Cỏ Mây Blog

31/03/2023 09:53 25 lượt truy cập

NGUYỆN KHÔNG BỎ LỠ NHAU
Chương 8

Báo cáo

19

Trở lại phòng của Cố Bằng, tôi vừa bước vào trong thì Cố Bằng đã ấn tôi sau cánh cửa, cúi đầu muốn hôn tôi.

Ta ngăn cản động tác của anh, rồi ngẩng đầu lên cố ý trêu chọc "Đêm nay bổn cung lật tẩy bộ mặt của anh, anh phải nghe bổn cung nói."

Sau một ngàn năm chờ đợi, cuối cùng Lý Mộc tôi đây mới thành đương gia chủ mẫu, trở thành “nóc nhà” chính hiệu.

Phải đè đầu cưỡi cổ Cố Bằng, tác oai tác quái mới được.

Cố Bằng thấp giọng nói: "Được, đều nghe em."

Anh ấy ôm tôi, sau đó bật cười thành tiếng và xé bỏ bộ Hán phục vướng víu trên người.

“Ế!” Cái này là Tiểu Đào mua cho tôi đấy, giá đắt lắm má ơi.

"Lần trước em suýt chút nữa bị nó quấn cho suýt tắt thở mà ch.ết, không cho phép mặc đi ngủ."

Ừ, cực kỳ độc đoán, nhưng mà tôi lại rất thích.

Chẳng bao lâu sau thì tôi đã bị dỗ vào giấc ngủ, vui vẻ đến mức cười khà khà trong mơ, nghi vấn gì gì đó trong đầu lại bị ném lên tận 9 tầng mây.

20.

Quá trình quay phim cũng sắp kết thúc.

Vào một buổi chiều yên tĩnh, Cố Bằng còn có cảnh quay nên tôi rủ Tiểu Đào đến một quán cà phê gần đó. Vì bây giờ đang là kỳ nghỉ nên trong quán cũng có khá nhiều sinh viên.

Tôi và Tiểu Đào chọn một góc rồi ngồi xuống, trong lúc lơ đãng thì nghe được hai sinh viên bên cạnh đang nói chuyện với nhau.

“Đây là lần thứ 2 Cố Bằng và đạo diễn Uông Long hợp tác, tớ háo hức quá đi. Hôm qua lúc bọn họ đang lựa chọn long bào thì tớ đã xin được một vai nhỏ trong đoàn phim đấy.”

"Hình như cậu cũng từng đọc bài viết của đạo diễn Uông Long rồi đúng không?"

"Đúng vậy, bọn họ đều nói đạo diễn Uông yêu thích Cố Bằng, tớ xem xong bài viết đó cũng thành fan của Cố Bằng luôn."

"Là sao?"

"Cậu không biết à, mỗi một thời kỳ ở trong lịch sử đều xuất hiện một người tên là Cố Bằng."

Tôi bị thu hút bởi cuộc nói chuyện của họ nên cũng vểnh tai lên để lắng nghe.

"Đạo diễn Uông cũng đã kiểm tra, hình như là có khoảng 8 người thì phải, còn có người đầu tiên là hoàng đế, cái đó thì ai cũng biết rồi. Chuyện này đã được cải biên thành kịch bản, chính là bộ phim đang quay ấy. Trong lịch sử nói đế hậu tình thâm, nhưng mà đạo diễn Uông cứ khăng khăng can thiệp vào tuyến tình cảm để Cố Bằng được ở cạnh quý phi."

Tiểu Đào không thích đọc lịch sử, cô ấy chỉ biết rằng năm ấy Cố thị mất nước, nhưng mất nước như thế nào thì lại không rõ ràng lắm.

Nhưng trong kịch bản mà đạo diễn Uông đưa cho tôi thì nguyên nhân là do ngoại thích chuyên quyền, trong ngoài đều có giặc, Cố Bằng thân mang bệnh hiểm nghèo, cuối cùng giang sơn đổi chủ.

Nói như vậy, Cố Bằng là quân vương mất nước.

Tôi day trán, vô thức nắm chặt tay lại và tiếp tục lắng nghe câu chuyện của 2 người họ.

"Thế là ở hậu thế đã xuất hiện 8 người tên “Cố Bằng”, và đều đang tìm một người phụ nữ tên là Khanh Khanh. Đạo diễn Uông nói ở trong lịch sử thì người tên Cố Bằng đó dường như xuất hiện nhiều lần, giống như ở mỗi lần đầu thai sang kiếp mới thì mang theo ký ức của kiếp trước, tiếp tục tìm kiếm vợ mình."

