Hũ Mật Ngọt - 蜂蜜罐

29/05/2023 16:54 1.27 K lượt truy cập

Phía sau anh
Chương 7: Không yêu anh nữa

Báo cáo

Tin chết của Tang Diệc Vũ cuối cùng cũng truyền đến nhà họ Phong.

Phong Diên Dục nghe thấy tin này lòng siết lại.

Anh vô thức nhớ đến cuộc điện thoại của Tang Dĩ Nhu cầu xin anh cứu Tang Diệc Vũ.

Nói không ra cảm giác trong lòng, Phong Diên Dục buồn phiền ném điện thoại lên bàn.

“Ting tang—”

Âm thanh cực lớn ở dưới lầu kinh động khiến cơ thể của Phong Diên Dục ngẩn ra, dì Phương đi rồi, trong nhà chỉ còn lại anh và Tang Dĩ Nhu.

Trong lòng anh không khỏi bất an, lục lọi cầm lấy gậy dẫn đường rất ít khi dùng đến, dựa vào cảm giác thân thuộc với ngôi nhà bước xuống lầu.

“Tang Dĩ Nhu! Cô làm cái gì vậy?” Anh hướng vào nơi phát ra tiếng vang hét lên giận dữ.

Không nghe thấy Tang Dĩ Nhu trả lời, chỉ là thấy tiếng thở hổn hển nặng nề đau khổ của cô.

“Tang Dĩ Nhu!” Phong Diên Dục chau mày, gậy dẫn đường “lạch cạch” “lạch cạch” gõ lên sàn nhà.

Lúc này, Tang Dĩ Nhu đang ngã ở trên đống chén dĩa đổ nát, mảnh vỡ cứa vào da của cô, máu không ngừng từ cánh tay, chân của cô chảy ra.

Cô mở miệng thở gấp, hai mắt đau khổ nhìn Phong Diên Dục, bởi vì chứng xơ cứng lên cơn, đầu lưỡi của cô cứng ngắc nói không ra.

Phong Diên Dục đi về phía trước, nghiêng mình đụng vào cửa ở nhà bếp, anh tức giận ném gậy dẫn đường xuống đất.

“Tang Dĩ Nhu! Cô chết rồi phải không?”

Gậy dẫn đường vừa hay đập vào đầu của Tang Dĩ Nhu, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, chống đỡ qua từng đợt cảm giác tê liệt, cuối cùng cũng tìm lại được chút cảm giác.

Xung quanh yên tĩnh, khiến cho Phong Diên Dục cáu kỉnh, đôi mắt màu đen của anh đang đầy lửa giận.

“Tang Dĩ Nhu, cô đang thể hiện sự bất mãn với tôi đúng không?”

Tay của Tang Dĩ Nhu run rẩy chống vào đống chén dĩa đổ nát, máu tươi đầm đìa.

Cô miễn cưỡng đỡ cơ thể dậy, dựa vào ghế ở bên cạnh đứng dậy, sau khi dịu đi một lúc, mới khàn giọng nói: “Vì thế, anh biết chuyện chị của em rồi?”

Phong Diên Dục nghe thấy lời này bất giác hoảng loạn, xoay người muốn đi, thì nghe thấy tiếng của Tang Dĩ Nhu ở phía sau vang lên.

“Phong Diên Dục, nếu như em biết là thích anh phải dùng mạng sống của người thân mình để đổi lấy, em tuyệt đối sẽ không nhìn anh thêm một cái!”

Tang Dĩ Nhu không nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc của anh, chậm rãi lê cơ thể đầy máu, từng bước đi đến bên cạnh Phong Diên Dục.

Sống lưng của Phong Diên Dục cứng đờ, cảm giác cô đến gần, không biết vì sao lại chuẩn xác nắm lấy cổ tay cô như vậy.

Mà cảm giác ẩm ướt ở trên tay khiến anh ngẩn người, nhưng không nghĩ nhiều, trầm giọng nói: “Tôi không biết.”

Anh cho rằng Tang Diệc Vũ cùng lắm thì chịu chút dạy dỗ, không ngờ đến cô ấy sẽ chết, nếu như anh biết kết quả như vậy, nhất định sẽ ra tay.

Ai biết được Tang Dĩ Nhu chỉ từng chút một đẩy tay anh ra, sau đó cũng không quay đầu lại đi lên lầu.

Trong tay trống rỗng, lòng của Phong Diên Dục không khỏi siết lại, cảm giác hình như có vật gì đó đang rời khỏi bản thân.

Tang Dĩ Nhu về phòng, nhẫn nhịn sự đau đớn rửa vết máu trên toàn thân, lại dùng kem nền che lại vết thương ở trên trán.

Cô muốn về nhà, không thể dọa mẹ sợ.

Nhà họ Tang đã bị niêm phong kiểm tra, cô gọi điện cho dì Phương, sau khi có được địa chỉ liền đi đến nhà tang lễ.

Trong nhà tang lễ im lặng như tờ, sảnh lớn trống rỗng chỉ còn lại bà Tang và dì Phương.

Tang Dĩ Nhu nhìn di ảnh trắng đen trên bàn của chị gái, cứng đờ đi về phía trước.

Bà Tang mắt đỏ quỳ một bên, lặng lẽ đốt giấy tiền.

Cơ thể cứng đờ của Tang Dĩ Nhu chậm rãi quỳ xuống, nước mắt dường như đã chảy đến khô rồi.

Bà Tang ngẩng đầu nhìn di ảnh của con gái lớn: “Chị của con không làm mất mặt nhà họ Tang chúng ta, nó đi rất thanh thản, con không cần nghĩ nhiều.”

Tang Dĩ Nhu nghe thấy lời này, khoé mắt trong chốc lát đỏ lên, nhìn tấm ảnh mỉm cười của Tang Dĩ Nhu ở trên bàn, dập đầu với cô ấy.

Khàn tiếng: “Chị, em xin lỗi!”

Danh sách chương

Bình luận

Nội dung liên quan