Xin chào kẹo sữa dưa hấu

25/03/2024 19:14 5.22 K lượt truy cập

Miệng quạ trời sinh
Chương 14

Báo cáo

Lúc này bên ngoài rạp đột nhiên xuất hiện một thanh niên chừng hai mươi tuổi, mặc đạo bào màu tím.

Tự nhiên đi vào rạp, sau đó nhìn tôi chằm chằm.

Đây là người được em vợ trưởng thôn mời tới trừng trị Hoàng tiên, chết mấy trăm con gà nên mới mời anh ta tới đây.

Người nọ thấy tôi liền nhíu mày: "Vì ham muốn ích kỷ của bản thân, dùng chấp niệm của chính mình dẫn thiên lôi, còn nguyền rủa nhiều người như vậy”.

“Đến mức này sao? Ngươi còn muốn hại bao nhiêu người nữa mới dừng tay?”.

Tôi bỏ thêm tiền giấy cho ngoại vào chậu lửa: "Người khác phạm ta trước, ta làm gì cũng không quá đáng”.

“Đời này bà ta che chở ta chu đáo, ta không thể để bà ấy đi không rõ ràng được”.

“Vương Á Mai không xứng làm con của bà ta, có thể đi theo bà cũng tốt, Tống Huyền Thanh, ngươi không nên xen vào chuyện của người khác”.

Tống Huyền Thanh cười với tôi: "Một cây bút như ngươi cũng có tình cảm sao? E là Diêm Vương phải khóc rồi”.

Em vợ trưởng thôn khó hiểu hỏi anh ta: "Đạo trưởng Tống biết con nhỏ này sao? Mấy trăm con gà nhà tôi có phải do nó giở trò quỷ hay không?".

Tống Huyền Thanh như thật mà giả nói một câu: "Phải nhưng cũng không phải”.

Em vợ trưởng thôn khó hiểu: "Vậy có phải hay không?”.

Hắn đưa tay chỉ vào tôi: "Vị này cũng không phải người phàm, đây là bút Phán quan trong tay Diêm Vương”.

“Có từng nghe câu nhất ngữ thành sấm* chưa? Chính là nói nó”.

*Nhất ngữ thành sấm: ám chỉ người khác nói một câu không may, những lời đó lại biến thành sự thật. Chữ "sấm" chỉ lời tiên tri, điềm báo sắp ứng nghiệm, thường dùng để chỉ một số việc "hung", lời tiên tri không may mắn.

“Mỗi một câu nó nói đều ẩn chứa quy luật trời đất nên khiến trời đất nổi dị tượng. Từ một mức độ nào đó mà nói, ngươi có tội, nó xử phạt”.

“Thế nên, phải nhưng cũng không phải”.

Anh ta nhìn dân làng xung quanh trong rạp: "Trước đây các người ức hiếp bà cháu bọn họ, bị nguyền rủa cũng tuyệt không thiệt gì!".

Một số người nhát gan trực tiếp quỳ xuống trước mặt anh ta: "Đạo trưởng cứu mạng, chúng tôi xuất thân từ gia đình nhỏ nghèo khó, có mắt không thấy Thái Sơn. Ngày thường chỉ biết tham món lời nhỏ, lấn yếu sợ mạnh, thế nhưng chúng tôi tội không đáng chết mà, mau cứu chúng tôi với đạo trưởng”.

"Đúng đó đạo trưởng, nó nói để bọn tôi đi cùng bà nó, bọn tôi còn chưa muốn chết đâu!".

Tống Huyền Thanh gật đầu, nói với tôi: "Hà Thanh Thanh, bọn họ có sai nhưng tội không đáng chết. Ngươi nói cách hóa giải đi”.

Tôi quay đầu không nhìn anh ta: "Thật cho rằng ta là đứa con nít dễ bắt nạt à. Làm sai chuyện sẽ phải trả giá đắt”.

