The Wolf Team

17/05/2023 22:27 78 lượt truy cập

Quý nhân phù trợ Du
Chương 33 - Lời mời họa báo

Báo cáo

Thẩm Du không biết tại sao ông chủ của Trương Bắc Chinh lại muốn phong sát Châu Sơ Chi. Tuy nhiên, với tầm nhìn và sự tự tin những nghệ sĩ như Trương Bắc Chinh, và sẵn sàng dùng cách hòa bình để xoa dịu người đã bị ảnh hưởng là Thẩm Du. Nghĩ rằng bên kia là một người không khó kết thân, trong lòng Thẩm Du cuối cùng cũng ổn định xuống hoàn toàn. Cậu đã nói chuyện với Trương Bắc Chinh về kỹ năng diễn xuất, và học được rất nhiều thói quen thông thường về việc tập thể hình từ Trương Bắc Chinh. Cuối cùng vì đã quá muộn nên cậu miễn cưỡng nói lời tạm biệt.

 

Đối với Thẩm Du, hợp tác với một người mới trong làng giải trí như Trương Bắc Chinh, có thể giảm bớt rất nhiều lo lắng. Đối với Trương Bắc Chinh, Thẩm Du là người cố vấn và người bạn tận tình của anh, người hiểu và biết cách thích nghi với ngành giải trí. Hai người đã có một cuộc nói chuyện về bản thân, ngưỡng mộ lẫn nhau và nhanh chóng trở thành bạn bè.

 

Sau khi về đến nhà, Thẩm Du tắm rửa, quay đầu lại phát hiện WeChat cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của người nào đó.

 

"Hôm nay em có gặp Trương Bắc Chinh không? Loại nghệ sĩ này hiếm có trong giới. Anh không quan tâm lắm. Thiên Thần sẽ tập trung vào việc quảng bá cậu ta. Em có thể giao lưu nhiều hơn và trau dồi hiểu biết về một số quy tắc ngầm trước khi quay phim, và có thêm một vài người bạn nữa trong giới. Việc này cũng sẽ giúp ích cho em trong tương lai."

 

Thẩm Du không thắc mắc tại sao Chung Tư Mộ biết cậu đã gặp Trương Bắc Chinh cách đây không lâu, bởi vì với bản tính nói nhiều và vô tư của Trương Bắc Chinh, 80% cậu ấy đã trút hết tâm trí khi trò chuyện. Trương Bắc Chinh, với tư cách là một diễn viên khác do Chung Tư Mộ chỉ định, cả hai chắc chắn đã thêm WeChat, nghĩ đến cảnh Chung Tư Mộ bất lực chịu tra tấn bởi đủ loại "chuyện vô nghĩa" của Trương Bắc Chinh, Thẩm Du liền cảm thấy thú vị.

 

Thực ra khi nhận được tin nhắn WeChat này, trong lòng Thẩm Du cũng nhẹ nhõm hơn, ít nhất Chung Tư Mộ vẫn quan tâm đến cậu chứ không phải hoàn toàn xa lánh. Tất nhiên, Thẩm Du sẽ không thừa nhận chuyện một cách công khai, nhưng đáng tiếc là Chung Tư Mộ rõ ràng đã nghĩ ra cách để Thẩm Du trả lời tin nhắn, đó là nói về công việc, Thẩm Du chắc chắn không thể phớt lờ được.

 

"Cám ơn đạo diễn Chung, em sẽ tạo dựng mối quan hệ tốt với Trương Bắc Chinh." Thẩm Du nhắn xong, không biết vì sao trên lòng bàn tay xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng. Đây là lần đầu tiên cậu trả lời tin nhắn của Chung Tư Mộ sau khi cậu bất ngờ được tỏ tình vào đêm qua. Giọng điệu đủ lễ độ, có vẻ sẽ không có sai sót gì, dù sao đối phương cũng là nghiêm túc giúp cậu tính kế.

