Cỏ Mây Blog

31/03/2023 09:49 39 lượt truy cập

NGUYỆN KHÔNG BỎ LỠ NHAU
Chương 2

Báo cáo

4.
Cố Bằng vừa đi khỏi, tôi lập tức thả lỏng từ đầu đến chân.

Ở đây dù là ngồi hay nằm thì cũng đều cực kỳ thoải mái dễ chịu.

Tiểu Đào đưa tôi đi tắm, từ trong "phòng tắm" phát ra tiếng kêu la oai oái như tiếng gi.ết lợn.

"Ối dồi ôi! Cái gì thế này! Sao lại để bổn cung ăn mặc lộ ngực giống như nữ tử thanh lâu?"

"Nương nương, đây đồ bình thường đấy ạ, không ai chê cười người đâu. Người mặc trang phục của mình thì mới gọi là kỳ quái!"

"Còn lâu!"

Cuối cùng Tiểu Đào đành phải thỏa hiệp.

Cô ấy lấy từ trong ngăn tủ ra một ít "Hán phục", bất đắc dĩ nói: "Nương nương, người cởi đồ ra trước đã."

Tôi chạm vào chất liệu mềm mại trơn trượt, hài lòng mặc vào và leo lên giường.

Nhà Tiểu Đào có một nô tỳ điện tử, chỉ cần bảo "Tắt đèn" là sẽ lập tức tắt ngay.

Tôi dần nhận ra rằng thế kỷ 21 cực kỳ thú vị.

Không cần dậy từ lúc tinh mơ, không cần đi sớm về muộn. Lại còn có đủ gà vịt cá, thậm chí còn có những món ăn vặt mà tôi chưa từng thấy bao giờ, ngon gấp vạn lần so với đồ ăn trong cung.

Tôi phát hiện có một thứ được gọi là "Tủ lạnh", bên trong có thể tạo ra băng tuyết.

Tôi ăn hết toàn bộ, dọa cho Tiểu Đào sợ đến trắng cả mặt, thiếu chút nữa đã tống cổ tôi vào thái y viện.

Với lại tôi là người cổ đại cơ mà, mỗi món châu bảo trang sức đều có thể đem đổi được rất rất nhiều tiền.

Tôi bảo Tiểu Đào dẫn tôi đến ngôi mộ trên núi một lần nữa.

Nhìn Tiểu Đào mặt vàng như nghệ vì phải còng lưng trả nợ, tôi bèn cười cười ra vẻ.

"Chưa nghĩ tới phải không? Nương nương của em khi còn sống đã nhờ người nhà làm cho chiếc quan tài 2 lớp."

Kéo lớp bên trên ra, ở bên dưới vẫn còn một tầng bảo vật.

Cha mẹ nuôi tôi bằng vàng bằng ngọc, giờ bắt tôi phải chịu khổ thì ai mà sống được? Thế là tôi vác theo cái xẻng rồi cùng Tiểu Đào lên núi đào mộ.

Ở thế kỷ 21, mọi người đều bình đẳng như nhau, chờ tôi giàu có sau một đêm thì còn sợ cái tên Cố Bằng ấy đè đầu cưỡi cổ mình sao?

Đêm không trăng không sao, gió lớn thổi ào ào, Trình Tử Lâm bị chúng tôi ép buộc phải đứng ở bên ngoài trông chừng.

Tôi và Tiểu Đào một người một cái xẻng, đào bới không biết mệt.

"Tiểu Đào, làm sao em sống được đến bây giờ?" Tôi chống cái xẻng xuống rồi lau mồ hôi trên mặt.

"Tiểu Đào tưởng nương nương đã ch.ết nên cũng uống thuốc theo, nhưng mà uống ít hơn một chút, mười năm trước em được Trình Tử Lâm đào ra khỏi mộ."

Vẻ mặt cô ấy lộ ra vẻ hạnh phúc, quay sang nhìn Trình Tử Lâm "Cũng may là anh ấy yêu em nên không bao giờ rời đi, khi biết chuyện của chúng ta cũng không sợ hãi."

"Hoàng thượng thì sao?"

Tiểu Đào dừng cái xẻng, vẻ mặt thành thật:

"Nương nương, Tiểu Đào đã kiểm tra rồi, thầy Cố chỉ có khuôn mặt giống hoàng thượng thôi. Với lại nếu là hoàng thượng thật thì sao, Cố gia cũng đã mất từ lâu, hắn chẳng qua cũng chỉ là một hoàng đế mất nước."

