Cỏ Mây Blog

31/03/2023 09:54 25 lượt truy cập

NGUYỆN KHÔNG BỎ LỠ NHAU
Chương 7

Báo cáo

Trái cây đã được gọt vỏ sạch sẽ, Cố Bằng cắt thành miếng nhỏ và cho vào bát đưa qua cho tôi.

Tôi chậm chạp ngồi thẳng dậy rồi ôm cái bát thẫn thờ.

Cố Bằng đi ra ngoài rửa tay, sau khi quay trở lại thì anh đem một chiếc khăn tay ướt và cẩn thận lau mặt cho tôi.

Mặt tôi bị anh nâng lên, tôi kìm nén cảm giác tủi thân trong lòng lại, giọng nói cũng cứng rắn hơn "Bọn họ đổ oan cho em."

Nhiều năm trước tôi đã muốn nói câu này, hiện tại chắc chắn phải nói ra, cho dù Cố Bằng không tin thì tôi cũng muốn nói.

"Anh biết, trà sữa là do Lâm Thanh dùng danh nghĩa mẹ anh để gửi, những bức ảnh kia cũng là do đứa con ngoài giá thú của bà ấy chụp."

Cố Bằng vừa lau mặt cho tôi, vừa lạnh lùng nói: "Anh sẽ không bỏ qua cho cô ta."

Tôi nhìn được sự ghê tởm và hung dữ trong mắt Cố Bằng, và đột nhiên cảm thấy rùng mình. Tôi chỉ nhìn thấy ánh mắt này của hoàng đế Cố Bằng khi hắn muốn gi.ết người.

"Cô ta đã bị cảnh sát mang đi, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ có lời giải thích."

"Hả? Anh hạ ngục cô ta rồi?"

"Ừ, hạ ngục." Cố Bằng cười thành tiếng, xoa đầu tôi rồi lấy điện thoại ra, anh đan 5 ngón tay vào tay tôi rồi chụp một bức ảnh.

"Anh làm gì thế?"

Cố Bằng kéo tôi lại, để tôi tựa vào trong lòng anh "Sau khi có thông báo chính thức thì bọn họ sẽ không dám nói gì em nữa."

Giờ khắc này, tôi có cảm giác Cố Bằng giống như một tia sáng vậy.

"Anh cũng từng bị người ta mắng sao?"

Cố Bằng nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt trở nên trầm tĩnh sâu xa, ánh sáng bên ngoài len lỏi qua rèm cửa và rơi trên gò má anh.

"Từng bị mắng. Bị người già mắng, cũng bị người trẻ mắng."

Tôi dường như nhìn thấy được sự cô đơn trong lòng Cố Bằng.

Không biết lúc anh bị người già mắng đến bật khóc, liệu có thể “tính sổ” với người già đó được không nhỉ.

“Sao anh chịu đựng được chuyện này?” Tôi gãi gãi lòng bàn tay anh, cố gắng xua tan nỗi buồn trong lòng anh ấy.

"Có sai thì sửa, không sai thì thôi, nếu không thẹn với lương tâm thì cần gì phải tự trừng phạt mình bằng những lời đàm tiếu." Cố Bằng xoa khuôn mặt tôi "Hỏi nhiều quá, em mau đi ngủ đi."

Anh tắt ngọn đèn nhỏ và vòng tay ôm lấy tôi trong bóng tối.

Tôi còn muốn nói gì đó, kìm nén hồi lâu mới thốt nên lời “Cố Bằng, em thích anh.”

"Ừ." Cố Bằng mỉm cười "Anh biết."

Một lúc lâu sau cũng không thấy anh nói thêm gì, tôi buồn chán quá nên lại ngủ quên mất tiêu.

17

Nhờ sự tiện lợi của thế kỷ 21 mà cơ thể tôi hồi phục rất nhanh. Ngay trước khi tôi xuất viện, mẹ của Cố Bằng bất ngờ đến tìm tôi.

Trong không gian rộng rãi, bà ấy đang ngồi trên chiếc ghế sô pha trước mặt tôi, rồi áy náy nói cho tôi biết.

"Trước đây dì không biết chuyện của cháu với Cố Bằng nên mới hấp tấp đi tác hợp cho nó với Lâm Thanh. Dì xin lỗi cháu."

Tôi xua tay lần nữa "Dì ơi, cháu không trách dì."

Bỗng nhiên đôi mắt bà ấy lại trở nên hoe đỏ.
"Thằng bé Cố Bằng này từ nhỏ đã không thân thiết với dì, nó có chủ kiến ​​của riêng nó. Vừa chuẩn bị vào đại học thì nó đã tự ý đổi tên, lúc đi làm thì lại càng bận rộn hơn nữa, từ trước đến nay cũng chưa thấy nó có bạn gái bao giờ. Nếu biết nó thích cháu, dù đánh ch.ết dì cũng không mang Lâm Thanh tới đây."

