Hũ Mật Ngọt - 蜂蜜罐

26/05/2023 17:31 1.67 K lượt truy cập

Phía sau anh
Chương 2: Cả đời không thể mang thai

Báo cáo

Tang Dĩ Nhu nhìn tờ giấy đó một cái, ngẩn người.

Phong Vân cũng lười biếng vòng vo với cô: “Bố cô năm nay hơn sáu mươi tuổi rồi chứ? Tham ô công quỹ phải ở tù mười mấy năm đấy, cô nhẫn tâm nhìn ông ấy đã lớn tuổi rồi còn phải chịu khổ sao?”

Tay của Tang Dĩ Nhu buông xuống hơi run rẩy: “Chị rõ ràng biết đó đều là vu oan…”

Phong Vân hoàn toàn không nghe, đẩy tờ giấy đó gần hơn chút nữa.

“Vừa hay giác mạc của cô phù hợp với Diên Dục, chỉ cần cô ký tên ở phần thỏa thuận hiến tặng này, sau đó chủ động ly hôn với Diên Dục, tôi có thể giúp cô.” 

Tang Dĩ Nhu ngẩng đầu nhìn Phong Vân, cổ họng như bị bông gòn chặn lại, lên xuống không thông.

“Ông nội đã biết chuyện này chưa?”

Ai ngờ lúc này, Phong Vân lại lấy ra một tờ giấy kiểm tra ném ở trước mặt Tang Dĩ Nhu.

 Tang Dĩ Nhu nhìn chữ trên tờ giấy kiểm tra, đồng tử co lại.

—-- Chẩn đoán lâm sàng, cả đời không thể mang thai.

“Đây là phiếu chẩn đoán của cô, chỉ cần ông nội nhìn thấy, ông ấy chắc chắn sẽ không phản đối ly hôn nữa. Nhà họ Phong sẽ không cần một con dâu vừa mù vừa không thể sinh con.” Từng câu từng chữ của Phong Vân, giống như tuyên bố số phận của Tang Dĩ Nhu vậy.

Cảm giác cứng đờ ở cánh tay của Tang Dĩ Nhu giống như thuỷ triều xâm nhập đến, cô gắng gượng cảm giác không có lực, nhìn hai tờ giấy thay thế cô quyết định tương lai, không lời nào để nói.

Có thể Phong Vân cảm thấy nói nặng lời quá, biểu cảm dịu lại một chút, giọng điệu cũng trở thành khuyên nhủ: “Cô yên tâm, chỉ cần cô làm theo điều tôi nói, tôi bảo đảm giúp bố cô ra tù.”

“Suy nghĩ kỹ, nếu như cô tiếp tục cố chấp, thì bố cô thực sự xong đời rồi.”

Phong Vân vỗ vỗ vai cô, đạp giày cao gót rời khỏi.

Tang Dĩ Nhu cúi đầu nhìn hai tờ giấy đó, cánh tay cứng đờ, làm sao cũng không nhấc được.

Dì Phương đã theo cô từ nhỏ, bưng nước và thuốc đến bên cạnh Tang Dĩ Nhu: “Cô ba, nên uống thuốc rồi.”

Tang Dĩ Nhu hoàn hồn lại, đè mạnh bàn tay đang run rẩy nhận chén thuốc.

Nhưng tay của cô vừa mới cầm chén thuốc, ngón tay cứng đờ, “bong” một tiếng, thuốc đổ đầy nhà.

Lúc này dì Phương mới phát hiện bệnh của cô tái phát rồi, vừa khom lưng dọn dẹp, vừa nói: “Để dì đi bưng một chén khác cho con.”

“Thôi đi, dì Phương.” Tang Dĩ Nhu thở dài.

Bác sĩ nói cô bị bệnh xơ cột bên teo cơ, cũng chính là “chứng đông dần”, trình độ y học bây giờ hoàn toàn không thể trị, uống thuốc lại có tác dụng gì chứ!

Dì Phương quay đầu đi, ngầm thở dài một tiếng, lặng lẽ đi đến nhà bếp nấu một chén thuốc mới.

Sau khi dì Phương đi, Tang Dĩ Nhu đợi cơ thể hồi phục một chút mới thở hổn hển.

Ngày hôm sau, Tang Dĩ Nhu như thường lệ đỡ Phong Diên Dục đi đến nơi làm việc.

Đợi đến phòng làm việc, Phong Diên Dục không nhịn được đẩy cô ra.

Nhưng Tang Dĩ Nhu không đi, cô yên lặng đứng ở trước cửa, nhìn góc nghiêng của Phong Diên Dục dưới ánh mặt trời, say đắm rồi.

Rõ ràng anh là chồng mình, nhưng cô lại cảm thấy anh xa vời không thể chạm vào như vậy.

Tang Dĩ Nhu nhẹ nhàng đưa tay ra, nhưng lại cô đơn thu về lại.

Sau một hồi lâu, cô nhìn Phong Diên Dục bỏ tai nghe xuống, mới nhẹ tiếng kêu: “Diên Dục.”

“Nói.” Phong Diên Dục lạnh lùng vứt cho cô một chữ.

Tay của Tang Dĩ Nhu nắm thành nắm đấm, chần chờ một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Chuyện của bố em, anh biết không?”

Ngón tay thon dài của Phong Diên Dục gõ nhẹ lên bàn, giọng điệu lạnh lùng: “Nếu như cô muốn vì chuyện của bố cô đến cầu xin tôi, khuyên cô từ bỏ ý định đó đi, hậu quả của tham công quỹ không phải cô không rõ.”

Lời cầu xin còn chưa nói ra đã bị cắt đứt tàn ác.

Tang Dĩ Nhu cắn môi dưới, nhìn mặt mày hờ hững của Phong Diên Dục, khoé mắt chua xót ngấn lệ: “Nếu như, em lấy thứ anh cần nhất để đổi thì sao? Anh có thể giúp em không?”

Chân mày của Phong Diên Dục cau lại: “Thứ gì?”

“Mắt của em.”

Danh sách chương

Bình luận

Nội dung liên quan