Mấy lời này của Tiểu Đào quả thực đã khiến lòng tôi rung động, tôi nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục đào bới ngôi mộ của mình.

Đột nhiên Trình Tử Lâm hét lên: "Chạy đi! Cảnh sát đến rồi!"

Tiểu Đào vội vàng túm lấy tôi "Nương nương chạy mau!"

“Cái gì?” Tôi ngơ ngác nhìn 2 người bọn họ.

"Nha dịch đến!"

"Bổn cung không làm chuyện xấu!" Lý Mộc tôi đây luôn tự hào về cách làm người, đi đứng thẳng lưng, có cái gì mà phải sợ?

"Trộm mộ là phải đi tù!"

"Buồn cười, bổn cung tự đào mộ của mình mà, sao lại phải đi tù!"

Tiểu Đào bịt miệng tôi lại rồi hung dữ lôi tôi xuống núi.

Ngày thứ hai, tôi mở bản tin lên xem.

Nhìn của cải bồi táng của mình bị bọn họ lấy đi hết và chuyển đến một ngôi nhà gọi là “Bảo tàng”, tôi ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa.

"Mộ hoàng phi" lập tức trở thành đề tài được người ta bàn luận sôi nổi.

Trên tivi có một người phụ nữ đang nói, giọng điệu rõ ràng rành mạch:

"Có thông tin cho rằng chủ nhân của ngôi mộ cổ là một vị hoàng phi cổ đại, th.i th.ể không rõ tung tích. Sau khi đội khảo cổ điều tra, phát hiện ngôi mộ cổ gần đây có dấu hiệu bị trộm. Th.i th.ể của vị hoàng phi này có thể đã bị tội phạm đánh cắp. Chính phủ đã thành lập tổ chuyên án điều tra, hy vọng công dân sẽ cung cấp manh mối liên quan qua đường dây nóng…"

Tiểu Đào bất an "Xong rồi, nếu bị người ta điều tra thì nương nương sẽ bị mang đi nghiên cứu mất, nương nương, trước mắt người không nên ra ngoài, tránh gây ra sự chú ý."

Ai mà ngờ được, tôi tự đào ngôi mộ của mình lại dẫn đến tình cảnh như thế này.

5

Trưa hôm nay, điện thoại di động của tôi vang lên không dứt.

Hai chữ “Cố Bằng” lấp lóe liên hồi, bên trong điện thoại còn có giọng một người phụ nữ thông báo SĐT vừa gọi đến.

Nghe Tiểu Đào nói Cố Bằng là người có tiền, mà Lý Mộc tôi đây lại co được dãn được, việc tôi thích nhất chính là làm bạn tốt với những người giàu.

Dưới sự trợ giúp của Tiểu Đào, tôi nhấc điện thoại lên và cao giọng "A lố… có nghe thấy gì không?"

Khoảng cách xa như vậy mà nói chuyện với nhau được hả? Đùa tôi à?

"Cô Lý, tín hiệu điện thoại của tôi rất tốt, cô không cần phải gào lên như thế."

Thanh âm của Cố Bằng lọt vào tai tôi, mang theo một chút cảm giác bất lực không nói nên lời.

"À."

Năm đó ở trong hoàng cung thì cẩu hoàng đế cũng hay quản tôi như vậy, tôi cười to một tiếng cũng làm quấy nhiễu đến sự thanh tịnh của hắn.

Tôi cũng không thể trông cậy gì vào kẻ mang gương mặt của Cố Bằng này, hắn thì tốt với tôi được bao nhiêu?

“Ở đây có một vai diễn, có muốn thử vai không?” Cố Bằng đưa ra yêu cầu.

"Vai gì?"

"Quý phi."

Tôi cười hahaha thành tiếng, đùa à trời, để Lý Mộc tôi đây diễn quý phi, thế chẳng phải là cho trứng gà diễn trứng gà sao?

Tiểu Đào ở một bên cười hì hì rồi hỏi lại "Thầy Cố, vai hoàng thượng là anh diễn à?"

"Ừ. Suy nghĩ trong vòng nửa ngày rồi cho tôi câu trả lời."

Hắn nói xong thì cúp máy ngay, không một chút chậm trễ.

Tôi giơ điện thoại lên nhìn Tiểu Đào "Em muốn kiếm tiền à?"

Tiểu Đào khẽ cúi người, cười gian xảo như tiểu hồ ly.

