The Wolf Team

05/04/2023 23:01 77 lượt truy cập

Quý nhân phù trợ Du
Chương 27 - Cuộc gọi lúc đêm khuya

Báo cáo

Chung Tư Mộ hiểu rõ về thói quen đổi trắng thay đen của Châu Tiên Hoà, vì vậy anh trực tiếp nở một nụ cười với bà.

 

"Xin hỏi, bà cho rằng mình là ai, mà tự ý thay mặt tôi đồng ý."

 

"A Mộ" Trần Tư Trác bất ngờ khi nghe thấy câu trả lời của anh, cố gắng ngăn cản Chung Tư Mộ, nhưng vô ích, bởi vì Châu Tiên Hòa đã tức giận và nhảy dựng lên sau khi nghe thấy điều này, Chung Tư Mộ nghĩ rằng có lẽ bà chỉ đang đợi thời khắc này.

 

Mục đích của Châu Tiên Hòa chính là chọc tức Chung Tư Mộ để gây ra mâu thuẫn giữa anh và nhà họ Trần, đồng thời ngăn cản Trần Nghị trao quyền thừa kế tài sản của gia đình cho anh. Thật không may, bà không biết là Chung Tư Mộ hoàn toàn không muốn bất cứ thứ gì từ Trần gia.

 

"Tôi là ai ư? Tôi là phu nhân của Trần gia, cậu có bản lĩnh thì đừng vào cửa Trần gia nữa."

 

"Tôi họ Chung, cũng không phải tôi muốn tới, bà đi mà nói với người mời tôi ấy." Chung Tư Mộ nhấp một ngụm rượu đỏ, cảm thấy không hợp khẩu vị liền đặt xuống, không thương tiếc chọc vào bàn chân đau của Châu Tiên Hòa.

 

Trần Nghị đã sống hơn nửa đời, qua cái tuổi khám phá và đã bắt đầu cân nhắc vấn đề người thừa kế. Vì bản lĩnh ngấm trong xương nên Trần Nghị không thể giao phần lớn tài sản của gia đình cho con gái Trần Âm Âm, chưa kể Âm Âm còn là một người bị bệnh câm bẩm sinh. Châu Tiên Hòa, kém Trần Nghị cả chục tuổi, rất lo lắng về điều này. Bà sợ rằng mình sẽ không thể sống cuộc sống như bây giờ sau thời gian dài ở bên Trần Nghị.

 

Sẽ không sao nếu Trần Tư Trác kế thừa công việc kinh doanh của gia đình. Châu Tiên Hòa đã chăm sóc nuôi dạy anh trong hơn mười năm. Tuy nhiên, Trần Nghị, người đã làm việc chăm chỉ để có một khối tài sản khổng lồ, dường như chỉ coi đứa con trai lớn giống như một cái bánh bao đậu phụ. Trong hai năm qua, ông thường xuyên liên lạc với con trai thứ hai Chung Tư Mộ, người có mối thù sâu sắc nhất với bà. Làm sao điều này không khiến Châu Tiên Hòa tức giận cơ chứ.

 

"A Mộ, sao con có thể nói chuyện như vậy với dì?" Trần Nghị hiển nhiên không ngờ vợ mình lại bị nói như vậy, thấy hai người chuẩn bị cãi nhau, cuối cùng cũng lên tiếng.

 

Đáng tiếc lời nói của ông chẳng lọt được vào tai Chung Tư Mộ, "Sao tôi lại nói chuyện như vậy á, trước tiên hãy hỏi bà ta việc tung tin đồn tôi là con ngoài giá thú trong giới là có ý gì."

 

"Cậu nói bậy, không phải tôi" Châu Tiên Hòa nói, nhận thấy ánh mắt dò xét của Trần Nghị, bà liền rụt cổ.

 

“Đúng là bà không trực tiếp nói ra, bà chỉ là lan truyền tin đồn một cách mơ hồ, sau đó dẫn người khác suy nghĩ theo hướng mà bà muốn.” Chung Tư Mộ cười khinh bỉ nói, “Không phải muốn đùa giỡn với tôi sao? Chơi trò dắt mũi dư luận. Hãy đợi xem tôi sẽ làm gì."

