậu chợt nhớ ra điều gì đó: “Tôi đi xem xem thế nào, không dễ gì mới có cơ hội gặp nhau mà mới nói được vài lời đã phải đi, chao ôi, tạm biệt."

 

"Tạm biệt." Bạch Trúc Chánh đang tìm một cái cớ để rời đi, Thẩm Du tự nhiên rất vui. Quan điểm của cậu và Bạch Trúc Chánh không giống nhau. Thực sự không có gì để nói. Ở chung trong một không gian chỉ là thêm ngượng ngùng.

 

Mười phút sau khi Bạch Trúc Chánh rời đi, cửa phòng khách lại bị đẩy ra. Lần này là An Vy trở về, "Anh Du, stylist kêu anh qua phòng thử đồ một lát."

 

"Nhanh vậy sao?" Thẩm Du có chút kinh ngạc, cậu còn tưởng rằng mình sẽ phải đợi một hai giờ nữa.

 

"Trong buổi chụp lần này, hầu hết các người mẫu khác đều đã từng làm việc với các nhà tạo mẫu, danh sách mẫu ảnh cũng đã được chốt từ rất sớm. Nhà tạo mẫu đã có bản nháp. Một tuần trước anh mới được giới thiệu nên anh cần phải cố gắng nhiều hơn, em nghe nói chị Linh đã khen ngợi anh trước mặt nhà tạo mẫu, nên anh ấy mới muốn để anh thay trang phục sớm hơn."

 

"Nhất định phải gửi lời cảm ơn tới chị Linh đấy." Thẩm Du nói sau khi nghe chuyện này.

 

"Vâng, lần này chị Linh không tới, buổi tối em sẽ gửi tin nhắn cảm ơn chị ấy, sau đó mua chút lễ vật nhỏ bày tỏ tấm lòng." An Vy hiển nhiên là đã nghĩ tới việc này, liền nói ra kế hoạch của mình. Với địa vị của chị Linh hiện tại chắc chắn không thiếu thứ gì cả, nhưng đây là tấm lòng và thiện ý để duy trì tình bạn.

 

"Tùy em đấy." Thẩm Du gật đầu đứng dậy, cùng An Vy đi gặp nhà tạo mẫu.

 

Chủ đề của “Chính đô phong thượng” số đặc biệt này là "Cuộc sống đảo ngược". Thế nào là đảo ngược? Trắng đen bị đảo ngược, trẻ nhỏ và người già bị đảo ngược, tươi mới và mê hoặc bị đảo ngược, ngay cả sự thay đổi trên nét mặt của một người cũng bị đảo ngược. Đó là một khái niệm chung rất trừu tượng và nhà tạo mẫu muốn truyền tải sự trừu tượng này đến với những người biết thưởng thức.

 

Khi Thẩm Du đi vào phòng, người thợ tạo mẫu đang dùng ngón tay quấn lấy bím tóc, mắt anh ấy sáng lên khi nhìn thấy Thẩm Du đi vào.

 

"Xin chào, tôi là Hà Tịch Húc, cậu là Thẩm Du phải không?"

 

"Xin chào, anh Hà, tôi là Thẩm Du." Thẩm Du có chút kinh ngạc, tại sao mới có nửa giờ, người tạo mẫu đột nhiên đối với cậu nhiệt tình hơn rất nhiều. Nhưng cậu hiển nhiên không thể quay đầu lại hỏi An Vy phía sau, đành phải đè nén nghi hoặc mà chào hỏi.

 

Nhà tạo mẫu Hà dường như nhìn ra sự nghi ngờ của Thẩm Du, anh liền thả bím tóc xuống và giải thích: “Vừa rồi nhà thiết kế Thi Phong đột nhiên muốn đích thân xem tác phẩm của cậu để xem mức độ phù hợp với chủ đề của chúng tôi như thế nào. Tôi có chút bận rộn nên không để ý tới việc cậu chính là Thẩm Du."

 

Cái tên Thi Phong nằm ngoài phạm vi nhận thức của Thẩm Du, nhưng từ thái độ lo lắng của nhà tạo mẫu trước mặt, có thể suy ra thân phận của anh ta nhất định không thấp.

 

Nhà tạo mẫu rõ ràng không có ý giải thích Thi Phong là ai. Anh chỉ cười nhìn Thẩm Du, tiếp tục nói: "Suýt chút nữa thì tôi đã bỏ qua cậu, người được đích thân Chung Tư Mộ chọn."

 

"." Khóe miệng Thẩm Du co giật. Ba từ Chung Tư Mộ dường như là loa giới thiệu sản phẩm mới của siêu thị, có thể thu hút một đám đông người qua xem.

 

Thẩm Du rõ ràng đã đánh giá thấp địa vị của Chung Tư Mộ trong giới giải trí và các ngành công nghiệp liên quan. Người này quá thần bí và khó đoán, nhưng anh cũng đại biểu cho sức mạnh và quyền lực cực cao. Khiến những người đứng đầu ngành công nghiệp gần gũi với giới giải trí không thể không tiếp tục do thám. May mắn thay, thời gian không còn nhiều. Sau vài câu qua lại, nhà tạo mẫu đưa cho Thẩm Du một chồng quần áo để cậu thử từng bộ một.

