Cỏ Mây Blog

31/03/2023 10:13 1.34 K lượt truy cập

NGƯỜI TÌNH KHÔNG BỎ LỠ
Chương 4

Báo cáo

13

Trong lúc hỗn loạn ở buổi tối hôm đó, tôi đã vô tình bấm một cuộc gọi ngẫu nhiên trong danh bạ, cuộc gọi đó là gọi cho Tần Hàng.

Nhưng khi hắn đến nơi thì tôi đã được Phó Kim Minh đưa vào bệnh viện.

Khi Tần Hàng xuất hiện trong phòng bệnh, Phó Kim Minh đang thoa thuốc lên mặt tôi, tôi muốn di chuyển mặt đi vì sợ đau. Nhưng tay anh ấy lại giữ chặt hàm tôi không để cho tôi cử động, tôi chỉ khẽ kêu lên:

"Đau ch.ết em mất."

"Đừng cựa quậy."

Anh vừa dứt lời thì tôi nhìn thấy Tần Hàng đứng ở cửa phòng bệnh, lời nói đến môi cũng kịp nuốt xuống rồi lập tức im lặng.

Tay thoa thuốc của Phó Kim Minh dừng một chút, anh cũng không quay đầu lại, chỉ cẩn thận quan sát vết thương trên khuôn mặt tôi.

Không biết qua bao lâu, Phó Kim Minh cất hộp thuốc đi rồi mới trầm giọng:

"Anh ra ngoài gọi điện thoại, khoảng mười lăm phút."

Nói xong thì đứng dậy đi ra cửa, lúc đi ngang qua Tần Hàng thì Phó Kim Minh cũng không thèm nhìn hắn.

Phòng bệnh rơi vào khoảng im lặng kéo dài.

Thật lâu sau, Tần Hàng mới chậm rãi đi tới trước mặt tôi, giọng nói có chút đè nén:

"Anh xin lỗi, anh không đến kịp."

Tôi lịch sự đáp lời "Không sao đâu."

So với việc được Tần Hàng cứu thì tôi lại thấy mừng vì Phó Kim Minh đã xuất hiện hơn.

Phòng bệnh lại chìm trong im lặng, hắn cầm điện thoại trên tay. Tôi chỉ biết bật cười tự giễu, hóa ra tôi và Tần Hàng thật sự không còn gì để nói với nhau.

Vài phút sau, người đồng nghiệp nam đã bỏ tôi lại ở tiệc rượu hôm đó đã đến để xin lỗi tôi.

Hắn vì nhận được lợi từ đối phương nên mới bỏ tôi lại một mình.

Tôi cũng chẳng phải là người thiện lương, cũng không thể bỏ qua cho những người đã làm tổn thương mình, tốt nhất là anh ta nên ở cùng một chỗ với cái gã cầm thú kia đi.

Khi thời gian trên điện thoại điểm đúng 11 giờ, Phó Kim Minh mở cửa và đi vào bên trong, trên tay cầm theo một chiếc bình giữ nhiệt.

Sau khi vặn bình giữ nhiệt ra, Phó Kim Minh đột nhiên quay đầu lại nhìn Tần Hàng vẫn im lặng ở phía sau “Anh Tần vẫn chưa đi à?”

Tần Hàng cười nhạt một tiếng: "Nếu tôi không đi thì sao?"

Phó Kim Minh vẫn tiếp tục động tác rồi bình thản:

"Ồ, thế cứ ngồi đó mà xem!"

Giây tiếp theo thì một y tá bước vào:

"Người nhà bệnh nhân là ai? Đến ký tên đi."

Phó Kim Minh lập tức quay lại: "Tôi là chồng của bệnh nhân."

Tôi cúi đầu yên lặng ăn cháo, khi ngẩng đầu lên thì Tần Hàng đã đi từ lúc nào không hay.

Sau một tuần thì tôi được xuất viện.

Có lẽ vì ám ảnh mà tôi bắt đầu gặp ác mộng, cứ đến nửa đêm là tôi choàng tỉnh giấc, quần áo ướt đẫm mồ hôi, trên mặt toàn là nước mắt.

Tôi cũng không thể tự đánh lừa bản thân là mình vẫn ổn.

Có lẽ là từ khi tôi gặp ác mộng lần thứ hai, mỗi lần tôi tỉnh dậy thì đều thấy đèn ngủ ở đầu giường vẫn còn sáng, Phó Kim Minh ngồi ở một bên giường và nắm tay tôi an ủi:

"Đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi."

