Hũ Mật Ngọt - 蜂蜜罐

30/05/2023 11:35 2.65 K lượt truy cập

Phía sau anh
Chương 12: Ảo giác

Báo cáo

Không thể nhìn được nữa!

Phong Diên Dục lại lần nữa bất ngờ đẩy tài liệu ở trên bàn xuống đất.

Tiếng “tích tắc tích tắc” của đồng hồ trên tường vang vọng vào tai anh cũng khiến anh cảm thấy phiền.

“Cộc cộc cộc —-”

“Vào đi.” Phong Diên Dục một tay xoa đôi mắt hơi xót, ngửa đầu dựa vào lưng ghế.

“Diên Dục, em đã bao lâu không về thăm ông nội rồi?” Phong Vân vừa vào đã ngồi trước mặt Phong Diên Dục, ở trước bàn nói: “Còn đôi mắt này của em, phẫu thuật cần hồi phục trong ba tháng, em đây mới qua một tháng.”

Chân mày của Phong Diên Dục chau lại, sự đau đớn trong lòng không dễ gì mới đè xuống được giờ lại tràn về.

Bên Thuỵ Sĩ xa xôi vẫn không có tin tức của bà Tang và Tang Dĩ Nhu, sau khi anh về đây đã không ngừng làm việc để cho bản thân quên đi Tang Dĩ Nhu.

Nhưng cảm giác khó chịu của đôi mắt nói với anh: là Tang Dĩ Nhu đã cho anh cơ hội sáng mắt lại, mà cô ấy lại chết ở nơi đất khách quê người.

“Em có nghe chị nói chuyện không?” Phong Vân nhìn thấy Phong Diên Dục lạnh mặt, dường như không muốn để ý đến cô.

Phong Diên Dục cầm một phần tài liệu khác, đầu cũng không ngẩng lên: “Nếu như chị không có việc gì thì đi đi.”

“Phong Diên Dục!” Phong Vân không thể nào nhịn được nữa đứng dậy: “Có phải em còn đang nhớ đến Tang Dĩ Nhu?”

Tay đang lật tài liệu của Phong Diên Dục chậm lại một chút, nhưng cũng không để ý tới.

“Diên Dục, đây là cô ta nợ em.” Phong Vân lại bắt đầu tận tình khuyên bảo anh: “Trước đây em vì cứu cô ta nên xảy ra tai nạn giao thông dẫn đến mù mắt, cô ta để chuộc lỗi mới gả cho em, em không yêu cô ta, cô ta cũng không yêu em, chi bằng để cô ta trả đôi mắt lại cho em, tốt cho cả đôi bên.”

“Bịch—”

Tài liệu bị quăng mạnh lên bàn, phát ra một tiếng vang lớn.

“Đủ rồi!” Phong Diên Dục giận dữ nhìn Phong Vân, giọng nói cứng rắn dường như từ trong cổ họng nặn ra: “Đây là chuyện của em và cô ấy!”

“Em…” Phong Vân khó tin nhìn Phong Diên Dục nổi giận với mình.

Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng hung dữ với cô ta?

Phong Vân tức đến cả người run lên, sau đó bực tức rời đi.

Phong Vân cầm chặt túi trong tay, ý hận nổi lên: Tang Dĩ Nhu, cô chết thật sự đúng lắm!

Thể xác và tinh thần của Phong Diên Dục đều mệt mỏi thở ra một hơi nặng nề. Anh xem lịch, đã một tháng không quay về biệt thự lưng núi rồi.

Anh không thể phủ nhận anh đang trốn tránh, trốn tránh tất cả mọi thứ có thể khiến anh nhớ đến Tang Dĩ Nhu.

Cho đến khi ông lão Phong gọi điện thoại đến, anh mới từ từ đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Cảnh tượng xa hoa truỵ lạc bên ngoài cửa xe đối với Phong Diên Dục cực kỳ chướng mắt. Người say rượu ngồi trước cửa hội nghị khiến anh lại nhớ đến ngày Tang Dĩ Nhu khóc lóc cầu xin.

Trái tim Phong Diên Dục lần nữa bị một tảng đá vô hình đè lại, hô hấp cũng cảm thấy có chút khó khăn.

Đột nhiên, xe thắng gấp lại, Phong Diên Dục vịn tay nắm cửa, ánh mắt âm u: “Có chuyện gì?”

Tài xế thấp thỏm lo âu nhìn anh: “Đường bên phải có một chiếc xe chạy qua.” Xém nữa đã đụng phải.

Phong Diên Dục xoa xoa mi tâm, không có tâm trạng quan tâm: “Đi đi.”

Một xe trắng một xe đen đi sát nhau, ánh mắt nhàn nhạt của Phong Diên Dục cách tấm kính xe màu đen liếc nhìn bên ngoài.

Trong chiếc xe bên cạnh có một người phụ nữ quấn băng ở mắt khiến Phong Diên Dục đột nhiên ngây người.

Tang Dĩ Nhu?

“Quay đầu!” Phong Diên Dục đột nhiên lên tiếng doạ sợ tài xế: “Theo chiếc xe con màu trắng kia.”

Tài xế không dám chậm trễ lập tức quay đầu, theo sát chiếc xe con màu trắng cách hai chiếc xe.

Phải là cô ấy không?

Phong Diên Dục siết chặt nắm đấm, hai mắt nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước, trái tim thấp thỏm bất an càng đập càng nhanh, thậm chí ngay cả lòng bàn tay cũng đã không tự chủ mà ra mồ hôi.

Xe con màu trắng dừng ở trước cửa bệnh viện, Phong Diên Dục nhìn thấy dì Phương từ trong bệnh viện chạy ra.

Anh hình như xác định được gì đó, lập tức xông đến.

Phong Diên Dục kéo cửa ra, giận dữ hét lên: “Tang Dĩ Nhu!”

Danh sách chương

Bình luận

Nội dung liên quan