Hũ Mật Ngọt - 蜂蜜罐

31/05/2023 10:50 3.59 K lượt truy cập

Phía sau anh
Chương 13: Ích kỷ

Báo cáo

Người con gái trong xe bị tiếng hét lớn đột nhiên vang lên dọa cho sợ hãi, lập tức lần mò dựa vào trong lòng người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông đó ôm chặt cô ta, nhìn Phong Diên Dục đột nhiên xuất hiện tức giận mắng: “Anh là ai?”

Không phải cô…

Cả người Phong Diên Dục lập tức như bong bóng xì hơi, ngơ ngẩn nhìn hai người xa lạ.

“Cậu chủ.” Tài xế nhanh chóng qua đỡ Phong Diên Dục đi.

Phong Diên Dục híp mắt, dì Phương lúc này đang ở tiệm nhỏ bên đường mua cơm, anh đẩy tài xế ra, bước nhanh lên trước.

Dì Phương nhận cơm, sau khi trả tiền quay người muốn về bệnh viện, không ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt âm u của Phong Diên Dục đứng bên cạnh dì ấy.

“Cậu chủ? Cậu…” Dì Phương kinh ngạc nhìn Phong Diên Dục, không ngờ tới anh sẽ ở đây.

“Tang Dĩ Nhu có phải ở đây không?” Phong Diên Dục chau mày lại, ánh mắt lạnh băng nhìn ba phần cơm trong tay của dì ấy.

Dì Phương nghe thấy tên của Tang Dĩ Nhu, mắt lập tức đỏ, dì ấy nhìn thấy mắt Phong Diên Dục đã sáng lại, khuôn mặt có chút giận: “Cậu chủ, cậu cho rằng cô ba ở đây, vậy thì tôi dẫn cậu đi xem thử.”

Kết quả, chỉ là dì Phương và chồng của dì ấy đang chăm sóc mẹ chồng bị bệnh nặng mà thôi, còn về Tang Dĩ Nhu, dì Phương chỉ nói cô và bà Tang đã đi Thuỵ Sĩ, sau đó không có liên lạc nữa.

[Biệt thự lưng núi.]

Đã mười giờ rưỡi, Phong Diên Dục dựa trên sô pha, trong phòng khách đen như mực, ngoại trừ tiếng thở của anh chỉ còn lại tiếng đồng hồ chạy.

Anh bực bội cầm chiếc gối bên cạnh ném vào đồng hồ kiểu Âu phía trước.

Phong Diên Dục nhắm mắt lại, phản ứng bài xích sau khi phẫu thuật luôn khiến anh không tự chủ được rơi nước mắt.

Trong màn đêm, anh giống như ngày xưa lần mò đi về phía trước.

“Cạch—”

Anh có thể cảm nhận được anh đụng vào vật nhọn, nhưng không có cảm giác đau đớn trong tưởng tượng.

Phong Diên Dục mở mắt, nhờ vào ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ nhìn kỹ, đó là một góc bàn được bọc lại bằng bọt biển.

Khi tất cả đèn ở phòng khách đều được bật, Phong Diên Dục nhìn thấy mỗi góc nhọn đều được bọc lại tỉ mỉ.

Khoé môi của Phong Diên Dục khẽ run, chỉ cảm thấy tất cả sức lực bị rút cạn đi, ngã khuỵu xuống đất, nếu như không có hai tay đỡ lấy, có lẽ anh thực sự sẽ bị sự đau đớn trong lòng quật ngã.

[Bệnh viện.]

Dì Phương đỡ bà Tang, tâm trạng của hai người cùng căng thẳng.

Cuối cùng đợi đến khi bác sĩ đặt kết quả kiểm tra trong tay xuống, bà Tang nhanh chóng hỏi: “Bác sĩ, như thế nào rồi?”

Bác sĩ chau mày, sắc mặt khó nhìn: “Hy vọng mong manh, bà nói lúc trước cô ấy ở nước ngoài điều trị một tuần, nhưng mà tác dụng phụ của việc sử dụng quá liều thuốc gây mê đã khiến cho bệnh của cô ấy nặng thêm. Nếu như kiên quyết tiếp tục điều trị, chưa nói đến chi phí thì sự đau đớn này người thường cũng khó có thể chịu đựng, sau này cũng chỉ có thể nhờ vào tiêm chất dinh dưỡng để duy trì, bà thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Bà Tang nắm chặt tay của dì Phương, chần chừ rồi.

Bác sĩ nhìn thấy bộ dạng khó xử của bà ấy, thở dài: “ Bà vẫn nên suy nghĩ kỹ trước đi.”

Ánh mắt đau buồn của bà Tang lộ ra vẻ không nỡ: “Tiểu Phương, có phải tôi quá ích kỷ không?”

Trong lòng dì Phương chua xót, nhưng cũng chỉ có thể khuyên nhủ: “Cô chủ có quyền được sống.”

Bà Tang nghe được, than thở khóc lóc: “Tôi thật sự không muốn để nó đau.”

Là một người mẹ, sao có thể trơ mắt nhìn con của mình chịu đau, bà muốn giải thoát cho Tang Dĩ Nhu.

Nhưng nhu cầu muốn sống của Tang Dĩ Nhu quá mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi ông trời cũng đang giúp cô.

Hai chai thuốc cuối cùng không phải là thuốc giãn cơ và xyanua, mà chỉ là thuốc mê thông thường.

Tang Dĩ Nhu tỉnh lại sau ba ngày hôn mê, nhưng cô đã hoàn toàn trở thành một con rối chỉ có nhịp tim.

Cô không nhìn thấy, cũng không thể động đậy, chỉ có thể nói những từ đơn giản.

Bà Tang đi đến trước giường của Tang Dĩ Nhu, yêu thương vỗ về khoé mắt vô hồn của cô: “Con ngoan, mẹ sẽ ở cùng con…”

Danh sách chương

Bình luận

Nội dung liên quan