Hũ Mật Ngọt - 蜂蜜罐

30/05/2023 11:20 2.33 K lượt truy cập

Phía sau anh
Chương 11: Mọi thứ đã kết thúc

Báo cáo

Ánh mắt của Phong Diên Dục va vào đôi mắt đang được băng lại bằng gạc, không biết vì sao, anh nhớ đến cảnh tượng lần đầu gặp Tang Dĩ Nhu.

Nhưng dù cho anh cố gắng như thế nào cũng chỉ có thể nhớ đến đôi mắt trong veo không một chút lo lắng của cô.

Trong phòng bệnh nhỏ, tiếng thút thít của bà Tang không ngừng vọng vào tai của Phong Diên Dục.

Tay của anh siết thành nắm đấm, từ từ đi đến trước giường bệnh của Tang Dĩ Nhu.

Cho đến khi cách cô gần vậy rồi, Phong Diên Dục mới phát hiện gần ba năm nay không ngờ Tang Dĩ Nhu lại ốm nhiều đến như vậy, khuôn mặt trắng bệch gò má hóp lại, đôi môi hơi mở hình như đang thì thầm điều gì.

“Tang Dĩ Nhu.”

Phong Diên Dục từ trên cao nhìn Tang Dĩ Nhu đã không còn hơi thở, giọng nói bình tĩnh khác thường: “Tôi bay đến Thuỵ Sĩ xa xôi, cô để tôi nhìn thấy bộ dạng này của cô sao?”

Bà Tang ngẩng đầu, đầu tóc rối xù, đôi mắt đỏ trừng nhìn cái người đứng trước mặt gọi là con rể của bà. 

Quả thật, giác mạc của Tang Dĩ Nhu đã cho anh.

“Tỉnh dậy.” Giọng nói của Phong Diên Dục hơi khàn, anh đã cảm thấy được sự chua xót từ mắt và mũi.

Bà Tang nhẹ nhàng đặt Tang Dĩ Nhu xuống: “Con bé đã đi rồi.”

Đột nhiên, Phong Diên Dục thô bạo bắt lấy bả vai của Tang Dĩ Nhu, kéo cô dậy, lay mạnh cô: “Tang Dĩ Nhu! Cô dậy cho tôi!”

Đầu của Tang Dĩ Nhu theo động tác của anh mà lắc lư, giống như một con búp bê gỗ bị đứt dây.

Không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí đã không còn hô hấp, người hơn một tuần trước còn ở trước mặt anh “ép” anh ly hôn bây giờ chỉ còn là một thi thể lạnh giá.

Phong Diên Dục ngơ ngẩn nhìn Tang Dĩ Nhu được vải trắng che nửa khuôn mặt, sự đau đớn trong lòng như thuỷ triều không ngừng dâng lên.

Lúc này, có mấy người cảnh sát xông vào, bởi vì Phong Diên Dục không nghe khuyên nhủ xông vào loạn xạ, y tá của bệnh viện đã báo cảnh sát.

“Thưa anh, mời anh theo chúng tôi một chuyến.” Hai cảnh sát nói với Phong Diên Dục đang ngẩn người.

Anh nhắm mắt làm lơ, ôm Tang Dĩ Nhu vào trong lòng, một giọt nước mắt từ trong khoé mắt đau nhức của anh chảy ra, rơi xuống bả vai cô.

Thi thể lạnh cứng trong lòng không ngừng nhắc nhở anh: Tang Dĩ Nhu chết rồi.

Phong Diên Dục cắn răng, trái tim đột nhiên giống như bị người khác cứa một nhát dao.

Anh lại vì Tang Dĩ Nhi mà đau đớn như vậy.

Hai cảnh sát trao đổi ánh mắt, đi về phía trước gắng gượng tách Phong Diên Dục và Tang Dĩ Nhu ra.

“Cút ra!”

Phong Diên Dục giãy dụa, khoé mắt đỏ ngầu như ngâm trong máu vậy, còn ánh mắt luôn nằm trên người Tang Dĩ Nhu trong lòng bà Tang.

“Thưa ông, nếu như ông không phối hợp, thì chúng tôi sẽ không khách sáo nữa.”

Cuối cùng hai người cảnh sát cũng kéo Phong Diên Dục ra khỏi bệnh viện.

Cho đến khi trợ lý đến cục cảnh sát giải quyết chuyện này, sáng ngày thứ hai Phong Diên Dục mới được ra ngoài.

Cả đêm Phong Diên Dục không ngủ khiến cho đôi mắt toàn là tơ máu, trong đầu không ngừng xuất hiện khuôn mặt trắng bệch của Tang Dĩ Nhu khiến anh hô hấp cũng cảm thấy đau đớn.

Khi anh lần nữa trở về bệnh viện, sớm đã không còn bà Tang và Tang Dĩ Nhu ở đó.

Phong Diên Dục xách cổ áo của trợ lý, giọng nói khàn đặc đáng sợ: “Cô ấy đâu!”

Trợ lý bị Phong Diên Dục của hiện tại dọa đến mồ hôi đầy trán, anh ta đỡ mắt kính: “Bệnh, bệnh viện nói hôm qua họ đã đi rồi.”

“Đi rồi?” Phong Diên Dục chán nản buông tay anh ta ra, đứng trời trồng, một hồi lâu cũng chưa nói chuyện.

Nhìn thấy Phong Diên Dục đã đứng trước cửa bệnh viện gần nửa tiếng đồng hồ, trợ lý lấy hết can đảm nói: “Tổng, tổng tài, bên công ty xảy ra vấn đề, anh nên quay về đi.”

Rất lâu, Phong Diên Dục mới nhắm đôi mắt chua xót lại, giọng nói rất ít khi uể oải mang theo chút hy vọng: “Kêu người ở đây canh chừng, có tin tức lập tức báo cho tôi.”

Cơn mưa dai dẳng, bà Tang cúi đầu nhìn khuôn mặt bình thản của Tang Dĩ Nhu, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai ở trên trán của cô: “Chúng ta về nhà.”

Danh sách chương

Bình luận

Nội dung liên quan