"Không chỉ kiếm tiền đâu, quay phim ở các tỉnh khác còn có thể tránh được sự chú ý nữa. Mà trong kịch bản còn nói là quý phi đâm ch.ết hoàng đế, sao nương nương không nhân cơ hội này mà vui vẻ một chút?"

Khi tôi nghe đến đây thì khóe miệng đã nhếch lên đến tận mang tai.

Có cơ hội tỉnh dậy như hiện tại, tôi đã sớm muốn một đao đâm ch.ết tên Cố Bằng đó.

"Ma nói cũng lạ nha, thầy Cố có yêu cầu rất khắt khe đối với diễn viên đóng cùng. Nương nương không có chút kinh nghiệm nào, làm sao hắn lại nhìn trúng người được nhỉ?"

Nói không chừng Cố Bằng lại thích tôi...

Chỉ là hắn không chịu thừa nhận.

Nhưng tôi vẫn luôn có một cảm giác mơ hồ rằng “Cố Bằng” này có mối liên hệ nào đó với cẩu hoàng đế năm xưa.

Tôi không thể lý giải được cảm giác ấy, xem như là giác quan thứ sáu của một kẻ cung đấu thất bại đi.

Tiểu Đào vỗ tay "Nhưng cũng tốt mà, lúc này chúng ta đi tỉnh khác thì sẽ tránh bị tổ điều tra chú ý đến."

6

Địa điểm quay được đặt ở Hoành Điếm, Chiết Giang.

Chúng tôi thuê hai chiếc xe, một xe cho Cố Bằng và một cho những người còn lại.

Vào một ngày tháng bảy nóng như đổ lửa, vừa bước xuống xe thì hơi nóng phầm phập đã ập vào mặt tôi.

Tôi nheo mắt phẩy phẩy quạt cho đỡ nóng, và bắt đầu cảm thấy thích cái thứ được gọi là “ô tô” này.

Cố Bình vừa xuống xe, nhân viên công tác liền vội vàng chạy tới, người cầm ô, người cầm quạt. Còn hắn chỉ đứng tại chỗ rồi cúi đầu nhìn kịch bản.

Trong đám đông, hắn nổi bật đến mức phát sáng, trên cánh tay còn có một chuỗi hạt hình đậu đỏ, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết là có niên đại nhiều năm.

Là do người thân truyền lại à?

Tôi cố ý đi hỏi đạo diễn xem khi nào mới đến cảnh Cố Bằng bị đâm. Nhưng tiếc quá, đó là cảnh cuối cùng, tôi còn phải chờ dài cổ đến tận vài tháng nữa.

Trước khi đến cảnh cuối, tôi và Cố Bằng sẽ phải diễn hàng loạt những cảnh khác: Phong hoa tuyết nguyệt, động phòng hoa chúc, sinh con dưỡng cái, sau đó từ yêu thành thù!

Tôi nhìn kịch bản mà sinh ra tâm tình mâu thuẫn, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn nhắc nợ trên điện thoại di động của Tiểu Đào thì nỗi oán hận kia lập tức tiêu tan.

Không còn của cải bồi táng nữa, giờ đây tôi đã trở thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi, không có gì ngoài 2 bàn tay trắng.

Phải có làm thì mới có ăn…

Ngay sau đó, cảnh quay đầu tiên chuẩn bị bắt đầu.

Trong phòng thay đồ, tôi nhận được lịch trình quay phim và lập tức trố mắt "Sao lịch trình lại thay đổi?"

Tôi đã học được 3 phần chữ giản thể, nên miễn cưỡng nhận ra được hai chữ "cảnh hôn" trong kịch bản, lồng ngực bất chợt đập liên hồi.

Chẳng lẽ là cảnh hôn trong ngự hoa viên?

Tôi là một quý phi mà lại công khai dùng sắc để dụ dỗ hoàng thượng, thế còn ra thể thống gì nữa!

"Chị Lý, đây là thầy Cố đặc biệt sắp xếp, chị mau làm quen kịch bản đi, lát nữa sẽ bắt đầu đấy."

Thằng nhóc Tống Biểu vội vã chạy đi ngay, để lại tôi một mình trong mớ hỗn độn.

Chồng của Tiểu Đào đang quay một cảnh khác ở bên cạnh, tôi đã đuổi cô ấy sang bên đó để khích lệ cho anh ta.

Cố Bằng bị chập mạch chỗ nào mà lại muốn cùng tôi diễn cảnh thân mật nhỉ?