 

Sau khi nghe chuyện này, Trần Nghị nhìn vợ mình một cách nghi ngờ. Ông biết tính cách của Chung Tư Mộ tuyệt đối không thích nói dối, khó tránh khỏi tức giận.

 

Những chuyện xấu của gia đình không được công khai, phụ nữ không được tham dự vào công việc và Trần Nghị là người có tư duy gia trưởng phong kiến điển hình của Trung Quốc, nên chuyện Châu Tiên Hòa làm chắc chắn đã phạm phải mọi nguyên tắc của ông.

 

"Tiên Hoà, bà nói cho rõ ràng đi." Trần Nghị nói với giọng điệu ra lệnh không chút khách sáo.

 

"Nói rõ chuyện gì." Châu Tiên Hoà nghe vậy liền cười tủm tỉm nói: "Trần Nghị, đừng quên rằng mình được như ngày hôm nay là do dựa vào gia tộc em. Sao mình lại hung dữ với em chứ? Em nói rằng Chung Tư Mộ là một đứa có mẹ sinh ra nhưng không có nương nuôi dưỡng, mình có thể làm gì em."

 

"Châu Tiên Hoà" Những lời của Châu Tiên Hòa chắc chắn đã động vào tự tôn cao nhất trong lòng Trần Nghị. Ông giơ cánh tay lên định tát Châu Tiên Hòa, nhưng Trần Tư Trác đã vội vàng ngăn ông lại.

 

"Bố, hôm nay là sinh nhật Âm Âm, bố bình tĩnh lại đi."

 

Châu Tiên Hòa liếc nhìn cánh tay đang giơ lên của Trần Nghị, sau đó liếc nhìn con gái đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế không nói gì, cười mỉa mai, quay đầu bước đi.

 

Trần Nghị nhìn bóng lưng của Châu Tiên Hoà, tức giận đến hàm răng run lên, đứng cứng đơ một hồi, rồi mới hất tay của con trai lớn ra, rời khỏi phòng ăn.

 

Trong ba đứa trẻ, một đứa ôn hòa, một đứa thì bị câm, đứa còn lại là người duy nhất sinh ra đã có mâu thuẫn với ông. Trần Nghị không biết mình đã làm điều ác gì, tung hoành thương trường cả đời mà con cháu hậu bối lại thành ra thế này.

 

Trần Tư Trác nhìn trái nhìn phải, lắc đầu thở dài rồi đuổi theo Trần Nghị.

 

Trò hề kết thúc, Chung Tư Mộ thấy mọi người đều đã rời đi, liền đứng dậy. Trên thực tế, anh có thể nhìn ra suy nghĩ cẩn thận của vợ chồng Trần gia. Tuy nhiên, sau khi biết được một số "sự thật" của năm trước vào tuần trước, anh đã quyết định sẽ không bao giờ có bất kỳ mối quan hệ thân thiết nào với nhà họ Trần nữa. Châu Tiên Hòa đã rất thành công ở điểm này, bà biết rất rõ điểm yếu của Chung Tư Mộ là gì.

 

Chung Tư Mộ thở dài và định rời đi, nhưng nhìn thấy Trần Tư Âm vẫn ngồi ở góc bàn.

 

Cô cúi đầu, chống hai tay lên ghế, hai bắp chân lắc qua lắc lại, như thể mọi chuyện vừa xảy ra không hề liên quan gì đến mình. Ngọn nến trên bánh vẫn đang cháy, phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giống như một con búp bê tinh xảo.

 

Sự phù phiếm và lòng tự trọng của Châu Tiên Hòa được phản ánh trong đứa trẻ tội nghiệp này. Một mặt, anh không thể chấp nhận việc bà cảm thấy xấu hổ vì có một đứa con khuyết tật. Mặt khác, bà buộc con bé phải học nhiều thứ khác nhau để che giấu sự không hoàn thiện của cô. Cuộc sống của cô bé được định sẵn là phải như thế.

 

Chung Tư Mộ lại thở dài, trong lòng dịu đi một chút. Trần Tư Âm hiện tại thực sự giống Trần Tư Mộ ngày xưa. Anh lấy món quà mà anh đã mang theo, tháo nó ra và đi đến chỗ Trần Tư Âm.

