Cỏ Mây Blog

31/03/2023 09:48 55 lượt truy cập

NGUYỆN KHÔNG BỎ LỠ NHAU
Chương 1

Báo cáo

Năm thứ 3 ở lãnh cung, tôi đói bụng nên vô tình ăn vụng đan dược của hoàng đế, kết quả là hôn mê bất tỉnh suốt 1000 năm.

Sau khi tỉnh lại, tỳ nữ Tiểu Đào nói với tôi đây là thế kỷ 21.

Mà cô ấy đã lập gia đình rồi.

Tôi ngồi trong quan tài nhìn Tiểu Đào, ngoài khuôn mặt thì không có điểm nào giống tỳ nữ Tiểu Đào của tôi năm xưa, cả tâm trí tôi lập tức rơi vào trầm tư.

Ngủ một giấc là 1000 năm, quá vi diệu!

1.

Năm đó tôi bị vu cho tội danh “thông d.âm với nam nhân khác”, thoáng chốc đã bị đày vào lãnh cung được 3 năm trời.

Trong lãnh cung thiếu ăn thiếu mặc, tôi đói bụng đến mức đi trộm đan dược của cẩu hoàng đế để ăn tạm, không ngờ vừa ăn xong thì lăn ra bất tỉnh.

Khi tỉnh dậy thì đã ở trong ngôi mộ của chính mình, nửa cơ thể tôi vẫn đang nằm trong đất.

Đất núi sau mưa tỏa hương thơm ngát, Tiểu Đào bên cạnh khóc huhu như nữ q.ủy.

"Nương nương, cuối cùng người cũng tỉnh rồi! Tiểu Đào tiếp tục hầu hạ người!"

Cô ấy tỉnh lại sớm hơn tôi, bao nhiêu năm nay vẫn luôn quan sát để đợi tôi tỉnh dậy.

Cảm giác khiếp sợ ban đầu dần dần biến thành kinh ngạc và vui mừng như điên.

1000 năm sau? Vậy nên cẩu hoàng đế cũng ch.ết rồi?

Tội danh tư thông với nam nhân khác cũng theo bọn họ xuống dưới mồ ch.ôn?

Mà tôi, Lý Mộc, quý phi bị đày vào lãnh cung của hoàng đế, cuối cùng đã được tự do.

Loại cảm giác này cực kỳ vi diệu. Một người tiếng xấu đồn xa, bị người người nhà nhà ném đá ch.ửi r.ủa, vậy mà chỉ cần ngủ một giấc là được tẩy trắng tinh tươm, mọi vết nhơ đều bị xóa hết.

Rồi bắt đầu lại từ đầu.

Người đàn ông sau lưng Tiểu Đào cứ muốn nói rồi lại thôi, ngập ngừng nhắc nhở “Bà xã, bây giờ là xã hội pháp trị, không còn chủ tớ nữa..."

Ý anh ta là gì cơ?

Tôi không còn là quý phi nữa, nên Tiểu Đào cũng không cần phải theo tôi, đúng không?

Hừ, lại còn dám ly gián quan hệ giữa chủ tớ người ta.

Chồng của Tiểu Đào có vẻ ngoài cũng không tệ, mà chẳng có tí lịch sự nào cả.

Tất nhiên là tôi không thể chịu thua kém, tôi cao ngạo ngẩng đầu, giọng nói bình thản:

"Tiểu Đào, em đã thành gia lập thất mà bổn cung chưa tặng được gì, thôi có của cải trong quan tài đó, muốn lựa cái nào thì lựa."

[Đây là hiện đại mà xưng ta - ngươi thì không hay lắm, nên mình sẽ để xưng hô là bổn cung - em nhé.]

Tuy rằng trước kia tôi bị đày vào lãnh cung, nhưng nhà mẹ đẻ có thế lực nên cẩu hoàng đế Cố Bằng cũng không dám giáng chức vị quý phi của tôi. Thế thì của cải bồi táng chắc cũng không ít nhỉ?

1000 năm trôi qua, chắc chắn chúng đã trở thành bảo vật vô giá.

Tiểu Đào ngừng khóc rồi ngước đôi mắt đẫm lệ, trên mặt hiện lên một tia kích động.

"Nương nương, Tiểu Đào đã dùng của cải bồi táng của người để… mua một căn biệt thự lớn với hồ bơi ngoài trời."

"Mua cái gì cơ?"

"Một căn nhà lớn!"

Một lúc sau, tiếng gào rống của tôi vang vọng núi rừng "Không còn gì nữa à?"

"Không còn gì nữa cả..."

Tiểu Đào đã đào ngôi mộ của tôi đến mức nhận không ra, trên đỉnh quan tài còn có vài phần bị đục lỗ.