 

"Ây, em với Trương Bắc Chinh trong tác phẩm mới có rất nhiều kỳ phùng địch thủ, làm quen trước cũng tốt, kịch bản gần như đã làm xong rồi, tầm khoảng ba ngày nữa anh sẽ bảo Mary đưa cho em một bản."

 

"Kịch bản đã hoàn thành?" Thẩm Du hơi kinh ngạc. Lúc trước tin tức bảo mật như vậy, sao bây giờ nhanh thế.

 

"Không đến hai tháng nữa sẽ bắt đầu quay phim. Kỳ thật kịch bản vốn nên sớm đưa cho em, nhưng lần này kịch bản bị xét duyệt nghiêm ngặt về đề tài, cho nên mấy ngày nay mới được duyệt qua." Chung Tư Mộ giải thích, sau đó nói: "Nhân tiện, anh nhận được lời mời từ Liên hoan phim Golden Mint ở Pháp. Anh sẽ bay đến Pháp với tư cách là giám khảo trong một hoặc hai ngày nữa và ở Pháp trong khoảng một tuần. Trong khoảng thời gian này, có thể do chênh lệch múi giờ nên việc chuyển các tin tức có thể hơi bất tiện. Nếu có thắc mắc gì, em có thể liên hệ trực tiếp với Mary, lần này anh không đưa cô ấy ra nước ngoài cùng."

 

Mặc dù không có vấn đề gì, nhưng Thẩm Du vẫn đồng ý với sự sắp xếp chu toàn của Chung Tư Mộ. Đi Pháp? Với múi giờ chênh lệch hơn nửa vòng trái đất, cậu sẽ không nhận được bất kỳ tin tức nào từ bên kia trong hơn một tuần.

 

“Nếu anh đi Pháp rồi thì mèo con phải làm sao?” Thẩm Du vẫn không nhịn được hỏi vấn đề này.

 

"Dì phụ trách quét dọn hàng ngày sẽ lo liệu." Sau khi Chung Tư Mộ gửi câu này, anh nhanh chóng nhắn tiếp: "Hay em muốn đón nó sang đấy?"

 

“Không, không,” Thẩm Du vội vàng phủ nhận, “Mấy ngày nữa em phải quay lại phim trường, em không quản được đâu.”

 

Sau khi gửi câu này, Chung Tư Mộ không trả lời tin nhắn trong hơn một phút. Ngay lúc Thẩm Du cho rằng đối phương đang bận, định đặt điện thoại xuống, liền nhận được một đoạn video ngắn.

 

Video quay cảnh hai con mèo nằm trên thảm từ góc trên cao. Người bên ngoài đang cầm một cây gậy mèo gắn lông và chuông đung đưa trước mặt chúng. Con mèo Anh Maruko cao quý, lạnh lùng nhìn hai chân của người trước mặt, lắc lắc cái đuôi bông xù, quay đầu và đi ra chỗ khác. Còn Tiểu Ngư lại rất hoạt bát, nhảy cẫng lên cố gắng bắt lấy những chiếc lông vũ của cây gậy mèo, nhưng đáng tiếc bốn cái chân ngắn cũn cỡn không đủ sức, chỉ có thể kêu meo meo trong vô vọng.

 

Thú cưng lông xù là liều thuốc tốt nhất để chữa lành tâm hồn. Sau khi xem xong video mười giây, Thẩm Du không tự chủ được nhếch khóe môi lên, thậm chí cậu còn muốn xông vào trong video để có thể cảm nhận được cảm giác mèo con đang dụi vào lòng mình. Tất nhiên, tất cả chỉ là suy nghĩ.

 

"Được rồi, mèo cũng gặp rồi, nghỉ sớm một chút, có dịp sẽ cho em xem thêm."

 

Chung Tư Mộ kết thúc cuộc trò chuyện một cách vừa phải, tránh việc bối rối tiếp tục trò chuyện và phải cố gắng tìm một chủ đề, và cũng không cho Thẩm Du cơ hội từ chối.

 

Thẩm Du đành phải cười cười, tắm rửa xong liền đi ngủ sớm, đánh một giấc ngon lành.

