BLACK ROSE NOVEL

07/04/2024 15:14 243 lượt truy cập

[NOVEL] PHƯỢNG LỆ CỬU THIÊN - QUYỂN 1
Chương 21: Nhảy vào cái bẫy, từ từ trầm xuống (H nhẹ)

Báo cáo

» Trẫm thích nàng… Nàng tin không? «

Dạ Hồng Dịch cảm nhận được sự nóng bỏng từ sau lưng, hành động ngày càng thô bạo. Lúc này, áo lót cuối cùng trên người Diêu Mạc Uyển đã bị cởi ra rồi ném ra ngoài.

» Mạc Uyển không thích suy nghĩ phức tạp. Hoàng Thượng nói gì, Mạc Uyển đều tin hết… «

Diêu Mạc Uyển nhìn Dạ Hồng Dịch nằm sấp trên ngực mình ra sức cày, một tia lạnh lẽo dưới đáy mắt lóe lên.  

» Nàng thật đẹp… «

Cơ thể trẻ đẹp vĩnh viễn tản ra sực hấp dẫn khiến nam nhân không thể từ chối. Diêu Mạc Uyển nhếch khóe môi vì cuối cùng, ác ma này cũng nhảy vào cái bẫy của nàng, từ từ trầm xuống nên nàng phải cười, còn cười thật tươi…

 » Vẻ đẹp của Mạc Uyển chỉ cho Hoàng Thượng xem… Ưm… «

Diêu Mạc Uyển nhíu mày rên khẽ, một chỗ nào đó trên cơ thể như bị xé rách, vô cùng đau đớn nhưng độ cong trên khóe miệng lại càng cao lên. Cơ thể nàng căng chặt như con sâu róm phá kén thành một con bướm, đẩy nhiệt tình của Dạ Hồng Dịch lên tới cực hạn.

Đôi mắt đen tỏa ra ánh sáng tăm tối của thú hoang, lộ vẻ nguyên thủy nhất của nam nhân. Dạ Hồng Dịch dùng hai tay đè lên đôi vai trắng như tuyết của Diêu Mạc Uyển, liều mạng nhấm nháp vẻ đẹp nàng. Hậu cung của gã chứa vô số nữ nhân xinh đẹp nhưng không nữ nhân nào có thể khơi gợi bản năng và cảm giác mất hồn giống như thiếu nữ đáng yêu này. Dạ Hồng Dịch say sưa trong cơ thể quyến rũ này, tận tình phát tiết sự uất ức và phiền muộn đang tích tụ dưới đáy lòng suốt mấy ngày nay.

Diêu Mạc Uyển nhìn gương mặt anh tuấn đầm đìa mồ hôi của gã, xem thường và tăm tối lướt qua đáy mắt vì nàng nhận ra Dạ Hồng Dịch rất thích cơ thể này.  

» Hoàng Thượng… nhẹ nhàng… tiểu nữ đau… «

Diêu Mạc Uyển rên nhẹ, thẹn thùng nhìn Dạ Hồng Dịch với dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, nước mắt đảo quanh vành mắt khiến quân lính trong tâm trí của Dạ Hồng Dịch tan rã thêm một lần nữa.

» Đau thì kêu lên… đừng chịu đựng…«

Dạ Hồng Dịch thở hổn hển, nói từng câu đứt quãng với giọng khàn đặc. Cơ thể không ngừng tiến về phía trước, không hề có dáng vẻ thương tiếc mỹ nhân như gã đã nói vì gã muốn làm người hưởng thụ, được vạn người trong thiên hạ kính trọng và thuần phục.

» A… Đau quá… « 

Diêu Mạc Uyển thuận theo thỏa mãn tâm tư bỉ ổi của Dạ Hồng Dịch, giọng nói mềm mại và quyến rũ làm Dạ Hồng Dịch không thể chịu đựng được mà ra sức chạy nước rút, một mình trèo lên đám mây…

Mây đen trên đỉnh đầu, sấm sét ầm ầm, tầng mây màu chì bắt đầu cuồn cuộn, trong không khí dần hiện ra một cơn gió mạnh báo hiệu mưa giông sắp đến.