Tôi đau đớn nhìn xung quanh mình là một cái quan tài trống rỗng.

Tiểu Đào ôm chầm lấy tôi, nước mắt giàn giụa:

"Nương nương, Tiểu Đào ở đây chờ người đã 10 năm rồi, người cùng Tiểu Đào về nhà đi."

Chồng cô ấy cũng nói theo: “Đúng đấy cô Lý, cô ở cùng chỗ với chúng tôi đi."

Vì lòng trung thành của Tiểu Đào, tôi cũng không nỡ trách mắng cô ấy nặng lời.

Tiền thì kiếm lúc nào chả được. Tiểu Đào đã lập gia đình rồi, không thể để cô ấy phải chịu ấm ức.

Bước ra khỏi rừng, đôi mắt tôi trợn tròn như sắp rớt xuống đất đến nơi.

Trước mắt tôi là hàng vạn ngọn đèn dầu lấp lánh sáng trưng, giống như một dải ngân hà vô tận.

Tiểu Đào cười thật tươi "Nương nương, chào mừng người đến với thế kỉ 21!"

2.

Cẩu hoàng đế Cố Bằng đã ngỏm từ lâu.

Cũng không biết Cố gia bọn họ đã chọn ai lên làm hoàng đế nhỉ?

Tiểu Đào nói rằng đây là xã hội pháp trị, chế độ phong kiến ​​xưa đã không còn phổ biến nữa.

Bây giờ không còn hoàng đế cai trị, mọi người cùng nhau làm việc để xây dựng xã hội phồn vinh.

Lời này mà để cho cẩu hoàng đế Cố Bằng nghe thấy thì chắc phải tức đến đội mồ sống dậy, muahahaha.

Rốt cuộc cũng đã đến được cái nơi gọi là "biệt thự", mà còn chẳng to bằng nhà mẹ đẻ của tôi, tôi lập tức nhíu mày.

"Tiểu Đào, bổn cung yêu em nhất, chỉ là tòa nhà thôi mà, đừng tiếc tiền làm gì, nhà nhỏ như này thì ở chen chúc lắm."

Tiểu Đào ngượng ngùng giải thích "Nương nương, em xài hết tiền rồi, còn phải trả tiền thế chấp nữa..."

Thấy tôi lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, Tiểu Đào thở dài "Nương nương, đừng hỏi nữa mà, nhà này là em mua cho nương nương, người cứ ở thoải mái là được."

Tôi vừa mới tỉnh lại chưa được một nén hương, chỉ cảm thấy thế giới trước mắt sáng ngời đến mức phát quang.

Nhà của Tiểu Đào cũng vậy.

Sau khi đẩy cửa ra, Tiểu Đào đưa tôi vào trong, còn cô ấy và chồng thì lo khiêng đồ đạc.

Tôi đứng ở ngưỡng cửa, ánh sáng từ bên trong hắt ra ngoài.

Tôi nhìn thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa…

Hắn cách tôi một đoạn hành lang mờ tối, trên người mặc một chiếc áo trắng, chìm trong ánh sáng ấm áp mờ mờ.

Khuôn mặt tuấn tú, ôn hòa nho nhã, đôi mắt sâu như nước giếng cổ, ánh mắt yên tĩnh không gợn sóng, cùng với đôi môi mỏng làm toát lên vẻ lạnh lùng.

Giờ phút này, đoạn hành lang giống như bị thời gian và không gian kéo dài ra vô tận, tôi đứng ở một đầu, còn hắn đứng ở đầu bên kia.

Hình ảnh Cố Bằng chấp ngự bút trong noãn các hàng nghìn năm trước, hoàn toàn trùng khớp với người đang đứng trước mặt tôi.

Mà hắn cũng đang nhìn về phía tôi.

Một gương mặt quen thuộc đến nỗi không thể nào quen hơn được nữa.

Cẩu hoàng đế Cố Bằng!

Lão ấy vẫn còn chưa ngỏm củ tỏi nữa à?

Trời ơi cứu tôi!

Lúc này tôi tứ cố vô thân không nơi nương tựa, hai chân lập tức mềm nhũn, vội vàng chạy tới trước mặt Cố Bắng như một phản xạ có điều kiện, rồi quỳ thẳng cái lưng lên.

"Thần... Thần thiếp tham kiến hoàng thượng! Ngài không ch.ết quả thật là phúc lớn cho muôn dân! Thần thiếp nguyện một lòng trung thành đi theo thánh thượng! Khôi phục vương triều chúng ta!"

Chẳng ai là không thích được người ta nịnh bợ. (*)

(*Chẳng ai là không thích được người ta nịnh bợ: Nguyên văn 千穿万穿, 马屁不穿 – Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên, có thể hiểu là "Ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là không thể đâm thủng được". "Vuốt mông ngựa" ở đây được hiểu là khen, nịnh bợ, ý chỉ rằng ai cũng thích việc mình được khen.)