Bóng đêm có thể phóng đại sự sợ hãi của con người, mặc dù lý trí tôi nhắc nhở là không nên làm như vậy, nhưng tôi vẫn nắm lấy tay Phó Kim Minh mà chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là nắm tay thôi, chỉ là do tôi sợ quá.

Tôi tự nhủ với bản thân mình như vậy.

Nhưng rung động trong tim thì không thể lừa người.

Có một lần, tôi nửa đêm tỉnh lại thì không nhìn thấy Phó Kim Minh, tôi vô thức rời khỏi giường đi tìm anh, cuối cùng nhìn thấy anh đang gọi điện thoại ở trên sân thượng.

Khi nhìn thấy tôi thì anh cúp điện thoại rồi vội vàng đi tới.

Tôi đứng ngẩn người ngay tại chỗ, khi làn gió đêm lạnh lẽo thổi qua da thịt thì tôi mới nhận ra là mình đang làm gì.

Tôi mơ màng nghe thấy giọng Phó Kim Minh:

"Lại gặp ác mộng à?"

Tôi chưa kịp nói thì anh lại ôm lấy vai tôi rồi đưa tôi về phòng:

"Đừng sợ, anh vẫn luôn ở đây."

Tôi lại bắt đầu dao động.

14

Tình cảm này giống như con ếch bị nấu trong nồi nước sôi, khi phát hiện ra thì bản thân đã không thể thoát ra ngoài được nữa.

Hôm đó tôi đến cửa hàng đồng hồ để lấy quà giúp cho một người bạn thì gặp được Tần Hàng, hắn cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trong hộp quà thì bật cười:

"Mắt nhìn của em vẫn rất tốt."

Tôi cũng không muốn nói chuyện với hắn ta, tôi cầm túi lên định rời đi thì lại nghe thấy hắn nói “Thẩm Trúc, hôm nay là sinh nhật của anh.”

Bước chân tôi khựng lại, nhưng tôi không ngoảnh lại đằng sau mà tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng hắn nhanh chóng cầm lấy túi đựng hộp quà trên tay tôi, hắn chắp tay sau lưng rồi cúi đầu cười.

"Hôm nay là sinh nhật anh, nói chuyện với anh một chút, lát anh trả lại hộp quà cho em."

Tôi nhìn hắn một lúc, cuối cùng vẫn ngồi vào trong xe.

Suốt quãng đường tôi cũng không nói gì với hắn, nửa tiếng sau thì xe dừng lại ở một nhà hàng ngoài trời.

Là kiểu nhà hàng có hồ nước xung quanh.

Người phục vụ nhanh chóng mang lên một chiếc bánh kem.

Hắn nhìn cái bánh rồi nhìn tôi, rồi chợt nhỏ giọng cầu xin như một đứa trẻ mắc lỗi:

"Thẩm Trúc, anh chỉ muốn có người đón sinh nhật với anh, em đừng tức giận được không?"

Trước khi tôi kịp trả lời thì hắn thắp lên một ngọn nến rồi nói tiếp.

"Em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Là thư viện đại học A, nhưng thực ra chúng ta đã sớm gặp mặt rồi."

"Em ở bên ngoài trường giúp đỡ người khác thì bị lừa, ngay cả túi xách cũng bị cướp đi, là anh đi lấy nó về cho em. Chắc hẳn em không biết anh là ai, vì anh ngồi trên xe máy rồi ném túi cho em, ngay cả mũ bảo hiểm cũng không tháo ra."

"Lúc đó anh đã nghĩ em thật ngốc, sao có thể dễ bị người ta lừa như vậy…"

Tôi ngước lên nhìn hắn rồi ngắt lời:
"Tần Hàng, tôi vẫn luôn biết đó là anh."

Hắn im lặng một lúc rồi chợt mỉm cười:

"Anh vẫn luôn nghĩ tại sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này. Rõ ràng mẹ anh luôn hiền lành nhưng ba lại không thích bà ấy. Anh chỉ ra ngoài mua một viên kẹo thôi mà mẹ anh đã nhảy lầu tự s.át. Rõ ràng là anh rất thích em, vậy mà lại vì một người không quan trọng mà làm tổn thương em."

Tôi bắt gặp ánh mắt của hắn, cuối cùng chỉ nhẹ giọng:

"Thổi nến đi!"

Tần Hàng vẫn duy trì nụ cười trên môi, sau đó đột ngột đứng dậy và đi đến hồ nước, âm thanh có chút nghẹn lại.

"Đáng tiếc lại không thể lừa em lần thứ 2."

