Hũ Mật Ngọt - 蜂蜜罐

27/05/2023 10:53 1.07 K lượt truy cập

Phía sau anh
Chương 3: Qua đời

Báo cáo

Màn đàm phán này, sau cùng kết thúc bằng việc cô bị Phong Diên Dục quăng ra khỏi phòng làm việc.

Phong Diên Dục hoàn toàn không tin cô.

Tang Dĩ Nhu dựa vào tường đứng rất lâu, mới mệt mỏi xuống lầu, tìm dì Phương: “Con về nhà một chuyến, nếu như Diên Dục có hỏi, dì cứ…”

Cô ngừng lại, ánh mắt nhìn lên trên lầu.

Phong Diên Dục ghét bản thân như vậy, sao lại có thể hỏi về cô chứ?

Cô nuốt xuống nửa câu còn lại, mặt mày đều là vẻ đau thương.

[Nhà họ Tang.]

Tang Dĩ Nhu còn chưa đi đến cửa nhà, đột nhiên dừng bước chân lại.

Chỉ thấy ngoài cửa, chị lớn của cô - Tang Diệc Vũ hất tay bạn trai Trác Dịch ra, vẻ mặt lạnh lùng: “Không cần nói nữa, anh đi nhanh lên đi.”

Trác Dịch lại ôm cô ấy vào trong lòng: “Anh sẽ không đi, anh biết bây giờ nhà họ Tang xảy ra chuyện, em lo lắng cho anh nên thái độ mới thay đổi, anh không trách em.”

Tang Diệc Vũ nhất quyết kéo tay của Trác Dịch ra, sau đó chậm rãi tháo nhẫn đính hôn xuống, vứt xuống đất.

“Em sớm đã không yêu anh nữa rồi, cùng anh hẹn hò bốn năm, chẳng qua chỉ là đồ phòng bị mà thôi. Cho dù trong nhà không xảy ra chuyện, sớm muộn gì em cũng chia tay với anh thôi.”

Trác Dịch đứng ở đó, không dám tin nhìn Tang Diệc Vũ.

Một lúc sau, mới tự giễu nói: “Hoá ra trong lòng em nghĩ như vậy, được, làm phiền rồi!”

Trác Dịch nói xong quay người rời đi, bóng lưng toàn là sự cô đơn.

Tang Diệc Vũ quyến luyến nhìn đối phương rời đi, sau một lúc lâu mới nhặt chiếc nhẫn ở dưới đất lên, cẩn thận từng li từng tí nắm chặt trong lòng bàn tay.

Quay người lại đụng phải ánh mắt của Tang Dĩ Nhu cách nơi đó không xa.

“Chị.”

Đáy mắt của Tang Dĩ Nhu giấu đi sự đau lòng, cô biết chị của cô yêu Trác Dịch hơn bất cứ ai.

Ánh mắt của Tang Diệc Vũ nhất thời lạnh xuống: “Em vừa lòng chưa?”

Cô ấy nói xong, cũng không nhìn Tang Dĩ Nhu nữa, đi vào trong sân, “bang” một tiếng đóng cổng lại.

Tang Dĩ Nhu hoảng loạn đập cổng, giọng điệu run rẩy: “Chị! Xảy ra chuyện gì rồi, chị cho em vào nhà được không, mẹ vẫn khoẻ chứ? Em muốn thăm mẹ.”

Cô sợ rằng lần này không gặp, sau này sẽ không nhìn thấy được nữa.

Ở trong sân, Tang Diệc Vũ nắm chặt nắm đấm, tiếng gào thét giận dữ cắt ngang động tác của Tang Dĩ Nhu: “Mau cút! Nhà họ Tang không hầu hạ thiếu phu nhân của nhà họ Phong!”

Nghe xong, Tang Dĩ Nhu kiêng kỵ để tay xuống, cô không hiểu vì sao chị gái lại đối xử với mình như vậy.

Cô rũ mắt xuống: “Là vì bố sao? Em sẽ cứu bố, gia đình này của chúng ta không được tan rã.”

Nhưng trả lời cô lại là sự yên lặng vô tận.

Từng trận gió mùa thu, rất nhanh một trận mưa thu đã rơi xuống, toàn thân của Tang Dĩ Nhu bị ướt.

Mắc mưa, bệnh của cô lại tái phát rồi, toàn thân cứng đờ rét run.

Cô nhìn cửa nhà họ Tang đang khoá chặt, thở dài, lê bước chân cứng đờ rời đi.

Trong sân, Tang Diệc Vũ cũng đứng trong mưa giống vậy, nghe thấy tiếng cô rời đi.

Cô buông tay đang siết, cắn chặt răng.

Bây giờ bố bị hãm hại, nhà họ Tang rất nhanh sẽ bị kiểm tra và niêm phong, cô về nhà họ Phong cũng tốt…

Nhưng Tang Dĩ Nhu không về nhà họ Phong, cô dầm mưa đi đến sở tạm giữ.

“Két —-”

Cửa phòng mở ra.

Tang Vinh đang mặc quần áo tù nhân đi ra, đeo còng tay dáng đi tập tễnh.

“Bố.”

Tang Dĩ Nhu đứng dậy, nhìn bố mình tóc trắng đầy trên đầu, dường như già đi mười tuổi, khoé mắt cô đột nhiên đỏ lên.

“Tang... Dĩ Nhu?” Tang Vinh nhìn thấy cô, trong ánh mắt như chết đi cuối cùng cũng có một chút ánh sáng.

Ông ấy cách tấm kính thuỷ tinh vỗ về khuôn mặt trắng bệch của Tang Dĩ Nhu, nước mắt theo giọng nói nghẹn ngào không ngừng rơi xuống: “Con gái, sao con ốm như vậy? Ở nhà họ Phong sống không tốt sao?”

Tang Dĩ Nhu nghe thấy, ép nước mắt trở về lại: “Bố, con sống rất tốt, con biết bố bị hãm hại, Diên Dục hứa với con sẽ giúp bố ra ngoài.”

Tang Vinh nghe thấy lời của cô ngẩn người, một lúc lâu mới mở miệng: “Bé con cực khổ rồi.”

Hai người lại nói chuyện một lúc, thời gian tới rồi, Tang Vinh rời đi.

Tang Dĩ Nhu nhìn bóng lưng khom của ông, nước mặt lại không nhịn được rơi xuống.

Về lại biệt thự lưng núi, cô chuẩn bị cầu xin Phong Diên Dục một lần nữa, cô đứng ở trước cửa phòng làm việc.

Còn chưa gõ cửa, đã nghe thấy trong phòng, giọng nói của trợ lý Phong Diên Dục truyền từ trong cửa phòng khép hờ ra.

“Tang Vinh chết ở trong tù rồi.”

Danh sách chương

Bình luận

Nội dung liên quan