Tôi có thể xem là người thân quen duy nhất còn lại trên đời của Cố Bằng, hắn cũng không thể lôi tôi ra chém đầu luôn nhỉ?

Sau khi nói xong, bốn phía trở thành một mảnh yên tĩnh q.ủy dị.

Cố Bằng vẫn bất động, chỉ từ từ ngước mắt lên và nhìn về phía sau tôi.

Có tiềng ồn ào vang lên từ sau lưng, Tiểu Đào cùng chồng cô ấy đồng thời chạy ra cửa "Thầy Cố! Sao anh lại tới đây!"

[Vì lúc này nữ 9 đang ghét Cố Bằng mà xưng anh, anh ấy thì không hợp lắm, nên để gọi là “hắn” nhé, lúc nào yêu nhau thì gọi là “anh ấy” sau.]

3

Lúc đó tôi vẫn đang quỳ gối dưới chân Cố Bằng, bọn họ phải dùng sức chín trâu hai hổ mới kéo được tôi ra.

Tiểu Đào nghiêm túc truyền bá kiến thức cho tôi.
"Nương nương, thời đại này không có ai quỳ xuống cả, chỉ cần bắt tay là được rồi, người làm như vậy sẽ hù ch.ết người ta đấy."

Ch.ết thật, khi còn sống tôi đã phải trải qua cuộc đời đau khổ ngắn ngủi trong hoàng cung, đã lần nào được bắt tay Cố Bằng?

Với lại trong căn phòng này có tận 3 người cổ đại, muốn hù thì hù được ai?

"Nương nương, hắn cũng không phải là hoàng thượng, hắn là ảnh đế." Tiểu Đào nghiêm nghị sửa lại lời nói cho tôi.

"Ảnh đế là cái gì?"

“Là người giỏi đóng kịch.” Trên mặt Tiểu Đào lộ ra vẻ sùng kính “Lại còn có tiền!”

Tôi suy nghĩ một hồi, vừa giỏi đóng kịch lại còn có tiền, ngoài Cố Bằng ra thì còn ai vào đây nữa?

Dù ở thời đại nào thì hắn cũng cực kỳ tài năng.

Trước khi vào cung thì đối xử với tôi thâm tình mật ý.

Mùa xuân thì đưa tôi đi xem mưa hoa hạnh ở ngoại thành, tận hưởng màu xanh bát ngát của những ngọn núi phía xa, bẻ một cành liễu tặng tôi rồi dẫn đi khắp các ngõ hẻm kinh thành.

Thỉnh thoảng hắn còn gọi tôi là Khanh Khanh, trang sức hắn gửi cho tôi còn chất thành đống trong nhà kho của Lý gia.

Chớp mắt một cái, hắn lại tin lời tiểu nhân gièm pha rồi đày tôi vào lãnh cung.

Nếu không phải tôi đói đến mức bụng dán vào lưng, ai lại đi ăn trộm đan dược của hắn làm gì?

Với lại, chính hắn cũng thừa nhận mình tên Cố Bằng…

Chẳng lẽ trên đời lại có 2 người cùng tên, mà vẻ ngoài cũng giống nhau như đúc?

Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy!

Cố Bằng ngồi ở phía xa, đôi mắt dường như phản chiếu ánh đèn vàng ấm áp.

Hắn nở nụ cười xa cách "Cô Lý diễn xuất rất được, không nghĩ đến việc trở thành diễn viên sao?"

Tôi vốn dĩ đã có tật giật mình, vội vàng nháy mắt với Tiểu Đào một cái.

Tiểu Đào ngầm hiểu "Thầy Cố, chị… chị họ của tôi mới từ nông thôn đến nên không quen lắm, không dám gây phiền phức cho anh."

Năm đó tôi vì trốn tránh thị tẩm mà phải nghĩ ra đủ loại biện pháp, Tiểu Đào là người truyền lời thay tôi, tất nhiên là kỹ năng nói dối cũng đã thành quen.

Cố Bằng gật đầu, cũng không để ý tới tôi nữa mà bắt đầu nói chuyện chính với chồng Tiểu Đào.

Không thể không nói, vẻ ngoài của Cố Bằng lúc nào cũng dễ mê hoặc lòng người.

Trước đây tôi thích nhất là nhìn hắn viết chữ, tay cầm ngự bút thon dài, nét thư pháp thiết hoạ ngân câu, cực kỳ đẹp mắt.

(*Thiết hoạ ngân câu: 铁画银钩 hình dung thư pháp vừa cứng cáp vừa mềm mại.)

Vì thế mà tôi còn học trộm suốt một thời gian dài, cũng học được không ít điều hay.