Nhưng mà tôi cũng không dám quên hiện thực đau đớn phũ phàng. Quý phi thì cũng là người, quý phi cũng phải ăn cơm.

7.

Thời điểm chúng tôi đến trường quay thì ngự hoa viên đã được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng.

Cố Bằng đang đứng trước ống kính, trên người mặc một bộ đồ gấm màu đen, tóc được buộc cao bằng ngọc quan đính tơ vàng.

Từng điệu bộ giơ tay nhấc chân đều giống y như đúc với cẩu hoàng đế, cực kỳ tuấn mỹ uy phong.

Trời mùa hè nóng nực, trên tay hắn cầm quạt điện, ống tay áo rộng buông thõng xuống để lộ ra chuỗi vòng hạt đậu đỏ trên cổ tay.

Giữa mấy chuỗi hạt, ở chỗ khó nhìn nhất là mấy miếng ngọc bội màu xanh lục.

Hôm nay nhìn thấy trang phục trên người hắn cùng với chuỗi vòng đậu đỏ này, không hiểu tại sao mà tôi lại cảm thấy có chút quen mắt.

Tôi chợt nhớ ra trong ngăn kéo của Tiểu Đào cũng có một chuỗi tương tự!

Chẳng lẽ Tiểu Đào và Cố Bằng có bí mật mờ ám gì đó?

Không thể nào!

Tiểu Đào trung thành và sẽ không làm hại tôi, nhưng một khi ý niệm này hiện ra trong đầu thì rất khó để tiêu tan.

"Tiểu Ly, mau đứng bên cạnh anh Cố đi, lát nữa nhớ biểu hiện ra vẻ kiều diễm thẹn thùng."

Đạo diễn đang gọi tôi.

Dòng suy nghĩ của tôi đột nhiên bị cắt đứt, tôi cố nén những suy nghĩ kỳ lạ trong lòng xuống, định ngày khác sẽ đi hỏi Tiểu Đào vậy.

Thu hồi lực chú ý của mình, tôi nín thở nhìn chằm chằm vào Cố Bằng.

Tôi phải câu dẫn người ta, còn cần biểu hiện cho tốt nữa, tránh cho Cố Bằng mượn cớ để mắng tôi.

Đạo diễn trở lại máy quay rồi giơ tay lên "Các bộ phận chuẩn bị… bắt đầu!"

Tôi bất chợt ngẩng đầu lên.

Một cơn gió nóng không biết từ đâu thổi vào Hoành Điếm, thổi bay những bông hoa hải đường trên mái tóc tôi.

Kim bộ diêu rung lên, tạo ra âm thanh lanh canh rung động.

[Kim bộ diêu: Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại]

Ngay lập tức, tôi dường như trở lại thời điểm mà tôi và Cố Bằng đang có cảm tình tốt nhất.

Với lại khuôn mặt người này còn giống hệt cẩu hoàng đế, khiến cho tôi không thể không phân tâm.

Tôi ngượng ngùng đọc thoại “Tứ lang…”

Rồi mạnh dạn hơn, tôi nhẹ nhàng móc mấy ngón tay vào thắt lưng hắn và kéo nhẹ một cái, cây quạt nhỏ phẩy phẩy đưa đến một làn gió thơm.

Cả người Cố Bằng đột nhiên cứng ngắc, hắn vẫn đứng yên không động đậy.

"Hoàng thượng, thần thiếp đau lòng, ngài không nhìn một chút sao… "

"Cắt cắt cắt!" Giọng nói của đạo diễn đột ngột vang vọng khắp ngự hoa viên.

Ch.ết thật, vừa rồi mê mẩn quá đà, tôi trầm mê vào khuôn mặt của Cố Bằng quá nên không kịp dừng lại được.

Dù sao ngày xưa tôi ve vãn Cố Bằng cũng là dùng giọng điệu này, mặc dù Cố Bằng bày ra vẻ mặt “lòng ta vững như núi” tiếp tục phê tấu chương, nhưng cũng không sai người túm cổ tôi ném ra bên ngoài.

Nhiều lắm chỉ là "Hừ" một tiếng rồi nhìn tôi với ánh mắt ghét bỏ, ý bảo là tôi làm hơi quá, nên tém tém bản thân lại một chút.

Tôi vội buông tay, tâm trạng xìu xuống giống như một quả bóng xì hơi rồi xin lỗi đạo diễn “Xin lỗi, tôi sẽ kiềm chế lại.”

Đạo diễn khoát khoát tay.