"Vớ vẩn nhỉ. Cái tên Cố Bằng quá phổ biến, mà Khanh Khanh lỡ là tên thú cưng thì sao? Đạo diễn Uông rảnh rỗi mà tìm hiểu mấy chuyện này."

Tôi không thể ngồi yên được nữa, bèn lặng lẽ bước đến bên cạnh họ “Xin chào, 2 em có thể cho chị xem bài viết đó được không?”

Hai cô bé ngẩng đầu, đôi mắt lập tức sáng lên: "Ối! Chị không phải là nữ chính sao?"

Họ nhiệt tình đưa màn hình máy tính về phía tôi. Trên màn hình là ảnh chụp những bức thư đã ố vàng và cũ nát.

Nước mắt tôi bất chợt trào ra.

Là nét chữ đó, từ nét thư pháp thiết họa ngân câu, theo tháng năm đã chuyển dần sang nét chữ giản thể bằng bút mực.

Dòng chữ "Khanh Khanh" ở đầu mỗi bức thư, mảnh mai ngay ngắn.

Có tổng cộng là 8 bức thư, đây đều là nét chữ của Cố Bằng.

"Sao chị lại khóc?" Hai cô bé hoảng loạn lấy khăn tay ra đưa cho tôi.

Tôi nói năng lộn xộn "Cái này... cho chị được không, không thì để chị mua cũng được. Đây là lần đầu tiên chị thấy, xin lỗi."

"Không không không, đây là bài viết của đạo diễn Uông, em gửi Wechat qua cho chị nhé?"

Tiểu Đào vội vàng rút điện thoại ra "Xin chào, chị là trợ lý của cô ấy, em có thể chuyển qua đây cho chị."

21.

Tiểu Đào đưa tôi đến xưởng in, tôi cầm 8 bức thư đã được phóng to rồi vừa đi vừa khóc trên đường ở Hoành Điếm.

"Khanh Khanh, binh mã loạn lạc, nạn đói khắp nơi, ta sợ nàng ăn không đủ no, áo không đủ ấm, hôm nay ta đi khắp đường lớn hẻm nhỏ Trường An nhưng không tìm thấy nàng. Ngày mai ta sẽ xuống phương Nam, sống ch.ết còn chưa rõ. Nếu nàng còn sống, ta chỉ hy vọng đời này nàng được bình an."

"Khanh Khanh, đêm qua ta đột nhiên mơ thấy nàng nói muốn ngắm mưa Giang Nam, ta đứng chờ bên cây cầu suốt một ngày. Xung quanh đều là tình nhân, che ô cũng ướt mất một nửa. Thân thể ta có bệnh nên chắc hôm nay không đến được rồi. Ngày mai ta sẽ lại đến tiếp, nàng nhất định phải chờ ta."

[Khanh Khanh...]

[Khanh Khanh...]

Sau nhiều năm thì giấy viết thư đều đã cũ nát, nhiều chữ tôi còn không nhìn ra được nữa.

Bức thư cuối cùng là được viết vào thời dân quốc.

"Khanh Khanh, giang sơn rung chuyển, anh chỉ sợ chúng ta vô số lần bỏ lỡ nhau trên cầu Nại Hà. Chỉ có anh lẻ loi độc bước trên thế gian hỗn loạn này, yên lặng chờ đợi trăm năm sau để tìm được em. Nhưng thời gian trôi qua lâu quá rồi, có thể em đã chẳng còn nhớ anh là ai nữa. Chỉ còn một lần cuối cùng, anh nhất định sẽ đứng ở nơi cao nhất, chờ em tìm được anh… Khanh Khanh, hoa mẫu đơn Trường An đã nở, nhưng anh sợ không đợi nổi ngày gặp lại em.
—— Niệm Khanh thảo đường, mùa xuân năm 1920, Cố Bằng tuyệt bút."

(thảo đường: nhà cỏ của những người ở ẩn. Có nghĩa là tuyệt bút được viết ở ngôi nhà cỏ Niệm Khanh.)

Cố Bằng nói anh ấy không uống canh Mạnh Bà, chẳng lẽ là kiếp nào cũng không uống?

Mẹ Cố Bằng nói tính tình anh lạnh nhạt, là bởi vì đối với Cố Bằng mà nói, mỗi lần nhìn thấy người thân qua đời là một lần trải qua nỗi đau đớn tận tâm can.

Thời tiết u ám, tôi khóc đến nỗi thở còn không được.

