Hũ Mật Ngọt - 蜂蜜罐

30/05/2023 12:00 1.4 K lượt truy cập

Phía sau anh
Chương 6: Đắm mình trong truỵ lạc

Báo cáo

Từ sau ngày Tang Dĩ Nhu chất vấn, Phong Diên Dục đã nửa tháng không nói chuyện với cô.

Dì Phương không nỡ nhìn Tang Dĩ Nhu ngày nào cũng nhịn đau, kiên quyết dẫn cô đi bệnh viện.

Mà kết quả kiểm tra cho biết, bệnh tình đã không còn có thể chuyển biến, kì cuối.

Từ sớm Tang Dĩ Nhu đã lường được kết quả này, cũng không kinh ngạc, sau khi rời khỏi bệnh viện cô đem tiền tích góp đã chuẩn bị xong đưa cho dì Phương.

Từ khi gả đến nhà họ Phong, tất cả chi tiêu của cô đều là dựa vào tiền tích góp lúc trước của bản thân, bây giờ vì khám bệnh, đã không còn bao nhiêu.

Cô biết dì Phương sẽ không quan tâm đến tiền, nhưng bản thân làm sao có thể liên luỵ dì ấy?

Tang Dĩ Nhu mặc kệ sự ngăn cản của dì Phương tiễn dì ấy đến cửa biệt thự.

“Dì Phương.” Tang Dì Nhu nhìn dì ấy, lời nói ân cần, “Nếu như dì thật sự thương con, thì đi đi, chuyện này cũng hoàn toàn giấu sâu trong lòng.”

Nói xong, cô nhẫn tâm đóng cửa biệt thự lại.

Đêm nay, không có sự bầu bạn của dì Phương, Tang Dĩ Nhu chỉ cảm thấy cô đơn hiu quạnh nhiều hơn.

Đã qua hai ngày chẳng khác chút nào, hôm nay cô đột nhiên nhận được tin nhắn của Phong Vân: “Sau một tuần nữa là thời gian phẫu thuật, cô chuẩn bị cho tốt.”

Đôi tay của Tang Dĩ Nhu run rẩy, đang muốn nhập chữ trả lời, thế mà ngay lúc này cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ gấp gáp.

Cô mở cửa ra, nhìn thấy dì Phương đã rời khỏi hai ngày, thở hồng hộc nói: “Cô ba, dì ở chỗ làm việc nhìn thấy cô hai bị cậu tư nhà họ Trình dẫn đi rồi…”

“Cái gì?”

“Cậu tư nhà họ Trình đó không phải người tốt gì, dì nghe nói rất nhiều cô gái bị cậu ta hại rồi.” Dì Phương đỏ mắt nói.

Lòng của Tang Dĩ Nhu đột nhiên trầm xuống, cô nhanh chóng hỏi dì Phương chị gái bị dẫn đến chỗ nào, sau cùng biết được là hội nghị Đế Hào.

Cô không quan tâm quá nhiều, nhanh chóng bắt xe qua đó.

Nhưng sau khi đến, Tang Dĩ Nhu bị bồi bàn ngăn lại ở bên ngoài, không cho vào trong.

Tang Dĩ Nhu không còn cách, chỉ có thể hoảng loạn lấy điện thoại ra gọi cho Phong Diên Dục.

“A lô.”

“Diên Dục!” Giọng nói của Tang Dĩ Nhu mang theo hoảng loạn, “Chị em bị cậu tư nhà họ Trình dẫn đến hội nghị Đế Hào, em vào không được, xin anh giúp em, cứu chị của em…”

Chuyện Tang Diệc Vũ trèo lên cây cao, Phong Diên Dục cũng biết, “Cô ta tự đắm mình trong truỵ lạc, oán ai chứ.”

Giọng nói lạnh băng kết thúc trong âm thanh bận ở điện thoại dứt khoát vang lên.

Tang Dĩ Nhu ngỡ ngàng đứng nguyên ở đó, chị của cô sao có thể tự đắm mình trong truỵ lạc?

Cô chỉ có thể chuyển qua cầu xin ông lão Phong, nhưng ông lão Phong cũng không cảm thông cho cô, “Dĩ Nhu, chị cháu quyến rũ con nhà giàu khắp nơi, bây giờ xảy ra chuyện là bản thân cô ta tự chuốc lấy.”

Cả người Tang Dĩ Nhu ngây ra, cô và chị cùng nhau lớn lên, sao không biết được thái độ làm người của chị ấy.

“Ông nội, chuyện này nhất định là hiểu lầm, ông cứ…”

Ông lão Phong chặn ngang lời cô, giọng nói nghiêm túc: “Cháu có biết chị cháu đã làm ra những chuyện gì không? Cô ta lợi dụng những con nhà giàu đó không ngừng gây khó khăn cho Phong thị, là lỗi cô ta tự phạm trước!”

Điện thoại lại lần nữa bị cúp, trái tim của Tang Dĩ Nhu hết sức lạnh lẽo.

Nhưng cô tin tưởng thái độ làm người của chị gái, gọi điện thoại lúc lâu mới nghe máy.

“A lô, Dĩ Nhu.”

“Mẹ, rốt cuộc mẹ chịu nghe điện thoại rồi! Bây giờ chị đã về nhà chưa? Bây giờ mẹ đang ở đâu?” Tang Dĩ Nhu nhanh chóng hỏi.

“Chị của con nó không sao, có mẹ ở đây, cúp máy trước nhé!”

“Mẹ,” Lời của Tang Dĩ Nhu chưa dứt, điện thoại lại bị cúp ngang, gọi lại nữa đã không thể nào gọi được.

Lúc này, ở phòng bệnh ICU.

Bà Tang siết chặt đơn bệnh nguy hiểm, một tay nhẹ nhàng vuốt ve Tang Diệc Vũ đang nằm trên giường.

Cô ấy không biết trải qua điều gì, khắp nơi trên người đều là vết máu, vô cùng thê thảm.

“Diệc Vũ , mẹ biết con chịu uất ức rồi, con muốn kháng án cho ba con, con muốn em gái sống tốt, điều gì con cũng gánh chịu một mình, mẹ đều biết hết…”

Tang Diệc Vũ nhìn bà Tang, đang đeo mặt nạ oxy thở hổn hển đau đớn, muốn đưa tay lau nước mắt trên mặt của bà Tang, dùng hết toàn bộ sức lực nhưng cũng không nhấc nổi.

Bà Tang nhìn thấy cô ấy rên rỉ đau đớn, lệ rơi đầy mặt: “Diệc Vũ không sợ, mẹ biết con đau, mẹ giúp con, sẽ sớm hết đau thôi…”

Hơi thở của Tang Diệc Vũ mong manh nhìn bà Tang, tháo mặt nạ ôxy của bản thân xuống, không khí xông vào, từng ngụm máu lớn phun ra.

Cô ấy ho kịch liệt, bắt lấy tay của bà Tang, dùng hết sức lực cuối cùng: “Mẹ…” Cuối cùng lời nói cũng chưa nói xong.

“Tích—” Máy đo nhịp tim đã biến thành một đường thẳng.

Tang Diệc Vũ đến chết cũng không thể nhắm mắt.

Bà Tang đưa tay che mắt của cô ấy, nước mắt lặng lẽ rơi: “Con yên tâm đi đi…”

Danh sách chương

Bình luận

Nội dung liên quan