 

Sáng hôm sau, Thẩm Du nhớ tới lời An Vy nói về buổi hẹn gặp với Thiên Thần tối qua, liền dậy sớm xác nhận chi tiết lại với An Vy. Không ngờ, có lẽ là do Trương Bắc Chinh và người đại diện của cậu nói rằng họ đã biết rất rõ về Thẩm Du. Nên đối phương tạm thời thay đổi ý định, trực tiếp sắp xếp địa điểm gặp mặt tại địa điểm Trương Bắc Chinh định phỏng vấn với phương tiện truyền thông chính thống.

 

Đây thực ra là kế hoạch quảng bá của Thiên Thần nói với Thẩm Du, mặc dù các cuộc phỏng vấn trên phương tiện truyền thông chính thống không thể thu hút nhiều sự chú ý trong thời gian ngắn, nhưng chúng có thể mang đến một hình ảnh tích cực. Đồng thời, những người mà họ biết trong cuộc phỏng vấn cũng sẽ trở thành vốn tích lũy cho sau này. Ngay khi An Vy nghe tin Thiên Thần sẵn sàng để Thẩm Du và Trương Bắc Chinh phỏng vấn cùng nhau, cô đã ngay lập tức đồng ý, Thẩm Du tự nhiên cũng rất vui vì chuyện này.

 

“Anh Du, ở đây.” Lúc An Vy đưa Thẩm Du tới nơi, buổi phỏng vấn vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới bắt đầu. Trương Bắc Chinh đang ngồi trong phòng thay đồ một cách cứng nhắc. Nhìn thấy Thẩm Du đi vào, lập tức giống như gặp được cứu tinh, đứng lên chào hỏi.

 

"Ngồi xuống đi, nếu không lông mày vẽ sẽ bị lệch đó." Khi nhìn thấy cảnh này, chuyên gia trang điểm đang cầm hộp phấn kẻ lông mày đã nhanh chóng cảnh cáo. Thẩm Du nghe thấy tiếng, liền liếc nhìn cô gái ước chừng 30 tuổi, tóc cắt ngắn gọn gàng, trang điểm tinh xảo, ăn mặc thời trang. Cậu lập tức nhận ra cô là một chuyên gia trang điểm có địa vị trong giới, cô được các tạp chí chính thống mời về làm chuyên gia trang điểm cho tạp chí. Người phỏng vấn cũng đang trang điểm.

 

Nhiều người thiếu hiểu biết cho rằng địa vị của các chuyên gia trang điểm rất thấp, nhưng không phải vậy. Có câu "Đừng bao giờ làm mất lòng thợ trang điểm". Dù là đùa nhưng cũng là sự thật. Một mặt, chuyên gia trang điểm sẽ là người kiểm soát hình ảnh của bạn trước ống kính. Nếu có ác cảm với họ, bạn có thể sẽ phải xấu hổ vì lớp trang điểm của mình bất cứ lúc nào. Mặt khác, các chuyên gia trang điểm nổi tiếng và có địa vị thường có mối quan hệ tốt với các tạp chí thời trang lớn và các tên tuổi lớn. Nếu làm mất lòng họ, thì tài nguyên thời trang của bạn chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng khi họ quảng bá, sau đó xác nhận và các hoạt động khác cũng sẽ bị chặn.

 

Rõ ràng Trương Bắc Chinh không có hiểu biết về những quy tắc này. Sau khi bị cảnh cáo, cậu đành phải thu hồi ánh mắt, quay khuôn mặt tuấn tú lại, ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối. Cái nhìn thù hận cay đắng này khiến chuyên gia trang điểm thích thú.

 

"Tại sao cậu lại nghiêm túc như thể chị sẽ ăn thịt cậu vậy?" Chuyên gia trang điểm cầm cọ tán đều lên mặt Trương Bắc Chinh vài cái, cười hỏi.

