The Wolf Team

25/03/2023 00:54 76 lượt truy cập

Quý nhân phù trợ Du
Chương 25: Rắc rối của mẹ kế

Báo cáo

Thẩm Du không biết An Vy đang ở đâu nên gửi tin nhắn cho cô. Sau khi biết bên kia vẫn đang trò chuyện với bạn bè, cậu đi theo Chung Tư Mộ đến gara đậu xe dưới tầng hầm và lái xe hơn mười phút thì đến một nhà hàng khá yên tĩnh. Nhà hàng Thái Ẩn.

 

Chung Tư Mộ dường như có quen biết với người chủ mang hai dòng máu Trung-Thái của nhà hàng. Sau khi vào cửa và nhỏ giọng trò chuyện, đối phương mỉm cười bảo người phục vụ đưa họ đến một phòng kín được trang trí đẹp mắt trên tầng hai.

 

"Xem thực đơn trước đi, cậu muốn ăn gì?" Chung Tư Mộ ngồi đối diện Thẩm Du nói rồi đưa thực đơn cho cậu.

 

Để đúng hương vị đồ Thái, thực đơn của nhà hàng cũng được in bằng tiếng Thái kèm theo hình ảnh. Thẩm Du liếc vài cái, rồi nhanh chóng bỏ cuộc.

 

"Đạo diễn Chung, tôi chưa ăn đồ Thái bao giờ nên xem thực đơn không hiểu. Vẫn là anh chọn món thì hơn." Thẩm Du cười lắc đầu, đưa thực đơn trả lại, Chung Tư Mộ vươn tay, cầm lấy thực đơn.

 

"Ẩm thực Thái Lan theo đuổi sự cân bằng về màu sắc và mùi thơm. Đặc điểm quan trọng nhất là vị chua và cay. Nguyên liệu được sử dụng phổ biến nhất là cá, tôm, cua." Ngón tay cân đối và mảnh mai của Chung Tư Mộ lướt qua thực đơn, giọng nói trầm ấm giới thiệu các món ăn. Nhưng điều này làm người khác cảm thấy như anh đang nói chuyện gì đó rất nghiêm túc.

 

"Món ăn nổi tiếng nhất của Thái Lan là Tom Yum Goong, món súp hải sản chua cay. Đây là món ăn mà nhà hàng Thái nào cũng sẽ làm. Ngoài ra, chủ nhà hàng này cũng là đầu bếp nấu cà ri cua rất ngon. Cơm xoài là món ăn đặc trưng của họ. Mặc dù không cay nhưng cậu có thể thử."

 

Ánh sáng trong phòng rất tối, thắp đèn vàng ngỗng, không khí tỏa ra mùi thơm kỳ lạ, còn có tiếng mộc cầm nhàn nhạt bay bổng. Bàn tay của Chung Tư Mộ chuyển động theo phần giới thiệu trên thực đơn, trắng trẻo và mảnh khảnh,  xương khớp hiện lên một cách rõ ràng, cổ tay áo sơ mi xắn một nửa để lộ một nửa cẳng tay vạm vỡ và một chiếc đồng hồ được thiết kế độc đáo trên cổ tay.

 

Thẩm Du giương mắt lên, nhìn thấy đối phương đang cúi đầu, lông mày rũ xuống, lông mi dài rõ ràng.

 

"Chuyện gì vậy?" Đôi mắt của Chung Tư Mộ chớp chớp, và đột nhiên nhìn lên.

 

"Không có gì." Thẩm Du không khỏi có chút lúng túng, ngay lập tức chuyển đề tài, "Đạo diễn Chung dường như quen biết với rất nhiều người thuộc mọi tầng lớp xã hội nhỉ."

 

"À, trước đây tôi đã phải một mình làm việc và gặp gỡ rất nhiều bạn bè." Chung Tư Mộ biết tiến biết lùi, cũng không để ý tới ánh mắt vừa rồi của Thẩm Du, cười nói trả lời cậu.

 

"Sao mà anh quen biết chủ nhà hàng này?" Thẩm Du thực sự quan tâm đến quá khứ của Chung Tư Mộ, giống như fan tìm hiểu quá khứ của một người nổi tiếng.

 

"Để tôi nhớ đã" Chung Tư Mộ nhớ lại, "Tôi biết anh Vân đã bảy năm. Anh ấy là người lai Trung Quốc - Thái Lan và thích nấu ăn. Thật không may, vì không có sự hỗ trợ của gia đình, anh ấy đã lẻn sang Thái Lan để học việc. Năm đó tôi đến Thái Lan quay một bộ phim mới, tình cờ có mặt ở nhà hàng nơi anh ấy làm việc."

