Xin chào kẹo sữa dưa hấu

25/03/2024 19:07 5.39 K lượt truy cập

Miệng quạ trời sinh
Chương 4

Báo cáo

Mẹ tôi trở lại thôn mấy ngày nay bận rộn chuyển học tịch về thôn cho Hà Húc, lại dắt Hà Húc đi khắp hang cùng ngõ hẻm nhận họ hàng.

Hà Húc tám tuổi bị bà nuôi trở nên ngổ ngáo buông thả, Hà Húc cảm thấy mình là đứa trẻ đến từ thành phố lớn nên cứ luôn ra ra vẻ mình tài trí hơn người, rất khinh thường mấy đứa trẻ trong thôn.

Hôm nay nó ngồi dưới gốc cây, cầm đồ chơi khoe khoang với người khác: "Đây là xe lửa mẹ tao nhờ người mua từ nước ngoài về cho tao, hiếm lắm đó”.

Nó ấn vào đầu xe lửa, còi xe phát ra tiếng "tích tích", đặt xuống đất còn tự chạy được.

Cháu trai nhỏ Anh Hào nhà mợ Lý thèm đến chảy nước miếng: "Hà Húc, mày chơi đủ rồi thì cũng cho tao chơi với”.

Hà Húc khinh thường liếc nó một cái: "Đi đi đi, đồ nhà quê mày làm bẩn người tao. Tao không cho mày chơi đâu, mày tự đi tiểu chơi với bùn đi”.

Anh Hào lườm nó: "Tao là dân quê nhưng nhà tao lại không có bà chị câm khắc cha mẹ mình”.

Anh Hào nói xong đứng tại chỗ hát, khoa chân múa tay nói: "Chị Hà Húc là con câm, em của con câm là Hà Húc, Hà Húc cầm xe lửa nhỏ, nó làm em của con câm”.

Nó làm Hà Húc tức muốn chết, nhặt một tảng đá trên đất lên đập vào đầu nó, vừa đập vừa hét: "Chị mày mới câm, tao không có chị! Mẹ tao nói đó là quỷ đòi nợ, sớm muộn gì chị ta cũng chết”.

"Tao đánh chết mày, tao đánh chết mày, cái đồ nhà quê hôi hám!".

Chờ đến khi bị người lớn phát hiện, trên đầu Anh Hào đã bị Hà Húc dùng đá rạch ra một vết thương dài 10cm, đưa đến bệnh viện khâu đủ 14 mũi.

Chiều hôm đó tan học, tôi về đến nhà phát hiện không có ai nổi lửa nấu cơm, bà ngoại và mẹ đều không ở nhà.

Đợi đến chạng vạng tối cuối cùng bọn họ cũng trở về, mẹ tôi vặn lỗ tai Hà Húc bắt nó quỳ xuống đất.

Tôi ở bên cạnh làm bài tập, mí mắt cũng không thèm nâng lên.

Mẹ tôi điên cuồng quát nó: "Tại sao con lại lấy đá đánh người, con có biết mẹ đã phải bỏ ra bao nhiêu tiền để con đi học lại không?".

“Con không thể ngoan ngoãn một chút sao? Con như vậy rồi hỏi sao trong thôn không có bạn bè, về sau sao sống tốt được?".

Hà Húc đưa tay chỉ vào tôi, bĩu môi nói: "Đều tại chị ta nên người khác mới mắng con. Anh Hào nó nói con có một người chị câm trước. Mẹ, không phải mẹ nói chị ta đến đòi nợ sao, sao còn không để chị ta chết đi?”.

“Con không muốn người chị như vậy, con muốn cha, con không muốn chị!” Nó lại bắt đầu tủi thân khóc lóc.

Mặt bà ngoại tôi tái mét, lần đầu tiên mắng em trai tôi: "Chị mày không phải đòi nợ, Thanh Thanh là đứa bé ngoan”.

Mẹ tôi nghe Hà Húc nói là do tôi nên mới đánh nhau, lửa giận liền bốc lên: "Hà Thanh Thanh, kiếp trước tao mắc nợ mày hay gì? Mày nhất định phải khắc chết tao với em mày hả? Mày có biết tao đã phải chịu đựng bao nhiêu vì mày rồi hay không?”.

Tôi đặt bài tập đã làm xong vào cặp sách, sau đó nhìn Hà Húc đang quỳ dưới đất.

Trên khuôn mặt mập mạp của nó không có chút đáng yêu nào của trẻ nhỏ, chỉ có nước mũi nhơm nhớp và cặp mắt híp bị thịt mỡ dồn thành cái khe lớn.

Nó há to mồm gào khóc, tôi thật sự không thể diễn tả hết sự chán ghét đối với nó.

“Vậy để quỷ đòi nợ thật sự đoạn tử tuyệt tôn, sống không quá mười sáu tuổi đi”.

Ma xui quỷ khiến tôi nói ra những lời gần như nguyền rủa.

Do quanh năm không nói lời nào nên giọng của tôi rất khàn, nhưng bốn người trong nhà lại nghe rất rõ.

Bà ngoại xông lên ôm tôi: "Thanh Thanh, đừng nói như vậy, chúng ta không có ai là quỷ đòi nợ hết”.

Bà không ngừng niệm như bị trúng tà: "Lời trẻ không kiêng, ông trời chớ trách lời nói bậy của trẻ nhỏ, bà già nhận lỗi thay cho nó!".

Bà ngoại quỳ xuống đất điên cuồng dập đầu, chỉ chốc lát sau trán đã bầm tím.

Tôi đau lòng đi ngăn bà, bà lại muốn kéo tôi cùng quỳ xuống: "Hà Thanh Thanh, con quỳ xuống dập đầu cho bà, nói với ông trời vừa rồi con chỉ nói vớ vẩn nhảm nhí thôi!".

Tôi bướng bỉnh không mở miệng, như thể đã trở lại là một người câm.

Mẹ tôi lại cười: "Mẹ, nếu nó dám nguyền rủa, vậy chúng ta xem ông trời rốt cuộc có mở mắt hay không”.

“Mẹ yên tâm, nếu con khốn này thật sự chết thì mẹ vẫn còn có con, còn có cục vàng cháu ngoại đều sẽ nuôi mẹ”.

Bà ngoại không quan tâm đến bà ta, lắc lắc bả vai tôi: "Thanh Thanh, con có thay đổi lời nói hay không?”.

Tôi vẫn im lặng lắc đầu như cũ, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.

Bà ngoại cực kỳ thất vọng lần đầu tiên trong đời tát tôi một cái.

Tôi không muốn khóc trước mặt mẹ, cố kiềm nước mắt đẩy cửa chạy ra ngoài.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
25/03/2024 19:14
0
25/03/2024 19:13
0
25/03/2024 19:12
0
25/03/2024 19:12
0
25/03/2024 19:11
0
25/03/2024 19:11
0
25/03/2024 19:10
0
25/03/2024 19:09
0
25/03/2024 19:08
0
25/03/2024 19:08
0
25/03/2024 19:07
0
25/03/2024 19:06
0
25/03/2024 19:05
0
25/03/2024 19:05
0

Bình luận

Nội dung liên quan