Nói xong, hắn quay người lấy trong túi ra một chiếc nhẫn rồi giơ lên:

"Thẩm Trúc, em yêu hắn đúng không?"

Tôi chạm vào ngón tay áp út của mình, quả nhiên, hắn đã nhân lúc tôi không để ý mà lén lấy đi chiếc nhẫn của tôi.

Nhưng vẫn giống như lần trước, tôi đứng dậy và cau mày với hắn ta:

"Chuyện giữa tôi và anh ấy thì liên quan gì đến anh?"

Tần Hàng nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay rồi ném nó về phía sau "Nhưng mà anh muốn biết."

Tôi gần như không do dự mà chạy lại mép hồ nước, định nhảy vào trong hồ để lấy chiếc nhẫn lên. Nhưng vừa cởi giày ra thì Tần Hàng đã kéo tôi lại, hắn nhét một vật vào lòng bàn tay tôi rồi thấp giọng:

"Anh hiểu rồi, em đi đi."

Đó là nhẫn cưới của tôi.

Tôi còn tưởng hắn đã ném nó xuống hồ.

Khi tôi cầm túi xách rời đi thì chợt nghe thấy đằng sau lưng mình có tiếng vật gì đó rơi xuống nước.

Không hiểu tại sao tôi lại nhớ tới trước kia, Tần Hàng tự tay làm một chiếc nhẫn tặng tôi, hắn trịnh trọng quỳ một gối xuống và đeo vào ngón tay tôi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:

"Đây là chiếc nhẫn độc nhất vô nhị mà anh làm cho em, điều may mắn nhất trong cuộc đời anh là gặp được em, Thẩm Trúc..."

"Anh sẽ mãi mãi yêu em."

15

Tôi lại rơi vào một đống hỗn loạn.

Phép thử của Tần Hàng không chỉ cho hắn một câu trả lời, mà cũng cho tôi có được câu trả lời sau những ngày bế tắc.

Tôi chắc chắn, người tôi yêu bây giờ là Phó Kim Minh.

Dù tôi biết rõ phía trước là vực sâu vô tận nhưng vẫn không thể dừng lại, Phó Kim Minh vẫn không hề phát hiện ra điều gì khác thường. Chỉ cần tôi đáp lại một chút thì anh sẽ càng chăm sóc tôi nhiều hơn.

Tôi cũng tự lừa dối bản thân, Thẩm Trúc à, dù sao anh ấy cũng mất trí nhớ rồi, có gì đâu mà phải lo lắng.

Nhưng tôi lại tỉnh táo ngay lập tức.

Cảm xúc giằng co phức tạp đó kéo dài rất lâu, cho đến một ngày khi tôi đang dọn dẹp thì vô tình tìm thấy mặt dây chuyền hình mặt trăng lưỡi liềm, ở bên cạnh còn có một mặt dây chuyền mặt trời, 2 thứ đó vừa vặn có thể ghép được vào nhau.

Trước đây khi mơ thấy hỏa hoạn thì tôi đã đi khám bác sĩ rất nhiều lần, tôi tự hỏi liệu bản thân có nhớ được lý do mà mình đến trung tâm mua sắm ngày hôm đó hay không.

Những bác sĩ nói khả năng nhớ lại là 50%, có lẽ việc nhìn thấy những đồ vật hoặc khung cảnh quen thuộc sẽ có lợi hơn cho việc phục hồi trí nhớ.

Câu này áp dụng cho Phó Kim Minh, và cũng có thể sẽ hữu ích đối với tôi.

Nên tôi đã mang sợi dây chuyền đến trung tâm mua sắm nơi xảy ra tai nạn. Sau đó tôi gửi tin nhắn WeChat cho Phó Kim Minh, kèm theo vị trí của một nhà hàng gần đó.

Tôi sẽ cùng anh ấy nói chuyện rõ ràng về vụ hỏa hoạn năm xưa, cũng như về sợi dây chuyền này.

Tôi vừa ngẩn người vừa nhìn sợi dây chuyền hình trăng khuyết, trong lòng đang nghĩ chắc hẳn có thứ gì đó liên quan đến Phó Kim Minh trong ký ức mà tôi đã lãng quên, thì bỗng nhiên một vài người xung quanh nói chuyện với nhau là nhà hàng bên cạnh đã bốc cháy.

Ban đầu tôi cũng không để ý lắm, nhưng khi nghe đến tên nhà hàng thì phải cố nén sự hoảng sợ trong lòng, tôi vừa gọi cho Phó Kim Minh vừa vội vàng chạy về phía nhà hàng đang cháy lớn.

