Xin chào kẹo sữa dưa hấu

25/03/2024 19:05 6.41 K lượt truy cập

Miệng quạ trời sinh
Chương 1

Báo cáo

Trời sinh tôi có cái miệng quạ đen, ngày mẹ tôi sinh em trai, lúc đó tôi bốn tuổi đã nói câu đầu tiên trong đời “quỷ đòi nợ đến rồi” bị cha tôi nghe thấy, ông lấy kim đâm thủng miệng tôi, tôi chảy rất nhiều máu.

Bà ngoại đau lòng ôm tôi, giận dữ mắng cha tôi: "Nó chỉ là một đứa bé, mày có cần đến mức như vậy không!".

Tôi nhìn cha tôi chằm chằm không chớp mắt, dùng giọng nói chỉ có bà ngoại mới nghe được nói một câu: "Ông ấy sắp chết rồi”.

Ngày hôm sau, chiếc xe tải lớn cha tôi lái gặp nạn, lúc tìm ra được thì đã bị đè thành một đống bùn nhão từ lâu.

________

Sau khi mẹ lấy được tiền tang lễ của cha thì dẫn em trai đi Thâm Quyến, để lại tôi cho bà ngoại.

Bà ấy nói cha tôi bị tôi khắc chết, tôi trời sinh là quỷ đòi nợ.

Tôi nhìn chằm chằm em trai trong lòng bà, nội tâm nghĩ, rõ ràng em trai mới là quỷ đòi nợ, vì sao phải nói tôi là quỷ đòi nợ chứ?.

Bắt đầu từ ngày đó tôi rất ít gặp lại mẹ, người trong thôn không biết tôi từng mở miệng nói chuyện này.

Bất kể người lớn hay trẻ nhỏ đi ngang qua đều gọi tôi là "con câm con câm".

Có vài đứa trẻ đáng ghét sẽ dùng bùn ném tôi: "Đồ con hoang không cha không mẹ, mau cút đi. Tụi tao không chơi với mày đâu”.

Thiện ác của trẻ nhỏ là đơn thuần, bà ngoại tôi chống nạnh tới cửa từng nhà mắng rất nhiều lần cũng không có tác dụng mấy.

Hôm nay lúc bà ngoại vào nhà, tôi đang ở bếp canh nồi.

Bà ngoại lấy một quyển sách giáo khoa tiếng Trung lớp một từ trong giỏ ra.

Bà sờ đầu tôi, trìu mến nói: "Thanh Thanh, hôm nay bà giúp người ta làm việc, nhà họ trả lương cho bà, để bà ngoại dạy con đọc chữ được không?".

Tôi lắc đầu, tôi không muốn học. Học chữ có gì vui bằng việc đếm kiến chứ?.

Bà ngoại vẫn luôn dịu dàng lập tức nổi giận, ánh mắt sắc bén nhìn tôi: "Không muốn học thì đừng có ăn cơm tối, khi nào nghĩ rõ rồi thì lúc đó mới được ăn cơm”.

Hai tiếng sau tôi tìm tới bà ngoại, khoa chân múa tay tỏ vẻ tôi muốn học đọc chữ.

Cũng không phải tôi đã nghĩ rõ ràng, là tôi phát hiện nếu như tôi thật sự không muốn học thì bà ngoại cũng thật sự không để tôi cơm ăn, mà tôi thì lại đói bụng.

Bà ngoại thấy tôi đã thông suốt, trên mặt tươi cười, vội đi xới cơm cho tôi: "Bà ngoại biết Thanh Thanh nghe lời nhất, ăn cơm tối xong chúng ta sẽ học”.

Kể từ ngày đó, ngày nào bà ngoại cũng dạy tôi học một chữ, chính bà cũng không biết thì đi hỏi hàng xóm.

Cứ như vậy cho đến khi tôi lên tám tuổi đã có thể nhận biết được tới mấy trăm chữ.

Tôi đã có thể giao tiếp bình thường với bà ngoại bằng cách viết chữ và có một tấm bảng viết hiếm lạ vô cùng.

Cái này bị mẹ tôi vứt như rác lúc bà chuyển nhà ở Thâm Quyến, bà ngoại đi giúp bà ấy rồi lén nhặt về cho tôi.

Bà ngoại biết tôi có thể nói chuyện, chỉ là không muốn mở miệng. Bà nói với tất cả mọi người chẳng qua tôi là quý nhân nên chậm nói thôi*.

*Đây là một cách nói để an ủi phụ huynh có con chậm nói, có nghĩa là người cao quý thì chậm nói, ngoài ra cũng chỉ người không giỏi ăn nói.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
25/03/2024 19:14
0
25/03/2024 19:13
0
25/03/2024 19:12
0
25/03/2024 19:12
0
25/03/2024 19:11
0
25/03/2024 19:11
0
25/03/2024 19:10
0
25/03/2024 19:09
0
25/03/2024 19:08
0
25/03/2024 19:08
0
25/03/2024 19:07
0
25/03/2024 19:06
0
25/03/2024 19:05
0
25/03/2024 19:05
0

Bình luận

Nội dung liên quan