 

“Vậy anh cảm thấy anh ấy nấu ăn đặc biệt ngon, nên mới gặp qua.” Thẩm Du suy đoán.

 

“Không, lúc đó tôi thấy anh ấy nấu ăn không ngon lắm nên đã gọi điện cho chủ nhà hàng hỏi tại sao tôi phải bỏ tiền ra để mua loại đồ ăn như này”. Chung Tư Mộ tự tin trả lời.

 

Thẩm Du á khẩu, "Anh ấy có đánh anh không?"

 

"Sao vậy, đó là lỗi của bọn họ khi phục vụ đồ ăn do người học việc chuẩn bị mà." Chung Tư Mộ nhún vai, "Để giải quyết vấn đề này, ông chủ đã yêu cầu anh Vân đến xin lỗi tôi. Tính cách của anh Vân rất thú vị. Vì đều là người Trung Quốc, chúng tôi đã quen biết ngay trong lần gặp đầu tiên. Sau đó, anh ấy quay lại Trung Quốc để mở một nhà hàng, và tôi thỉnh thoảng đến ủng hộ anh ấy."

 

Thẩm Du lắng nghe câu chuyện của Chung Tư Mộ nhiều năm trước một cách chăm chú, và càng ngày càng cảm thấy hứng thú với người đàn ông có tính cách tự do dễ dãi này. Đột nhiên, Chung Tư Mộ chuyển chủ để như thể nghĩ ra điều gì đó.

 

"Tại sao cậu nghĩ rằng tôi sẽ bị đánh?"

 

"Đạo diễn Chung, anh không cảm thấy mình nói chuyện thực sự có chút khó chịu sao?" Có lẽ bầu không khí quá tốt. Chung Tư Mộ lại cởi bỏ áo vest, và Thẩm Du đã vô tình quên mất sự căng thẳng thường có khi đối mặt với Chung Tư Mộ. Cậu nửa đùa nửa thật nói: "Chiều nay trong một khoảnh khắc tôi thực sự đã nghĩ rằng Châu Sơ Chi sẽ xông lên và đấm anh."

 

"Cậu ta xứng đáng bị như vậy" Chung Tư Mộ thản nhiên nói, "Tôi không thèm nói sau lưng như cậu ta đã làm, và nếu tôi có điều gì muốn nói thì sẽ nói trực tiếp luôn."

 

Thẩm Du chỉ có thể bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình đối với ý chí mạnh mẽ của Chung Tư Mộ.

 

"Có khi nào tôi đã khiến cậu cảm thấy khó chịu khi nói chuyện không?" Chung Tư Mộ lặp lại đánh giá của Thẩm Du.

 

"Chà, đôi khi nó khiến tôi hơi sốc." Thẩm Du không nhận ra rằng cậu đang nhảy vào hố.

 

"Trong trường hợp đó, cậu có bao giờ muốn đánh tôi không?"

 

Thẩm Du nhìn Chung Tư Mộ, người bên kia đang thoải mái dựa vào ghế, mỉm cười nhìn cậu, ánh sáng và bóng tối ấm áp phản chiếu trong đôi mắt đen của anh. Thẩm Du thả lỏng người, có chút bất đắc dĩ nói.

 

"Không bao giờ." Thẩm Du nói sự thật.

 

"Tại sao?" Chung Tư Mộ miễn cưỡng.

 

"Bởi vì tôi cảm thấy tất cả những gì mà đạo diễn Chung nói đều có lý." Thẩm Du bình tĩnh cười nói.

 

Câu nói này có vẻ giống như lời khen mà bình thường anh hay nhận được, nhưng Thẩm Du lại nói rất nghiêm túc và chắc chắn. Chung Tư Mộ đưa tay lên xoa trán, không thể nhịn được mà cười khúc khích.

 

“Nhân tiện, hôm nay cậu đã xảy ra chuyện gì với Châu Sơ Chi vậy?” Ngay giây trước khi Thẩm Du bị nhìn đến mức xấu hổ mà bỏ chạy, Chung Tư Mộ cuối cùng cũng nói chuyện nghiêm túc. “Mặc dù cậu ta gây ra những chuyện rất mất mặt nhưng trong một số trường hợp, cậu ta không dám bới móc gì cả mà bỏ đi.”