 

Tạp chí thời trang hợp tác với các thương hiệu lớn. Những bộ quần áo này đương nhiên có giá trị. Thẩm Du lật xem những nhãn hiệu trong phòng hóa trang, nhanh chóng thay đồ. Bởi vì Thẩm Du chưa bao giờ thử tạo kiểu theo phong cách này trước đây nên nhà tạo mẫu Hà đã đưa cho cậu bốn bộ quần áo, định xem bộ nào phù hợp nhất.

 

Bộ quần áo đầu tiên là lễ phục theo phong cách Anh quốc, áo sơ mi trắng tinh tế, bộ âu phục màu xanh đậm có hoa văn sẫm màu, giày da đen mũi nhọn. Thoạt nhìn chúng rất bình thường. Nhưng để ý mới thấy phần thân trên của chiếc áo sơ mi trắng này đã được nhà thiết kế khéo léo thiết kế đường viền ở cổ áo. Rạch một đường để lộ gần hết xương quai xanh và một khoảng nhỏ ở ngực. Tạo cảm giác lả lơi nhưng vẫn rất nghiêm túc, sau khi Thẩm Du chỉnh trang lại bộ âu phục, cậu nhét nửa vạt áo vào thắt lưng, giơ tay vuốt tóc để lộ trán, ngửa đầu nhìn vào gương cười. 

 

"Không tệ." Nhà tạo mẫu nhìn thấy Thẩm Du đút ngón cái tay trái vào túi quần đi ra ngoài, hai mắt sáng lên, không chút do dự khen ngợi. Các stylist có thể thiết kế rất nhiều phong cách khác nhau nhưng muốn làm nên một tác phẩm hoàn hảo thì thần thái của người mẫu cũng quan trọng không kém. Rõ ràng, Thẩm Du có thần thái như vậy.

 

Sau đó, Thẩm Du thử sức với ba bộ trang phục còn lại. Học sinh thể chất có vẻ ngoài tỏa nắng nhưng ẩn chứa sự ngang ngược, thầy giáo đeo kính gọng vàng dịu dàng và quyến rũ, và chàng trai hip-hop với khuôn mặt u ám, mỗi lần nhìn Thẩm Du sẽ hình dung tạo hình trước, sau đó thêm một số biểu cảm hay hành động để thể hiện phong cách. Hiển nhiên, nhà tạo mẫu Hà rất hài lòng với biểu hiện của Thẩm Du, gật đầu tán dương liên tục. Mỗi trang phục đều là sự nỗ lực chăm chỉ của nhà tạo mẫu, cách thể hiện của Thẩm Du khiến anh cảm thấy phấn khích. Nếu không phải vì vấn đề về bố cục, anh thực sự muốn chụp cả bốn bộ trang phục này.

 

"Anh Du, anh thật là lợi hại nha, em còn lo sợ anh chưa có kinh nghiệm sẽ phạm phải sai lầm chứ." An Vy cùng Thẩm Du ra khỏi phòng hóa trang. Bị nhìn chằm chằm như vậy, Thẩm Du có chút ngượng ngùng.

 

"Anh thực sự chưa có kinh nghiệm mà. Anh chỉ cố gắng thể hiện theo cảm tính. Không ngờ kết quả lại tốt như vậy." Thẩm Du lúng túng quay đầu đi.

 

"Anh làm quá tốt luôn, em đã bị choáng váng trước màn thể hiện của anh." An Vy cười nói: "Anh Du, hiện tại danh tiếng cùng sự nổi tiếng của anh đều đang không ngừng tăng lên, em thấy nhìn chúng ta có thể tiếp nhận quảng cáo rồi."

 

"Ừm, nếu như thật sự có thể PR quảng cáo, chúng ta cùng cân nhắc chút đi." Thẩm Du đối với việc tiếp nhận quảng cáo cũng không có hy vọng nhiều, nghe vậy liền trả lời.

 

"Thực ra trước đây có một số nhà sản xuất cấp hai, cấp ba đã tiếp cận em để nói về vấn đề quảng cáo, nhưng xét đến việc độ nổi tiếng của anh sẽ còn tăng cao hơn nữa sau bộ phim Theo đuổi ngọn gió và tác phẩm mới của đạo diễn Chung nên em cũng không vội." An Vy hiển nhiên là đã tính toán trước, giải thích với Thẩm Du: “Kỳ thật anh không cần lo lắng về chuyện quảng cáo, quảng cáo chất lượng cao thì đôi bên cùng có lợi. Em sẽ tìm kiếm nhiều cơ hội hơn và cố gắng tìm người thích hợp sớm nhất có thể."

 

Trong khi thảo luận về các vấn đề quảng cáo, Thẩm Du và An Vy trở lại phòng khách để chờ buổi chụp chính thức của tạp chí. Ở một phòng chờ khác cách đó hàng chục mét, bầu không khí hoàn toàn khác.

 

"Anh Bạch, anh uống ly nước trước đi." Người trợ lý cúi đầu, cầm một ly nước lo lắng nói.

