The Wolf Team

18/03/2023 17:41 79 lượt truy cập

Quý nhân phù trợ Du
Chương 24 - Mời dùng bữa

Báo cáo

Thẩm Du đã dùng chính câu thoại của "thầy Châu" trong Vô Tội khi Kim Khả quỳ xuống và ngồi khóc trước mặt cậu.

 

Lúc này, cậu đã hoàn toàn nhập vai vào vở kịch. Sau nhiều ngày chuẩn bị nghiêm túc như vậy, Thẩm Du đã quen thuộc với tác phẩm Vô Tội đến mức trở thành phản xạ tự nhiên. Khi Kim Khả đóng vai chính của Vô Tội tiến đến và diễn xuất với cậu để dựng lại cảnh trong bộ phim. Cậu vô tình bị đưa vào vở kịch và trở thành thầy giáo Châu đau lòng khi chứng kiến cảnh giết người của học sinh.

 

Đương nhiên, động thái này vô hình là một hành động chế nhạo Châu Sơ Chi. Nếu như Thẩm Du còn tỉnh táo, cậu nhất định sẽ nghĩ tới điểm này, nhưng lúc này cậu không cảm thấy hối hận về hành động của mình.

 

Bởi vì cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị, mặc dù không biết tại sao Kim Khả lại tiếp tục diễn dù Châu Sơ Chi không bắt được nhịp của cảnh đầu, Thẩm Du cũng không muốn từ bỏ cơ hội hiếm có này. Huống chi, trước đó cũng không lâu Châu Sơ Chi cố ý có thái độ coi thường với Thẩm Du. Thẩm Du không phải là một người cha thánh. Cậu sẽ không cố ý trả thù Châu Sơ Chi, nhưng cũng không ngồi yên chịu uất ức.

 

Những diễn biến này là quá sức, và Thẩm Du rõ ràng không có thời gian để suy nghĩ vào lúc này, bởi vì Kim Khả đã làm theo lời cậu.

 

"Thầy Châu" Kim Khả thút thít và cố gắng vịn vào quần của Thẩm Du để đứng dậy, nhưng đôi chân của cô trở nên yếu ớt và không ngừng ngã xuống. Thẩm Du thấy vậy, theo bản năng muốn kéo cô đứng lên, nhưng lúc này thầy Châu lấy đâu ra sức lực, hai tay run đến co rút, đầu óc trống rỗng. So với cô bé đã bị bắt nạt trong nhiều năm, cậu mới là người thực sự có liên quan với sự việc lần này. 

 

Cậu chưa từng nói chuyện nhiều với tên sát nhân, và cũng chưa bao giờ gặp qua nạn nhân, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, một mạng sống đã biến mất trước mắt cậu. Kẻ tấn công là một học sinh mà cậu đã đích thân dạy dỗ.

 

"Gọi cảnh sát, chúng ta phải gọi cảnh sát, em đã hơn mười bốn tuổi, giết người là một trọng tội, không thể tha thứ,... không đúng, vừa rồi em chỉ là tự vệ…" đồng tử Thẩm Du giãn ra, cậu lẩm bẩm.

 

Cậu mở miệng nói gọi cảnh sát, nhưng trong lòng lại phản kháng về sự lựa chọn này, không ngừng phân tích ưu nhược điểm, cố gắng tìm một cái cớ để thuyết phục bản thân đưa ra quyết định. Vì sự bạo hành của cha dượng và bản năng đồng cảm với kẻ yếu của cô gái nhỏ, chàng trai trẻ với ý thức về sự công bằng cảm thấy cha dượng đáng bị như vậy. Mặt khác, trong tiềm thức cậu tin rằng cô gái nhỏ này đang cố gắng cứu cậu, vì vậy cậu không thể hành động một cách bốc đồng.

 

Cậu không thể để cuộc sống của cô bé bị hủy hoại ở đây.

 

"Thầy Châu!" Khi chàng trai trẻ vẫn còn băn khoăn, cô bé đã ngồi bệt dưới đất, ngước mặt nhìn cậu, nước mắt không ngừng rơi. Đột nhiên, cô mỉm cười, đôi mắt hơi híp lại, đôi môi nhếch lên, trong sự ngây thơ của cô có một sự tà ác khó hiểu.

 

Trong giây tiếp theo, cô nhanh chóng trèo lên chiếc bàn đặt tượng Phật trước đó, nhặt chiếc đế nặng trịch lên rồi đập mạnh xuống đầu.

 

"Em đang làm gì thế?" Chàng trai thấy vậy liền ngăn cản động của cô và bệ tượng Phật rơi xuống đất với một tiếng động lớn. Cậu vừa sợ vừa giận, nắm lấy cổ tay đối phương hét lớn: "Không được tự sát?"

 

“Thầy Châu, hãy để em chết, để em chết đi,” cô bé dùng hết sức giãy giụa, thân thể gầy yếu bất lực, cô nhìn ánh mắt của chàng trai trẻ, nước mắt chảy dài trên má, rồi rơi xuống.