 

"Chị, chị đã bôi mấy lớp dầu lên mặt em rồi, chiên trong nồi nhất định rất ngon." Trương Bắc Chinh lúc trang điểm thậm chí không dám làm thêm biểu cảm, vì sợ rằng nếu không cẩn thận cậu sẽ làm "rơi phấn".

 

Cậu vừa nói ra lời này, trong phòng trang điểm có mấy người không nhịn được cười.

 

"Anh Du, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy còn có người sợ trang điểm hơn cả anh đó." An Vy nhếch miệng cười, nhỏ giọng nói với Thẩm Du.

 

"Anh làm sao có thể lố lăng như vậy." Thẩm Du bất đắc dĩ lắc đầu. Cậu chỉ cảm thấy trang điểm rất phiền phức, nhưng Trương Bắc Chinh lại nghĩ rằng trang điểm là để ăn thịt người.

 

Tâm trạng của chuyên gia trang điểm rõ ràng là rất vui vẻ vì Trương Bắc Chinh, một người đàn ông ngay thẳng. Cô quay đầu lại và nhìn Thẩm Du với một nụ cười.

 

"Cậu cũng tới trang điểm sao, chờ một chút, tôi sửa lại lớp trang điểm cho cậu ấy đã."

 

"À, em được mời làm một cuộc phỏng vấn nhỏ, làm phiền chị rồi." Thẩm Du cười đáp.

 

"Cứ gọi tôi là chị Linh, như hầu hết mọi người gọi là được." Nếu có thể làm việc trong một môi trường thoải mái, rất ít người chọn làm cho bầu không khí trở nên nặng nề. Chị Linh rõ ràng không phải là loại tính cách thích bắt nạt người khác. Thấy Thẩm Du khách khí lễ độ, cô cũng tốt bụng đáp lại.

 

Thẩm Du và An Vy ngồi sang một bên và nhìn chị Linh trang điểm cho Trương Bắc Chinh. Đối phương dường như cố ý muốn trêu chọc Trương Bắc Chinh, nhẹ nhàng đánh một lớp phấn tạo khối lên mặt cậu rồi mới buông tha cho đứa trẻ đã cứng ngắc thành cục đá ra.

 

"Anh Du, đến lượt anh nè." Sau khi chị Linh nói là đã trang điểm xong, Trương Bắc Chinh ngay lập tức nhảy ra khỏi ghế với hành động đáng kinh ngạc, trở lại dáng vẻ trẻ trung và tràn đầy sức sống. Xem ra cậu định xem Thẩm Du trang điểm.

 

Thẩm Du bất lực cười với cậu, đi tới ghế đằng sau bàn trang điểm ngồi xuống.

 

"Chị Linh, làm phiền rồi."

 

"Chàng trai kia đang muốn xem cậu bị đùa giỡn, còn cậu, cậu có sợ trang điểm không? Cậu muốn rán hay nấu?" Chị Linh vẫn muốn trêu Trương Bắc Chinh, nên liền hỏi Thẩm Du như vậy.

 

"Chị, nói đùa thôi, em không sợ trang điểm, cũng không muốn nấu cơm, chị xào Bắc Chinh một cái là đủ rồi." Thẩm Du cũng tiếp tục trò đùa.

 

“Anh Du của em nhất định sẽ không sợ trang điểm, anh ấy còn diễn rất tốt,” Trương Bắc Chinh nói đươc một nửa, cảm thấy có gì đó không đúng, “Không phải anh Du, sao anh lại muốn xào em?”

 

"Là cậu tự mình nói trước mà." Thẩm Du lập tức phủ nhận.

 

"Hahaha," Chị Linh bị trêu chọc vừa cười không ngừng vừa lấy tay che miệng. Cô không thể cầm chắc cọ trang điểm. "Các cậu cẩn thận không tôi biến các cậu thành mèo mướp mất."

 

"Đừng chị Linh, chị là người trang điểm rất tuyệt vời." Trương Bắc Chinh thực sự bị lừa.

