Cỏ Mây Blog

31/03/2023 09:54 22 lượt truy cập

NGUYỆN KHÔNG BỎ LỠ NHAU
Chương 6

Báo cáo

14

Vì mối quan hệ tế nhị của tôi với Lâm Thanh mà bữa ăn này vô cùng xấu hổ.

Cố Bằng gọi một vài món ăn nhẹ và đặt chúng trước mặt tôi, tập trung gắp đồ ăn đầy vào bát tôi.

Cẩu hoàng đế Cố Bằng khi đó thậm chí còn chẳng cho tôi chút thiên vị dù là cơ bản nhất, càng không bao giờ gắp đồ ăn cho tôi.

Tôi nhìn núi đồ ăn trong bát mà chỉ biết cạn lời.

"Không hợp khẩu vị sao?"

Tôi định thần lại và thấy Cố Bằng đang nhìn tôi, đôi mắt hiện lên vẻ dịu dàng.

Con người vốn rất tham lam, nếu đã có được một thì đương nhiên sẽ muốn có nhiều hơn.

“Em muốn đùi gà.” Tôi đưa ra một yêu cầu hơi quá đáng.

Cố Bằng không chút nghĩ ngợi, liền gắp cả hai chiếc đùi gà trên bàn sang cho tôi.

Dường như anh cũng nhìn thấu được là tôi đang nghĩ gì, liền đến gần tôi hơn một chút và thì thầm nói với tôi, không để cho ai nghe thấy.

"Em là bạn gái của anh, muốn cái gì cũng không quá đáng."

Bây giờ tôi mới hiểu được định nghĩa về hạnh phúc của Tiểu Đào có nghĩa là gì.

Đó là sự thiên vị người kia vô điều kiện, không chia sẻ cho bất kỳ ai khác, cũng không ai có thể xen vào, đó mới thật sự là tự do yêu đương.

Sau khi ăn cơm xong thì Lâm Thanh đứng trước mặt Cố Bằng, ngập ngừng mãi rồi mới nói với tôi "Cô Lý, phiền cô tránh mặt một chút được không, tôi có chuyện muốn nói với Cố Bằng."

"Không cần." Cố Bằng nắm tay tôi "Không có chuyện gì mà cô ấy không thể nghe được."

Sắc mặt Lâm Thanh lập tức trở nên rất khó coi.

Khi nhìn thấy thái độ kiên quyết của Cố Bằng thì cô ta nhếch miệng "Tôi thích anh rất lâu rồi, hi vọng anh cho tôi cơ hội."

Cô ta nói gì vậy?

Định ngang nhiên cướp người sao?

Tôi nắm lấy cà vạt của Cố Bằng rồi kéo xuống hôn lên miệng anh, hung dữ nói: "Người này là của tôi."

“Hai người vẫn chưa kết hôn, chúng ta vẫn là cạnh tranh công bằng.” Lâm Thanh không chịu thua.

Cố Bằng dần trở nên lạnh lùng, anh vẫn để tôi nắm lấy cà vạt rồi nói với Lâm Thanh.
"Cô Lâm, hôm nay là ngày tôi và cô ấy gặp mặt phụ huynh, vì phép lịch sự nên tôi mới không đuổi cô đi, nhưng không có nghĩa là tôi để cô xen vào giữa tôi vào bạn gái. Nếu có lần thứ hai thì tôi không chắc là có thể lịch sự được nữa đâu."

Lâm Thanh tức giận "Cố Bằng, là tôi gặp anh trước! Chúng ta quen biết nhau từ khi còn nhỏ."

“Không, cô không phải.” Cố Bằng giơ tay ngăn một chiếc taxi lại rồi mở cửa xe “Xin mời.”

Tôi nhìn thấy trong mắt Cố Bằng không chỉ có sự ghét bỏ, mà còn có hận ý. Như thể nếu cô ta còn dám lằng nhằng không đi thì anh sẽ bóp ch.ết cô ta luôn mất.

Lâm Thanh miễn cưỡng lên xe rời đi.

Mẹ của Cố Bằng thở dài "Xin lỗi cháu, dì không biết quan hệ của cháu với Cố Bằng nên mới vô ý làm vậy."

"Không sao đâu dì." Lần đầu tiên được người lớn xin lỗi, tôi được sủng quá mà run.

Cố Bằng xoa đầu tôi "Mẹ, không sao đâu, con cùng Lý Mộc trở lại phim trường đây."

Mẹ anh gật đầu và nhiệt tình nói với tôi "Được rồi, Tết Nguyên Đán đến nhà bác ăn cơm."

Lúc tiễn mẹ anh đi thì cũng đã khá muộn, con đường trước mặt tôi vắng bóng người qua lại, tôi ngước lên nhìn khuôn mặt Cố Bằng.

Anh cũng liếc tôi một cái rồi lạnh nhạt “Em nhìn cái gì vậy?”