 

"Nếu em chết đi, sẽ không có ai chỉ trích và thầy cũng không cảm thấy gánh nặng nữa."

 

Câu nói này đã hoàn toàn đánh tan trái tim hỗn loạn của chàng trai trẻ.

 

"Được rồi." Chung Tư Mộ vỗ tay và lên tiếng để kéo hai người đang nhập tâm hoàn toàn vào diễn xuất về hiện thực. Thẩm Du hít một hơi thật sâu và tách cảm xúc của mình khỏi "thầy Châu". Cậu quay đầu lại liếc nhìn Chung Tư Mộ, nhìn thấy một tia tán thành từ trong mắt đối phương, trong lòng lập tức nhẹ nhõm, như có một làn gió mát thổi qua trong đêm hè, thậm chí cậu không nhịn được nữa mà cong môi cười.

 

"Cảm ơn sự hợp tác của cậu." Kim Khả cũng từ dưới đất đứng lên, hướng về phía Thẩm Du cười gật đầu. Nước mắt trên mặt cô còn chưa lau đi, nhưng vẻ mặt đã hoàn toàn thay đổi trở về dáng vẻ trầm mặc ôn nhu.

 

"Không có gì ạ." Khi Thẩm Du xoay người rồi quay trở lại hàng, ánh mắt của những người xung quanh đã hoàn toàn khác. Thẩm Du mặc dù còn chưa nổi, nhưng thực lực của cậu ai cũng biết rõ, ngoại trừ một người đang bị gạt qua một bên kia.

 

"Đạo diễn Chung, chuyện này là sao, tại sao cậu ta có thể xen vào phần thử vai của tôi?" Châu Sơ Chi cuối cùng cũng phản ứng lại, chỉ vào Thẩm Du và hỏi một cách không khách khí.

 

Rõ ràng, thái độ của anh ta đã khiến Chung Tư Mộ tức giận.

 

"Cậu hỏi tôi có ý gì sao, cậu cũng biết là mình tới đây để thử vai à?" Chung Tư Mộ nhấn từ "thử vai" và nhếch mép lạnh lùng cười "Cậu thậm chí không thể nói một từ, cậu đang ở đây để lãng phí thời gian của người khác đấy."

 

Châu Sơ Chi muốn tìm một cái cớ, nhưng Chung Tư Mộ không cho anh ta cơ hội.

 

"Kim Khả đã đứng trước mặt cậu và nói bắt đầu. Mỗi ngày luyện tập nhiều hơn một chút, đừng lúc nào cũng khoe khoang như cái đuôi của con gà trống hoa, như vậy có lẽ cậu có thể có chút kỹ năng." Câu nói này của Chung Tư Mộ hoàn toàn không có chút kiêng kị gì cả.

 

"Không chuẩn bị thì đừng lãng phí thời gian của người khác. Kim Khả lười quan tâm đến cậu, nên mới bỏ qua cậu và chuyển sang người bên cạnh để tiếp tục, nhưng đừng tưởng tôi không nhìn ra được. Đúng không Kim Khả?"

 

Kim Khả nghe vậy thì liếc nhìn Chung Tư Mộ, gật đầu cười.

 

"Cậu—"

 

Lúc ấy Thẩm Du cho rằng Châu Sơ Chi sắp chạy tới đánh Chung Tư Mộ, nên hơi dời vị trí, định kịp thời ngăn cản Châu Sơ Chi. Cũng may đối phương vẫn còn chút tỉnh táo, sau khi anh ta hung hăng trừng mắt nhìn Chung Tư Mộ, liền vùng vằng rời khỏi phòng tập, trước khi đi còn đóng sầm cửa lại gây ra một tiếng động lớn.

 

Phòng tập yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, bầu không khí trở nên ngột ngạt. Dù là Chung Tư Mộ hay Châu Sơ Chi, thì tất cả những người có mặt đều là người có địa vị cao trong làng giải trí. Bây giờ hai người họ có một cuộc xung đột lớn trước rất nhiều người. Mọi người đều không lên tiếng để bảo vệ bản thân mình.

 

"Kim Khả lão sư, tôi muốn là người tiếp theo." Lúc này, Trương Bắc Chinh đứng dậy và nói với Kim Khả như không có chuyện gì xảy ra.

 

"Được thôi." Kim Khả mỉm cười đáp lại và đi đến chỗ cậu ấy. Bầu không khí ngột ngạt do Châu Sơ Chi gây ra cuối cùng cũng tạm thời trở lại bình thường và buổi thử vai đã quay về đúng quy trình.