 

"Tại sao nãy giờ cậu đều bảo vệ anh Du của mình như vậy?" Chị Linh nheo mắt lại, đột nhiên khơi dậy tâm hồn buôn chuyện.

 

"Không, em chỉ cảm thấy rằng anh Du có kỹ năng diễn xuất rất tốt, và luôn sẵn sàng dạy em, vì vậy em có mối quan hệ tốt với anh ấy." Trương Bắc Chinh giải thích một cách trống rỗng, rõ ràng là không hiểu trò đùa trong lời nói của chị Linh.

 

"Kỹ năng diễn xuất tốt." Chị Linh liếc nhìn Thẩm Du sau khi nghe những từ này, "Thẩm Du."

 

Thẩm Du vừa mới quyết định tham gia phỏng vấn. Chị Linh không biết chi tiết lý do đằng sau cũng là bình thường. Nghe Trương Bắc Chinh nói về diễn xuất, cô liền nhớ đến nam diễn viên được Chung Tư Mộ tuyển chọn cùng với Trương Bắc Chinh, cậu ấy đã trở nên nổi tiếng sau đó.

 

“Vâng, vừa rồi không có thời gian quên chưa tự giới thiệu,” Thẩm Du nhìn ánh mắt ân cần của chị Linh, có chút kỳ quái, “Chị Linh có vấn đề gì sao?”

 

"Không có gì, chỉ là muốn nhìn kĩ diễn viên được đạo diễn Chung tuyển chọn trông như thế nào thôi." Chị Linh nói với một nụ cười.

 

Thẩm Du nhất thời không nói nên lời.

 

“Đạo diễn Chung thường chọn diễn viên mới hoặc diễn viên cũ đã nổi tiếng,” Chị Linh vui vẻ giải thích với Thẩm Du. "Đây là cơ hội hiếm có khi cậu ấy chọn một diễn viên đã ra mắt nhiều năm nhưng không nổi tiếng. Vì vậy, những người trong giới đều đang xôn xao bàn tán, muốn biết cậu là người như thế nào. Về chuyện này, không cần quá lo lắng."

 

Thẩm Du cảm thấy mình đối với những lời đàm tiếu của những người trong giới qua miệng chị Linh, bất lực nhiều hơn là khẩn trương. Nếu nhóm người đó biết rằng Chung Tư Mộ đã tỏ tình với cậu, đó sẽ là một tin tức giật gân.

 

May mắn thay, sự chuyên nghiệp của chị Linh đã không bị cuốn theo những lời đàm tiếu. Đùa giỡn xong, cô cẩn thận trang điểm cho Thẩm Du. Thẩm Du thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh sắc mặt trở lại bình tĩnh, để cho đối phương trang điểm.

 

"Cậu có khuôn mặt đẹp, các đường nét đều rõ ràng, rất thích hợp để chụp ảnh tạp chí bằng máy ảnh." Chị Linh đã trang điểm cho vô số khuôn mặt của người nổi tiếng và dần dần tích lũy được kinh nghiệm. Vừa nghiên cứu sắc mặt Thẩm Du, vừa nói ra đánh giá của mình. "Nhưng ánh mắt của cậu có chút hạn chế, quá mức sạch sẽ, không có khí chất."

 

Nói đến việc hình thành khí chất, Thẩm Du không nhịn được bác bỏ ý kiến của chị Linh, “Thật ra khí chất của diễn viên không liên quan đến trang phục hóa trang, cũng có thể thông qua diễn xuất của chính mình mà hình thành. Em nghĩ rằng đôi mắt của em sẽ không hạn chế em trong việc tạo hình nhân vật."

 

Chị Linh nghe thấy những lời đó thì sửng sốt, sau đó chị cười nói: "Được, vậy chị sẽ trang điểm một chút ở mắt cho em, để em có thể cho chị thấy khí chất yêu mị và mê hoặc của mình." Cô thực sự muốn xem tài năng của các diễn viên do Chung Tư Mộ tuyển chọn.