Tôi bất tri bất giác đi đến chỗ trường quay. Tôi nhìn thấy bên trong là cảnh Cố Bằng chật vật, bị "loạn thần tặc tử" đè trên mặt đất.

M.áu là giả, nhưng câu chuyện là có thật.
Nỗi đau là giả, nhưng hồi ức cũng là thật.

Tôi ngủ dưới lòng đất ngàn năm, Cố Bằng trải qua mấy kiếp cũng chẳng thể tìm thấy tôi ở nhân gian.

Sau khi tôi đi, anh một mình trải qua cảnh non sông sụp đổ, gánh trên lưng là nỗi nhục mất nước, là lời chỉ trích cay đắng của người đời.

"Hôn quân vô dụng" - đó luôn là tên gọi mà mọi hoàng đế vong quốc đều phải trải qua.

Thế nên anh mới nói, anh từng bị người già mắng, thậm chí cả người trẻ cũng mắng.

Nhưng tôi biết Cố Bằng đã tận lực hết sức rồi.

Giang sơn đổi chủ đâu phải là lỗi của một mình anh.

22.

"Tiểu Lý, không phải đang nghỉ ngơi à, sao vậy? Muốn gặp Cố Bằng?"

Đạo diễn cười cười nhìn tôi, lần đầu tiên tôi hiểu được ý nghĩa sâu xa trong ánh mắt ông ấy, nhưng tôi chỉ cúi đầu thật thấp xem như lời chào.

Cố Bằng liền nhanh chóng đi ra ngoài, trên ngực anh vẫn còn treo túi m.áu giả, vì cảnh quay hỗn loạn nên đầu tóc anh cũng trở nên rối bù.

Tôi sụt sịt, cố kìm nước mắt và nở một nụ cười xấu xí "Hì hì, em đến đón anh tan làm."

Cố Bằng do dự "Khanh Khanh, em…"

Tiếng gọi “Khanh Khanh” đó giống như một kíp nổ, nụ cười trên môi tôi vụt tắt. Tôi vừa thở dốc vừa nhìn anh, cuối cùng là đột ngột “Huhu” lên một tiếng, khiến những người xung quanh ai nấy đều giật nảy mình.

Tôi đau lòng đến mức nhảy vào người Cố Bằng như một con gấu "Anh là bảo bối nhỏ của em, là tâm can của em…"

Cố Bằng ôm tôi, nhìn xung quanh một vòng rồi cười cười giải thích "Không có gì đâu, bạn gái nhớ tôi rồi, xin lỗi không đi với mọi người được."

Tôi nghe thấy có người nào đó đang thầm cười nhạo tôi, nhưng mà tôi cũng không ngại mất mặt, tôi chỉ nghĩ phải làm sao để bù đắp cho Cố Bằng.

“Này, bảo bối, anh… anh…”

"Muốn xem của cải bồi táng sao? Anh để dành nhiều lắm, đủ cho em phung phí cả đời."

Nếu có thứ gì trên đời có thể ngăn được nước mắt của tôi thì đó chắc chắn là tiền.

Tôi cười phá lên, cuối cùng vừa khóc lại vừa cười “Haha… thế thì phải nhiều tiền lắm…”

23.

Vài tháng sau thì bộ phim đã hoàn thành xuất sắc.

Nhờ “mượn hơi” Cố Bằng mà tôi cũng có thêm chút danh tiếng trong làng giải trí.

Nhưng tôi cũng không thể dựa vào anh ấy mãi được, tôi đã thuê một giáo viên chuyên nghiệp để dạy diễn xuất, theo thời gian thì kỹ năng của tôi cũng tiến bộ hơn trước rất nhiều.

Khi bộ phim phát sóng thì danh tiếng cũng dần dần tăng lên. Tôi cũng giúp Tiểu Đào trả hết khoản nợ thế chấp trước kia.

Khi chúng tôi từ Hoành Điếm trở về Tây An thì trời đã vào tháng Giêng, xung quanh rét lạnh khiến người ta run rẩy cả người.

Khi tôi bước ra khỏi xe thì tuyết đã rơi trắng xóa, hàm răng tôi va lập cập vào nhau vì lạnh, thế là tôi vội chui tọt vào vòng tay của Cố Bằng.

Tiểu Đào lấy trong túi ra một chiếc khăn quàng tự đan rồi đeo nó cho Trình Tử Lâm, cô ấy quay qua liên tục nháy mắt với tôi.

Cố Bằng tháo chiếc mũ trên đầu xuống đội cho tôi, anh đưa tay ôm mặt tôi rồi hỏi: “Tại sao anh không có?”