"Không! Tiểu Lý, cô diễn rất tốt, diễn ra đúng biểu hiện "yêu diễm đê tiện" của quý phi."

"..."

Không ngờ hành động này của tôi khi ở trong mắt người khác lại là… yêu diễm đê tiện.

Tôi lúng túng gật đầu.

Đạo diễn quay đầu rồi cười cười với Cố Bằng "Anh Cố, tối qua nghỉ ngơi không được tốt à, đến cả lời thoại mà cũng quên nói nữa."

Ồ?

Biểu cảm trên mặt tôi dần dần chuyển từ tuyệt vọng sang phấn khích, tôi mỉm cười quay đầu lại nhìn Cố Bằng.

Cố Bằng thần thông quảng đại lại bại trên tay một người mới như tôi?

Tệ lắm nha, muahaha.

Cố Bằng phớt lờ thái độ cười nhạo của tôi, chỉ hắng giọng rồi bình tĩnh nói "Xin lỗi đạo diễn, tôi bị cảm lạnh nên hơi đau họng."

Tôi còn chưa kịp chán ghét thì đạo diễn lại hô: "Bắt đầu!"

Cảm giác bức bách lập tức ập đến, tôi ý thức được nguy hiểm, theo bản năng giật mình muốn chạy trốn.

Cố Bằng nhanh chóng ôm lấy tôi rồi kéo tôi trở lại. Bàn tay ngọc từ từ lướt qua tóc và đặt lên cằm tôi.

Giọng nói Cố Bằng vẫn lạnh lùng "Lần sau mà còn không biết xấu hổ như vậy thì trẫm sẽ trừng trị nàng."

Tôi bất ngờ bắt gặp ánh mắt của hắn, ẩn sau khuôn mặt cao ngạo là đôi mắt đầy vẻ trêu đùa.

Giống như là tôi chọc cho hắn vui, vì hắn có hứng thú nên mới muốn trêu đùa tôi vậy.

Tôi chợt nhớ lại chuyện cũ 1000 năm trước.

Ngày ấy long diên hương trong ngự thư phòng đã hết, tôi rảnh rỗi buồn chán nên dây dưa dụ dỗ Cố Bằng.

Cố Bằng đặt bút xuống, bất lực vuốt mũi rồi ôm tôi vào lòng, thấp giọng nói với tôi.
"Lần sau mà còn không biết xấu hổ như vậy thì trẫm sẽ trừng trị nàng."

Vẫn câu nói ấy, vẫn giọng điệu trêu đùa khiến cho người ta ngứa ngáy khó chịu, sau 1000 năm vẫn làm cho tôi lòng dạ rối bời.

Tình cảm trong ánh mắt hắn dường như không phải là giả, Cố Bằng trước mắt tôi thật sự là người đó sao?

Trước ánh mắt đờ đẫn của tôi, Cố Bằng ngày càng tiến lại gần, cuối cùng đẩy tôi vào dưới gốc cây và nhẹ nhàng hôn lên môi tôi.

Dù là 1000 năm trôi qua, khi đối mặt với Cố Bằng thì tôi vẫn không thể thờ ơ được.

Hắn rất biết cách mê hoặc người ta…

Dù biết đây chỉ là đóng phim, nhưng ma xui q.ủy khiến vẫn làm tôi đáp lại nụ hôn của hắn.

Bàn tay của Cố Bằng căng thẳng siết chặt eo tôi, sau đó đôi môi hắn mạnh mẽ cạy mở môi tôi ra.

Hơi thở nóng như thiêu đốt phả vào má, tôi run rẩy sờ vào lớp vỏ cây đằng sau lưng. Hai mắt tôi nhắm nghiền lại, còn hắn vẫn tham lam từ từ tiến vào trong…

Đằng xa vang lên tiếng gào thét bất lực của đạo diễn "Anh Cố! Đừng hôn! Đừng hôn nữa! Đến lúc nói thoại rồi!"

Động tác của Cố Bằng cứng đờ, hắn đột ngột buông đôi môi tôi ra, trong mắt hiện lên vẻ khó chịu.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
31/03/2023 09:52
26
31/03/2023 09:53
36
31/03/2023 09:53
25
31/03/2023 09:54
25
31/03/2023 09:54
22
31/03/2023 09:50
32
31/03/2023 09:50
28
31/03/2023 09:49
30
31/03/2023 09:49
37
31/03/2023 09:48
53

Bình luận

Nội dung liên quan