Cỏ Mây Blog

31/03/2023 10:12 4.4 K lượt truy cập

NGƯỜI TÌNH KHÔNG BỎ LỠ
Chương 1

Báo cáo

Sáu tháng sau khi chúng tôi kết hôn, anh ấy bị tai nạn xe hơi.

Khi tỉnh lại thì anh đã mất đi trí nhớ.

Anh đã quên mình có một bạch nguyệt quang cầu mà không được, cũng đã quên mất chúng tôi chỉ là hợp đồng hôn nhân.

1

Tôi và Phó Kim Minh gặp nhau trong một buổi xem mắt. Anh có bạch nguyệt quang không thể với tới, tôi cũng có chu sa chí chưa thể quên đi.

Để tránh bị ba mẹ đôi bên giục giã, chúng tôi quyết định thực hiện một bản hợp đồng hôn nhân.

Kết hôn được nửa năm, Phó Kim Minh chăm sóc tôi cực kỳ chu đáo, mọi công việc trong gia đình đều là một tay anh quán xuyến. Ngay cả đồ ăn mà anh làm cũng vừa vặn hợp với khẩu vị của tôi.

Có lần tôi thức khuya làm hợp đồng mà ngủ gục trên bàn làm việc, đến khi tỉnh dậy thì thấy Phó Kim Minh đã hoàn thành giúp tôi, ngày thứ 2 khi lên bàn đàm phán thì mới biết anh chính là bên A.

Phó Kim Minh có vẻ ngoài đẹp trai anh tuấn, năng lực không chê vào đâu được, hoàn toàn đáp ứng được tiêu chuẩn về con rể của mẹ tôi.

Để ba mẹ hai bên yên lòng, tôi và Phó Kim Minh đóng vai là một cặp vợ chồng tình cảm sâu đậm, nhưng tiếc là chúng tôi không hề thích đối phương.

Mặc dù chúng tôi dùng đồ đôi, trong phòng có treo ảnh cưới, nhưng từ khi kết hôn đến nay vẫn ngủ riêng 2 phòng.

Tôi đã nghĩ, nếu không có sự cố kia thì tôi và Phó Kim Minh sẽ sống như vậy cho đến cuối đời, là bạn cùng nhà có giấy đăng ký kết hôn.

Nhưng một tai nạn ngoài ý muốn đã xảy ra.

Tháng thứ 6 sau khi kết hôn, khi tôi đang trong cuộc họp ở công ty thì nhận được điện thoại, người gọi đến là trợ lý của Phó Kim Minh.

Anh ấy bị tai nạn xe hơi.

Khi tôi chạy đến bệnh viện thì Phó Kim Minh vẫn còn chưa tỉnh, tôi nhìn anh ấy nằm hôn mê trên giường bệnh mà cảm thấy có chút không chân thực.

Buổi sáng nay Phó Kim Minh còn nấu món cháo yêu thích của tôi, trước khi đi còn nói với tôi rằng anh đi công tác ba ngày, nhắc tôi nhớ ăn sáng đầy đủ.

Không ngờ là chỉ chưa đầy 1 tiếng sau, Phó Kim Minh đã gặp tai nạn xe hơi trên đường đến sân bay và đến bây giờ vẫn đang bất tỉnh.

Bác sĩ nói anh chỉ bị gãy chân phải và đầu bị chấn thương, cũng không có gì quá nghiêm trọng sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi.

Sau khi tiễn người thân và bạn bè ra về là đã hơn 10 giờ đêm, trợ lý của Phó Kim Minh đi mua bánh bao về cho tôi.

Tôi nhìn sắc mặt Phó Kim Minh tái nhợt, quả thực không có tâm trạng nào mà ăn, không hiểu sao tôi chợt nhớ đến bánh bao mà anh làm ra lại đẹp và ngon hơn so với những món được bán ở bên ngoài.

Ba giờ sáng hôm sau, Phó Kim Minh tỉnh lại.

Lúc đó tôi đang dựa vào ghế sofa để xử lý công việc trong ngày, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng thở nhẹ gấp gáp, khi ngẩng đầu lên thì phát hiện Phó Kim Minh đang từ từ mở mắt.

Tôi ngẩn người vài giây rồi bỏ tài liệu trên tay xuống, vội vàng chạy ra ngoài tìm bác sĩ vào xem.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói nên ở bệnh viện một thời gian để theo dõi, nếu không có gì bất thường thì có thể xuất viện ngay.

Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng bác sĩ vừa rời khỏi phòng bệnh, tôi liền nghe thấy Phó Kim Minh khẽ gọi tôi: "Bà xã."