 

"Không uống." Bạch Trúc Chánh tức giận, trừng mắt nhìn trợ lý và cáu kỉnh xua tay, "Tránh xa tôi ra, làm ăn không tử tế sẽ chỉ thêm phiền phức mà thôi."

 

Cô trợ lý nhỏ vội vàng đặt ly nước lên bàn rồi thu mình vào một góc không phát ra tiếng động. Trước khi làm công việc này, ai có thể ngờ rằng Bạch Trúc Chánh dịu dàng và ân cần trên màn ảnh lại có thể trông như thế.

 

Bạch Trúc Chánh tức giận với trợ lý của mình, sau đó càng cảm thấy thất vọng hơn. Cậu đến “Chính đô phong thượng” sớm hơn nhưng chỉ mới quay thử. Ban đầu chỉ có một công việc đơn giản là mặc quần áo và sau đó dừng lại. Những nhiếp ảnh gia kén chọn và nhà tạo mẫu đều muốn làm khó cậu. Có gì đó sai ở đây. Một nhóm người vây quanh cậu rồi bắt lỗi. Bạch Trúc Chánh tức giận đã tìm được một lý do để quay trở lại phòng khách.

 

Trên thực tế, trong tình huống bình thường khác, Bạch Trúc Chánh sẽ không bộc lộ tính khí của mình ra ngoài như vậy, nhưng cuộc gặp gỡ hôm nay với Thẩm Du khiến cậu cảm thấy khó khó chịu. Rõ ràng Thẩm Du là nghệ sĩ hạng ba bị cậu chèn ép năm sáu năm nay. Mới rời công ty được vài tháng mà đã không ngừng tiếp cận các loại tài nguyên khác nhau, cậu ta thực sự có thể ngồi ngang hàng với cậu. Mặt khác, vì Liêu Khoa Nhất, Mai Phi không còn quan tâm đến cậu như trước, tài nguyên cũng giảm đi rất nhiều. Khi Liêu Nhất Khoa trở nên nổi tiếng và có thể kiếm tiền, cậu sẽ bị bỏ rơi hoàn toàn.

 

"Mau đem những bộ quần áo này qua đây."

 

Đột nhiên có tiếng nói xa gần từ ngoài cửa truyền đến, Bạch Trúc Chánh giật mình, trợn mắt nhìn chằm chằm trợ lý ngồi trong góc, rồi vội vàng thu lại vẻ mặt.

 

"Nhà thiết kế Thi Phong sắp tới rồi. Nghe nói anh ấy sẽ đi xem buổi chụp hình của chúng ta. Anh Hà có vẻ hơi căng thẳng. Cẩn thận không bị mắng." Một giọng nữ trung niên truyền đến.

 

"Thi Phong là nhà thiết kế người Trung Quốc, nổi tiếng trong giới những năm gần đây." Một giọng nói trẻ hơn, nghe có vẻ như mới ngoài hai mươi.

 

"Đúng vậy, chính là anh ấy, chúng ta vốn là muốn dùng tác phẩm của anh ấy cho trang bìa, không ngờ tới việc sau khi nghe xong anh ấy liền đích thân tới xem."

 

"Suy nghĩ của những người Trung Quốc lớn lên ở Hoa Kỳ tất nhiên là phải khác với chúng ta, nhưng tôi nghe nói rằng nhà thiết kế Thi Phong rất hòa đồng." Giọng nữ trẻ đầy tò mò.

 

"Trước tiên chúng ta phải bàn về khâu tiếp đón. Nhìn stylist và nhiếp ảnh gia lo lắng, tôi cũng cảm thấy bất an." Giọng nữ trung niên nhắc nhở.

 

"À, người mẫu mặc tác phẩm của anh ấy cho trang bìa lần này cũng không tệ. Chắc sẽ không có vấn đề gì xảy ra nếu anh ấy cảm thấy không hài lòng."

 

"Còn chưa quyết định, tôi đoán chừng cũng chỉ bình thường. Nhưng hôm nay hình như có một diễn viên tên là Thẩm Du tới, nhà tạo mẫu cũng rất hài lòng về cậu ấy, không biết là ai." 

 

Cuộc trò chuyện lớn dần khi đi qua cửa, rồi từ từ biến mất. Khi Bạch Trúc Chánh phản ứng lại, bàn tay nắm chặt của cậu đã đâm vào lòng bàn tay một hàng toàn vết móng tay thật sâu.

 

Thẩm Du?

 

Cậu suy nghĩ một chút, vẫy tay gọi cô trợ lý nhỏ trong góc: "Em, qua đây làm  cho anh chút việc, làm không tốt sẽ bị trừ lương."





Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
11/12/2023 21:50
52
19/11/2023 00:14
26
09/11/2023 23:54
28
08/11/2023 01:27
28
17/10/2023 23:07
31
15/10/2023 00:20
21
14/10/2023 00:36
23
12/10/2023 23:52
23
07/10/2023 16:41
25
22/08/2023 22:02
42
14/08/2023 22:26
32
18/06/2023 13:32
81

Bình luận

Nội dung liên quan