Xin chào kẹo sữa dưa hấu

25/03/2024 19:08 5.08 K lượt truy cập

Miệng quạ trời sinh
Chương 6

Báo cáo

Tôi hấp tấp về đến nhà, thiếu chút nữa, có lẽ thiếu chút nữa tôi đã không thể gặp lại bà ngoại rồi.

Bà ngoại nhìn quần áo tôi xốc xếch, tóc tai rối bù, trên người còn sót lại dấu vết xanh đỏ.

Sao còn không rõ đã xảy ra chuyện gì, bà ôm tôi khóc: "Là ai làm? Thanh Thanh, con nói cho bà biết, bà liều mạng cũng phải giết cả nhà tụi nó”.

Tôi khóc lắc đầu, mẹ tôi ngồi bên cạnh giống như người không liên quan, mỉa mai tôi: "Tôi đã nói có một số lời thề không thể nói lung tung, vừa mới nói xong thì đã báo ứng ngay lên người mình rồi”.

"Còn nhỏ như vậy đã bị người ta phá trinh, sau này muốn có con cũng khó, còn  không phải quỷ đòi nợ đoạn tử tuyệt tôn thì là gì!".

Tôi muốn nói tôi không bị phá trinh, nhưng trong mắt mẹ tôi đầy vẻ khinh thường, bà ta chỉ có thể nhìn thấy những gì bà ta muốn thấy.

Hai mắt bà ngoại đỏ hoe: "Vương Á Mai! Mày có phải là một người mẹ không! Mày nói những lời này mày không có lương tâm hả? Nếu mày còn nhắm vào Thanh Thanh thì dẫn theo đứa con trai quý báu của mày cút cho tao!".

“Mày không có con gái là Thanh Thanh, tao cũng không có đứa con gái như mày!”.

“Trước khi mày về hai bà cháu tao sống rất tốt, nhưng sau khi mày về thì lại có nhiều chuyện vớ vẩn như vậy, tao thấy mày mới là quỷ đòi nợ. Tao không nên sinh mày ra”.

Bà ngoại rửa mặt cho tôi xong, lại kiểm tra thân thể tôi một hồi.

Cho đến khi xác nhận tôi thực sự không bị xâm phạm, bà mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Không đợi bà ngoại hưng sư vấn tội, trời vừa sáng người nhà Ngô Tá Ngô Hữu đã tới cửa.

Mười mấy người tới, người của nửa thôn đều ngồi trước cửa nhà chúng tôi xem náo nhiệt.

Cha mẹ Ngô Tá, Ngô Hữu không phải tới tay không, bọn họ khiêng theo hai cái xác chặn ở cửa nhà tôi.

Hà Húc thấy có người gõ cửa nên đi lên giữ cửa cho người ta.

Cha mẹ Ngô Tá, Ngô Hữu kéo nó: "Hôm qua chị con đi đâu, về lúc nào?".

Hà Húc lom lom nhìn: "Mẹ con nói tối qua Hà Thanh Thanh chạy ra ngoài tìm đàn ông, sao con biết chị ta về lúc nào, con cũng đã ngủ rồi”.

Bà ngoại tôi nghe xong lời này thiếu chút nữa ngất đi, cha mẹ Ngô Tá, Ngô Hữu bắt đầu gào khóc: "Ông trời ơi, Hà Thanh Thanh, mày là con đĩ không biết xấu hổ, mày dụ dỗ hai đứa con trai của tao!".

“Ngày hôm qua Tá Tá, Hữu Hữu của tôi nửa đêm cũng không về nhà, tôi với cha tụi nó đi tìm. Sau đó phát hiện hai đứa đều hôn mê trong ruộng bắp”.

“Hữu Hữu vẫn còn hơi thở, nói tìm Hà Thanh Thanh”.

"Nhất định là con đĩ nhỏ mày dụ dỗ con trai tao, tụi nó đã sắp thi đại học rồi!".

Hàng xóm láng giềng bu đầy ở cửa nhà chúng tôi chật như nêm cối, chỉ chỉ trỏ trỏ vào tôi.

Em vợ của trưởng thôn phun vỏ hạt dưa: "Mới mười hai tuổi đã biết dụ dỗ đàn ông, còn một lần hai người. Các người đừng có thấy nó là con câm mà lầm, ngược lại nó rất có thiên phú ở những mặt khác đó nha!".