“Anh em họ Ngô muốn cưỡng gian rồi giết ta, đáng chết!”.

"Cha mẹ nhà họ Ngô không phân đúng sai, tới nhà áp bức xúc phạm muốn mạng của bà ta, còn mưu toan dùng tiền tài thoát tội, đáng chết!".

“Miệng lưỡi Hà Húc dẫn đến thị phi, bỉ ổi ra tay đốt nhà xe của người ta, kết quả đều đổ lên đầu một cô gái câm như ta”.

“Vương Á Mai lại càng đáng chết, lúc ta còn nhỏ dùng kim khâu miệng ta rồi vứt ta cho bà ngoại”.

"Làm mẹ, bà ta không làm tròn bổn phận; làm con, bà ta đáng chết!".

“Mà những dân làng này cũng đều là đồng lõa, ta không cảm thấy mình có gì sai”.

Tống Huyền Thanh gãi đầu, mắng một tiếng: "Các người đúng là súc sinh mà. Sao chỉ toàn bắt người tốt ức hiếp? Bảo ta làm sao hóa giải cho các người?”.

Cuối cùng qua một lúc anh ta thử hỏi tôi: "Vậy đi, bà ngươi vừa mất hôm qua, hồn phách còn chưa đi xa, ta gọi bà ấy trở về, nhưng cơ thể người già bị đánh nặng như vậy, sau này thân thể xương cốt cũng không tốt".

“Về sau cần người đi theo chăm sóc, ngươi đồng ý không?”.

Tôi thốt lên: "Ta đồng ý, ta chăm sóc bà ngoại cả đời cũng được”. Chỉ cần bà sống lại muốn tôi làm gì cũng được!.

Tống Huyền Thanh thở dài: "Vậy ngươi thu hồi lời nguyền, ta sẽ lập tức thi pháp”.

Tôi lắc đầu: "Ngươi thi pháp trước, người sống lại ta lập tức thu hồi lời nguyền”.

Tống Huyền Thanh thấy không thương lượng được với tôi, lập tức quay đầu hỏi mấy người dân kia: "Làm trận pháp chiêu hồn này rất đắt, các người xem pháp kim do ai trả?".

Người dân nhìn nhau, đạo trưởng vừa rồi còn tiên phong đạo cốt vì dân chờ lệnh, sao thoáng cái lại nói đến tiền rồi?.

Trưởng thôn nuốt nước bọt: "Đạo gia, trận pháp chiêu hồn này bao nhiêu tiền?".

Tống Huyền Thanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lườm ông ta: "Sao có thể nói tiền chứ, đây là pháp kim, cũng không phải cho ta”.

“Giá hữu nghị 650.000 pháp kim, một phân tiền cũng không được thiếu”.

Dân làng vừa mới lắm mồm, nhưng nhìn cửa thôn bị núi lở chặn lại, lại nghĩ tới Hà Húc còn đang đau hôn mê trong phòng y tế.

Cả đám nước mắt lưng tròng: "Bọn tôi trả, tiền này bọn tôi trả”.

"Nếu một người tốt như bà ngoại Thanh Thanh có thể trở về thì bọn tôi xuất ra chút tiền này có là gì".

Tôi đặc biệt nhìn thoáng qua người này, lời này là chú họ của Ngô Tá nhịn đau nhéo đùi nói.

Tôi lau nước mắt, làm bộ làm tịch nói cám ơn: "Các hương thân làm chuyện tốt cho bà con, Thanh Thanh ghi tạc trong lòng”.

Cẩn thận tính một nhà ít nhất cũng phải móc ra bốn mươi năm mươi nghìn, đoán chừng ruột gan cũng tím bầm vì hối hận, ai bảo mấy người ngày thường cứ nói bậy.

Tiền đến nơi, Tống Huyền Thanh lập tức bận rộn, miệng lẩm bẩm đọc pháp chú: "Thiên môn động, địa môn khai, thiên lý câu hồn lại...”.