 

Thẩm Du nghe vậy liền mỉm cười, nhắm mắt lại, hiển nhiên là tiếp nhận lời đề nghị của chị Linh. Trương Bắc Chinh không thể can thiệp vào, vì thế chỉ có thể  lặng lẽ nhìn chị Linh thay đổi các dụng cụ khác nhau trong tay. Sau vài phút, cô dừng lại và nói: “Được rồi, mở mắt ra đi”.

 

Lúc ấy, Trương Bắc Chinh thật sự cảm thấy người ngồi trên ghế trang điểm đã thay đổi hoàn toàn. Cậu thấy Thẩm Du từ từ mở mắt ra, đường kẻ mắt dài kết hợp phấn mắt màu hoa vân anh tạo thành một vẻ quyến rũ. Khóe miệng Thẩm Du gợi lên một nụ cười. Khi cậu nheo mắt nhìn chị Linh, ánh mắt cậu dần chuyển từ mờ mịt sang trêu chọc, nụ cười trở nên xấu xa hơn, cậu cắn nửa môi dưới, cuối cùng dừng ở một góc độ đẹp đẽ, giống như một bông hoa anh túc quyến rũ tỏa ra hương thơm chết người.

 

Chị Linh hiển nhiên cũng sửng sốt, cô sửng sốt vài giây mới lấy lại được bình tĩnh, "Được, chị rút lại lời đã nói trước đó, cậu có thể tạo ra bất kỳ loại tính cách nào cũng được với sự trợ giúp của trang điểm."

 

"Cảm ơn chị Linh đã khen ngợi." Thẩm Du nghe vậy, nở nụ cười rồi khôi phục hình ảnh ôn nhu hướng nội kia. Chị Linh đã âm thầm vỗ tay rồi giúp cậu tẩy trang và trang điểm cho phù hợp với cuộc phỏng vấn trên tạp chí chính thống.

 

"Nhân tiện, Thẩm Du, một tạp chí thời trang mà chị hợp tác sẽ xuất bản một số đặc biệt về chủ đề đảo ngược cuộc sống. Chị thấy màn thể hiện vừa rồi của cậu rất phù hợp với chủ đề này. Cậu có muốn thử làm người mẫu không?" Sau khi trang điểm xong, chị Linh suy nghĩ một chút và muốn mời Thẩm Du.

 

Trước đây Thẩm Du chưa từng có cơ hội tiếp xúc với giới thời trang, cũng không biết nhiều về nó, nhưng có thể nói đây là một cơ hội tốt. Nghe vậy, cậu nhìn An Vy đang ngồi chờ, thấy đối phương gật đầu với mình, cậu lập tức đồng ý: "Cảm ơn chị Linh đã đánh giá cao."

 

"Không cần cảm ơn, là do hình tượng của cậu phù hợp thôi, bảo trợ lý của cậu để lại cho chị thông tin liên lạc, chờ cậu suy nghĩ kĩ rồi đưa ra quyết định thì liên lạc lại với chị." Chị Linh mỉm cười và từ chối nhận lời khen. Đối với những diễn viên lâu năm trong làng giải trí, cô có thể phát hiện ra tiềm năng. Đó là một khóa học bắt buộc đối với một chuyên gia trang điểm để phát triển sự nghiệp trong tương lai. Hiển nhiên, tài năng của Thẩm Du không thấp.

 

Sau khi chị Linh rời đi, Thẩm Du và Trương Bắc Chinh đợi một lúc trong phòng thay đồ. Người phụ trách phỏng vấn đã đến. Hai người họ đã làm việc cùng nhau và dành hơn một giờ đồng hồ để hoàn thành cuộc phỏng vấn. Trương Bắc Chinh đã có lịch trình rõ ràng khác sau đó, đành nói lời tạm biệt với Thẩm Du.

 

"Anh Du, chị Linh đã gửi thời gian cụ thể chụp họa báo, mười ngày nữa sẽ chụp ở một studio ở Bắc Kinh." Thẩm Du cùng An Vy lên xe, An Vy cũng không vội lái xe mà hưng phấn đưa cho Thẩm Du bản lịch trình.