 

"Đây là quà sinh nhật của em, anh hy vọng em sẽ thích nó." Chung Tư Mộ đặt con búp bê Barbie vào tay Trần Tư Âm rồi xoa đầu cô bé, "Em về phòng ngủ chơi đi, đừng sợ."

 

Trần Tư Âm ngẩng đầu nhìn anh một lúc, nắm lấy tay Chung Tư Mộ, vẽ một mặt cười vào lòng bàn tay anh, hai tay ôm lấy Barbie chạy đi.

 

Chung Tư Mộ rời khỏi biệt thự của Trần gia, lái xe trên đường cao tốc vắng vẻ khoảng mười phút rồi tấp vào lề. Anh dựa vào ghế thở dài, lấy điện thoại ra mở Wechat.

 

Lúc này, anh thực sự muốn nghe giọng nói của một người.

 

Cuộc gọi thoại được kết nối sau hơn mười giây quay số.

 

"Alo, đạo diễn Chung” giọng nói của người bên kia có chút nhẹ nhàng và ngạc nhiên.

 

"Cậu đang làm gì thế?" Chung Tư Mộ nhẹ nhàng hỏi.

 

"Tôi vừa từ sân bay về khách sạn, đang định đi tắm thì chuông điện thoại kêu."

 

"Tôi gọi điện cho cậu..." Chung Tư Mộ suy nghĩ một chút về lý do, "...để xem cậu chuẩn bị cho tác phẩm mới như thế nào rồi."

 

Thẩm Du không biết là Chung Tư Mộ đang nghiêm túc hay nói đùa, chỉ mỉm cười và hỏi anh: "Tôi còn chưa biết nội dung của bộ phim, bây giờ tôi nên chuẩn bị như thế nào hay là anh cho tôi một chút gợi ý đi."

 

Chung Tư Mộ nghe vậy khẽ cười một tiếng, nhìn qua cửa sổ xe về phía ánh đèn xa xa, kinh ngạc nói: "Vậy nếu có thời gian cậu đi tập thể hình đi, việc này cũng cần thiết cho việc quay phim."

 

“Được” Thẩm Du dù chậm hiểu đến đâu cũng có thể nghe thấy sự mệt mỏi và trống rỗng trong giọng điệu của Chung Tư Mộ, cậu có chút lo lắng hỏi: “Đạo diễn Chung anh đang ở đâu vậy, anh không sao chứ?”

 

"Tôi hơi mệt." Chung Tư Mộ nhẹ nhàng đáp.

 

Vẻ mặt ôn nhu của Chung Tư Mộ giống như một con sư tử ngày thường vô cùng dũng mãnh, đột nhiên lộ ra cái bụng mềm trước mặt cậu, mời chào cậu. Thẩm Du chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, muốn sờ bờm của nó, cưng nựng nó.

 

"Nếu như trong lòng cảm thấy khó chịu, anh có muốn tâm sự không?" Thẩm Du nhiệt tình hỏi dò.

 

"Cậu hát cho tôi nghe đi." Chung Tư Mộ im lặng một lúc rồi đột ngột yêu cầu, giọng điệu có phần cứng đầu.

 

"Anh muốn nghe bài gì?" Thẩm Du trong lòng mềm nhũn, không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.

 

"Trùng nhân phi, cậu biết hát sao?"

 

“Trời đen rủ xuống, sao sáng theo sau, côn trùng bay, côn trùng bay, em đang nhớ ai?”

 

Giọng hát nhẹ nhàng truyền từ đầu dây bên kia, Chung Tư Mộ điều chỉnh âm thanh của điện thoại ở mức tối đa rồi nhắm mắt lại.

 

"Trên trời sao rơi lệ, dưới đất hoa hồng khô héo, gió lạnh thổi, gió lạnh thổi, chỉ cần có ngươi ở bên cạnh."

 

Không sợ bóng tối mà đau lòng, dù mệt mỏi hay không, không phân biệt nam bắc đông tây.

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
11/12/2023 21:50
52
19/11/2023 00:14
26
09/11/2023 23:54
28
08/11/2023 01:27
28
17/10/2023 23:07
31
15/10/2023 00:20
21
14/10/2023 00:36
23
12/10/2023 23:52
23
07/10/2023 16:41
25
22/08/2023 22:02
42
14/08/2023 22:26
32
18/06/2023 13:32
81

Bình luận

Nội dung liên quan