Cỏ Mây Blog

31/03/2023 09:50 30 lượt truy cập

NGUYỆN KHÔNG BỎ LỠ NHAU
Chương 4

Báo cáo

9

Khi Tiểu Đào đưa tôi ra khỏi xe của Cố Bằng thì trời đã khuya.

Tôi đang mang theo chín miếng băng vệ sinh còn lại, vẻ mặt cực kỳ ủ rũ.

"Hay là ta quay về ngôi mộ nằm tiếp nhỉ…"

Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được cảm giác thất vọng sâu sắc là như thế nào.

Tôi dường như bị ngăn cách với thời đại này bởi một lớp màn che, tuy thấy được sờ được, nhưng tôi vẫn bị lạc lõng tụt hậu với mọi thứ xung quanh.

Mất mặt thì cũng thôi đi, lại còn mất mặt trước Cố Bằng.

Tiểu Đào thấy tôi uể oải thì đột nhiên nắm lấy tay tôi.

"Nương nương, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi mà. Người nhìn xem, đây là chiếc vòng tay năm đó người đưa cho Tiểu Đào, Tiểu Đào vẫn luôn đeo nó, thi thoảng không nhịn được sẽ lấy ra xem. Nghĩ đến việc sau này phải sống hạnh phúc cùng nương nương thì Tiểu Đào lại càng phải cố gắng hơn nữa."

Dưới ánh đèn đường, những hạt đậu đỏ tươi tròn trịa bóng mượt, ở mặt trong cổ tay là một miếng ngọc thạch trong suốt được thắt nút sơ sài.

Giống hệt với cái trên cổ tay của Cố Bằng.

Đây là... tôi đưa cho Tiểu Đào sao?

"Tại sao ta không nhớ nhỉ?"

Tiểu Đào vui vẻ cười nói:

"Nương nương đương nhiên là không nhớ rõ, trước khi vào cung người mắc bệnh nặng, phu nhân nghe nói ngọc bội ở Vân An rất linh nghiệm nên mới đi cầu về. Người làm qua loa vài chuỗi vòng rồi bỏ cuộc, cũng không biết là để ở đâu, người cho Tiểu Đào một chuỗi nên Tiểu Đào giữ đến bây giờ."

Trên con đường vắng vẻ không một bóng người, tôi đột nhiên đứng sững lại.

"Nương nương?"

Tôi đứng trong bóng tối, giọng điệu trở nên mơ hồ "Ta nghĩ Cố Bằng cũng uống đan dược."

Trên đời làm gì có nhiều trùng hợp như vậy?

Tôi phải tìm ra cách để biết được lai lịch thật sự của hắn ta.

10

Một tuần sau.

Lại là một đêm không trăng không sao gió thổi ào ào, tôi, Tiểu Đào và Trình Tử Lâm cùng nhau xuất hiện ở quầy rượu trên sân thượng.

Tiểu Đào đưa hai tay lên, dùng hết sức nhấc tôi lên xà nhà rồi thì thào:

"Nương nương, ngươi hứa là xem một chút rồi quay lại thôi đấy! Tuyệt đối đừng nhảy vào bên trong!"

Từ đây bò thêm một quãng là sẽ đến sân thượng của dãy phòng nơi Cố Bằng ở.

Trên sân thượng có một suối nước nóng lộ thiên, nghe nói vào tối thứ sáu Cố Bằng sẽ đến đây ngâm mình thư giãn.

Muốn xác định thân phận của Cố Bằng cũng cực kỳ đơn giản, hắn có một vết sẹo nằm ở trên đùi, là do tôi năm đó vô tình làm đổ trà nóng lên.

Vẻ ngoài có thể giống nhau từ kiếp này sang kiếp khác, nhưng cũng không đến nỗi là ngay cả vết sẹo cũng giống nhau.

Chỉ cần liếc mắt một cái thôi là tôi có thể xác định thân phận của Cố Bằng.

Ban đêm trời trở gió, tôi lặng lẽ bò trên xà nhà.