Có lẽ là ban đêm dễ khiến cho người ta không tỉnh táo, lúc đó tôi còn chưa nhận ra được có điều gì kỳ lạ, dù gì mỗi lần trước mặt người thân, bạn bè thì anh vẫn gọi tôi là bà xã.

Cho đến khi tôi đang rót nước cho Phó Kim Minh, đột nhiên anh lại vòng tay qua eo tôi, sau đó vùi mặt vào tay tôi và nhỏ giọng "Bà xã à, đầu anh đau quá."

Tôi như bị đóng băng ngay tại chỗ, tôi không thể tưởng tượng được Phó Kim Minh lạnh lùng trước kia, cùng với người đàn ông đang thấp giọng làm nũng trước mặt tôi là cùng một người.

Nhưng quan trọng nhất là anh không nên gần gũi với tôi như vậy.

Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ.

Tôi đẩy tay anh ra, anh nhìn thấy hành động của tôi thì lập tức nhíu mày.

"Phó Kim Minh, anh có nhớ em là ai không?"

Anh khẽ cười: "Vợ anh, Thẩm Trúc."

Tay cầm ly bỗng dưng siết chặt, tôi nhìn vào mắt anh rồi hỏi lại:

2

"Vậy... còn Tiểu Nguyệt Nha?"

".... Cô ấy là ai?"

Tiểu Nguyệt Nha chính là bạch nguyệt quang mà Phó Kim Minh đã yêu thầm trong suốt 12 năm.

Tôi không biết tên thật của cô gái đó là gì, cũng không biết dáng vẻ của cô ấy trông như thế nào.

Phó Kim Minh đã giấu cô ấy ở một nơi rất sâu trong lòng.

Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, anh chỉ nói là đã có người mình thích, đó cũng vừa vặn là điều tôi cần, vì vậy chúng tôi đã ở bên nhau.

Sau khi kết hôn, tôi chưa từng hỏi một câu nào về Tiểu Nguyệt Nha đó.

Chỉ có một lần Phó Kim Minh uống rượu say khướt trở về, anh cầm sợi dây chuyền ngồi trên ghế sô pha, lộ ra vẻ mặt tôi chưa từng thấy qua, giống như là… yếu đuối.

Tôi rót một ly nước đặt trước mặt anh rồi thản nhiên nói: “Mặt dây chuyền này rất đẹp.”

Đó là dây chuyền hình trăng lưỡi liềm, nhưng hình như có dấu vết bị đốt cháy, chắc hẳn là có chuyện xảy ra nên tôi cũng không muốn hỏi kỹ hơn.

Phó Kim Minh không nhìn sợi dây chuyền nữa mà ngẩng đầu lên nhìn tôi, anh nằm xuống ghế sofa, nhắm mắt lại và đặt sợi dây chuyền lên ngực mình:

"À, cái này là Tiểu Nguyệt Nha."

Lúc đó tôi mới hiểu, Tiểu Nguyệt Nha là ánh trăng sáng mà Phó Kim Minh cầu mà không được.

Dòng suy nghĩ bất chợt bị cắt đứt, tôi nhìn vào đôi mắt bối rối của anh, nhất thời không biết phải làm gì.

Phó Kim Minh mất trí nhớ, anh quên mình có một bạch nguyệt quang mà anh không thể yêu, cũng đã quên mất chúng tôi chỉ là kết hôn trên hình thức.

[Nguyệt Nha (月牙) có nghĩa là trăng khuyết.]

Mà bây giờ tôi mới hối hận, những thỏa thuận giữa tôi và Phó Kim Minh trước kia chỉ là thỏa thuận qua lời nói.

Khi tôi kể lại mọi chuyện ngày xưa, Phó Kim Minh chỉ nghiêm túc nhìn tôi, rồi lại hỏi là có phải tôi định thừa dịp anh mất trí nhớ để vạch rõ giới hạn hay không, tôi lại không thể đưa ra bằng chứng nào.

Ngay cả những món đồ đôi để làm “đạo cụ” che mắt người ngoài, bây giờ lại trở thành chứng cứ không thể chối cãi là chúng tôi đã từng yêu nhau.

Điều này quả thực khiến tôi hơi đau đầu.

Thực ra anh có quên đi bạch nguyệt quang kia thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cho lắm, nhưng anh lại cho rằng anh yêu tôi, chuyện này có chút phức tạp.

Tôi lại phải bình tĩnh giải thích với anh:

"Phó Kim Minh, chúng ta chỉ là kết hôn theo thỏa thuận. Anh đã yêu một người trong suốt 12 năm, nhưng người đó không phải là em."