 

Thẩm Du có chút buồn cười. Chung Tư Mộ thực sự đã tận dụng miệng lưỡi độc địa của mình đến cực điểm, nhưng Thẩm Du không hề có chút cảm giác chán ghét nào. Thay vào đó, cậu cảm thấy vị đạo diễn miệng lưỡi độc địa này thú vị một cách khó có thể giải thích được.

 

Thẩm Du nghĩ, và có chút xấu hổ.

 

"Loại người này đương nhiên sẽ không từ bỏ ý định, nếu cậu ta không đạt được mục đích, cậu ta sẽ tiếp tục tìm cách gây áp lực với tôi." Chung Tư Mộ không chú ý đến những diễn biến nội tâm đầy phong phú của Thẩm Du mà nói.

 

"Vậy thì đạo diễn Chung, anh sẽ bị liên lụy chứ?" Thẩm Du nghe vậy thì lo lắng hỏi.

 

"Ồ, với năng lực của cậu ta sao? Chẳng qua là dựa vào tài sản của gia đình và những người trong công ty để cư xử thôi" Chung Tư Mộ cười và nhún vai, "Nếu tôi mà bị cậu ta kiểm soát, thì những năm này sẽ thực sự vô nghĩa."

 

"Suy nghĩ của Châu Sơ Chi khác với người bình thường, tôi không rõ cậu ta sẽ làm gì, về việc thử vai hôm nay, cậu nhất định sẽ là cái gai trong mắt cậu ta. Tôi sẽ chú ý đến chuyện này trong mấy ngày tới. Bản thân cậu cũng nên cẩn thận một chút, có vấn đề gì có thể trực tiếp liên hệ với tôi, hoặc là nhờ An Vy tìm Mary." Chung Tư Mộ nói một tràng dài, thẩm Du cẩn thận lắng nghe, ghi nhớ từng câu một trong lòng.

 

"Có vẻ như tôi đã gây ra rất nhiều rắc rối cho anh." Thẩm Du rối rắm nói.

 

"Không phải là lỗi của cậu" Chung Tư Mộ lắc đầu nói khi nghe những lời này, "Tôi không thân với Châu Sơ Chi. Cậu ta nghĩ rằng tôi không biết thủ đoạn của cậu ta, nhưng tôi chỉ chờ cơ hội để giải quyết triệt để thôi."

 

“Có một số thế lực trong gia đình cậu ta đã dựa vào quan hệ để gây áp lực cho tôi về vai diễn trong tác phẩm này, nhưng ở sau lưng thì họ cũng không ngừng coi thường”.

 

"Nếu tôi để cậu ta góp mặt trong tác phẩm của mình, chẳng khác nào một trò đùa."

 

"Anh ta có năng lực cũng như tiếng tăm, cần gì phải làm như vậy?" Thẩm Du nhíu mày, không hiểu.

 

“Những người đã quen với cửa sau muốn làm mọi thứ họ muốn,” Chung Tư Mộ thản nhiên giải thích, “Và cậu ta không nổi tiếng đến thế.”

 

"Không phải anh ta được đề cử giải Nam diễn viên chính xuất sắc sao?"Thẩm Du khó hiểu.

 

"Giải Mộc Tê tuy là giải thưởng cao quý nhất trong ngành phim truyền hình, nhưng thực ra nó không đánh giá quá khắt khe đối với kỹ năng diễn xuất. Ban sản xuất chương trình và khán giả đóng vai trò quyết định. Đối với đề cử Giải thưởng Kim Xà, chẳng qua là bán cho cậu ta thể diện mà thôi, kỹ năng diễn xuất của Châu Sơ Chi xưa nay chỉ có thể gọi là chấp nhận được, chẳng qua là do người đại diện của cậu ta, nếu muốn có nhiệt một chút, anh ta sẽ khuyến khích người hâm mộ khoe khoang năng lực của cậu ta vài đến nhiều lần, nó khiến người qua đường ảo tưởng rằng diễn xuất của cậu ta thật sự tuyệt vời."

 

Thẩm Du cười gượng khi nghe Chung Tư Mộ nói tin tức liên quan đến Châu Sơ Chi. Trên thực tế, mặc dù thực lực của Châu Sơ Chi không tốt như lời đồn thổi của người ngoài, nhưng tầm nhìn của đoàn đội quá cao, hoàn toàn không thể coi thường anh ta.

 

"Đạo diễn Chung nghĩ rằng kỹ năng diễn xuất của ai đáng được khen ngợi?"

