Cỏ Mây Blog

31/03/2023 09:49 32 lượt truy cập

NGUYỆN KHÔNG BỎ LỠ NHAU
Chương 3

Báo cáo

Ánh mắt hắn đột ngột trở nên thâm trầm, hắn thấp giọng nói "Khanh Khanh, ta thích nàng."

1000 năm trôi qua lại nghe được tới hai câu nói quen thuộc, mà câu nói này lại giống như đ.ánh thẳng vào linh hồn của tôi.

Cơn gió ngừng thổi, và tôi như bị đóng băng ngay tại chỗ.

Trong đầu tôi bất chợt nảy ra một ý tưởng điên khùng.

Lò trường sinh của Cố Bằng không chỉ có một viên thuốc. Chẳng lẽ hắn cũng từng ăn rồi?

Hắn là đế vương ở đỉnh cao không người, là kẻ còn sống sót lại giữa một bầy lang sói. Nếu nói về diễn kịch thì ai qua được Cố Bằng?

Không lẽ hắn cũng giống như tôi?

Cảm giác khó chịu từ eo truyền đến, đôi chân tôi mềm nhũn và trượt xuống trong vòng tay Cố Bằng.

"Cắt cắt cắt! Anh Cố, sao trên tay đỏ thế?"

Tiếng hét của đạo diễn lại đột ngột vang lên, phá vỡ không gian mập mờ hiện tại.

"Này! Tiểu Lý, sau mông cô cũng có m.áu, bị thương ở đâu à?" Đạo diễn lại hét vào mặt tôi.

M.áu…

Trên đời này tôi sợ nhất là m.áu.

Nghe đến đây thì xương cốt tôi như vỡ vụn, tôi nhắm nghiền mắt lại rồi trượt xuống đất.
---------

CẢNH BÁO: Đoạn sau nữ 9 hơi đội quần =)))) nếu không thích đọc mấy đoạn đội quần thì có thể qua chap sau luôn nhá, love you.

---------
8.

Vào giây phút tỉnh táo cuối cùng, chính Cố Bằng đã ôm lấy tôi và hét lên: "Gọi bác sĩ đi!"

Chờ đến khi tôi tỉnh lại thì đã cả người đã mềm nhũn nằm trong tay Cố Bằng, xung quanh là không gian trong xe mát rười rượi.

Người ta nói rất nhiều nữ q.uỷ nằm trong quan tài hàng ngàn năm, khi đột nhiên bị ánh sáng mặt trời chiếu vào thì sẽ bị hồn phi phách tán.

Mặt trời ở Hoành Điếm như thiêu như đốt, không lẽ có thể thiêu cháy được một th.i th.ể ngàn năm như tôi?

Tôi nhắm mắt lại, run rẩy nắm tay Cố Bằng và rơi nước mắt.
"Tôi không muốn ch.ết… Tôi vừa mới tỉnh dậy thôi mà, còn chưa kịp ăn kem que dâu tây nữa..."

Cố Bằng thích mềm không thích cứng, trước đây khi tôi làm trò mèo trước mặt hắn thì hắn cũng không tính toán gì.

Sau này nếu không phải bị hoàng hậu chọc cho phát điên thì cũng không bị ném vào lãnh cung lạnh lẽo.

Hy vọng hắn đừng nhân cơ hội tôi còn suy yếu mà bóp tôi một phát ch.ết tươi.

Cố Bằng dừng lại một chút "Cô ăn bao nhiêu kem que?"

"Năm cái..."

Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm "Cô Lý đang có kinh nguyệt, cả ngày hôm nay phơi nắng nên mệt mỏi cũng là chuyện bình thường, nhớ uống nhiều nước ấm rồi nghỉ ngơi cho tốt là được."

Tôi cẩn thận đoán ý cô ấy rồi dè dặt hỏi “Kinh nguyệt là gì?”

Không phải là một căn bệnh nan y chứ?

Một lúc lâu sau không có ai trả lời, tôi mở một mắt ra, phát hiện trong xe chỉ còn lại Cố Bằng, còn tôi thì ngây ngốc nằm ​​trên đùi hắn.

"Nguyệt sự." Cố Bằng lạnh lùng phun ra hai chữ, trả lời vấn đề mà tôi hỏi mấy phút trước.

Nhìn xem nhìn xem!

Làm sao hắn biết tôi hiểu được nguyệt sự?

Chắc chắn là hắn đang giả bộ!

Tôi vội ngồi dậy, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng đi tìm Tiểu Đào đến cứu giá!

Nhưng mà khi nhấc điện thoại lên thì tâm trạng lại rơi vào trầm tư.

Gọi điện kiểu gì bây giờ?

Tôi càng lo lắng hơn và bấm lung tung loạn xạ, người phụ nữ trong điện thoại lại nói “Người nhận không liên lạc được”, rồi màn hình chuyển sang màu đen hoàn toàn.

Cố Bằng bên kia cũng bật cười thành tiếng.

Giá mà trên mặt đất có một cái lỗ để tôi chui vào.

Đột nhiên cửa mở ra, một cái bọc được nhét vào, sau đó cửa lại đóng lại. Cố Bằng đưa cái bọc đến trước mặt tôi "Cái này cho cô."

Ai mà dám động vào cái bọc ấy.

Trong bọc không lẽ là độc dược?

Chưa gì mà hắn đã muốn độc ch.ết tôi rồi sao?

Thấy tôi không động đậy, Cố Bằng liền nhíu mày "Không biết dùng à?"

Tất nhiên là tôi không thể để lộ ra sơ hở được, tôi giả vờ bình tĩnh và lấy đồ ra khỏi túi nhựa.

Đó là một gói mềm hình vuông, bên trên còn có những chữ giản thể mà tôi chưa nhìn thấy bao giờ.

Trước mặt Cố Bằng, tôi giật thật mạnh và xé gói mềm đó ra làm đôi, để lộ ra mười miếng bên trong.

Tôi hơi thấp thỏm rồi cẩn thận tháo nó ra.

Cũng may là không có gì, chỉ là một chiếc khăn tay có hình dạng hơi kỳ lạ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm “Đây chẳng phải là khăn tay sao?”

Tôi âm thầm thở dài, thế kỷ 21 thật tuyệt vời, chiếc khăn tay cũng có thể làm dính được một bên.

Sắc mặt Cố Bằng lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Tôi dán nó vào lòng bàn tay và lắc nó trước mặt hắn, cố gắng cư xử như một người - bình - thường.

"À thì, cái khăn tay này của anh cũng khá tiện lợi, nhìn là biết thấm được mồ hôi, chỉ là…"

Tôi bực mình kéo nó ra "Hơi khó xé thì phải."

Khuôn mặt của Cố Bằng lại càng đen như trôn chảo.

Đáp lại điệu cười giả trân của tôi là giọng nói lạnh nhạt của Cố Bằng “Thứ này là đai kinh nguyệt.”

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
31/03/2023 09:52
26
31/03/2023 09:53
36
31/03/2023 09:53
25
31/03/2023 09:54
25
31/03/2023 09:54
22
31/03/2023 09:50
32
31/03/2023 09:50
28
31/03/2023 09:49
30
31/03/2023 09:49
37
31/03/2023 09:48
53

Bình luận

Nội dung liên quan