Hũ Mật Ngọt - 蜂蜜罐

30/05/2023 10:50 1.9 K lượt truy cập

Phía sau anh
Chương 10: Chết nơi đất khách quê người

Báo cáo

Một tuần sau.

Là ngày Phong Diên Dục tháo chỉ.

Ông lão Phong nhìn thấy đôi mắt dần dần có thần của Phong Diên Dục, tảng đá đè nặng trong lòng gần ba năm cuối cùng cũng buông xuống được.

Anh quét nhìn một vòng mọi người trong phòng, bởi vì không thấy Tang Dĩ Nhu nên không khỏi chau mày.

Chồng hồi phục thị lực rồi, vợ sao có thể không ở đây.

“Dĩ Nhu đâu? Sao cả mấy ngày liền đều không nhìn thấy con bé?”

Nghe thấy hai chữ Dĩ Nhu, Phong Vân đơ người, cúi đầu im lặng không lên tiếng.

Phong Diên Dục ngồi ở trên giường mặt cũng lạnh như vậy, không trả lời.

Ông lão Phong thấy thế, không khỏi tức giận nói: “Sao đều không nói chuyện là có ý gì? Câm rồi sao!”

Phong Vân nhìn thấy ông cụ nổi giận, lập tức trả lời: “Ông nội, Diên Dục khó khăn lắm mới sáng mắt lại, ông hỏi Tang Dĩ Nhu làm gì?”

“Hồ đồ! Con bé và Diên Dục là vợ chồng! Chồng xuất viện, sao con bé không thể không đến được?” Trong mắt ông lão Phong mang theo chút tức giận, thật sự đau đầu với đôi vợ chồng này, “Tiểu Trần! Mau đi tìm cô chủ.”   

Nửa tiếng sau, trợ lý Trần nhanh chóng chạy về, mặt có chút khó coi.

“Ông chủ, cô chủ cô ấy…”

Lời nói ở phía sau anh ấy không có cách nào nói ra hết, mà chỉ đưa một tờ đơn trong tay cho ông lão Phong.

Phong Vân thấy thế, có chút không vui.

Ông lão Phong không hiểu nhận lấy, đọc chữ được viết trên đó “Đơn thông báo Tang Dĩ Nhu bệnh nguy kịch, bệnh nhân mắc bệnh xơ cột bên teo cơ, hay còn gọi là chứng đông dần, bởi vì phẫu thuật hiến tặng bộ phận mắt dẫn đến suy thoái khả năng hô hấp…”

Những chữ còn sót lại ông đã đọc lên không nổi, đơn thông báo bệnh nguy trong tay cũng trực tiếp rơi xuống sàn.

Phong Vân ở bên cạnh cũng hoàn toàn kinh ngạc, cô tưởng rằng Tang Dĩ Nhu chỉ đem giác mạc hiến cho Phong Diên Dục thôi, không ngờ rằng…

Mà lúc này Phong Diên Dục mới hồi phục thị lực trong lòng bỗng nhiên căng thẳng: “Cô ấy đâu rồi?”

Trợ lý Trần mặt trắng bệch nhìn mấy người bọn họ, từng câu từng chữ nói: “Thuỵ Sĩ…”

Ông Phong kêu lên: “Con bé bệnh nặng như vậy chạy đến nơi xa như thế để làm gì!”

Trợ lý liếm đôi môi khô: “An tử.”

Phong Diên Dục một tay kéo kim tiêm trên tay ra, trực tiếp xông ra khỏi phòng bệnh, mặc kệ cho mọi người ở phía sau kêu như thế nào cũng không dừng lại.

Thuỵ Sĩ, lúc này có tuyết lớn.

Tang Dĩ Nhu miễn cưỡng thở một hơi, nhịn đau đớn, nằm trên giường bệnh.

Tuy không nhìn thấy, nhịp tim của cô luôn đập bất an.

Trong màn đêm vô cùng lạnh, cô cảm thấy tất cả máy móc dời đi từ trên người, hoảng loạn tìm kiếm hình bóng của bà Tang.

“Mẹ…Mẹ đang ở đâu?”

Bà Tang cẩn thận nắm tay cô: “Mẹ ở đây, Dĩ Nhu không sợ. Rất nhanh, rất nhanh con sẽ không đau nữa.”

Tang Dĩ Nhu hiểu ngay hàm ý trong câu nói của bà Tang, cô cố nén cơn đau đớn trong đầu, nặng nề thở ra: “Mẹ, con không muốn chết… Con muốn ở cùng với mẹ…”

Bây giờ, mẹ cô chỉ còn một mình cô là người thân, cô không thể bỏ bà ấy lại một mình.

Bà Tang vén tóc mai của cô ra sau tai, cổ họng giống như bị mắc xương cá nói không ra: “Bé con ngoan ngoãn đi đi, mẹ có dì Phương ở bên cạnh…”

Nước mắt từ khóe mắt của Tang Dĩ Nhu chảy xuống, cô nhọc nhằn mở miệng: “Mẹ, con không muốn chết… Cầu xin mẹ, con thật sự không muốn chết…”

Ánh mắt trống rỗng của bà Tang giam cầm Tang Dĩ Nhu đang nỗ lực vật lộn, nhìn thấy cây kim tiêm đó cách cánh tay của cô càng ngày càng gần, bà nhẹ nhàng nghiêng đầu Dĩ Nhu qua một bên, ôm cô trong lòng.

Cho dù cô không nhìn thấy, cũng không muốn cô đối diện trực tiếp.

“Rất nhanh sẽ không đau nữa… Không đau nữa…”

Bà Tang tự nhủ.

“Mẹ, xin mẹ…” Theo dòng chảy lạnh lẽo của thuốc đi vào, sự giãy dụa của Tang Dĩ Nhu càng ngày càng ít.

Cùng lúc này.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị người khác đạp ra.

“Tang Dĩ Nhu!”

Lời nói của Phong Diên Dục vừa dứt, đã nhìn thấy Tang Dĩ Nhu siết chặt tay của bà Tang từ từ buông xuống, không còn hơi thở nào nữa.

Danh sách chương

Bình luận

Nội dung liên quan