Anh cũng cố chấp khẳng định:

"Trước khi hồi phục trí nhớ, đối với mối quan hệ của chúng ta thì anh chắc chắn sẽ tin tưởng vào cảm xúc của mình."

Nhưng sự thật là cảm xúc của anh đã sai, tuy tôi hiểu rõ nhưng tôi lại không biết phải làm gì.

Tôi đành phải chấp nhận hiện thực này và chờ đến ngày Phó Kim Minh khôi phục trí nhớ, trước thời điểm đó thì ngày nào tôi cũng phải vào bệnh viện thăm anh, bởi vì chỉ cần tôi vắng mặt một ngày thôi thì trợ lý của anh lại khóc than trong điện thoại.

"Cô Phó, cô có thời gian đến bệnh viện không? Phó tổng không chịu ăn uống."

Có một lần tôi tăng ca đến chín giờ tối, vì bề bộn nhiều việc quá nên điện thoại phải tắt chuông, khi tôi chạy tới bệnh viện thì trợ lý mới nói là Phó Kim Minh cả ngày nay không ăn gì.

Tôi quả thực có chút bất đắc dĩ, tâm tình cũng hơi phức tạp, nhưng khi bước vào phòng bệnh và nhìn thấy khóe mắt ửng đỏ của anh thì không khỏi mềm lòng.

Nghĩ đến trước đây anh luôn chăm sóc tôi chu đáo cẩn thận, tôi lại nghĩ giúp đỡ một chút trong lúc anh bệnh tật thì cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Cứ như vậy, tôi chạy qua chạy lại từ bệnh viện đến công ty trong suốt 1 tháng trời, cũng không yêu cầu trợ lý của anh phải tới đón, cho đến ngày bác sĩ thông báo Phó Kim Minh có thể xuất viện.

Hôm đó thời tiết rất đẹp, khi tôi mang theo quần áo của Phó Kim Minh đến phòng bệnh thì anh đang có một cuộc họp video. Khi nhìn qua tấm kính trên cửa sổ, tôi dường như nhìn thấy Phó Kim Minh trước khi mất trí nhớ, là một con người bình tĩnh và dứt khoát, tuy lạnh nhạt nhưng đối xử với tôi vẫn rất dịu dàng.

Tôi giúp Phó Kim Minh xuất viện. Lúc trở về thì có đi ngang qua một siêu thị để mua trái cây, tôi ngước nhìn dòng người qua lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Phó Kim Minh luôn ở bên cạnh rồi giả vờ thản nhiên:

"Chuyện trước đây em nói đều là thật, em thật sự không có lý do để lừa anh."

Ngay sau đó, tôi nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện ở đằng xa, tôi sững người và đánh rơi hộp mứt mà mình vừa đặt lên trên kệ, lọ thủy tinh lẫn với mứt dâu vỡ tung tóe khắp sàn nhà.

Bên tai truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Phó Kim Minh:

3

"Hắn ta có tính là lý do không?"

"Hắn là người mà chỉ cần xuất hiện cũng khiến em rối tung lên."

Tên hắn là Tần Hàng, cũng bạn trai cũ của tôi.

Tôi thích hắn suốt 6 năm trời, mỗi khi nghĩ tới chuyện này thì tim tôi lại đau như tê dại.

Nhưng tôi vẫn nhớ những câu mà hắn từng nói với bạn bè mình:

"Thẩm Trúc ấy hả, cô ta chỉ là một công cụ để trả thù thôi, sao tôi có thể thích một quân cờ?"

Tôi đang cầm hộp bánh kem đứng ngoài cửa thì nghe được câu này, tôi bình tĩnh bước vào trong rồi hỏi câu nói của hắn rốt cuộc có ý gì, không ngờ hắn lại thản nhiên:

"Nếu đã nghe hết rồi thì còn hỏi cái gì nữa? Thẩm Trúc, tôi chưa từng thích cô, từ trước đến nay tôi chỉ lợi dụng cô, bây giờ cô có thể cút ra ngoài."

Tôi thẳng tay úp cái bánh kem mà mình tự làm vào mặt hắn, sau đó bình tĩnh đi ra ngoài, đến lúc ở cầu thang vắng người thì mới ngồi xuống khóc.

Sau này tôi mới biết, hóa ra Tần Hàng đuổi theo tôi là để báo thù người anh cùng cha khác mẹ của hắn ta - Tần Trình.

Ba Tần Hàng ngoại tình mà sinh ra Tần Trình, cuối cùng sự việc bại lộ, khiến cho mẹ Tần Hàng nhảy lầu, còn ba Tần Hàng và mẹ Tần Trình cuối cùng đã ở bên nhau.