Không ai nghe máy.

Tôi vừa run rẩy vừa tự trấn an mình, không sao đâu, sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy đâu.

Nhưng khi nhìn những người được cứu ra thì tôi không thể bình tĩnh được nữa, tôi định chạy vào bên trong thì bị người ta chặn lại:

"Chồng tôi ở bên trong, cho tôi vào được không."

Những thời điểm căng thẳng thường sẽ khiến cho người ta mắc phải sai lầm, tôi nhìn thấy một người đàn ông có hình dáng tương tự như Phó Kim Minh được đưa đi cấp cứu khì cả người choáng váng, chân tôi run run như muốn ngã quỵ trên nền đất.

Thái dương đột nhiên đau nhói, trong đầu tôi xuất hiện rất nhiều hình ảnh mơ hồ.

Nhưng trước khi tôi ngã xuống thì có một đôi tay kịp thời đỡ lấy người tôi.

Đó là Phó Kim Minh.

Quần áo và mặt mũi của anh đều phủ đầy bụi đất, tôi chưa kịp lên tiếng thì anh đã ôm chầm lấy tôi rồi trầm giọng:

"Thẩm Trúc à, em làm anh sợ đấy."

Vào thời khắc tôi có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt anh, trước khi kịp nói câu “Anh cũng làm em sợ muốn ch.ết.” thì tôi đã ngất lịm.

Sau đó, tôi có một giấc mơ rất dài.

Một giấc mơ về Phó Kim Minh.

Tôi mơ thấy sau trận hỏa hoạn năm ấy, ngày tôi xuất viện thì đi ngang qua một khu phòng bệnh. Tôi nhìn thấy bệnh nhân bên trong đã hôn mê sâu, trên người chằng chịt vết sẹo, khuôn mặt vẫn còn đeo mặt nạ dưỡng khí.

Bác sĩ bước ra và nhìn thấy tôi thì hỏi:

"Cháu quen cậu ấy à? Cháu đến thăm cậu ấy sao?"

Tôi lắc đầu và rời đi:

"Dạ không, cháu không quen cậu ấy."

16

Phó Kim Minh của hiện tại đã bị tháng năm mài mòn đi những góc cạnh của tuổi trẻ, tính cách anh trở nên thâm trầm như một dòng nước sâu.

Nhưng Phó Kim Minh của thời niên thiếu lại chói lọi và rực rỡ như ánh mặt trời.

Cũng như lần đầu tôi nhìn thấy anh là ở danh sách kết quả thi, thí sinh của một trường trung học khác đạt huy chương vàng bốn môn Toán, Lý, Hóa, Sinh đã khiến cho tôi chú ý.

Tên là Phó Kim Minh.

Lần đầu tiên chúng tôi chạm mặt nhau là ở trận đấu bóng rổ giao hữu của 2 trường.

Thực ra tôi cũng không thích trò bóng rổ cho lắm. Vì hồi nhỏ tôi đã từng bị bóng rổ đánh trúng đầu, chuyện này đã để lại ám ảnh lớn đối với tôi, nên kể từ ngày đó cứ thấy ai đánh bóng rổ là tôi lại vô thức tránh xa một chút.

Nhưng hôm đó có cả học sinh trường khác nữa nên chúng tôi phải ra sân bóng để cổ vũ cho đội trường mình.

Theo định luật Murphy, khi bạn càng lo sợ điều gì thì nó càng xảy ra nhiều hơn.

Nên khi nhìn thấy một quả bóng rổ chuẩn bị đập vào người tôi, phản ứng duy nhất của tôi là đứng yên, sau đó nhắm mắt và ôm chặt lấy đầu mình.

Cũng không biết qua bao lâu, tóc mái trên trán bị người ta thổi nhẹ một cái, một tiếng cười trầm thấp truyền đến bên tai.

"Bạn học, cậu còn muốn ôm đầu bao lâu? Có thể mở mắt ra được rồi."

Tim tôi đập loạn xạ trong lồng ngực, khi tôi mở mắt ra và nhìn rõ người trước mắt thì tim lại càng đập nhanh hơn.

Dưới ánh nắng rực rỡ, nam sinh ôm bóng rổ rồi cúi người xuống nhìn tôi, gần đến mức tôi có thể nhìn rõ nốt ruồi nhỏ ở dưới đuôi lông mày của cậu ấy.

Cậu ấy nghiêng đầu liếc nhìn huy hiệu trường trên ngực tôi rồi lẩm bẩm:

"Lớp 10 ban 6, Thẩm Trúc."

