Banno Team

02/10/2022 13:23 2.09 K lượt truy cập

[NOVEL] TRÁI TIM CỦA APOLLO
Chương 1: Vết thương không bao giờ lành (1)

Báo cáo
Excoriation* luôn đòi hỏi sự tập trung cao độ. Đặc biệt, do hàm lượng chất béo thấp trong cơ thể lão hóa, nên việc di chuyển của các con dao phải thật tỉ mỉ và chính xác. Lưỡi dao phải trượt giữa thịt đỏ và lớp mỡ trắng với một tốc độ ổn định nhưng nhanh gọn. 

[Excoriation: là một thuật ngữ y học chỉ lột da.]

Mặc dù nhiệt độ tại nơi làm việc đã được cố ý điều chỉnh ở mức thấp, vừa đủ để ngăn chặn sự thối rữa, nhưng những giọt mồ hôi vẫn còn lấm tấm trên trán của người đàn ông đang tập trung cao độ vào công việc của mình. Khi gần xong việc, anh liếc nhìn về phía cửa sổ gần đó, và đúng lúc, một tia sáng của bình minh rạng rỡ đang chào đón anh.

Thật đáng tiếc, anh ấy dường như đã quên mất thời gian mà chỉ chú tâm vào công việc của mình.

Ánh sáng len lỏi từ bên ngoài chẳng mấy chốc đã bao phủ lấy hình bóng to lớn của anh và lấp đầy căn phòng. Mồ hôi của anh lóng lánh phác họa cơ thể săn chắc, chảy dọc từ các gờ sâu của khuôn ngực đến thắt lưng.

Anh đứng thẳng người, châm thuốc và ngồi trên cầu thang để làn khói dày đặc bao trùm lấy các giác quan khiến anh tỉnh táo hơn. Suy cho cùng, đây là một trong những nguồn an ủi duy nhất của anh vào thời điểm này. Nó lấp đầy phổi anh, và dần dần làm dịu đi mùi thịt ghê tởm.

Anh thở dài.

Gần đây, số lượng thuốc lá mà anh tiêu thụ đã tăng lên đáng kể. Những chiếc gạt tàn trong văn phòng của anh được lấp đầy chỉ trong vòng chưa đến vài giờ là bằng chứng rõ ràng.

Mỗi năm một lần, điều này lại xảy ra với anh ấy... Giống như một cơn sốt ập đến đúng lịch trình. Và anh sẽ đổ gục, giống như một thứ gì đó vỡ vụn tan tành, một cảm giác thảm khốc sau đó lại bất chợt bùng lên trong tâm trí anh.

Lại nữa rồi...

Tim anh đập thình thịch. Như thể nó có suy nghĩ của riêng mình, tay anh bắt đầu lục tìm chiếc điện thoại trong túi. Khi chuyển hướng đến một thư mục trong tập tài liệu, môi anh mím chặt thành một đường mỏng, đặc biệt là khi màn hình xuất hiện hình ảnh của một người phụ nữ đang nằm ngủ yên bình.

Người đàn ông nhìn xuống hình ảnh đó, toàn thân như bị đóng băng. Giống như một tác phẩm điêu khắc, anh ấy nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình không chớp mắt. Khi anh định thần lại, ký ức về lần anh chụp bức ảnh này đã nhấn chìm anh trong nỗi nhớ khôn nguôi.

Ngay khi thức dậy sau giấc ngủ sâu, anh đã chụp lại bức ảnh người phụ nữ đang ngủ say bên cạnh mình một cách cẩn thận. Cô luôn mang đến cảm giác bình yên, tĩnh lặng cho trái tim đầy hỗn loạn của anh.

Tuy nhiên, người phụ nữ trong bức ảnh là một người có trái tim đang đập và dòng máu nóng đang chảy khắp cơ thể. Thế nhưng, mọi thứ đã thay đổi từ lâu...

Cô ấy không còn trên thế giới này nữa.

Khách sạn Seoin - Phòng vũ hội

Hàng chục nhà báo, đông đảo phóng viên và những ngôi sao nổi tiếng đến từ mọi tầng lớp xã hội đã vây kín căn phòng khiêu vũ lớn. Tiệc đính hôn đang diễn ra sôi nổi và mỗi người đều muốn khiến cho người khác phải cảm nhận được sự hiện diện của mình.

"Các phóng viên đã rời đi hết chưa?"

Giữa không khí huyên náo của bữa tiệc, chất giọng nam trầm của người đàn ông vang lên, anh vẫn đang chờ đợi một câu trả lời nhanh chóng. Những ngón tay dài quấn quanh cây sáo sâm panh của anh trông thô ráp và chai sạn, nó hẳn là kết quả của sự 'làm việc chăm chỉ' vào ngày hôm qua. Dáng người cao 1m80, thân hình bóng bẩy và gợi cảm của anh cao hơn hẳn so với hầu hết mọi người đang có mặt trong căn phòng. Không thể phủ nhận rằng giữa những vị khách hào hoa, anh là người nổi bật nhất. Hơn nữa, tối nay, anh ấy là điểm nhấn của lễ đính hôn.

Anh ta là Seo Tae Jun, Giám đốc điều hành của Tập đoàn Seoin.