Thời đại học, Tần Trình chính là đàn anh của tôi, sau khi tôi từ chối lời tỏ tình của anh ta thì gặp được Tần Hàng.

Khác với Tần Trình dịu dàng và tinh tế, Tần Hàng lại là kiểu người khoa trương, thậm chí khi theo đuổi người ta cũng khua chiêng gõ trống.

Ban đầu tôi không có tình cảm với Tần Hàng, cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với một người như hắn ta.

Cho đến một buổi tối, tôi trở về trường sau khi làm thêm thì gặp phải một nhóm lưu manh, đúng lúc tôi đang hoảng loạn thì hắn phóng xe máy tới trước mặt tôi và đuổi đám giang hồ kia đi.

Mặc dù không thể tránh khỏi đ.ánh nhau một trận, nhưng cũng may là Tần Hàng không bị thương nặng, rồi cuối cùng hắn đội mũ bảo hiểm cho tôi và đường hoàng đưa tôi trở về.

Những ngôi sao đêm đó rất sáng, sáng giống như đôi mắt của Tần Hàng.

Hắn tiễn tôi đến dưới lầu ký túc xá, sau đó cởi mũ bảo hiểm trên đầu tôi ra và cười rất tươi:

"Này, Thẩm Trúc, cậu khó theo đuổi thật đấy? Lần này tôi cứu cậu một mạng, cậu không định lấy thân báo đáp sao?"

Tôi nhìn vết thương trên má hắn rồi khẽ hỏi:

"Vết thương trên mặt... còn đau không?"

Có lẽ rung động chỉ là khoảnh khắc nhất thời, tôi vẫn kiên trì thích một người như vậy, cho đến tận sinh nhật hôm đó của Tần Hàng thì mới biết được chân tướng đằng sau.

Hai tuần sau, tôi gặp lại Tần Hàng vào ngày lễ tốt nghiệp thạc sĩ, sau khi kết thúc buổi lễ thì tôi trả lại chiếc nhẫn tự làm mà Tần Hàng đã từng tặng tôi.

Tần Hàng chỉ liếc mắt nhìn qua một cái, sau đó hắn nói quà đã tặng rồi thì sẽ không nhận lại.

Tôi nhìn khuôn mặt quen thuộc kia rồi bình tĩnh đáp lời:

"Được."

Rồi tôi thẳng tay ném chiếc nhẫn vào hồ nước bên cạnh.

Từ đầu đến cuối Tần Hàng chỉ mỉm cười nhìn tôi, hắn không ngăn cản tôi mà cũng không nói thêm câu nào nữa.

Vài ngày sau, trong buổi họp lớp tốt nghiệp thì tôi nghe một người bạn nói là Tần Hàng đã nhập viện, không biết hắn phát điên cái gì mà nửa đêm lại nhảy xuống hồ nước, nếu không phải bảo vệ phát hiện ra thì hắn đã ch.ết cóng ở trong hồ rồi.

Lúc ấy tôi đã nhận offer làm việc ở một thành phố khác, ngày hôm sau khi chuẩn bị lên máy bay thì tôi nhận được cuộc gọi từ một người xa lạ.

Đến tận khi có thông báo nhắc nhở hành khách chuẩn bị lên máy bay, ở đầu bên kia điện thoại vẫn không phát ra âm thanh nào.

Tôi biết rõ người kia là ai, nhưng tôi cũng không ở lại.

4

Sau đó, tôi cố ý tìm đối tượng kết hôn là người đã thích người khác, chuyện này cũng là vì Tần Hàng.

Thương tổn mà hắn gây ra cho tôi quá lớn, đến tận bây giờ thì tôi vẫn chưa thoát ra khỏi mối tình đổ vỡ đó, thậm chí còn không muốn bước vào một mối quan hệ mới. Tôi sợ mình sẽ bị mắc kẹt trong đó, quay về cũng không được mà đi tiếp cũng không xong.

Ta sợ mình lại phải giao phó chân tình.

Mà Phó Kim Minh xuất hiện lại vừa vặn đáp ứng được yêu cầu này của tôi.

Chúng tôi sẽ không yêu nhau nên sẽ giúp tôi tránh được rất nhiều rắc rối.

Phó Kim Minh biết về Tần Hàng là do một lần tôi dính mưa bị sốt cao, trong lúc mơ màng đã vô ý gọi ra cái tên đó.

Anh vẫn luôn cực kỳ nhạy cảm.

Đêm đó cả người tôi nóng ran, tôi mơ hồ nhìn thấy có người đang đút thuốc và dùng tăm bông thấm ướt đôi môi khô khốc của tôi.

