The Wolf Team

26/04/2023 23:24 89 lượt truy cập

Quý nhân phù trợ Du
Chương 30 - Thoát khỏi hoảng loạn

Báo cáo

Ánh mắt chạm nhau trong chốc lát, hai người ngây ra vài giây, Chung Tư Mộ theo bản năng nhắm mắt lại, tránh ánh mắt của Thẩm Du. Thấy vậy, Thẩm Du như thể tỉnh dậy từ một giấc mộng, cậu cuối cùng cũng hiểu tại sao những ngày này Chung Tư Mộ lại đối xử với cậu như vậy.

 

Không phải cậu nhìn thấy mặt khác của Chung Tư Mộ, mà là khía cạnh này của Chung Tư Mộ chỉ sinh ra vì cậu…

 

Xu hướng tính dục của Chung Tư Mộ chưa bao giờ là bí mật trong làng giải trí. Người ta kể rằng lần đầu tiên khi anh xuất hiện, có một nữ diễn viên xinh đẹp gợi cảm chủ động ôm anh để nổi tiếng. Chung Tư Mộ đã trực tiếp kết thúc tất cả những ảo tượng của đối phương chỉ bằng một câu: "Xin lỗi, tôi không thích phụ nữ." Bởi vì hình ảnh lúc đó quá kịch tính, ngoại hình của Chung Tư Mộ quá chói mắt. Nên chuyện này mấy năm nay được lưu truyền trong giới như một trò đùa, ai tinh ý đều có thể phát hiện ra.

 

Sau khi tin tức lan truyền, một số nam minh tinh đã tìm đến Chung Tư Mộ để xin tài nguyên, nhưng thật không may, dù là nam minh tinh kiểu gì thì cuối cùng họ cũng không thành công. Theo thời gian, thẩm mỹ và xu hướng tính dục của đạo diễn Chung đã trở thành một câu đố trong lòng những người trong làng giải trí, thậm chí nhiều người còn tin rằng Chung Tư Mộ chuyên tâm theo đuổi nghệ thuật và không thích con người chút nào.

 

Thẩm Du đã vào ngành được sáu năm, đương nhiên cậu đã nghe qua những tin đồn này, vì vậy cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc Chung Tư Mộ quan tâm đến cậu vì “thích” cậu.

 

Nhưng mà, bây giờ, sau khi nhìn chằm chằm vào nhau giữa ánh đèn điện trong cơn mưa nặng hạt, cuối cùng Thẩm Du cũng đã hiểu ra.

 

Ngay cả khi cậu cảm thấy vô lý và không muốn tin vào điều đó, nhưng Thẩm Du phải thừa nhận một sự thật rằng đạo diễn mà cậu vô cùng ngưỡng mộ, người bạn mới của cậu gần đây, có tình cảm khác với cậu. Là một diễn viên, Thẩm Du không thể hiểu những biểu hiện cảm xúc trong mắt anh ấy. Chung Tư Mộ chỉ nhìn cậu nhưng cảm xúc trong mắt anh bị kiềm chế đến mức không thể kiểm soát được nữa. Sau vài giây, tiềm thức trốn tránh tội lỗi thậm chí còn đong đầy nhiều hơn. Đây là sự thật.

 

Mưa nặng hạt, cũng không có dấu hiệu tạnh. Tiếng mưa ào ạt như cách ly người ta vào một thế giới khác, hệt như ngày đầu gặp gỡ. Lần này, là Thẩm Du đứng ở ngoài.

 

Những hạt mưa dày đặc không ngừng đập vào người khiến làn da dưới lớp áo lộ ra ngoài, rất nhanh đã mất đi cảm giác. Thẩm Du như bị sét đánh và không biết phải nói hay làm gì.

 

"Nếu như có một ngày người ca ca thân thiết đột nhiên tỏ tình với em, em sẽ làm gì?" Nếu chuyện này thực sự xảy ra, thì nó không vui chút nào. Từ khi sinh ra đến nay Thẩm Du chưa từng hoài nghi về giới tính của mình. Trong nhiều năm hoạch định cuộc sống, cậu luôn cảm thấy mình sống hết mình, tiết kiệm một số tiền và đợi đến khi cậu trưởng thành chín chắn về mọi mặt ở tuổi ba mươi, cậu sẽ kết hôn với một cô gái cậu thích, lập gia đình và sinh con để cha mẹ có người bầu bạn.