"Mẹ anh có thích em không?"

Đối mặt với sự lo âu thấp thỏm của tôi, Cố Bằng chỉ hơi nhếch khóe miệng "Anh thích em là đủ rồi."

15

Thời gian thấm thoắt đã đến giữa tháng 8, cảnh viên phòng cuối cũng đã được khởi quay.

Hôm đó tôi bước ra khỏi phòng thay đồ và va phải một người, là một cô bé còn ít tuổi, trên lưng còn đeo một cái băng đô thỏ. Khi vừa nhìn thấy tôi thì cô bé đã hào hứng nắm lấy tay tôi:

"Chị, chị diễn chung với anh trai em sao, cho em xin Wechat đi!"

Tôi có chút nghi hoặc "Anh trai em là ai?"

"Cố Bằng!"

Cố Bằng còn có em gái?

Tôi quay lại nhìn Tiểu Đào, Tiểu Đào vội chạy tới rồi giật tay tôi khỏi tay cô bé đó.

"Xin lỗi nhé, nơi này là tổ sản xuất, em không thể tùy tiện đi vào."

Cô gái nhỏ bĩu môi "Em không có ác ý gì, em chỉ muốn xin chị gái WeChat thôi."

"Chị không biết sử dụng WeChat..."

Tôi chưa kịp nói xong thì Tiểu Đào đã vội vàng kéo tôi đi.

Khi đến địa điểm quay phim thì Tiểu Đào mới nghiêm mặt nói: "Vừa rồi con bé ấy đang ghi hình, em nghĩ nhất định phải có gì mờ ám."

“Bị ghi hình thì sao?” Nhìn thái độ của Tiểu Đào, tôi đoán đây là chuyện cực kỳ nghiêm trọng.

"Không có gì, nương nương, người yên tâm quay phim đi, có lẽ là em rảnh quá nên nghĩ lung tung thôi, sẽ không có vấn đề gì đâu ạ."

Một người xuất hiện đột ngột cắt ngang lời nói của Tiểu Đào.

“Tiểu Lý, đến sớm đấy.” Đạo diễn đi ngang qua chào hỏi rồi đưa cho tôi một cốc trà sữa “Mẹ Cố Bằng gọi trà sữa cho cô, uống xong thì quay lại nhé.”

Tôi cầm cốc trà sữa lắc lắc trước mắt Tiểu Đào, Tiểu Đào há to miệng kinh ngạc "Nương nương! Đây là.. gặp mẹ chồng rồi sao!"

“Ừ!” Tôi đắc thắng uống một hơi hết nửa cốc trà sữa.

Nhắc mới nhớ, đây cũng là lần đầu tôi “hở hang” trước mặt người khác như thế này, phải chú ý một chút mới được.

Cũng may là cảnh quay được đặt trong bồn tắm, bên trong có hơi nóng bốc lên nên người ta sẽ chỉ thấy được nửa thân trên.

Theo kịch bản, trước khi tôi và Cố Bằng viên phòng, một tên gian thần do Trình Tử Lâm thủ vai đã xông vào phòng, tôi đã kiệt lực chống lại và cuối cùng được Cố Bằng cứu.

Tôi đã học thuộc lòng kịch bản từ lâu, giờ đang lẳng lặng ngồi trong nước nóng chờ đợi cảnh quay bắt đầu.

Không biết vì trời còn nóng hay sao mà cảnh vật trước mắt xuất hiện mơ hồ, cảm giác buồn ngủ bất chợt kéo tới, tôi biết rõ đạo diễn đã hô bắt đầu nhưng mí mắt cứ dính vào nhau, cả người mềm nhũn không thể động đậy được.

Trình Tử Lâm càng ngày càng gần tôi hơn, cuối cùng anh ta túm lấy tôi và nhẹ giọng nhắc nhở “Cô Lý, đến lượt cô rồi……”

Nhưng cả người tôi choáng váng rồi nhanh chóng trượt vào trong nước nóng.

"Đạo diễn! Có chuyện rồi!"

Trình Tử Lâm phát hiện tôi xảy ra chuyện nên vội kéo tôi ra khỏi bồn tắm.

Một nhóm người đông đúc bao quanh bốn phía. Tôi được đưa vào bệnh viện trong tình trạng bất tỉnh.

Hôm đó bác sĩ cũng phát hiện tôi dùng thuốc ngủ quá liều.

Đôi mắt Tiểu Đào đỏ hoe lên vì khóc, cô ấy không ngừng tự trách mình: “Đáng lẽ ra em phải ngăn cản người, cũng không phải là em không đủ tiền mua được một cốc trà sữa!”

Tôi nhìn chằm chằm vào căn phòng trắng, tâm trạng cũng trở nên hoang mang.

Mẹ Cố Bằng ghét tôi thế sao?

Vô duyên vô cớ lại hạ thuốc ngủ cho tôi?

"Cố Bằng đâu?"