Thành Đông của Tô phủ, tiếng gào thét phá vỡ sự yên tĩnh thường ngày. Trong sân lớn, Đậu Hương Lan như một con chó điên nắm chặt búi tóc của Tô Mộc Tử rồi kéo mạnh, dùng sức lôi bà ấy trên mặt đất, nhấc chân liều mạng đạp lên người Tô Mộc Tử đã đầy vết cào trên mặt, chửi ầm lên.

» Ta nên sớm đoán ra tiện nô nhà ngươi! Năm năm trước không đánh chết ngươi, coi như mạng ngươi lớn. Hôm nay, ta phải lột da ngươi ra! Tiện tỳ đê tiện! Quyến rũ chủ tử! Đã biết câu dẫn nam nhân! «

Đậu Hương Lan vặn vẹo, mí mắt muốn nứt ra, tròng mắt đỏ thẫm như phun lửa trừng Tô Mộc Tử. Bà ta giơ chân đạp mạnh xuống, đánh bằng hay tay, liên tục véo lên cơ thể Tô Mộc Tử từng vết xanh tím.

» Nữ nhân xấu xa! Buông mẫu thân của ta ra! «

Một cậu bé khoảng bốn đến năm tuổi không biết từ đâu chạy ra, tức giận nhắm thẳng đến chỗ Đậu Hương Lan, leo lên cắn một miếng làm bà ta kêu to.

» Ngọc nhi, con mau trở về. Con không được lại đây! «

Tô Mộc Tử nằm trên mặt đất nhịn đau, vừa ngẩng đầu vừa giơ hai tay đẩy Diêu Ngọc đang chạy đến.

» Tiểu nghiệt chủng, dám cắn! Xem ta có xé nát miệng ngươi không! «

Tô Mộc Tử thấy Đậu Hương Lan xông tới liền ôm Diêu Ngọc vào lòng, để Đậu Hương Lan đấm đá lên người mình, liều mạng che chở cho nhi tử của mình.

» Bình Chi! Ngươi đứng ngẩn ra đó làm gì, không mau lại đây kéo bọn họ ra! «

Đậu Hương Lan hung dữ gào to, tức giận nhìn Bình Chi bên cạnh. Bình Chi vốn không định bước ra ngăn cản nhưng chủ tử đã lên tiếng, đương nhiên nàng ta không thể tiếp tục thờ ơ nên nàng ta tiến lên dùng sức kéo Diêu Ngọc ra.

» Không được… Cầu các ngươi tha cho Ngọc nhi, thằng bé vẫn còn là đứa trẻ… «

Đậu Hương Lan ra sức tát liên tục làm khóe môi Tô Mộc Tử chảy máu, ngay lúc Tô Mộc Tử không còn sức để phản kháng thì một âm thanh sư tử gầm từ ngoài cửa phủ truyền đến.

» Dừng tay! «

Diêu Chấn Đình nhìn hình cảnh trước mặt, gương mặt vốn uy nghiêm đầy tức giận. Lúc mọi người đang ngơ ngác, Diêu Chấn Đình đã bước thẳng đến chỗ Bình Chi, đá văng nàng ta ra rồi ôm Diêu Ngọc vào lòng. 

» Đậu Hương Lan, bà điên đủ chưa! «

Diêu Chấn Đình nhỏ giọng quát, đi từng bước đến chỗ Đậu Hương Lan.

» Lão gia còn dám hỏi thiếp điên đủ chưa? Thiếp chưa hỏi lão gia đây là xảy ra chuyện gì! Tự nhiên lại xuất hiện một Tam phu nhân! Còn có tiện chủng kia! «

Bởi vì Đậu Hương Lan vô cùng tức giận, ngón tay mới run rẩy chỉ lên người Tô Mộc Tử, biểu cảm càng vặn vẹo như một con quỷ. 

Đậu Hương Lan chưa kịp phản ứng đã bị cái tát giáng xuống, tiếng ‘Chát’ vang lên làm má bên trái  sưng lên rồi hiện ra dấu năm ngón tay rõ ràng.

» Lão… lão gia! vì con tiện tỳ này mà ngài dám đánh ta! Ta liều mạng với ngài! «

Đậu Hương Lan kinh ngạc, giống như phát điên xông đến trước mặt Diêu Chấn Đình nhưng may mắn được Bình Chi cản lại.  