Tôi nhạy bén nắm bắt được điểm mấu chốt trong câu nói ấy "Dì à, dì vừa nói... khi vào đại học thì anh ấy đã đổi tên?"

"Đúng vậy." Bà ấy thở dài "Người ta nói đứa trẻ thông minh sớm sẽ có chút vấn đề ở phương diện khác, Cố Bằng tính tình lạnh nhạt lại không gần gũi với bất kỳ ai trong gia đình, dì còn tưởng rằng cả đời này nó sẽ như vậy. Hôm nay nó đồng ý ở bên cạnh cháu, dì vui còn không hết nữa."

"Thông minh sớm?"

Bà ấy hơi dụi mắt "Ừ, nó từ nhỏ đã thông minh, học cái gì cũng giỏi lại còn có chủ kiến riêng, vừa sau ngày thi đại học thì nó đã kiên quyết phải đi đổi tên. Cho tới bây giờ dì chưa xen vào chuyện nào của nó cả, cứ như nó “mượn bụng” dì chỉ để đến thế giới này vậy."

Hình như nhận ra là mình đã nói quá nhiều, bà ấy vội vàng chào tạm biệt tôi và rời đi.

Và những lời nói của bà ấy lại trở thành một điều bí ẩn khiến tôi cảm thấy mơ hồ.
18

Vì sự cố xảy ra nên đạo diễn đã cho tôi nghỉ vài ngày.

Đó cũng là thời điểm nắng nóng như thiêu như đốt, có vài nhân viên công tác lần lượt bị ngất xỉu vì say nắng nên việc quay phim cũng tạm thời dừng lại.

Tôi không lướt Internet, tôi cũng biết những lời nói trên Internet chẳng có gì tốt đẹp, thà để thời gian đó xem phim với Tiểu Đào để trau dồi khả năng diễn xuất còn có ý nghĩa hơn.

Thế rồi đêm nào hai đứa tôi cũng vì bộ phim mà ôm nhau khóc rống.

Cứ đến buổi tối là Tiểu Đào đúng giờ mở TV, tôi ngồi vừa lật kịch bản, vừa chăm chú nghe lời thoại trong phim truyền hình.

"Nếu không tìm thấy anh, em sẽ đứng ở một nơi nổi bật để anh nhìn thấy."

Một câu nói xuất hiện làm tôi để ý.

Đó là câu thoại trong "Bên Nhau Trọn Đời", một bộ phim đô thị gương vỡ lại lành, cũng là bộ phim mà Tiểu Đào yêu thích.

Câu nói đó không hiểu sao lại như mũi khoan đâm sâu vào tâm trí tôi, khiến cho nỗi day dứt càng thêm kéo dài dai dẳng.

Cố Bằng đổi tên ngay khi hoàn thành kỳ thi đại học.

Sau đó anh ấy bước vào giới giải trí, cũng đã mất rất nhiều năm để lấy được danh hiệu ảnh đế. Cố Bằng đứng ở một vị trí cực kỳ nổi bật, nhận lấy hàng ngàn hàng vạn ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Cố Bằng làm như thế rốt cuộc là vì cái gì?

Vì sợ người nào đó không tìm được anh ấy sao?

Tối nay đạo diễn có hẹn Cố Bằng đến quán rượu ở vườn hoa phía sau nhà hàng.

Tôi bèn vội vàng đứng dậy mặc thêm quần áo, cũng mặc kệ tiếng gọi của Tiểu Đào mà mở cửa chạy như điên ra bên ngoài.

Ánh trăng trong veo, gió thổi hơi se lạnh, tôi len lỏi giữa bụi hoa tìm bóng dáng của Cố Bằng.

Cố Bằng đang ngồi một mình trong nhà kính với ly rượu trên tay.

Ánh trăng bạc trắng chảy qua bờ vai anh ấy. Anh chỉ ngồi yên lặng nhìn ánh trăng, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Tôi nhẹ bước đi đến chỗ Cố Bằng.

"Cố Bằng."

Tôi gọi anh ấy, Cố Bằng ngẩng đầu lên, nhưng trong viền mắt hình như hơi ẩm ướt.

Cố Bằng đã khóc sao?

Tôi tiến thêm một bước rồi ngồi xổm xuống trước mặt anh "Anh... anh vẫn luôn đợi em sao?"

Ban đầu Cố Bằng rất ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại và thẳng thắn gật đầu "Ừ."

"Anh biết em là ai sao?" Tôi hỏi.

"Anh biết."

Tôi không tin, bèn chỉ vào đùi anh ấy “Nhưng anh không có sẹo……”

Mẹ của Cố Bằng cũng đã cho tôi xem qua ảnh lúc nhỏ của anh ấy, Cố Bằng có quá trình trưởng thành hoàn chỉnh, sao có thể là một người già sống nhờ đan dược?