Tiểu Đào dụi dụi mắt, "Sau khi xảy ra chuyện thì anh ấy và Trình Tử Lâm đến đồn cảnh sát rồi, đến giờ vẫn chưa quay lại."

Tôi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đầu óc trở nên rối bời.

Bác sĩ bảo cũng may là rửa ruột kịp thời, nếu không với lượng thuốc ngủ lớn như thế cũng đủ tiễn tôi về chầu Diêm vương.

Tiểu Đào sợ tôi buồn nên cho tôi mượn điện thoại để nghịch một chút. Một lúc sau thì tôi bấm vào danh sách tìm kiếm ngay trên đầu.

Đập vào mắt tôi chính là dòng chữ.

"Lý Mộc một chân đạp 2 thuyền."

Tôi hoảng hốt ngồi dậy, sau khi bấm vào xem thì thấy có ảnh của tôi và Cố Bằng, còn có tấm hình Trình Tử Lâm bế tôi lên xe cứu thương.

“Tiểu Đào… đây là cái gì?” Tôi ngây người đưa điện thoại cho Tiểu Đào xem.

Tiểu Đào lập tức tái mặt, vội vàng chộp lấy điện thoại nhét vào trong túi.
"Không sao đâu nương nương, đều là bọn họ nói bậy nói bạ. Điện thoại hỏng rồi nên hiện toàn tin tức lung tung!"

“Ồ, vậy hả.” Tôi lặng lẽ quấn chăn “Khi nào thì Cố Bằng trở về?”

"Em… Em đi thúc giục Trình Tử Lâm!" Nói xong thì Tiểu Đào hoảng sợ bỏ chạy mất hút.

Căn phòng im ắng, tôi thở dài rồi kéo chăn qua đầu rồi chui vào trong chăn.

16

"Quý phi, thánh thượng đối đãi với ngươi không tệ, đây là cách ngươi báo đáp sao?"

"Tư thông với người ngoài là tội tày trời, tính mạng già trẻ lớn bé của cả nhà ngươi sẽ phụ thuộc vào ngươi cả đấy."

"Ngươi nói ngươi không làm, vì sao hắn lại chỉ vào ngươi?"

"Quý phi, thánh thượng tự mình hạ lệnh đày người vào lãnh cung, xin mời."



Những hình ảnh trong quá khứ lướt qua đầu tôi hết lần này đến lần khác, tôi chỉ cảm thấy lạnh cả người, cơ thể co rút thành một quả bóng.

Lời đồn có thể hại ch.ết người ta, không ngờ ngàn năm sau lại càng đáng sợ hơn nữa.

Giống như đang có những con quái vật dữ tợn nấp sau màn hình, kêu gào muốn xé x.ác tôi ra thành trăm mảnh.

"Tôi đã xin WeChat của cô ta mà không được. Cô ta tưởng được đóng chung phim với anh chúng ta là cao quý lắm sao, tôi còn thấy ngôi mộ tổ tiên của cô ta đang bốc khói."

[ngôi mộ tổ tiên đang bốc khói: 祖坟冒青 烟 dùng để chỉ việc lập công lớn hoặc làm quan lớn, cũng mang ý nghĩa là mỉa mai và xúc phạm.]

"Tôi thấy cô ta lẳng lơ thì có, diễn viên nam nào trong đoàn làm phim cũng có thể tán tỉnh được."

"Đúng là người nhà quê, chưa từng thấy thành phố, càng không biết lễ nghĩa liêm sỉ là gì. Đa phần những người như cô ta đều không có bố mẹ dạy dỗ, nghe nói còn ở trong đoàn làm phim hô mưa gọi gió nữa."

"Người đầu tiên tôi b.ạo l.ực qua mạng, hy vọng cô ta đi ch.ết đi."

Con người khi còn sống phải trải qua 2 lần b.ạo l.ực, thế chắc là do được ông trời lựa chọn, phải không?

Tôi nắm lấy góc chăn rồi lặng lẽ lau nước mắt, cuối cùng vì thiếu không khí suýt tắt thở nên vội nhấc chăn lên thò cổ ra ngoài.

Trong ánh sáng lờ mờ, Cố Bằng đang ngồi bên giường gọt táo.

Hai mắt tôi ướt nhẹp, nước mắt vẫn còn chưa lau khô, ngẩn ngơ nhìn về phía anh.

Anh trở về lúc nào vậy?

Cố Bằng hình như không phát hiện tôi đang chật vật, chỉ đưa miếng táo cho tôi "Ăn chút gì đi."

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
31/03/2023 09:52
26
31/03/2023 09:53
36
31/03/2023 09:53
25
31/03/2023 09:54
25
31/03/2023 09:54
22
31/03/2023 09:50
32
31/03/2023 09:50
28
31/03/2023 09:49
30
31/03/2023 09:49
37
31/03/2023 09:48
53

Bình luận

Nội dung liên quan