Sau đó, cậu ấy bật cười rồi ôm quả bóng chạy lại phía sân bóng rổ, trước khi đi còn để lại một câu:

"Tôi tên là Phó Kim Minh, lớp 10 ban 9 trường cấp 3 Nam Thành."

Khi tôi gặp lại cậu ấy là vào ngày cuối cùng trong giải đấu giao hữu bóng rổ, khi tôi đang viết bài tập tiếng Trung lên bảng đen trong lớp thì một bạn học gọi tôi ngoài cửa:

"Thẩm Trúc, có người tìm cậu này."

Tôi cầm viên phấn và vô thức nhìn sang, Phó Kim Minh cầm theo một quả bóng rổ và mỉm cười vẫy tay với tôi.

Phó Kim Minh đến tìm tôi để bắt tôi mời cậu ấy ăn tối, theo lời nói “hoa mỹ” của cậu ấy chính là: Báo đáp ơn cứu mạng.

Tôi suy nghĩ một chút rồi đưa cậu ấy đến căn tin của trường.

Phó Kim Minh cũng không quan tâm mà cắm cúi ăn ngon lành, thì tôi cúi đầu chọc vào bát cơm thì cậu ấy lại nghiêng người hỏi:

"Cậu có xem tôi chơi bóng rổ không?"

Tôi vô thức lắc đầu: "Không."

Cậu ấy dừng một chút rồi bật cười "Thật sự là đáng tiếc, không phải là tự luyến đâu nhưng mà tôi chơi bóng rổ cũng cừ lắm, lần sau nếu có dịp thì cậu nhớ phải đi xem…"

Tôi chỉ ngồi im lặng.

Thực ra Phó Kim Minh nói đúng, cậu ấy chơi bóng rổ rất cừ, nhưng tôi nói không xem cậu ấy thi đấu thì hoàn toàn là nói dối.

Sau khi ăn xong thì Phó Kim Minh lấy ra một gói kẹo dâu đặt trước mặt tôi:

"Tôi ăn cơm của cậu, cậu ăn kẹo của tôi, xem như là chúng ta chính thức làm quen, nếu sau này có vô tình chạm mặt nhau thì đừng giả bộ là không biết."

Cậu ấy quả thực… rất tùy ý.

Sau đó, tôi thường vô thức tìm kiếm khoảng cách giữa mình và Phó Kim Minh, cuối cùng đã đi đến kết luận:

Có phải tôi không xứng với cậu ấy không?

Nhưng tâm trí của một cô gái thì không thể che giấu được, bởi vì đôi lúc tôi sẽ đỏ mặt. Tâm trí của một chàng trai cũng vậy, bởi vì ánh mắt của cậu ấy sẽ không thể lừa người.

Tôi chưa từng nói với bất kỳ ai về chuyện giữa tôi và Phó Kim Minh, tôi còn tưởng chuyện tình của chúng tôi sẽ chính thức bắt đầu sau kỳ thi đại học, nhưng không ngờ khi thi đại học xong thì lại là kết thúc.

Tai nạn ập đến rất bất ngờ, hôm đó tôi định tặng quà cho Phó Kim Minh nên tự tay thiết kế mặt dây chuyền, rồi nhờ ông chủ của của xưởng gỗ điêu khắc ra giúp tôi.

Dây chuyền của Phó Kim Minh là mặt trời, của tôi là mặt trăng khuyết, mặt trăng ôm mặt trời, vừa vặn có thể ghép được vào nhau.

Khi hỏa hoạn xảy ra ở trung tâm mua sắm thì chúng tôi chưa kịp rời đi, mọi người vừa chạy vừa la hét và trực tiếp chặn lối thoát hiểm ra ngoài.

Hình ảnh cuối cùng trong ký ức của tôi là Phó Kim Minh cúi người che chắn cho tôi, vật nặng rơi xuống đập vào người anh, mùi m.áu tanh nồng tỏa ra trong không khí.

Cho đến trước khi ngất đi, anh vẫn kéo tay áo tôi rồi liên tục nói:

"Thẩm Trúc, đừng ngủ, em không được ngủ."

Sau đó tôi đã không ngủ.

Còn anh đã hôn mê suốt 5 năm.

Mà tôi thậm chí còn không nhớ được anh là ai nữa.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
31/03/2023 10:15
1162
31/03/2023 10:14
1307
31/03/2023 10:13
1341
31/03/2023 10:12
1439
31/03/2023 10:13
1584
31/03/2023 10:12
4395

Bình luận

Nội dung liên quan