 

"Tạp chí này tốt như vậy sao? Trông em rất vui vẻ." Thẩm Du trả lời.

 

"Thời trang Trịnh Đô là tạp chí thời trang hạng hai, không có độ phổ biến rộng nhưng cũng không tệ. Nguyên nhân chủ yếu là mọi thứ đều khó khăn khi mới bắt đầu, rất nhiều người phát ngôn của các thương hiệu hạng nhất đều nhìn vào tài nguyên thời trang của anh, việc này sẽ liên quan đến cơ hội sau này. Khi mới bắt đầu, thế này là quá nhiều rồi."

 

"Bây giờ anh thậm chí không có tài nguyên thời trang tử tế nào, nên anh đang muốn nói về việc hợp tác chính thức." Thẩm Du bất đắc dĩ lắc đầu cười cười.

 

"Chúng ta có kế hoạch dài hạn mà, anh Du, hiện tại anh đã được nhiều người chú ý rồi, sau đó phim của đạo diễn Chung sẽ càng được dát vàng hơn, sớm muộn gì cũng có những sự hợp tác." An Vy dõng dạc như sắt, Thẩm Du đột nhiên cảm thấy bế tắc.

 

"Hừm, em xem những thứ này thật kĩ rồi sắp xếp đi. Đúng rồi, chụp họa báo này sẽ không ảnh hưởng gì với đoàn phim Theo đuổi ngọn gió đúng không?" Thẩm Du cảm thấy có chút lo lắng.

 

“Ơ, suýt nữa quên nói với anh,” An Vy nghe xong liền gõ vào đầu mình, “Đoàn của Theo đuổi ngọn gió nửa tiếng trước đã liên lạc với em, nói mấy ngày nữa sẽ hoàn thành trước cảnh quay của anh, để thuận tiện cho anh sớm nghỉ ngơi một chút, rồi đi quay phim mới. Em nhớ là anh còn có ba bốn ngày đi đến phim trường, sẽ không ảnh hưởng gì đâu."

 

"Sao lại hoàn thành trước thời hạn?" Thẩm Du khó hiểu.

 

"Bởi vì anh," An Vy ngưng một lúc, rồi giải thích, "Đoàn làm phim rất vui khi em nói về sự nổi tiếng của anh Du, những ngày này anh đã có độ phủ sóng lớn trên mạng. Các nhà đài đã chủ động mua quyền phát sóng độc quyền của Theo đuổi ngọn gió. Đối với toàn bộ đoàn làm phim cũng thêm một khoản đầu tư. Họ muốn Theo đuổi ngọn gió được phát hành càng sớm càng tốt. Với nguồn vốn dồi dào, bối cảnh tự nhiên sẽ được dựng lên nhanh chóng. "

 

Thẩm Du xấu hổ gãi gãi mũi, vẫn không tin rằng An Vy đang nói về sự nổi tiếng của chính mình. An Vy đã có được sự hiểu biết sơ bộ và toàn diện về Thẩm Du sau vài tuần làm quen. Thấy vậy, cô đoán được anh đang nghĩ gì, cười đề nghị: "Nhân tiện, anh Du, cả ba video phỏng vấn ngày hôm qua của anh đều đã được lên sóng sáng nay. Và có rất nhiều bình luận trên mạng, anh có muốn xem không?"

 

Nghe vậy Thẩm Du liền mở Weibo, cậu đã bị giật mình bởi các bình luận ngay khi cậu truy cập vào. Cậu theo dõi các bình luận và tìm thấy ba bài đăng trên Weibo đã đăng video. Hai tài khoản giải trí có nhiều bình luận và chia sẻ hơn so với các bài của tài khoản phê bình phim.

 

"Tôi, tên thật của tôi, muốn làm em gái của anh Du."

 

"Ồ, đúng là một người anh trai dịu dàng. Em gái của anh Du chắc chắn đã cứu thiên hà ở kiếp trước."

