Hũ Mật Ngọt - 蜂蜜罐

26/05/2023 17:58 1.28 K lượt truy cập

Phía sau anh
Chương 1: Mở đầu

Báo cáo

“Sau hôm nay, em sẽ không nợ anh nữa… Nhưng cả hai chúng ta đều biết, em chưa bao giờ nợ anh.”

Tang Dĩ Nhu nhìn Phong Diên Dục đã chích thuốc mê lúc trước đang dần hôn mê.

Ba năm trước, đôi mắt của anh vì tai nạn mà bị mù, trong lòng anh, Tang Dĩ Nhu chính là người gây nên mọi chuyện.

Sau khi tỉnh lại, anh đối với Tang Dĩ Nhu chỉ có sự trả thù vô tận…

Nhà họ Tang phá sản, ông Tang đi tù, chị gái mất tích, bà Tang suốt ngày buồn bực sầu não…

Lần này, cô phải trả lại cho anh đôi mắt!

Bác sĩ đi vào, rèm ngăn bị kéo ra, Tang Dĩ Nhu dời ánh mắt.

Từ nay, cả hai không nợ gì nhau.

Đêm nay, ca phẫu thuật vô cùng thành công. Trong phòng bệnh thường cách một tầng với căn phòng VIP của Phong Diên Dục, mắt của Tang Dĩ Nhu được băng lại bằng một lớp vải, đang yên lặng nằm ở trên giường.

Ba ngày sau.

Bà Tang nhận được điện thoại của bác sĩ, mới tìm đến Tang Dĩ Nhu đang ở ICU.

Bà chạy đến phòng bệnh, nhìn thấy đôi mắt của Tang Dĩ Nhu đang được quấn bởi băng gạc, toàn thân cắm đầy các loại thiết bị điều trị, cô đơn lẻ loi nằm ở đó, đôi tay run rẩy không biết nên chạm vào nơi nào trên người Tang Dĩ Nhu.

“Tiểu Bối, con sao vậy…”

“Mẹ…”

Tang Dĩ Nhu đã bị đau ba ngày, cổ họng khô rát phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn.

“Sao lại như thế này, đôi mắt của con…” Lời còn sót lại, bà Tang cũng không nói ra nữa.

Tang Dĩ Nhu sợ doạ cho bà Tang sợ, cô nỗ lực tìm kiếm bắt lấy tay của bà Tang, cố nén đau nhức vỗ về: “Mẹ, rất nhanh sẽ khỏi thôi… Đến lúc đó, cả nhà chúng ta… lại có thể vui vẻ rồi…”

Bà Tang đứng bên cạnh run rẩy trả lời: “Được… Chúng ta đợi bé con xuất viện.”

Mẹ Tang rơi lệ để dì Phương chăm sóc cho Tang Dĩ Nhu trước, sau đó đi đến phòng làm việc của bác sĩ chữa trị chính, trực tiếp quỳ xuống trước mặt bác sĩ.

“Bác sĩ, hãy cứu con gái tôi đi, tôi đã mất đi một đứa con gái rồi, tôi không thể mất đi con bé nữa… Tôi cầu xin ông, tôi dập đầu cho ông…”

Bác sĩ nhanh chóng đỡ bà Tang đang không ngừng dập đầu dậy, ông đã quen thấy sinh tử ly biệt, lúc này chỉ có lắc đầu thở dài.

“Thân là bác sĩ, tôi bắt buộc phải nói cho bà nghe tình hình thực tế của bệnh nhân. Con gái bà vốn dĩ đã ở thời kỳ cuối của bệnh xơ cột bên teo co, lại thêm cuộc đại phẫu lần này dẫn đến phát bệnh, cho dù có sự trợ giúp của máy móc cũng…”

Bà Tang hoàn toàn cứng đờ ngay tại chỗ, cô bị bệnh lúc nào?!

Bác sĩ lại thở dài: “Cùng lắm còn có thể sống được một tháng, nhưng đồng thời cũng sẽ chịu đựng nỗi đau người thường khó có thể tưởng tượng, có thể nói sống không bằng chết.”

Toàn thân của bà Tang run rẩy vịn mặt bàn, bà nói giọng nghẹn ngào: “Có cách nào khác không?”

Bác sĩ đỏ mắt nói ra lời không nên nói: “Cùng là bậc làm cha mẹ, tôi đề nghị mọi người đưa cô ấy đến Thuỵ Sĩ…”

Mắt của bà Tang mang theo hi vọng nhìn ông: “Ở đâu?”