 

Việc thích nam nhân đối với cậu mà nói giống như một con cá nơi biển sâu không bao giờ nghĩ đến chuyện bay lên trời cao, thật là viển vông. Nhưng bây giờ, cậu phải đối mặt với tình cảm của Chung Tư Mộ mà cậu bất ngờ phát hiện ra.

 

Cậu muốn từ chối anh ấy, nhưng cậu nên từ chối như thế nào… đầu óc của Thẩm Du bây giờ đang rất hỗn loạn, không nhận ra sự trốn tránh lựa chọn này trong lòng mình, thậm chí còn quên mất hành vi bất thường mà cậu thường thể hiện khi trước mặt Chung Tư Mộ những ngày này. Cậu gần như mất hoàn toàn năng lực suy nghĩ, có hai suy nghĩ trong đầu cậu đang không ngừng tranh cãi.

 

Đột nhiên, trời tạnh mưa.

 

Thẩm Du ngẩng đầu nhìn, liền thấy có một cái ô che ở trên đầu mình, che hết gió mưa cho cậu. Người cầm ô đang đứng cách cậu nửa mét. Cậu không biết Chung Tư Mộ đã xuống xe và đi đến chỗ cậu từ khi nào.

 

Thẩm Du nhìn người trước mặt, ánh mắt bị ánh đèn xe phía sau phản chiếu làm cho chói mắt. Cậu cố gắng mấp máy môi, nhưng không thể phát ra âm thanh.

 

"Em có bị ngốc không, sao lại đứng trú mưa ở đây?" Giọng của Chung Tư Mộ có vẻ như rất bình thản. Anh vươn tay vuốt tóc Thẩm Du bởi vì nước mưa nên dính vào mặt, lại bị Thẩm Du căng thẳng theo bản năng ngả người về sau né tránh.

 

Bầu không khí lập tức trở nên ngại ngùng, tay của Chung Tư Mộ dừng lại trên không trung vài giây, thay vì tiếp tục vươn về phía trước, anh lại buông xuống.

 

“Đạo diễn Chung” Thẩm Du cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, lại không biết nên nói cái gì.

 

Chung Tư Mộ khi nghe thấy Thẩm Du gọi mình, anh đột nhiên nở nụ cười, Thẩm Du cảm thấy mặc dù anh đang cười, nhưng lại vô cùng buồn bã.

 

"Thẩm Du," Chung Tư Mộ chậm rãi gọi từng chữ, như thể chọc vào trái tim của Thẩm Du. Anh đột nhiên nghiêng người về phía trước, ghé sát vào Thẩm Du. Khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ còn chưa đầy mười centimet. Thẩm Du buộc phải nhìn chằm chằm vào khuôn mặt, đôi mắt sâu thẳm với những giọt nước mưa đọng trên lông mi và đôi môi mỏng của Chung Tư Mộ. Trong giây tiếp theo, Chung Tư Mộ dường như muốn hôn xuống.

 

Trong lòng Thẩm Du đang gào thét muốn tránh anh, nhưng khi nghĩ đến vẻ mặt thất thần vừa rồi của Chung Tư Mộ, cơ thể cậu lại bất động như đeo chì, cậu chỉ có thể đứng đấy lo lắng run rẩy. Chung Tư Mộ nhìn thấy Thẩm Du như vậy, liền cúi đầu cười vài tiếng, bả vai không khỏi run lên, nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn rút lui về phía sau.

 

Anh nhẹ nhàng đặt cán ô vào tay Thẩm Du, tránh va chạm cơ thể, đứng thẳng người lên, bất đắc dĩ nhìn Thẩm Du cười, nhưng ánh mắt thất thần lại phản bội hành động của anh.

 

"Anh không biết mấy ngày nay anh cư xử như thế, có đủ để khiến em ấn tượng hay không. Anh cũng không biết em nghĩ gì về anh và như thế nào về tình cảm anh, đột ngột khiến em phải đối diện với lựa chọn này... Xin lỗi.”

 

"Anh không muốn ép buộc em, càng không muốn lừa gạt em, làm em bối rối. Em là Thẩm Du, một người đàn ông trưởng thành độc lập, đủ chín chắn để tự quyết định cuộc đời của mình. Anh chỉ có thể nói cho em biết, nhiều năm như vậy, em là người đầu tiên anh muốn yêu nghiêm túc, nếu em nguyện ý tiếp nhận anh bước vào cuộc đời em, thì đó là vinh hạnh của anh."