 

"Từ hôm nay cuối cùng chúng ta cũng có một cái tên, Cá Khô Nhỏ."

 

"Tôi mặc kệ đậu phụ có ngon hay không, đừng ngăn cản tôi, tôi nhất định phải cho anh Du ăn đậu phụ ngọt."

 

Thẩm Du nhìn những bình luận thú vị này, giống như nhìn thấy tâm trạng vui vẻ của các Cá Khô Nhỏ đằng sau những bình luận đó, khóe miệng bất giác kéo lên. Cậu lướt xem hồi lâu, đọc tất cả bình luận ở đầu, cuối cùng mỉm cười, sau đó thoát ra xem video của tài khoản phê bình phim mà cậu quan tâm nhất.

 

Các bình luận bên dưới video này ít hơn nhiều, nhưng có chiều sâu hơn. Ngoài những người hâm mộ của Thẩm Du, còn có một số bình luận từ những người theo dõi phim Trung Quốc và những người ủng hộ Chung Tư Mộ. Thẩm Du xem qua vài cái bình luận dài và thấy rằng không ai cho rằng anh ấy kỳ quặc hay thiếu hiểu biết. Ngược lại, rất nhiều người tán thành bàn luận, cuối cùng cậu thở phào nhẹ nhõm.

 

Cùng lúc đó, một ông chủ nào đó đáng lý phải sắp xếp công việc ở nước ngoài lại đang ở trong phòng làm việc, nơi đang điều hành chặt chẽ và nghiêm ngặt ở các tầng trên của tòa nhà văn phòng, nhìn vào điện thoại di động của mình.

 

"Ồ, ông chủ, anh cần xem chỗ tài liệu này." Mary ôm một chồng tài liệu bước vào văn phòng, bất đắc dĩ nhắc nhở.

 

"Được, để đấy đi." Chung Tư Mộ đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng động. Anh chuyển về trạng thái nghiêm túc và còn không cảm thấy tội lỗi, phải quay lại bắt kịp công việc. Dù sao, toàn bộ studio cũng là của anh.

 

Mary thay vì thở dài một hơi, ngược lại lại nở nụ cười gian tà đốn tim người khác, "Tôi cảm thấy tiến độ của anh hơi chậm đấy, ông chủ, tiếp tục như vậy hoa lily sẽ lạnh chứ? Sẽ phải sa thải bớt người đó?"

 

(Wolf’s note: Khi chăm sóc hoa lily, phải tránh xa những cơn gió lạnh. Nếu hoa lily bị lạnh sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển của hoa. Ý Mary ở đây nói Chung Tư Mộ xử lý công việc chậm sẽ ảnh hưởng đến công việc phát triển chung của studio.)

 

"Tự lo việc của mình đi, hoặc là kết hôn mà không nghỉ phép." Chung Tư Mộ khẽ liếc nhìn Mary và cảnh báo với tư cách là ông chủ, anh luôn có con đường của riêng mình.

 

"Được, được rồi." Mary đành phải đầu hàng, "Không được, tôi còn muốn hưởng tuần trăng mật vui vẻ của mình. Bất quá lão đại, anh đối với Thẩm Du là như thế nào, sao đột nhiên lại quan tâm như vậy?"

 

"Có lẽ tôi cảm thấy cậu ấy quá phù hợp với tôi." Chung Tư Mộ suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, hiếm khi thấy trời xanh mây trắng, cười nói. Màn hình điện thoại di động anh tùy ý đặt trên bàn vẫn đang sáng, giao diện là Weibo về phần bình luận phỏng vấn của Thẩm Du.

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
11/12/2023 21:50
52
19/11/2023 00:14
26
09/11/2023 23:54
28
08/11/2023 01:27
28
17/10/2023 23:07
31
15/10/2023 00:20
21
14/10/2023 00:36
23
12/10/2023 23:52
23
07/10/2023 16:41
25
22/08/2023 22:02
42
14/08/2023 22:26
32
18/06/2023 13:32
81

Bình luận

Nội dung liên quan