Bác sĩ lắc đầu: “An tử.”

Bà Tang ngay lập tức ngã khuỵu xuống đất, đỡ cũng đỡ không dậy nổi.

Cả đêm, Tang Dĩ Nhu đều ngủ không ngủ được, cả người cô như có hàng trăm ngàn con kiến cắn vậy, đau đến khó chịu.

Còn bà Tang chỉ lặng lẽ ở đó trông coi cô, nhìn thấy con gái của mình đau đến toàn thân run rẩy, bà tuyệt vọng để cho dì Phương mua vé máy bay đi Thuỵ Sĩ.

Ngày xuất phát, Tang Dĩ Nhu bị đẩy ra ngoài bệnh viện, cô cảm thấy gió lạnh, nhỏ tiếng gọi: “Mẹ…”

Biểu cảm của bà Tang hiền lành nhẹ nhàng vỗ về tóc đen của Tang Dĩ Nhu: “Tiểu Bối ngoan, chúng ta ra nước ngoài trị bệnh.”

Một tuần sau.

Là ngày Phong Diên Dục tháo chỉ.

Anh quét nhìn một vòng mọi người trong phòng, bởi vì không nhìn thấy Tang Dĩ Nhu nên không khỏi chau mày.

Chồng hồi phục thị lực rồi, vợ sao có thể không ở đây.

“Dĩ Nhu đâu? Sao cả mấy ngày liền đều không nhìn thấy cô ấy?”

Lúc này, trợ lý Trần nhanh chóng chạy về, mặt có chút khó coi.

“Ông chủ, cô chủ cô ấy…”

Lời nói ở phía sau ông ấy không có cách nào nói ra hết, mà chỉ đưa một tờ đơn trong tay cho Phong Diên Dục.

Phong Diên Dục không hiểu nhận lấy, đọc chữ được viết trên đó “Đơn thông báo Tang Dĩ Nhu bệnh nguy kịch, bệnh nhân mắc bệnh xơ cột bên teo cơ, hay còn gọi là chứng đông dần, bởi vì phẫu thuật hiến tặng bộ phận mắt dẫn đến suy thoái khả năng hô hấp…”

Những chữ còn sót lại anh đã đọc lên không nổi, đơn thông báo bệnh nguy trong tay cũng trực tiếp rơi xuống sàn.

Phong Vân ở bên cạnh cũng hoàn toàn kinh ngạc, cô tưởng rằng Tang Dĩ Nhu chỉ đem giác mạc hiến cho Phong Diên Dục thôi, không ngờ rằng…

Mà lúc này Phong Diên Dục mới hồi phục thị lực trong lòng bỗng nhiên căng thẳng: “Cô ấy đâu rồi?”

Trợ lý Trần mặt trắng bệch nhìn mấy người bọn họ, từng câu từng chữ nói: “Thuỵ Sĩ…”

Phong Diên Dục kêu lên: “Cô ấy bệnh nặng như vậy chạy đến nơi xa như thế để làm gì!”

Trợ lý liếm đôi môi khô: “An tử.”

Phong Diên Dục một tay kéo kim tiêm trên tay ra, trực tiếp xông ra khỏi phòng bệnh, mặc kệ cho mọi người ở phía sau kêu như thế nào cũng không dừng lại.

----------------

Biệt thự ở lưng núi, đồng hồ kiểu Tây đang dừng ở mười hai giờ khuya.

Tang Dĩ Nhu đúng giờ ấn xuống nút quay hình, sau đó ngồi trước ống kính.

“Hôm nay là 21 tháng 11, là ngày thứ 963 mình và Phong Diên Dục kết hôn, ngày thứ 1003 anh ấy bị mù… Cách ngày chúng ta ly hôn, còn lại 42 ngày.”

Tang Dĩ Nhu nhìn ống kính cười một cách tự nhiên, hình như đang nói một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

Cô cầm cái áo len sắp hoàn thành trong tay, trong ánh mắt giấu sự đau khổ: “Cái áo này em đan rồi lại tháo, đan rồi lại tháo, bây giờ chỉ còn lại hai cái tay áo thôi. Nhưng không biết tới trước lúc chúng ta ly hôn, có thể đan xong hay không…”

Cô nhìn bàn tay đang dần cứng đờ lại, mặt nhìn ống kính, bất lực thở dài một tiếng.

“Ting tang —--”

Tiếng vang đột ngột ở trên lầu cắt ngang suy nghĩ của Tang Dĩ Nhu.