Khi được ông chủ của mình yêu cầu, Chánh văn phòng Jung Su Yi đã nhanh chóng xác nhận sự rời đi của các phóng viên bằng cách xem xét một danh sách dài.

“Vâng, cách đây ít lâu. Các phóng viên K là những người cuối cùng rời đi."

Thực tế là có hàng chục nhà báo đã đến tham dự lễ đính hôn, điều đó khiến mọi người đều đồn đoán đám cưới sắp tới sẽ diễn ra như thế nào - đó chắc chắn sẽ là một sự kiện lớn.

Sự liên minh của Tập đoàn Seoin, trong lĩnh vực dược phẩm, phân phối và khách sạn, cùng với Tập đoàn Daejin, đã thống trị thị trường phân phối trong nhiều thế hệ chắc chắn là một tin sốt dẻo không thể thoát khỏi những đôi tai háo hức.

Với sự ra đi của các phóng viên ồn ào, không khí của bữa tiệc bắt đầu tươi sáng hơn. Những lời chào từ các thành viên trong mỗi gia đình vang dội khi họ bắt đầu bắt đầu cuộc trò chuyện kéo dài đến nửa đêm.

Dù vậy, Tae Jun vẫn không được thoải mái một chút nào. Anh đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của chính mình. Tiếng ồn xung quanh đột nhiên tắt vụt, và rồi một cái vỗ nhẹ lên vai khiến anh tỉnh tảo lại.

“Tại sao lại đờ đẫn vậy? Anh đã quên rằng mình chính là nhân vật chính của buổi tối ngày hôm nay rồi sao?” Lee Jae Won, em họ của Tae Jun nói một cách vui vẻ, rồi cậu ấy hất mái tóc nâu dày ra sau đầu như một thói quen.

Với tư cách là giám đốc kế hoạch của khách sạn Seoin, cậu ấy cũng là người quản lý sự kiện của bữa tiệc hôm nay. Nhưng nhận thấy Tae Jun hầu như không giao tiếp xã giao, thay vào đó, anh đang ủ rũ ở một góc cùng với ly rượu của mình, cậu không thể không để mắt đến anh ấy. Từ khi bước vào hội trường, người anh họ của cậu trông thật u ám, hoàn toàn trái ngược với những gì cậu mong đợi.

Lee Jae Won nhìn quanh và thì thầm vào tai anh, “Ai nhìn vào cũng tưởng rằng Si Yeon đã ép buộc anh vào chuyện này... Có vấn đề gì vậy?”

Một người khác cũng đang nhận được nhiều sự chú ý vào ngày hôm nay chính là vợ chưa cưới của Tae Jun, Yoon Si Yeon. Jae Won và cô ấy là bạn thân của nhau ngay từ khi hai người còn là học sinh tiểu học.

Đối với Lee Jae Won, cậu đã rất ngạc nhiên khi biết chuyện Si Yeon sẽ trở thành một phần của gia đình. Chưa kể, cô ấy còn là vợ tương lai của Tae Jun!

Những thành viên có mặt trong gia đình không có quyền phản đối quyết định của ông nội. Và chính vì mà anh ấy đã bị đẩy xuống đại dương, còn việc anh có biết bơi hay không, không ai quan tâm... đặc biệt là ông nội của anh.

Mặc cho Lee Jae Won thuyết phục, Tae Jun vẫn dửng dựng trả lời, "Tối qua tôi đã tới biệt thự và quay trở lại vào buổi sáng hôm sau."

"Biệt thự?"

"Tôi nhận được tin rằng Sebastian đã chết." Anh trả lời một cách thản nhiên.

Khi nhắc đến cái tên quen thuộc kia, Lee Jae Won chợt nhíu mày, "Ah!" Cậu thốt lên khi nhớ đến bài hát tiếng anh yêu thích của Tae Jun.

“Con chó săn trong biệt thự? Em không nghĩ rằng nó vẫn còn sống. Nó đã quá già!"

"Mười ba." Người kia thẳng thừng đáp.

Nếu Jae Won nhớ không nhầm thì chú chó săn Sebastian là món quà sinh nhật lần thứ hai mươi hai của Chủ tịch Seo Jung Ho cho đứa cháu trai duy nhất của mình. Con chó là một trợ thủ trung thành đã gắn bó hơn một thập kỷ với họ.

“Đừng nói với em rằng anh đã thức cả đêm chỉ vì một con chó chết vào ngay trước cái ngày diễn ra sự kiện này? Từ khi nào anh lại đa cảm đến thế...”

Đợi tí! Da nó?!

Trong khoảnh khắc đó, Jae Won suýt đánh rơi cây sáo sâm panh mà cậu đang cầm trên tay.

"Đừng nói với em rằng anh đã 'nhồi' con chó săn?"

"Đúng." Anh họ của cậu trả lời như thể đó là một việc rất bình thường.

Đồng tử của cậu nheo lại, dường như sắp chạy trốn khỏi trong trắng của đôi mắt đang mở rộng. Cậu ta chiến đấu với ý định muốn hét lên.

"Anh mất trí rồi à?!"

Danh sách chương

Bình luận

Nội dung liên quan