Ừm, đáng lẽ anh cũng đã có, nhưng tôi vô tình làm hỏng một chỗ nên chiếc khăn bây giờ xấu không tả được.

Nhưng vì không muốn Cố Bằng thất vọng nên tôi cắn răng lấy chiếc khăn xấu xí ấy ra khỏi túi, nhanh chóng quấn quanh cổ anh ấy, thậm chí còn thắt thành một cái nơ.

Các nhân viên xung quanh đều bật cười.

Cố Bằng không thèm chú ý tiếng cười xung quanh mà cúi xuống hôn tôi một cái "Đi thôi, đưa em về nhà."

Nhà của anh rất lớn, ở giữa phòng có một bức tranh thủy mặc vẽ một người phụ nữ, dù nhìn thoáng qua một cái cũng nhận ra người đó chính là tôi.

Góc dưới còn có một dòng lạc khoản quen thuộc, là nét chữ của Cố Bằng.

"Anh vẽ khi nào vậy?"

"Trước đây rất lâu." Cố Bằng cởi áo khoác rồi xoa xoa lỗ tai đỏ bừng của tôi “Muốn ăn bánh bao thịt dê không?”

"Muốn."

Bình thường tôi ăn gì cũng được và rất ít khi kén ăn. Cũng bởi vì tôi không thể nào quên được cảnh đói khát trong lãnh cung năm ấy.

Cố Bằng đeo tạp dề vào bếp, trong khi anh bận làm việc thì tôi hào hứng chạy quanh nhà rồi lôi ra đủ thứ đồ ăn vặt.

Cố Bằng tóm lấy tôi và thở dài "Khi anh nhìn thấy em ở nhà Tiểu Đào thì còn tưởng em là dân chạy nạn, giờ nhìn lại thì thấy giống phường trộm cướp hơn."

Tôi xé một túi khoai tây chiên "Em giống chạy nạn chỗ nào?"

"Gầy teo ốm yếu, như vừa từ nạn đói trở về, nhìn thấy anh là khóc."

"Là em diễn ra vẻ “trung thành” trước mặt anh đấy."

Cố Bằng sửng sốt một chút rồi híp mắt lại "Lúc đó khi chúng ta ở cùng nhau, là em diễn trò?"

"Còn phải nói! Gần vua như gần cọp, anh nghĩ thế nào?" Tôi vừa xoa cổ vừa nghẹn ngào, rồi lại lảm nhảm phân bua với Cố Bằng.

"Mỗi lần cùng anh ăn cơm thì em đều nhìn chằm chằm đĩa bánh đậu đỏ trước mặt anh, anh không ăn thì cũng thôi đi, nhưng đã bày lên bàn rồi mà cũng không cho em ăn nữa. Mẹ em gửi đồ ăn vào cung thì anh cũng giữ lại rồi phạt em cấm túc. Còn có, không cho em trêu chọc anh, không được đụng vào anh, nhìn lâu hơn một chút cũng không được!"

Cố Bằng chộp lấy gói khoai tây chiên rồi ném đi chỗ khác, sau đó ôm tôi ngã xuống giường.

Tôi áp vào ngực anh "Gì chứ? Anh còn muốn giáo dục em à? Đây là xã hội pháp trị đấy, mọi người đều bình đẳng như nhau."

Cố Bằng nghiêng người đè tôi xuống dưới rồi cười bảo.

"Ái phi trở thành thế này mà không bị người ta độc ch.ết thì đúng là phúc 10 đời. Tiểu mỹ nhân ngu ngốc như em chỉ sống được ở thế kỷ 21 thôi."

Nhất thời tôi cũng không biết là anh đang khen hay đang mắng tôi nữa, tôi tức giận đẩy Cố Bằng ra.

“Em đói.”

"Ừ, ăn đi."

Và thế là tôi đã bị lão ấy ăn sạch sành sanh.

24.

Tôi biết có thể dùng máy tính để đọc lịch sử, nhưng mãi đến nửa năm sau đó, thừa dịp Cố Bằng đi công tác thì tôi mới dám mở máy vi tính ra.

Hiện thực tàn nhẫn ở trong mắt của người đời sau lại chỉ là mấy lời văn trống rỗng ngắn gọn.

M.áu tươi và sinh mạng của bao nhiêu người đã chôn vùi trong nét mực, hoàn toàn không lưu lại một chút dấu vết gì.

Khi phụ hoàng Cố Bằng tại vị đã áp dụng thuế khóa nặng nề và lao động khổ sai, dân chúng lầm than, khắp nơi oán thán và nổi lên bạo loạn nhiều lần.