Nếu không phải nhìn trúng hắn, sao tôi có thể nghe lời cha vào cung làm phi tần được.

Kết quả là sau khi vào cung, hắn không cho tôi đụng cái này, không cho tôi làm cái kia, còn dạy tôi là nữ tử thì phải rụt rè một chút, đừng có hở ra là như sài lang hổ báo.

Thế là tôi trở mặt không thèm đi thị tẩm, trước khi ch.ết còn tặng hắn một cặp sừng rất to.

(Là đoạn bị vu cho tội thông gian với nam nhân khác ấy, vì nữ 9 chưa được rửa tội nên người ta vẫn xem như hoàng đế bị cắm sừng.)

"Tử Lâm, hy vọng cậu nắm bắt cơ hội thử sức lần này." Cố Bằng nói.

Chồng của Tiểu Đào tên là Trình Tử Lâm.

Trình Tử Lâm trịnh trọng gật đầu "Thầy Cố, chắc chắn tôi sẽ nỗ lực."

Có lẽ là bị ánh mắt nóng bỏng của tôi thiêu đốt, Cố Bằng quay đầu lại, trên khuôn mặt không có biểu tình gì "Cô Lý, có chuyện gì sao?"

"À, không..." Tôi vội vàng cúi đầu rồi quay sang thấp giọng nói với Tiểu Đào “Em nói ở thế kỷ 21 được tự do yêu đương, có nghĩa là gì?”

"Có nghĩa là cả nam và nữ đều có thể chủ động trong tình yêu, chỉ một vợ một chồng, nếu người phụ nữ muốn đơn phương chấm dứt thì có thể chia tay mà không ảnh hưởng đến danh dự".

"Hắn không được tìm tiểu thiếp?"

"Không thể." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Đào hơi đỏ lên một chút, vui vẻ mỉm cười "Ngoại trừ người, hắn không thể có người khác!”

Tôi dần dần nuôi ý định trả thù.

Dựa vào cái gì mà Cố Bằng có thể ôm trái ấp phải, còn tôi phải ở trong lãnh cung cạp đất qua ngày?

Hắn có thể đùa bỡn trái tim người khác, còn tôi thì không thể?

Tôi phải tán tỉnh hắn, sau đó đá bay hắn mới được, để hắn nếm trải cảm giác bị người ta lừa dối và vứt bỏ!

Muốn trách thì chỉ trách Cố Bằng đi qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà.

Nợ kiếp trước kiếp này trả, muahahaha!

Tiểu Đào nhét cho tôi một vật hình hộp "Nương nương, đây là điện thoại di động của người, lát nữa người gọi cho em."

Tôi biết thế giới này rất kỳ lạ, nhưng Tiểu Đào có thể thích nghi, vậy thì tôi cũng đâu có lý do gì để chùn bước.

Cả tối hôm đó, tôi vùi đầu vào để học cách gọi điện thoại với Tiểu Đào.

Đột nhiên có một bóng đen che khuất ánh sáng và đứng trước mặt tôi.

Tôi từ từ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mặt Cố Bằng, toàn thân vẫn căng thẳng, tôi cố nén ý muốn quỳ xuống của bản thân lại, chỉ yên lặng đưa tay ra "Tham kiến hoàng thượng."

Tiểu Đào ho nhẹ một tiếng "Sai rồi, phải nói là xin chào… thầy Cố."

Cố Bằng không để ý lắm, đôi mắt hắn nhìn vào điện thoại di động của tôi.

"Cô Lý, có tiện để lại phương thức liên lạc không?"

Ủa… Cố Bằng làm gì vậy, không phải lão ấy có ý với tôi đấy chứ?

Tôi là Lý Mộc thông minh nhạy bén, sao lại không đoán được "phương thức liên lạc" có nghĩa là gì!

Cái tính chó vẫn muôn đời không đổi…

…….

Tiểu Đào giật điện thoại di động của tôi rồi nhét vào tay Cố Bằng "Được ạ."

Sau khi hắn trả điện thoại cho tôi, trên màn hình hộp nhỏ hiện lên hai ký tự "Cố Bằng".

Còn về 2 ký tự này, Tiểu Đào nhìn rồi nói cho tôi biết đây là "Chữ giản thể" .

Cố Bằng sau khi thực hiện xong gian kế thì chậm rãi thay giày, giọng điệu bình tĩnh thờ ơ "Hôm khác gặp lại."

---------------

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
31/03/2023 09:52
26
31/03/2023 09:53
36
31/03/2023 09:53
25
31/03/2023 09:54
25
31/03/2023 09:54
22
31/03/2023 09:50
32
31/03/2023 09:50
28
31/03/2023 09:49
30
31/03/2023 09:49
37
31/03/2023 09:48
53

Bình luận

Nội dung liên quan