 

Thẩm Du, người đã hoàn thành việc thử vai, lạnh lùng ngồi nhìn mọi người thể hiện, và cảm thấy khả năng diễn xuất của Kim Khả là trời sinh. Cô ấy có thể vào và thoát khỏi vở kịch ngay lập tức, đồng thời cô cũng có thể chọn ra các clip theo ngoại hình và tính cách của bạn diễn và điều chỉnh kịp thời để bên kia có thể thể hiện đầy đủ chiều sâu trong diễn xuất. Nhưng có một chuyện mà Thẩm Du càng nghĩ càng không hiểu tại sao Kim Khả lại vô lễ với Châu Sơ Chi, vì anh ta đã cố gây chú ý từ khi xuất hiện ư. Chẳng lẽ giữa Kim Khả và Châu Sơ Chi có ân oán từ trước sao?

 

Hơn một giờ sau, người cuối cùng thử vai cũng đã hoàn thành phần diễn xuất của mình.

 

Kim Khả có chút mệt mỏi, quay trở lại chỗ ngồi của mình. Sau khi thì thầm vài câu với Chung Tư Mộ và đại diện Bạch, cô lại lặng lẽ ngồi mà không nói lời nào.

 

“Chúng tôi đã thấy rõ thực lực của mọi người,” Chung Tư Mộ nhẹ nhàng nói, tám người còn lại đều ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn anh.

 

"Những người có mặt hôm nay đã được các vị trí camera trong phòng luyện tập ghi lại phần trình diễn. Tôi sẽ nghiên cứu kỹ lại một lần nữa và đưa ra thông báo cuối cùng cho các bạn. Bây giờ, mời các bạn quay về nghỉ ngơi và đợi kết quả chính thức."

 

Sau khi Chung Tư Mộ nói xong, cửa phòng tập lại được mở ra, cô gái tiếp tân bước vào dẫn các diễn viên rời đi. Thẩm Du đi ra ngoài cùng mọi người, nhìn xung quanh mãi vẫn không thấy bóng dáng An Vy.

 

Cô bé này lại chạy đi đâu rồi? Có khi nào là cô ấy đến gặp bạn mình trong phòng thu? Thẩm Du không nói gì. Hỏi tiếp tân xong, cậu quay người đi vào nhà vệ sinh, định gọi điện thoại hỏi.

 

Cậu đi theo nhân viên tiếp tân đến cuối hành lang, trước mặt mơ hồ có tiếng nước chảy. Thẩm Du nhanh chóng đi vài bước đến chỗ mái hiên, lại nhìn thấy một người đứng ở trong bóng tối, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy, yên lặng suy nghĩ điều gì đó.

 

Nghe thấy thanh âm, đối phương quay đầu lại nhìn cậu, thở dài một cái rồi cười nói.

 

"Dường như tôi luôn có thể tình cờ gặp được cậu ha."

 

Ngữ khí Chung Tư Mộ rất tùy ý thoải mái, Thẩm Du không hiểu đối phương có ý gì, nhất thời không trả lời. Thấy vậy, Chung Tư Mộ vứt điếu thuốc đang hút dở vào chậu cát rồi đi đến bên cậu.

 

"Tôi muốn mời cậu dùng bữa, tôi có chuyện cần nói với cậu về ngày hôm nay."

 

"Hả?" Thẩm Du có chút sững sờ khi Chung Tư Mộ đột nhiên tới gần.

 

"Cậu muốn ăn gì?"

 

"Lẩu cay Tứ Xuyên." Thẩm Du trả lời theo bản năng nói ra món ăn gần đây mình thích, lúc nói xong cậu mới ý thức được mình nói cái gì. Cậu trở nên lúng túng một lúc, "Đạo diễn Chung, anh ăn cay được chứ."

 

May mắn thay, Chung Tư Mộ không bận tâm đến câu trả lời của Thẩm Du. Anh cười khổ lắc đầu, "Tôi cũng thích ăn cay."

 

"Ờm, mẹ tôi là người Tứ Xuyên, cho nên từ nhỏ tôi đã có thể ăn cay." Thẩm Du lúng túng giải thích.

 

Chung Tư Mộ gõ vào điện thoại, ngẩng đầu và nói với Thẩm Du, "Không có quán lẩu cay Tứ Xuyên nào ở gần đây. Hôm nay muộn rồi, tôi mời cậu ăn đồ Thái nhé, hương vị cay hơn."

 

"Cũng được." Thẩm Du không ngờ Chung Tư Mộ thực sự định đi ăn món mà cậu nói. Cậu không khỏi thầm cảm ơn khu văn phòng cao cấp này không có quán đồ ăn cay nào như vậy. Nếu không, để Chung Tư Mộ ngồi cùng cậu trong một quán nhỏ và ăn lẩu cay, nghĩ về chuyện đó thôi, cậu đã muốn tìm một cái lỗ để chui xuống rồi.

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
11/12/2023 21:50
52
19/11/2023 00:14
26
09/11/2023 23:54
28
08/11/2023 01:27
28
17/10/2023 23:07
31
15/10/2023 00:20
21
14/10/2023 00:36
23
12/10/2023 23:52
23
07/10/2023 16:41
25
22/08/2023 22:02
42
14/08/2023 22:26
32
18/06/2023 13:32
81

Bình luận

Nội dung liên quan