 

So với thân phận đạo diễn của mình, lời thú nhận của Chung Tư Mộ cực kỳ đơn giản, không có bất kỳ ngôn từ hoa mỹ, ẩn dụ nào. Nhưng càng như vậy, càng khiến người khác cảm nhận được tình cảm chân thành và sự kiềm chế đến cực điểm của anh, lựa chọn là do cậu.

 

Thẩm Du vẫn đứng bất động, không nói gì. Cậu sợ rằng cậu sẽ đánh mất một thứ gì đó hoàn toàn nếu cậu nói sai.

 

Cuối cùng, ánh sáng trong mắt Chung Tư Mộ hoàn toàn biến mất.

 

"Ngày mai em còn phải đến gặp Tiếu Cầm tập luyện, đi mưa hại sức khỏe, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi."

 

Giọng điệu của anh trở lại ranh giới bạn bè bình thường.

 

Tay Thẩm Du nắm chặt cán dù, răng run lên, cuối cùng cậu xoay người bước nhanh về phía cửa ra vào. Cậu không dám quay lại nhìn bóng dáng vẫn đứng dưới mưa chứ đừng nói là nghĩ đến những gì anh vừa nói. Thẩm Du cảm thấy có lỗi với Chung Tư Mộ, nhưng cậu thực sự không thể đưa ra lựa chọn nào vào lúc này.

 

Thẩm Du chạy vội về nhà, cởi quần áo ướt sũng ra, rồi ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới cầm di động im lặng bên cạnh lên.

 

"Ngài nhảy hố: Về đến nhà nhớ thay quần áo ướt ra, tốt nhất là uống chút nước gừng, cẩn thận đừng để bị cảm."

 

Tin nhắn WeChat này được gửi từ mười phút trước. Đọc xong Thẩm Du cảm thấy chua xót. Điện thoại tuột khỏi tay rơi xuống đất. Cậu cứng đờ hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhặt lên.

 

Chung Tư Mộ, người chưa nhận được câu trả lời từ Thẩm Du, đã lái xe trở lại ngôi nhà lớn nơi anh ở, cẩn thận bế con mèo nhỏ màu cam từ ghế phụ lái lên, và dùng máy sấy tóc để sấy khô lông của nó. Chủ nhân khác của ngôi nhà chạy đến và đi quanh chân anh.

 

"Sau này, em ấy sẽ ở nhà cùng với mày, không được ăn hiếp người ta biết không?" Chung Tư Mộ dừng máy sấy tóc lại để dặn dò con mèo dưới chân mình.

 

Con mèo Anh cao quý, quyến rũ lắc lắc bộ lông dài mềm mại và meo meo hai lần, tỏ ý không hiểu.

 

Thấy vậy, Chung Tư Mộ phớt lờ sự phản đối và ôm nó lên ghế sô pha, đặt nó bên cạnh con mèo nhỏ màu cam, để hai con mèo một lớn một nhỏ nhìn nhau. Sức sống của con mèo màu cam thực sự rất kiên cường. Sau khi vừa nghỉ ngơi, mèo con đã có thể nhẹ nhàng đung đưa đuôi và cất tiếng kêu.

 

"Đây là em trai của mày, sau này chăm sóc em ấy thật tốt, biết chưa?"

 

Con mèo lớn đi vòng quanh con mèo con hai lần, cúi xuống ngửi nó, và cuối cùng chấp nhận người bạn nhỏ và liếm lông nó. Chung Tư Mộ nhìn thấy cảnh này thì thở phào nhẹ nhõm, quay người đi lấy đĩa đựng sữa của mèo.

 

Vài giờ trước, lần đầu tiên nhìn thấy con mèo nhỏ màu cam này, mặc dù không nói gì, nhưng anh lại cảm thấy nó rất giống Thẩm Du. Mặc dù nó không phải là một giống hiếm trên thị trường, nhưng nó vẫn lạc quan và kiên cường, ngay cả khi nó bị bỏ rơi và mắc kẹt trong đó. Trong cái hốc cây dưới mưa, nó vẫn ngoan cố sống sót. Nghĩ đến Thẩm Du, Chung Tư Mộ lại thở dài, có chút thất vọng. Anh bế con mèo nhỏ màu cam đến bên đĩa sữa, nhẹ nhàng xoa đầu nó: "Hay là sau này gọi mày là Tiểu Ngư đi."