Cũng may là khoảng cách không xa lắm, sau khi tôi gạt bỏ mấy cành cây che đường thì cũng nhìn thấy được cảnh tượng bên trong.

Ở giữa suối nước nóng, Cố Bằng tựa đầu vào tảng đá bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần.

Mái tóc hắn đã ướt sũng, ánh sáng và bóng tối giao hòa làm một, làm nổi bật lên khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Giờ hắn đang ở ngay trước mặt tôi, chính là thời cơ tốt nhất để phân biệt thật giả.

Đáng tiếc là suối nước nóng nhiều hơi nước làm cản trở tầm nhìn. Tôi nghiến răng rồi lặng lẽ bò đến gần Cố Bằng hơn, cố gắng chờ đợi đám hơi nước ở bên dưới tan đi.

Đột nhiên từ trên đùi tôi truyền đến giọng nữ cao vút "Số điện thoại 900-8820-88 đang gọi..."

Cố Bằng đột ngột mở mắt ra rồi ngước lên xà nhà, chúng tôi 4 mắt nhìn nhau.

Tôi hốt hoảng rút điện thoại ra và nhấn nút gác máy.

Nhưng không biết tại sao mà giọng nữ bên trong điện thoại lại bắt đầu cất lên.

"Chào chị, chị có cần vay tiền để mua nhà không? Chúng tôi cung cấp..."

Ách.

Điện thoại di động rơi vào suối nước nóng, “ầm” một tiếng, rồi xung quanh cũng yên tĩnh trở lại.

Cố Bằng nhàn nhạt nhìn tôi "Còn muốn xem tiếp không?"

Tôi chợt nhận ra rằng mặt nước bên dưới có thể chạm tới thắt lưng tôi, chỉ cần sâu hơn một chút nữa là tôi nhìn thấy được vết sẹo trên đùi hắn rồi.

Tôi vội vàng che mắt "Bổn cung, à không... tôi đang giải sầu thôi, bái bai..."

Nói xong, tôi lúng túng trèo ngược ra bên ngoài.

Thừa lúc tôi đang loay hoay bận rộn, Cố Bằng cầm lấy chiếc áo choàng tắm bên cạnh rồi chậm rãi mặc vào "Ngoan ngoãn đi xuống đây, nếu không tôi gọi cảnh sát đấy."

Tiểu Đào nói tôi có thân phận đặc biệt và không thể liên quan gì đến cảnh sát.

Hôm nay tôi bị hắn nắm được nhược điểm, cũng đâu còn cách nào ngoài việc phải nghe theo lời hắn.

Tôi leo từ trên chiếc thang gỗ xuống, khép nép đứng bên cạnh Cố Bằng giống như một đứa trẻ mắc lỗi.

Cố Bằng cúi đầu, không nhanh không chậm buộc lại đai áo rồi hỏi tôi "Em muốn làm gì?"

Đối mặt với câu hỏi của Cố Bằng, tôi từ trong cái khó ló ra cái khôn "Khớp kịch bản."

"À, khớp kịch bản." Khóe môi Cố Bằng hơi nhếch lên, đáy mắt lộ ra một tia trêu chọc "Quý phi, kịch bản của nàng đâu?"

Tôi chỉ vào đầu mình "Kịch bản ở đây này."

Cùng may là kịch bản có thể nhớ được.

Cố Bằng mở cửa kính ra rồi bước vào phòng "Đi theo tôi."

Căn phòng sáng sủa và rộng rãi, ngay cả cái giường cũng rộng gấp đôi cái giường của tôi.

Cố Bằng ngồi trên ghế sô pha, nước trên mái tóc hắn vẫn đang rỏ xuống từng giọt, vài giọt nước lăn qua cổ rồi thấm vào chiếc áo choàng tắm mềm mại trên người.

Hắn thoải mái cầm khăn lau tóc, chuỗi vòng đậu đỏ trên cổ tay lập tức thu hút sự chú ý của tôi.

