Hoạ.

27/03/2024 15:13 2.92 K lượt truy cập

Người Thương
Chương 1

Báo cáo

1.

 

Ba giờ sáng, tôi lại bị tiếng chặt xương đánh thức.

 

Tôi thở dài, ở trên giường trở mình, lo lắng về việc ngày mai phải giải thích với hàng xóm như thế nào.

 

Chồng tôi Trương Miễn là một đầu bếp. Trong khoảng thời gian này anh ấy phải tham gia một cuộc thi nấu ăn, thường phải tan tần muộn, về đến nhà lại còn chăm chỉ luyện tập đến nửa đêm.

 

Thời buổi này, muốn lấy sao Michelin đều phải liều mạng thế à?

 

Cánh cửa đột ngột bị đẩy ra, Trương Miễn từng bước đi vào, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, bước đi cứng ngắc. “Nhiễm Nhiễm…” Anh thì thầm gọi tôi trong bóng tối.

 

Cùng với mùi thịt nồng đậm, tôi chợt cảm thấy đói cồn cào.

 

Nhưng trong lòng tôi dâng lên một cảm giác sợ hãi không thể giải thích được, tôi xoay người sang một bên, nhắm mắt lại, cố gắng giả vờ như mình đang ngủ. Xung quanh không có một tiếng động nào, một lúc sau, tôi tưởng anh ấy đã rời đi nên ngập ngừng mở mắt. Vừa mở mắt ra, liền đối diện trực tiếp với một cặp mắt đen láy.

 

Vậy mà anh ấy vẫn đang ghé vào cạnh giường nhìn tôi chằm chằm, nụ cười trên môi cứng đờ như tranh vẽ.

 

“Anh biết em đang giả vờ ngủ. Canh nấu xong rồi, em có muốn uống một bát không?”

 

Trong bóng tối mờ mịt, khuôn mặt anh trở nên tái nhạt một cách bất thường.

 

“Không... Em không ăn.” Tôi cảm thấy cổ họng mình có chút khô khốc, “Ăn muộn như vậy sẽ tăng cân đấy.”

 

“Ai bảo thế, em mập một chút, thịt nhiều một chút, mới đáng yêu hơn.” Trong giọng nói của anh có chút gì đó nhớp nháp khiến tôi khó chịu.

 

"Được rồi, em đi ngủ trước đi, anh để trên bàn cho em một bát, sáng mai thức dậy em nhớ uống nhé."

 

“Nhất định phải uống đấy.”

 

“Chồng.” Tôi khẽ rùng mình, nhẹ nhàng nói: “Sau này anh có thể đừng nấu ăn muộn như vậy được không? Làm phiền đến hàng xóm sẽ không tốt đâu.”

 

"Em yên tâm." Anh quay lại mỉm cười với tôi, "Anh đã nói với họ trước rồi."

 

Một cơn buồn ngủ ập đến, tôi chìm vào giấc ngủ sâu.

 

Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, trời đã sáng hẳn.

 

Là một bệnh nhân mắc chứng ám ảnh xã hội có thâm niên, thật tuyệt khi không phải đối mặt với những lời phàn nàn giận dữ từ hàng xóm, tôi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Trương Miễn đã đi làm từ sớm.

 

Nhưng động tác của tôi bỗng khựng lại.

 

Lạ thật, tại sao ga giường bên cạnh vẫn còn gọn gàng chỉnh tề, chẳng lẽ đêm qua Trương Miễn không đi ngủ à?

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
31/03/2024 00:25
0
31/03/2024 00:24
0
31/03/2024 00:23
0
31/03/2024 00:22
0
31/03/2024 00:22
0
31/03/2024 00:21
0
31/03/2024 00:21
0
31/03/2024 00:20
0
31/03/2024 00:20
0
31/03/2024 00:19
0
31/03/2024 00:01
0
27/03/2024 23:34
52
27/03/2024 23:32
48
27/03/2024 15:14
42
27/03/2024 15:13
49

Bình luận

Nội dung liên quan