Theo phản xạ tự nhiên, Tang Dĩ Nhu bỏ lại đồ chạy thẳng lên lầu.

Căn phòng chỉ có ánh sáng của mặt trăng, âm u chỉ có thể nhìn ra hình dáng đổ ngược trên mặt đất của Phong Diên Dục.

Nghe thấy tiếng thở gấp nặng nề, Tang Dĩ Nhu chạy qua nhanh chóng đỡ anh: “Không sao chứ? Lấy gì gọi em, em chỉ ở dưới lầu thôi.”

“Cút —-” Cánh tay dài của Phong Diên Dục vung lên, trong ánh mắt trống không toàn là chán ghét và giận dữ.

Tang Dĩ Nhu bị sức lực của anh hất ra, lưng trực tiếp đụng vào cạnh bàn.

Sự đau nhức ở phần eo khiến Tang Dĩ Nhu hít ngược một hơi lạnh, cô gắng gượng cắn chặt môi dưới, không để cho bản thân phát ra tiếng.

Phong Diên Dục không một chút nào để ý đến Tang Dĩ Nhu, anh tìm kiếm mép giường, từ từ đứng dậy.

Tang Dĩ Nhu nuốt xuống sự đau khổ trong lòng, nhịn đau nhẹ nhàng dựng lại từng cái ghế bị đổ trên sàn.

“Cút ra ngoài.” Tiếng của Phong Diên Dục không lớn, nhưng lại lạnh lùng xuyên thấu xương tủy.

Hình bóng của Tang Dĩ Nhu hơi ngừng lại, dường như không nghe thấy lời anh ấy nói, mắt đỏ tiếp tục thu dọn.

Phong Diên Dục không nhìn thấy, nhưng nghe tiếng động cô dọn dẹp, liền đi qua đưa tay đẩy ngã bàn xuống.

“Rầm!” một tiếng, đồ vật ở trên bàn rơi xuống sàn hết.

“Cô có thể đừng đê tiện như vậy không?”

Hô hấp của Tang Dĩ Nhu cứng lại, rõ ràng những lời như vậy đã nghe quá nhiều rồi, nhưng trong lòng vẫn không cầm được chua xót.

“Nếu như anh thấy không vui.” Cô cực lực thả lỏng giọng, kéo ra một nụ cười mỉm miễn cưỡng: “Anh cứ nghĩ đến, chúng ta còn có 42 ngày nữa đã có thể ly hôn rồi.”

Phong Diên Dục nghe thấy, giọng nói khàn khàn như một con dao sắc: “Giả vờ gì chứ? Đây không phải điều cô muốn sao, kết thúc hôn nhân, cầm tiền rời đi.”

Tang Dĩ Nhu chỉ cảm thấy sự đau đớn trong lòng sắp khiến cô không còn sức để đứng vững.

Cô nhanh chóng vịn lấy góc bàn, giọng nói run nhẹ: “Xem ra, anh thật sự rất ghét em.”

Phong Diên Dục đột nhiên đưa tay, tìm về hướng của Tang Dĩ Nhu.

Hô hấp của Tang Dĩ Nhu đều cứng lại, nhìn tay của anh lướt qua từ cánh tay của cô đến bả vai, sau đó dừng ở sau gáy cô.

Trong giây lát, Phong Diên Dục kéo cô đến trước mặt mình, giọng điệu đều là thù hận: “Đâu chỉ đáng ghét? Tôi hận không thể để cô đi chết.”

Dứt lời, anh đẩy mà như quăng cô ra khỏi phòng, “đùng” một tiếng đóng cửa lại.

Tang Dĩ Nhu dựa vào cửa, sau một lúc lâu, xác định trong phòng không có tiếng động, cô mới nói nhẹ một câu: “Nghỉ ngơi cho tốt.”

Dưới lầu đột nhiên truyền lại tiếng động, cô lảo đảo đi xuống đầu.

Trong phòng khách hơi có vẻ trống rỗng, Phong Vân, chị của Phong Diên Dục mở cửa đi vào, bắt chéo chân ngồi ở trên sô pha, biểu cảm cao ngạo chán ghét liếc nhìn Tang Dĩ Nhu đang xuống lầu.

Cô ấy khẽ nâng cằm, chỉ thẳng vào tờ giấy đang để ngay ngắn ở trên bàn.

“Ký nó đi.”

Danh sách chương

Bình luận

Nội dung liên quan