Cố Bằng đã kế vị vào mùa thu năm ấy.

Anh dọn dẹp lại cục diện hỗn loạn do phụ hoàng để lại, nhưng cũng chỉ dọn dẹp dược hơn một nửa, vì có những thứ đã ăn sâu vào trong tiềm thức người ta nên không phải chỉ vài năm là có thể biến mất.

Tháng 7, người thân của hoàng hậu đã cấu kết với phản quân và gây ra bất bình cho dân chúng. Giữa tháng đó tôi cũng bị hoàng hậu vu hãm rồi bị đày vào lãnh cung.

Phe cánh ngoại thích phát động chính biến, Cố Bằng và cấm vệ quân liều mạng chống cự trong rất nhiều ngày đêm.

Mà sau khi tôi ăn nhầm đan dược thì đã được Lý gia đưa ra khỏi hoàng cung, cuối cùng được mai táng tại mộ phần tổ tiên của Lý thị.

Không quá 3 ngày, Cố Bằng táng thân trong loạn đao và biển m.áu.

Đến khi ch.ết cũng không được toàn thây.

Hóa ra sau khi tôi được chôn cất thì anh ấy chỉ sống được vỏn vẹn 3 ngày.

Trong sử sách chỉ có một dòng ngắn ngủi: Hoàng đế vong quốc - Cố Bằng.

Hàng trăm nhát đao chém liên tiếp vào người, chắc hẳn là rất đau?

Tôi còn nhớ trước ngày vào cung, Cố Bằng nắm lấy tay tôi rồi nói.

"Khanh Khanh, một khi bước vào cửa cung thì nàng và ta sẽ không còn là chính mình nữa. Nếu thiên hạ thái bình, ta chắc chắn sẽ không phụ nàng. Nhưng nếu có một ngày nào đó giang sơn sụp đổ, ta nhất định sẽ đổi bằng tính mạng mình để nàng được sống sót rời đi."

Nếu năm ấy tôi không uống nhầm đan dược thì sẽ được cha mẹ mình đón ra khỏi hoàng cung.

Nào có cái gì gọi là đế vương m.áu lạnh vô tình, là vì loạn thế vô tình, cắt đứt nhân tâm.

Tôi ngồi trước máy tính, sau khi lau đi viền mắt ửng đỏ thì nhận được điện thoại của Tiểu Đào: “Nương nương, thầy Cố có liên lạc với người không?”

Tôi sững người "Không, sao vậy?"

"Trình Tử Lâm nói rằng họ vừa gặp một trận lở đất. Xe của thầy Cố ở phía sau nên bị mất liên lạc rồi."

Tôi đột ngột đứng dậy, cả người như rơi xuống hầm băng, một lúc lâu sau cũng không nói được câu nào.

"Được, Tiểu Đào, ta… để ta gọi cho Cố Bằng, tạm thời không nói nữa."

Tôi vội vàng cúp điện thoại và gọi cho Cố Bằng, nhưng đầu bên kia không có ai nhấc máy.

Chỉ trong một phút ngắn ngủi mà tôi đã gọi hơn 10 cuộc, nhưng vẫn không có ai trả lời.

Tôi bắt đầu thấp thỏm đứng ngồi không yên, tôi ở trong phòng đi đi lại lại, rồi bỗng nhiên có một ý niệm đáng sợ xuất hiện trong đầu.

Những Cố Bằng ở trong lịch sử, dù là ở kiếp nào thì cũng đều ch.ết sớm.

Liệu có liên quan gì đến việc anh ấy đầu thai và mang theo ký ức tiền kiếp hay không?

Vì anh ấy có trí nhớ vĩnh hằng nên phải đánh đổi bằng cuộc đời đoản mệnh?

Tôi cố gắng để tự trấn tĩnh lại và đọc tất cả bài báo của đạo diễn Uông, không có ngoại lệ, tất cả đều ch.ết ở tuổi 20.

Nhưng hôm nay là sinh nhật lần thứ 25 của Cố Bằng, anh ấy cũng đã sống qua tuổi hai mươi rồi.

Anh ấy nhất định sẽ bình an vô sự.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
31/03/2023 09:52
26
31/03/2023 09:53
36
31/03/2023 09:53
25
31/03/2023 09:54
25
31/03/2023 09:54
22
31/03/2023 09:50
32
31/03/2023 09:50
28
31/03/2023 09:49
30
31/03/2023 09:49
37
31/03/2023 09:48
53

Bình luận

Nội dung liên quan