Cái vòng đó giống hệt như chuỗi vòng của Tiểu Đào, ngoài cẩu hoàng đế ra thì còn ai vào đây nữa!

"Biết ngày mai phải diễn cảnh gì không?" Cố Bằng tùy tiện nhặt cuốn sổ ghi chú lên rồi ném tới trước mặt tôi.

Trên đó toàn là chữ giản thể, có hơn phân nửa là những chữ mà tôi không hề biết.

Tôi nghiêm túc nói "Cảnh viên phòng."

"Em chắc chắn?"

Tôi gật đầu "Chắn chắn."

Ngày mai hắn diễn cái gì cũng không quan trọng, tôi chỉ cần nhìn xem trên đùi hắn có vết sẹo đó hay không thôi mà.

Cố Bằng nhìn tôi chăm chú, tuy hắn không nói gì nhưng tôi lại cảm thấy rất khó chịu, giống như nếu tôi còn ba hoa chích chòe nữa thì hắn sẽ bóp cổ tôi một phát ch.ết tươi.

Gặp khó thì lui, bảo toàn tính mạng luôn là nguyên tắc sống mà tôi luôn tôn sùng.

Bản lĩnh khi nãy đều mất hết, tôi lui vài bước ra phía sau "Nếu anh mệt mỏi, thì tôi... tôi đi về đây."

Cố Bằng ậm ừ "Không được đi cửa chính."

“Vì sao?"

Hắn rời mắt khỏi điện thoại "Tôi không muốn bị người ta bàn tán."

Ờ, cũng được thôi, thế thì tôi sẽ leo trở lại thanh xà vậy.

Hắn có thể rủ lòng từ bi tha cho tôi một mạng là tôi đã cảm kích lắm rồi.

Nhưng khi tôi quay về chỗ khi nãy thì chiếc thang gỗ đã biến mất tiêu.

Chỉ có tôi và Cố Bằng ở đây, không lẽ là do ma làm?

Tôi vội vã chạy vào phòng "Cố Bằng! Có kẻ trộm!"

Cố Bằng đang ngắm chuỗi vòng đậu đỏ trên tay, như cười như không rồi nói.
"Ồ, trùng hợp vậy sao, vừa có hái hoa tặc, lại còn có cả đạo tặc."

Tôi ngơ ngác nửa ngày mới phát hiện là hắn đang cười nhạo tôi, tôi lập tức nhăn mày khó chịu. Muốn gi.ết thì gi.ết luôn đi, để cho tôi ch.ết được sảng khoái, bắt tôi ở lại đây l.ăng trì làm gì?

Cố Bằng sấy khô tóc rồi vỗ vỗ vào sô pha "Lại đây, đừng bướng bỉnh nữa, tôi dạy em diễn xuất."

Tôi nghi ngờ nhìn hắn, Cố Bằng trông bình tĩnh và không có vẻ gì là đang trêu chọc, thế là tôi từng bước đi lại gần hắn hơn.

“Bắt đầu từ cảnh hôn đi.” Cố Bình nhìn qua kịch bản “Nào, đến đây.”

"Tại sao?"

"Quý phi thị tẩm, chẳng lẽ muốn trẫm chủ động?"

"Nhưng... nhưng tôi là nữ tử mà!" Hai tai tôi lập tức đỏ bừng "Sao không đổi thành anh ham mê sắc dục, không kiềm chế được, nên… nên cưỡng ép…"

"Thế cũng được." Cố Bằng ném kịch bản, bất chợt ôm lấy thắt lưng tôi rồi kéo tôi lại gần.
"!!!"
-------

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
31/03/2023 09:52
26
31/03/2023 09:53
36
31/03/2023 09:53
25
31/03/2023 09:54
25
31/03/2023 09:54
22
31/03/2023 09:50
32
31/03/2023 09:50
28
31/03/2023 09:49
30
31/03/2023 09:49
37
31/03/2023 09:48
53

Bình luận

Nội dung liên quan