» Đậu Hương Lan! Bà nghe cho rõ lão phu nói! Diêu Ngọc không phải tiện chủng, là nhi tử của lão phu! Là trưởng tử thừa kế hương khói của Diêu gia ta! «

Ánh mắt Diêu Chấn Đình sáng như ngọn lửa, vừa lạnh lùng trả lời vừa dùng hai tay ôm chặt Diêu Ngọc.

» Hừ! Thiếp không đồng ý thì tiện tỳ này vĩnh viễn không được bước qua cổng lớn phủ Diêu tướng! Ả còn sinh ra thứ này, tự nhiên là loại không có danh phận. «

Đậu Hương Lan nhận ra Diêu Chấn Đình đang tức giận, hung dữ hừ một tiếng, không có liều mạng xông lên như hồi nãy.

» Đậu Hương Lan! Đừng tưởng lão phu không biết chuyện tốt bà đang làm, giữ thể diện cho nhau đi. Bây giờ, bà lập tức ra ngoài cho ta. Sau này, bà không được quấy rầy hai mẫu tử này, càng không được bước chân vào Tô phủ! «

Diêu Chấn Đình trầm giọng cảnh cáo, ông ta còn nhắc đến chuyện này khiến Đậu Hương Lan nhớ đến cái chết thảm của Lâu Ngọc Tâm. Trái tim đau đớn, lửa giận dâng lên.

» Là ngài giết Ngọc Tâm, ta muốn tiện chủng này đền mạng! «

Mặc kệ Bình Chi đang cố gắng kéo lại, vẫn không thể ngăn cản Đậu Hương Lan nhưng bà ta lại quên một chuyện quan trọng là sức lực một nữ nhân hung dữ đến đâu cũng không thể chống đỡ được sức lực của một nam nhân.

» Đậu Hương Lan! Bà đừng tưởng lão phu không dám giết bà! «

Hai mắt Diêu Chấn Đình đỏ lên, một tay dùng sức bóp cổ Đậu Hương Lan, các ngón tay chậm rãi siết chặt.

» Ưm... Ngài... Ngài buông ra… «

Đậu Hương Lan dùng hai tay cố gắng tách ngón tay Diêu Chấn Đình ra, gương mặt biến thành tím, mắt trợn trắng. Bình Chi quỳ bên cạnh cầu tha thứ nhưng hiện tại Diêu Chấn Đình đã bị chạm vào giới hạn, chỉ cần nhớ lại chuyện đáng xấu hổ giữa Đậu Hương Lan và con hát kia, Đậu Hương Lan còn liên tục mắng nhi tử bảo bối nhất của mình thì ông ta càng không thể ngừng tay được. 

» Phụ thân thật sự muốn giết mẫu thân của bổn cung vì nữ nhân đê tiện kia? «

Lúc Đậu Hương Lan hấp hối, giọng nói lạnh lẽo chứa khí lạnh của Diêu Tố Loan truyền từ ngoài Tô phủ. Sau đó, ả ta bước vào trong cùng với Thải Huỳnh đang theo sau. 

Diêu Tố Loan xuất hiện đã xoay chuyển cục diện hiện tại, Diêu Chấn Đình hơi do dự một lát nhưng cuối cùng ông ta vẫn buông Đậu Hương Lan ra. Sau đó, ông ta đi đến bên cạnh Tô Mộc Tử, nâng bà ấy dậy.

» Dân phụ Tô Mộc Tử bái kiến Lệ phi nương nương… «

Tô Mộc Tử là nha hoàn của Diêu phủ, do Đậu Hương Lan đố kỵ vẻ đẹp của bà ấy nên sau khi bà ta phát hiện chuyện Diêu Chấn Đình có ý với nha hoàn này, bà ta liền tìm cớ đuổi bà ấy ra khỏi Diêu phủ. Tuy nhiên, Tô Mộc Tử vẫn hiểu rõ những chuyện đang xảy ra ở Diêu phủ.

» Nữ nhi! Con nhất định phải thay mẫu thân làm chủ! Phụ thân trời đánh này rõ ràng muốn giết mẫu thân vì con tiện tỳ đó… «

Lúc này, Đậu Hương Lan mới bình tĩnh lại, nhào đến bên cạnh Diêu Tố Loan rồi gào to.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập

Bình luận

Nội dung liên quan