Nỗi đau chôn sâu ở đáy lòng bấy lâu nay lại vì cơn bệnh của tôi mà bỗng nhiên bùng phát, tôi giơ tay túm lấy góc áo anh:
"Tần Hàng."

Sau đó tôi lại rơi vào mê man. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi nhìn thấy một bóng người ngồi trên sàn nhà ngay cạnh giường tôi, tôi có thể cảm giác được, anh ấy cứ ngồi đó cả đêm mà nhìn tôi như vậy.

Sáng ngày hôm sau, Phó Kim Minh bưng tới cho tôi một bát cháo, tôi cầm lấy cái thìa rồi cám ơn anh.

Ánh mắt của anh âm trầm, âm thanh cũng rất nhẹ.

"Tần Hàng... là người mà em chưa quên được sao?"

Tay cầm thìa dừng lại, chiếc thìa va vào bát sứ đến “keng” một tiếng.

Tôi thờ ơ trả lời “Ừm”.

Mà lần đầu tiên Phó Kim Minh nhìn thấy Tần Hàng là khi mẹ bảo chúng tôi về nhà ăn cơm, anh tìm thấy trong phòng ngủ của tôi có một bức ảnh tôi chụp chung với Tần Hàng khi chúng tôi vừa mới ở bên nhau.

Bức ảnh đó bị rơi trong khe hở ở bàn học, vì thời gian cũng đã trôi qua lâu quá nên tôi cũng không biết nó bị rơi vào đó từ khi nào.

Lúc Phó Kim Minh cúi xuống nhặt chiếc bút bị rơi thì vô tình nhìn thấy nó. Anh cầm tấm ảnh nhìn chằm chằm hồi lâu, trên đó là hình Tần Hàng đang hôn má tôi.

Tôi có chút ngại ngùng, liền lấy tấm ảnh từ tay anh, sau đó xé nó làm đôi và vứt vào trong thùng rác.

Phó Kim Minh chỉ nhìn thấy một góc nghiêng của Tần Hàng trong bức ảnh nhiều năm trước, nhưng không ngờ hiện tại anh lại có thể nhận ra hắn ta.

Sau một thoáng bàng hoàng, tôi đã trấn tĩnh lại và định tìm nhân viên siêu thị để xác định thiệt hại và bồi thường.

Nhưng trong mấy chục giây ngắn ngủi thì Tần Hàng cũng nhìn thấy tôi, hắn ta dừng lại ở chỗ cũ, chúng tôi cách nhau hai gian hàng, hắn chỉ đứng đó rồi chăm chú nhìn tôi.

Tôi cũng không có hứng thú để diễn vở kịch tái hợp sau nhiều năm xa cách giống như mấy bộ phim thần tượng, tôi trực tiếp xoay người đi về hướng khác.

Trên đường về, Phó Kim Minh ngồi ở ghế phụ. Anh chỉ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ và im lặng không nói gì, sau khi suy nghĩ một chút, tôi cảm thấy cần phải giải thích chuyện này rõ ràng:

“Em không lừa anh, hắn cũng không phải là lý do, và em cũng tuyệt đối không làm ra chuyện gì phản bội hôn nhân. Nhưng nếu có một ngày anh khôi phục trí nhớ và muốn ly hôn, hoặc muốn theo đuổi Tiểu Nguyệt Nha của anh, em chắc chắn… sẽ phối hợp ly hôn.”

Hồi lâu sau, Phó Kim Minh cười khẽ, rồi anh quay sang nhìn tôi và gằn từng chữ:

"Thẩm Trúc, lúc chúng ta kết hôn anh chưa từng nói với em sao? Trong cuộc đời Phó Kim Minh này, tuyệt đối sẽ không xuất hiện 2 từ ly hôn."

Chuyện này... Phó Kim Minh quả thực không nói cho tôi.

Nhưng có nói hay không thì cũng chẳng quan trọng, khi Phó Kim Minh có được thứ mình muốn và được ở bên người mình yêu, vậy thì cuộc hôn nhân này cũng chỉ là gánh nặng mà anh cần buông bỏ.

Nhưng trước khi ngày đó xảy ra thì tôi lại gặp phải một chuyện còn tồi tệ hơn.

Tần Hàng bỗng nhiên lại trở thành ông chủ của tôi.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
31/03/2023 10:15
1162
31/03/2023 10:14
1307
31/03/2023 10:13
1341
31/03/2023 10:12
1439
31/03/2023 10:13
1584
31/03/2023 10:12
4395

Bình luận

Nội dung liên quan