Qua gần nửa canh giờ, Tống Huyền Thanh làm phép xong, mệt mỏi cũng không thèm để ý hình tượng ngồi dưới đất.

Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng bật hơi thật sâu từ trong quan tài truyền ra, ngay sau đó bà ngoại ngồi dậy.

Tôi thiếu điều đâm đầu vào lòng bà, lệ rơi đầy mặt nhìn bà: "Bà ơi, Thanh Thanh nhớ bà lắm”.

Lúc này mẹ tôi từ ngoài rạp đi vào, tóc tai bù xù, không khá hơn nữ quỷ là bao.

“Thanh Thanh, con buông tha cho em con đi!”.

“Mấy năm nay là mẹ có lỗi với con và bà ngoại, không dạy dỗ Hà Húc tốt, có thể cho mẹ một cơ hội nữa rồi tha cho em con hay không, nó là em ruột của con mà”.

Bà ngoại được tôi đỡ đứng lên, từ trên cao nhìn xuống mẹ tôi.

Mẹ tôi thấy ngoại chết đi sống lại, sợ tới mức hét lên một tiếng.

Bà ngoại thẳng tay tát mẹ tôi một cái thật mạnh, mệt đến mức thở hồng hộc: "Vương Á Mai, mày cút cho tao!".

"Tao coi như chưa từng sinh ra đứa con này, mày cũng không có người mẹ là tao!" Tôi đau lòng nhìn bà ngoại, lần này tay hẳn là rất đau.

Mẹ tôi nhìn ngoại, cuối cùng xám xịt rời đi, cũng mang theo đứa con trai cưng của bà ta. Nghe nói bà ta đi tìm thằng nhóc thả chó kia, kết quả cuối cùng người ta vị thành niên, chuyện của Hà Húc cũng không giải quyết được gì.

Sau khi Vương Á Mai dẫn Hà Húc bỏ đi, tôi và bà ngoại lại trở về những ngày bình yên như trước.

Điểm khác biệt là người trong thôn rất kính sợ tôi và bà ngoại, hiện tại trẻ con trong thôn nói vịt vịt* để người lớn trong nhà nghe thấy đều phải đá đít một cái.

*Là tiếng lóng ý chửi con đĩ nhỏ.

Sợ gợi lên ký ức không tốt lúc trước của tôi.

Khi tôi học cấp hai thôn bị quy hoạch, bà ngoại cầm tiền dẫn tôi vào thành phố mua một căn nhà, để tôi học tập ở thành phố.

Tôi tựa vào vai bà, nhớ đến ước nguyện sinh nhật mười hai tuổi của mình: "Mãi mãi ở bên bà ngoại, có một gia đình hạnh phúc".

Sau đó Tống Huyền Thanh lén gửi cho tôi rất nhiều tin: "Chuyện của bà ngươi xử lý xong rồi, bước tiếp theo ngươi có dự định gì không? Diêm Vương tìm ngươi cũng điên rồi, còn nhấc cả gầm giường lên nhiều lần”.

Mặt tôi không chút cảm xúc: "Là bản thân hắn bất cẩn ném ta vào giếng luân hồi, sau mấy vạn năm cũng đã đến lúc ta nên nghỉ phép thôi”.

Thật vất vả mới làm người một lần, đương nhiên kiếp này tôi phải sống thật tốt, khỏe mạnh và sống lâu trăm tuổi.

-Hết-

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
25/03/2024 19:14
0
25/03/2024 19:13
0
25/03/2024 19:12
0
25/03/2024 19:12
0
25/03/2024 19:11
0
25/03/2024 19:11
0
25/03/2024 19:10
0
25/03/2024 19:09
0
25/03/2024 19:08
0
25/03/2024 19:08
0
25/03/2024 19:07
0
25/03/2024 19:06
0
25/03/2024 19:05
0
25/03/2024 19:05
0

Bình luận

Nội dung liên quan