Bà ngoại hít một hơi thật sâu nói: "Không phải Thanh Thanh nhà tôi, Thanh Thanh nhà tôi không bao giờ làm ra chuyện như vậy, nếu cô còn ở đây nói nhảm nữa thì đừng trách sao tôi không khách khí!"

Thím Lục đáp lời: "Bà ngoại Hà Thanh Thanh, bà nói vậy là sao? Trong thôn chúng ta không có nhiều nam sinh. Người nhà ông Ngô cũng là bớt ăn bớt mặc mới nuôi ra được hai đứa con học cấp ba, hiện tại xảy ra chuyện, bà không định cho người ta một lời giải thích sao?".

Bà ngoại tôi mắng bà ta: "Nói cái đầu bà, Thanh Thanh nhà chúng tôi mới mười hai tuổi. Tuy nó không thích nói chuyện, nhưng nó là đứa trẻ như thế nào làng xóm không biết sao? Thanh Thanh nhà tôi là người thành thật an phận”.

Có một thím tinh mắt kéo tôi ra khỏi nhà, ánh nắng chiếu lên cổ tôi, bên trên vẫn còn dấu bầm tím.

Xung quanh giống như nước lạnh hắt vào chảo dầu sôi, ồn ào náo động nổi lên bốn phía.

“Ôi trời đất thánh thần ơi, mới bây lớn đã dụ dỗ được đàn ông. Mảng xanh mảng tím, còn nói không có chuyện gì?”.

“Thím Ngô à, thím nén bi thương đi. Tội nghiệp cho hai đứa con trai lớn của thím gặp phải con đĩ dụ người như vậy”.

Có mấy ông già liếc nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, nói thầm cái gì "Đừng thấy nhỏ tuổi…; có thể chịu nổi sao...”.

Tôi cắn chặt môi, không hiểu sao những người này có thể ăn không nói có như vậy.

Cha mẹ Ngô Tá, Ngô Hữu như thể có chứng cứ vững chắc chống lại tôi, họ cầm xẻng xông vào nhà tôi đập nát hết mọi thứ trong tầm mắt.

Mẹ tôi dẫn theo Hà Húc đã sớm chạy trốn thật xa.

Bà ngoại tôi liều mạng ngăn cản đám người này: "Các người dừng tay, dựa vào đâu mà phá nhà tôi? Người làm sai không phải Thanh Thanh”.

Cuối cùng tôi đã nói ra câu đầu tiên trước mặt trước công chúng: "Không phải tôi, tôi không có hại người, cũng không có dụ dỗ ai hêt”.

Nhưng dân làng xung quanh lại nhìn tôi như thể thấy ma: "Thì ra con bé này biết nói, vậy giả câm làm gì?".

“Nhất định là có vấn đề, bà biết không? Nghe nói năm đó cha nó chính là bị nó khắc chết”.

“Không phải sao, sau khi cha nó chết, mẹ nó dùng kim khâu miệng nó lại, nó mới không nói nữa”.

“Sau đó mẹ nó không cần nó nữa, kết quả nó ở xa như vậy cũng có thể khắc mẹ nó phá sản”.

“Cũng đúng, chẳng trách em trai nó lại vô duyên vô cớ đốt nhà xe của người ta, đúng là quỷ đòi nợ”.

Cha Ngô Tá đưa tay đẩy bà ngoại tôi một cái, ót bà ngoại đập lên ụ đá.

"Bà ngoại!" tôi hét lên lao về phía bà, tiếng nổ trong đầu kéo dài thật lâu, mở ra rất nhiều ký ức bị phủ bụi năm tháng.

Sau ngần ấy năm, cuối cùng tôi cũng đã có thể nói chuyện bình thường.

Giờ phút này mẹ tôi mới như bị xúc động, cũng chạy tới, nhưng bà ngoại tôi đã bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ.

Thấy sự việc nghiêm trọng, rất nhanh có người gọi điện báo cảnh sát, 110 đã tới.

Ngay sau đó 120 cũng tới theo nhưng không chở bà ngoại đi, vì trước khi 120 đến thì bà ngoại đã tắt thở.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
25/03/2024 19:14
0
25/03/2024 19:13
0
25/03/2024 19:12
0
25/03/2024 19:12
0
25/03/2024 19:11
0
25/03/2024 19:11
0
25/03/2024 19:10
0
25/03/2024 19:09
0
25/03/2024 19:08
0
25/03/2024 19:08
0
25/03/2024 19:07
0
25/03/2024 19:06
0
25/03/2024 19:05
0
25/03/2024 19:05
0

Bình luận

Nội dung liên quan