Cố Bằng nửa đùa nửa thật "Anh không uống canh Mạnh Bà."

Ánh trăng chiếu qua tán cây rồi rơi trên khuôn mặt Cố Bằng, khiến cho vẻ mặt anh càng thêm mờ mịt.

Tôi tức giận đứng dậy và phụng phịu "Đi ra ngoài với em, em phải cãi nhau với anh."

Cố Bằng đi theo tôi đến một con đường yên tĩnh bên ngoài.

Tôi khoanh hai tay lại, cơn giận bốc lên ngùn ngụt.

"Anh đổ oan cho em! Hoàng hậu vu oan giá họa mà anh cũng nghe theo, đồ hôn quân!"

Lời này trước đây tôi không dám nói vì sợ liên lụy đến cửu tộc, bây giờ cửu tộc của tôi cũng không còn, tôi cũng chẳng e ngại gì mà không dám nói.

Trận cãi nhau muộn 1000 năm này quả thực rất buồn cười, Cố Bằng sửng sốt, vẻ u sầu trong nháy mắt tiêu tan rồi ngoan ngoãn nhận lỗi: “Anh sai rồi.”

Tôi chống nạnh, hung hăng chọc vào ngực Cố Bằng rồi gầm lên:

"Con mắt nào của anh nhìn thấy em tư thông cùng với người khác? Anh còn cắt xén lương thực của em nữa, nếu không phải vì em đói thì có ăn trộm đan dược của anh không?"

"Ừm, Khanh Khanh nói đúng, là lỗi của anh."

Cố Bằng thành khẩn nhận lỗi nhưng cũng chẳng xoa dịu cơn giận trong tôi được chút nào, vừa nghĩ tới của cải bồi táng bị mang đi mà lòng tôi lại đau như cắt.

“Còn của cải bồi táng của em nữa, anh tính đền thế nào đây?”

Cố Bằng không thể nhịn được cười "Khanh Khanh, của cải bồi táng của em thì liên quan gì đến anh?"

"Em bảo có liên quan là có liên quan mà, anh không nghe em à!"

Cố Bằng ôm tôi "Được, được, để anh đền cho em."

"Anh lấy cái gì đền?"

Cố Bằng cười miễn cưỡng "Anh cũng có tiền mà, để mua cho em cái giường đệm nước trong phòng nhé."

Của cải bồi táng của hoàng đế thì chắc chắn là quý hơn tôi nhỉ?

Chẳng trách mà người ta lại bảo anh ấy có tiền.

"Tại sao vật bồi táng của anh không bị người ta lấy đi?"

"Anh nhanh tay hơn bọn họ."

Thực ra thì tôi cực kỳ dễ dụ. Một lúc sau, Cố Bằng nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc tôi.

Lúc chúng tôi ra về thì gặp được đạo diễn đang say mèm, ông ta nheo mắt rồi nhìn tôi cười:

"Cô nhóc này cũng có thủ đoạn cao tay nhỉ, có thể tán được Cố Bằng, có bản lĩnh!"

Cố Bằng cười hoà giải "Là tôi theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy... rất khó theo đuổi."

"Ừ!" Đạo diễn ôm Cố Bằng rồi giơ ngón tay cái lên tán thưởng "Được! Có trách nhiệm, những Cố Bằng các cậu trong lịch sử đều rất thâm tình."

Cố Bằng trong lịch sử?

Các cậu?

Cố Bằng cũng không kịp nói chuyện phiếm, liền lôi kéo tôi rời đi.

Tôi nhìn chằm chằm vào sau gáy Cố Bằng "Em muốn xem lịch sử!"

Chỉ cần tra một chút thôi là sẽ biết trong quá khứ đã xảy ra những chuyện gì.

“Không có gì để xem cả.” Cố Bằng cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi “Tối nay em muốn ngủ với anh không?”

Tôi lập tức bị phân tâm "Có thể không?"

Mấy ngày trước, Cố Bằng luôn ném tôi ra ngoài vì lý do tôi mới khỏi bệnh, tại sao đêm nay lại dễ tính nhượng bộ tôi thế nhỉ.

Cố Bằng lấy ra một cặp kính râm rồi đeo lên mũi cho tôi "Ánh mắt em tém tém lại một chút, cẩn thận bị người ta chụp được."

"Ỏ."

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
31/03/2023 09:52
26
31/03/2023 09:53
36
31/03/2023 09:53
25
31/03/2023 09:54
25
31/03/2023 09:54
22
31/03/2023 09:50
32
31/03/2023 09:50
28
31/03/2023 09:49
30
31/03/2023 09:49
37
31/03/2023 09:48
53

Bình luận

Nội dung liên quan