 

Chung Tư Mộ ngồi khoanh chân trên thảm, lặng lẽ nhìn con mèo nhỏ màu cam liếm sữa, anh không ngại việc bị sữa dính vào người. Đột nhiên, điện thoại trong túi reo lên, Chung Tư Mộ theo bản năng nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhưng đó không phải là cuộc gọi từ người mà anh mong đợi.

 

"Alo, Thái Trúc, muộn thế này gọi nhầm người à?" Tâm trạng của Chung Tư Mộ đang không tốt, anh tỏ ra cáu kỉnh ngay khi nối máy.

 

"Này Chung Tư Mộ, tôi mang tới tin vui cho cậu mà thái độ của cậu như vậy sao." Về tính khí của cậu chủ này, Nhân Thái Trúc hiểu quá rõ, nên anh đương nhiên không thực sự tức giận.

 

"Tin vui?" Chung Tư Mộ nhướng mày, cảm thấy hơi kỳ lạ.

 

"Tôi và Thi Phong đang ở bên nhau." Nhân Thái Trúc nói một cách cởi mở, như thể cậu không phải là người đã trốn tránh trong bữa tiệc hơn hai tuần trước.

 

"Nhanh vậy! Hai người xác định quan hệ như thế nào?" Mặc dù Chung Tư Mộ, với tư cách là người ngoài cuộc, luôn cảm thấy rằng Nhân Thái Trúc và Thi Phong là một cặp đôi ăn ý, nhưng tiến độ này vẫn có phần nằm ngoài dự đoán của anh.

 

"Đương nhiên là anh ấy tỏ tình với tôi trước, tôi cảm thấy thương hại anh ấy nên đã đồng ý."

 

Qua điện thoại, Chung Tư Mộ có thể nghe thấy niềm vui trong giọng điệu tràn đầy năng lượng của Nhân Thái Trúc. Anh mỉm cười, thật lòng cảm thấy hạnh phúc cho người bạn nóng nảy này của mình.

 

"Vậy tôi chúc cậu một đời hạnh phúc," Chung Tư Mộ thản nhiên nhắc nhở, "Mặc dù tôi có thể chấp nhận tính khí không tốt của cậu. Nhưng Thi Phong là người ngay thẳng, không dễ chọc giận chút nào. Nếu cậu giận dỗi, cậu sẽ là người chịu thiệt."

 

"Tôi biết rồi, sao cậu lại cảm thấy tính tình của tôi không tốt vậy chứ." Nhân Thái Trúc oán trách vài câu, nhạy bén nhận ra ngữ khí của Chung Tư Mộ hôm nay có chút khác thường, có vài phần u uất.

 

"Cậu làm sao vậy, ghen tị với tình cảm của tôi sao?"

 

"Đúng vậy, tôi rất ghen tị. Dù sao thì tôi cũng là người vừa tỏ tình và thất bại." Chung Tư Mộ nói kiểu nửa đùa nửa thật.

 

"Cái gì, Thẩm Du đó hả?" Nhân Thái Trúc những ngày này đã phát hiện ra tình cảm của Chung Tư Mộ khi cậu quấy rầy Chung Tư Mộ để giải quyết các vấn đề trong mối quan hệ của mình. “Không phải chứ, Chung Tư Mộ, cậu không cưa đổ được một diễn viên sao? Tất cả những lời hoa mỹ của cậu đi đâu rồi?"

 

Chung Tư Mộ nhìn Tiểu Ngư đã uống sữa xong, đang lười biếng nằm trên thảm trước mặt, nheo mắt và ngoe nguẩy đuôi. Con mèo Anh vốn luôn tỏ ra cao quý hào hoa, lại rất trịch thượng, chủ động giúp Tiểu Ngư trải lông. Những ngọn đèn đường vàng sẫm bên ngoài cửa sổ của những khu dân cư cao cấp, trong ngôi nhà rộng lớn chỉ có một người và hai con mèo không cách nào giao tiếp được với nhau.

 

"Là tôi mềm lòng để cậu ấy đi."

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
11/12/2023 21:50
52
19/11/2023 00:14
26
09/11/2023 23:54
28
08/11/2023 01:27
28
17/10/2023 23:07
31
15/10/2023 00:20
21
14/10/2023 00:36
23
12/10/2023 23:52
23
07/10/2023 16:41
25
22/08/2023 22:02
42
14/08/2023 22:26
32
18/06/2023 13:32
81

Bình luận

Nội dung liên quan