 

“Kim Khả, cô ấy sinh ra thật là để làm diễn viên,” Chung Tư Mộ đưa ra một cái tên mà không cần suy nghĩ, sau đó lập tức đoán được Thẩm Du đang nghĩ gì, liền cười tủm tỉm nhìn Thẩm Du, “Kỳ thực, kỹ năng diễn xuất của cậu cũng không tệ, lại rất dễ uốn nắn, nhưng vẫn còn nhiều chỗ cần cải thiện."

 

"Đạo diễn Chung khen tôi nhiều như vậy, khiến tôi cảm thấy là anh định để tôi đóng phim của anh đấy." Thẩm Du có chút ngượng ngùng nói đùa.

 

"Nếu cậu không được chọn, vậy cậu nghĩ tại sao tôi phải dành thời gian để mời cậu ăn tối chứ." Chung Tư Mộ bất ngờ nhận lời.

 

"Đạo diễn Ch-."

 

Thẩm Du còn chưa kịp hết kinh ngạc thì người phục vụ đã đẩy đồ ăn được chuẩn bị sẵn vào phòng. Chung Tư Mộ mỉm cười cầm cốc nước vừa đặt trước mặt anh lên.

 

"Đừng nghĩ lung tung nữa, chuyên tâm ăn đi."

 

Sau đó, Thẩm Du hoàn toàn bị thu hút bởi những lời giới thiệu thú vị về mấy kỷ niệm gắn liền với món ăn Thái của Chung Tư Mộ, cậu bất giác cảm thấy thư giãn và trò chuyện vui vẻ với đối phương.

 

Khi Chung Tư Mộ và Thẩm Du đang ăn uống vui vẻ, thì Châu Sơ Chi đang sôi máu đi thẳng về nơi ở của mình, nhưng anh vẫn chưa hết tức giận.

 

"Mẹ kiếp."

 

Một chiếc cốc bị đập vỡ trên đất, cùng với tiếng đá vào ghế sô pha. Người giúp việc lo lắng đứng dưới lầu, sợ hãi không nói nên lời.

 

Châu Sơ Chi càng nghĩ việc hôm nay Chung Tư Mộ ở trước mặt mọi người làm anh bẽ mặt càng tức giận. Chung Tư Mộ, sao anh ta dám, anh ta có tư cách gì để nói anh như vậy?

 

"When I stand on…"

 

Tiếng hát du dương đột nhiên xuất hiện, điện thoại di động đặt trên tủ vang lên. Châu Sơ Chi cáu kỉnh nhấc điện thoại, hít một hơi thật sâu sau khi nhìn thấy số điện thoại của người gọi đến liền cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

 

"Mẹ gọi con có chuyện gì không?"

 

"Đương nhiên là có, chuyện Chung Tư Mộ đã nói gì về con ở trước mặt mọi người chiều nay."

 

"Thật bực mình, con muốn giết hắn ta ngay lập tức."

 

"Được rồi, không cần lo lắng, lát nữa mẹ đi gặp Triệu Thiên hỏi một chút, đây là chuyện lớn, chúng ta đừng vội động thủ, hắn ta cho rằng mình là ai chứ?"

 

Điện thoại bị cúp một cách thô bạo, Châu Sơ Chi không định nói gì với mẹ khi đang mất bình tĩnh.

 

Trong một căn biệt thự sang trọng ở đâu đó ngoại ô Bắc Kinh, một người phụ nữ mũm mĩm buồn bã ngồi thẳng dậy trên ghế sô pha, vừa khóc vừa nghĩ ngợi một lúc, dùng những ngón tay mập mạp lướt điện thoại, tìm một dãy số để bấm.

 

"Alo, chị Tiên Hòa? Em là Châu phu nhân nè, lần trước gặp mặt đã nói cùng họ thì chính là định mệnh, hahaha."

 

"Nhân tiện, chị có nhớ những gì chị đã nói với em khi chúng ta thưởng hoa, về Chung Tư Mộ, con trai riêng của chồng chị không?"

 

"Em có chuyện này muốn nhờ chị."



Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
11/12/2023 21:50
52
19/11/2023 00:14
26
09/11/2023 23:54
28
08/11/2023 01:27
28
17/10/2023 23:07
31
15/10/2023 00:20
21
14/10/2023 00:36
23
12/10/2023 23:52
23
07/10/2023 16:41
25
22/08/2023 22:02
42
14/08/2023 22:26
32
18/06/2023 13:32
81

Bình luận

Nội dung liên quan