Hũ Mật Ngọt - 蜂蜜罐

30/05/2023 15:09 1.57 K lượt truy cập

Phía sau anh
Chương 8: Đơn ly hôn

Báo cáo

Đêm thu, gió hiu quạnh, nước mưa lạnh lẽo rơi trên vai.

Tang Dĩ Nhu cẩn thận từng li từng tí bảo vệ hũ tro cốt của chị gái, sợ nước mưa sẽ làm ướt.

Nghi lễ chôn cất vô cùng đơn giản, mộ phần của Tang Diệc Vũ ở ngay bên cạnh ông Tang.

Nhìn thấy ảnh trên bia mộ của hai người, Tang Dĩ Nhu dường như khóc cũng không ra nữa rồi.

Bà Tang cũng nhanh chóng trông già đi mười tuổi, dầm mưa mí mắt của bà ấy khẽ run nhìn Tang Dĩ Nhu: “Quay về đi, tiễn đến đây là được rồi.”

“Mẹ, con muốn sống với mẹ.” Cổ họng của Tang Dĩ Nhu đắng lại.

Bà Tang sau khi nghe xong, nhịn lại sự chua xót trong lòng, dựa vào dì Phương đầu cũng không xoay lại: “Con là bà Phong, nhà họ Phong mới là nơi con nên quay về!”

Tang Dĩ Nhu đuổi theo, nhưng lại bị bà Tang lấy dù ngăn lại ở nguyên vị trí: “Nhà họ Tang đã không còn con gái rồi, bà Phong tự trọng.”

Tang Dĩ Nhu sau khi nghe xong cũng không nói ra được lời nào, ngẩn ngơ tại chỗ không dám tin.

Bà Tang không dám nhìn Tang Dĩ Nhu, siết chặt tay của dì Phương cứng đờ xoay người lại, đôi môi trắng bệnh đã bị cắn ra máu.

Dĩ Nhu, nhà họ Tang không còn nữa rồi, mẹ không thể để con cũng bị liên luỵ.

Dĩ Nhu ướt đẫm chưa dừng lại, Tang Dĩ Nhu lảo đảo đi trên đường gió thu xào xạc, cơ thể yếu ớt dường như một cơn gió đã có thể thổi ngã.

Đứng ở nhà lớn của nhà họ Phong.

Cô ngẩng đầu lên, lần đầu tiên cảm thấy, lồng giam thì ra cũng chỉ là như thế.

Người làm nhận ra Tang Dĩ Nhu, nhanh chóng dẫn cô vào nhà, Phong Vân nhận được tin tức, lập tức kêu đưa cô đến phòng của mình.

Phong Vân nhìn thấy cô cả người tàn tạ, không khỏi chau mày: “Sắp phải phẫu thuật rồi, không ngoan ngoãn ở nhà đợi, đến chỗ tôi làm gì?”

“Đưa tôi năm trăm nghìn, tôi hứa nói ly hôn với Diên Dục, hiến giác mạc cho anh ấy.”

Biểu cảm của Tang Dĩ Nhu bình tĩnh, giọng nói lại không hề có chút do dự.

Cô có thể trở thành phế vật, nhưng mẹ cô cần số tiền này để dưỡng già.

Phong Vân ngẩn người ra trước, tiếp đến khinh bỉ cười nhạo: “Giả ăn mày đến chỗ của tôi đòi tiền sao? Người của nhà họ Tang đúng thật là cùng loại.”

Đôi tay rũ xuống của Tang Dĩ Nhu bất giác siết chặt, “Không đồng ý, thì miễn bàn.”

Nói xong, quay người muốn rời đi.

“Đứng lại.” Phong Vân kêu cô lại.

Tuy không biết vì sao Tang Dĩ Nhu đột nhiên thay đổi, nhưng Phong Vân không muốn bỏ qua cơ hội này: “Được, chỉ cần cô với Diên Dục ly hôn, tôi lập tức chuyển khoản cho cô.”

[Biệt thự lưng núi.]

Khi Phong Diên Dục trở về đã là tối khuya, trong phòng khách tối như mực.

Sau khi tài xế mở đèn phát hiện phòng khách có người, thì yên lặng rũ mắt đóng cửa rời khỏi.

Tang Dĩ Nhu đứng dậy từng bước đi đến bên cạnh Phong Diên Dục, trực tiếp đưa một tờ giấy đến trước mặt anh.

“Ký tên đi.”

Tiếng giấy bị lay động vang lên khiến trái tim của Phong Diên Dục trầm xuống: “Cái gì?”

“Đơn ly hôn.”

Phong Diên Dục ngẩn người, trong lòng bất giác nổi giận: “Cô phát điên gì vậy?”

“Đây không phải điều anh muốn sao?” Tang Dĩ Nhu cầm tờ giấy ly hôn và một một hộp dấu đỏ chậm rãi nâng lên.

“Chỉ cần in lên dấu vân tay, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.”

Trong lòng Phong Diên Dục không khỏi có chút hoảng loạn, giễu cợt nói: “Không phải cô nói nợ tôi sao? Cô trả rồi sao?”

“Hai cái mạng của nhà họ Tang, còn không đủ sao?” Tang Dĩ Nhu nhìn anh: “Hay là, mạng của em cũng có thể cho anh.”

Lời của Tang Dĩ Nhu giống như đang ném vào trong lòng Phong Diên Dục một quả bom, giọng nói giận dữ của anh vang vọng khắp phòng khách: “Cô tưởng mạng của cô quý giá lắm sao! Cô đừng xem trọng bản thân cô quá!”

Tang Dĩ Nhu cúi đầu đưa phần ký tên vào trong tay Phong Diên Dục: “Nếu đã như vậy, thì ký tên đi.”

Phong Diên Dục tức giận, “Cô tưởng tôi không dám?”

Anh cầm bút lên, rất nhanh ký xuống tên của mình, sau đó ném tờ giấy vào Tang Dĩ Nhu nói: “Cút!”

Anh tức giận lần mò lên lầu, về đến phòng, che ngực chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Dưới lầu, Tang Dĩ Nhu nhắm chặt mắt, cắn mu bàn tay khóc không thành tiếng.

Rất lâu, cô về lại phòng của mình, đem máy ảnh giấu trong tủ lấy ra, nhìn ống kính nói về kết quả của cuộc hôn nhân này.

Sau khi quay xong, cô đem tất cả đồ niêm phong vào thùng ở trong góc, theo như sự hận thù của Phong Diên Dục đối với cô, sau này sẽ không chút do dự quăng đi.

Kết thúc như vậy, có lẽ là tốt nhất.

Cô mở đầu, còn anh vứt đi.

Rời khỏi phòng, bọc lại góc nhọn cuối cùng ở phòng khách, Tang Dĩ Nhu đóng cửa lại, khoác lên màn đêm đi về nhà thuê của bà Tang.

Chặng đường không đến hai tiếng, nhưng vì chứng xơ cứng của cô đột nhiên tái phát, cả chặng đường té xuống lại đứng dậy, cô đi ròng rã cả một đêm.

Cuối cùng trời đã sáng, cô đến được chỗ che mưa duy nhất.

Cô tốn sức gõ cửa, bà Tang mở cửa ra, nhìn thấy Tang Dĩ Nhu toàn thân đều là vết thương lại nhếch nhác hoàn toàn ngơ ngác.

Còn Tang Dĩ Nhu chống đỡ chút ý thức nở nụ cười với bà Tang: “Mẹ, con không phải bà Phong nữa rồi…”

Danh sách chương

Bình luận

Nội dung liên quan